Vệ Sĩ

Đôi mắt Sở Tuần trong bóng đêm lóe lên sáng loáng, con ngươi đen láy, giống động vật họ mèo nào đó vừa mê người lại cực kỳ nguy hiểm.

Thang thiếu gia sau đó hồi tưởng, người này giống mèo, lại vừa giống một con báo tuyệt đẹp tao nhã.

Con báo đực nằm trên người hắn tước bỏ quần áo hắn. Sở Tuần dường như đùa hắn, nghịch điểm mẫn cảm của hắn, ngón tay dao động vòng quanh trên đùi, thủ pháp thuần thục mãnh liệt, làm hắn kịch liệt run rẩy, “Ư…… Anh Tuần…… Ưm…… A ——”

Thang thiếu gia cả người đỏ lên, thân hình vặn vẹo, tính dục tăng vọt vựng mê, không còn năng lực phản kháng, tứ chi dang rộng.

Sở Tuần cao thấp đánh giá bộ dáng động tình của người này, đột nhiên thu liễm biểu tình, cười lạnh một tiếng: “Muốn tôi thượng cậu vậy sao?”

Thang Gia Hạo: “Ưm……”

Sở Tuần: “Nếu tôi không muốn thì sao đây?”

Thang Gia Hạo nghe không hiểu, đột nhiên mở mắt ra, hai mắt mê ly: “Tuần, anh Tuần, sao vậy anh?”

Đáy mắt Sở Tuần sâu thẳm nhìn không thấu, thấp giọng nói: “Tôi chưa từng thượng đàn ông, là cậu câu dẫn tôi, cậu tự tìm.”

Sở Tuần ở trên đùi mềm mại của Thang thiếu gia vỗ một cái, nhẹ nhàng nói: “Mùi mồ hôi với nước hoa trộn lại ghê chết tôi, đi tắm một cái, tắm xong cùng cậu chơi tiếp.”

Thang Gia Hạo đêm đó vựng vựng hồ hồ, lõa thể rảo bước vào bồn tắm lớn xa hoa trong toilet nhà Sở Tuần.

Đỉnh phòng tắm cao ngất sáng ngời, nước ấm khiến cả người hắn vô cùng thoải mái, cả người xụi lơ. Sở Tuần tiến vào ngay sau đó, cởi áo sơmi, lộ ra lồng ngực tinh gầy kiện mỹ, làm hắn đỏ mặt mê muội. Sở Tuần ở trên bồn rửa mặt nhỏ vài giọt tinh dầu xông hương, thuận tay châm nến thơm, cười xoay người……

Thang thiếu gia nhớ rõ anh Tuần của hắn xoay người đi ra ngoài lấy áo ngủ.

Sau đó hắn ngửa mặt lên trong bồn tắm lớn, đầu chậm rãi ngả về phía sau, hạ xuống, bị mùi hương đậm nhạt thích hợp mê hoặc, thậm chí không ý thức được chính mình đang ngủ.

Sở Tuần thân trên để trần, vóc dáng cao, đường nét rõ ràng, quần thấp dưới thắt lưng treo ở trên mông, phía dưới eo thon có hai đường cong rất đẹp, càng lộ rõ cái mông thực vểnh, đường cong hấp dẫn.

Cậu khẽ đẩy một cánh cửa, đảo qua người trong toilet, ánh mắt hờ hững bình tĩnh, không mang theo chút gợn sóng.

Cậu đi vào, kéo thân thể Tiểu Thang hướng lên trên, gáy đặt trên thành bồn tắm lớn, để tránh người này quá mê man chết đuối ở trong nước. Thang thiếu gia toàn thân trần như nhộng, thân thể trắng nõn nổi trong nước, Sở Tuần đảo qua, con mắt cũng không chuyển một chút.

Thang Gia Hạo hoàn toàn không có cảnh giác với Sở Tuần, khi vào cửa thuận tay để túi công văn tùy thân của hắn ở trên bàn.

Sở Tuần lau khô tay, tùy tiện mặc một cái áo sơmi, đem đồ đạc vào thư phòng, dưới đèn làm việc.

Thịnh Cơ không chỉ có nghiệp vụ ở nước ngoài, còn có rất nhiều hợp tác quân sự với chính phủ ở bờ bên kia, tất cả đều là hạng mục bí mật. Sở Tuần cơ hồ một đêm không ngủ, uống cà phê, hai mắt đỏ ngầu, cặp mắt dài nhỏ hữu thần lợi hại như mắt ưng. Cậu nhanh chóng giải mã mật mã máy tính đối phương, lưu lại toàn bộ phần cứng, cũng sao chép mật khẩu điều hành mã hệ thống nội bộ của công ty đối phương. Thay đổi một nửa bộ nhớ tinh vi bên trong, gắn vào chip điều khiển từ xa. Ở trong di động đối phương cũng cài thiết bị theo dõi, có thể nghe lén toàn bộ các cuộc điện thoại. Đem thái tử gia Thịnh Cơ “nuôi dưỡng” bên người, nắm giữ nhất cử nhất động của người này, tuy nói không thể trực tiếp nắm giữ các hạng mục quân sự, vẫn có thể thu thập được tình báo trọng yếu……

Sở Tuần trở lại phòng tắm, Thang thiếu gia còn đang ngủ, ngủ rất say, biểu tình non nớt vô tội, không hề cảnh giác phòng bị.

Sở Tuần ngồi xuống bên cạnh người này nhìn một chốc, sắc mặt đột nhiên ảm đạm, ánh mắt cổ quái cười nhạo ra tiếng, thở dài một hơi: “Ai…… Con người mình a……”

Cậu nói ra câu “mình a” này, nội tâm cảm khái, áy náy, thấy có lỗi với thằng nhỏ ngốc một lòng say mê này. Trên mặt cậu cũng không có biểu tình dư thừa, chỉ đưa tay xoa xoa tóc Thang Gia Hạo, tựa như an ủi một chú chó con lông xù không rành thế sự. Đối phương rất ngốc rất si, ngược lại càng khiến cậu thêm áy náy cùng phiền nhiễu.

Thiệu Quân có câu nói đúng, thằng nhóc này, Sở Tuần không thể có hứng thú với cậu.

Mấy năm nay, việc này, “Mục tiêu nhiệm vụ” kiểu như Thang thiếu gia, Sở Tuần gặp gỡ tiếp xúc nhiều lắm, tâm đã sớm lạnh cứng, thế cho nên cậu hiện tại nhận nhiệm vụ, đối mặt với đối tượng mục tiêu, vấn đề lớn nhất chính là không thể động tình, khuôn mặt tuấn tú cùng đôi môi, ngón tay linh hoạt có thể quyến rũ đối phương vô luận nam nữ, khiến cả người biến sắc tâm trí mơ hồ thần hồn điên đảo tứ chi mở rộng, nhưng chính cậu không cứng, cứng không nổi, làm không được, cơ thể từ lâu đã bị cô tịch hư không hàng năm đục rỗng, một túi da xinh đẹp bao lấy, thịt tan thành mảnh vụn.

Trong ấn tượng hình như mấy năm nay không cứng lên với ai, ai cũng đều chướng mắt. Thời khắc mấu chốt không phải tránh đi toilet thì là đi ăn cơm, tắm rửa, nghe điện thoại, bận họp, tiếp theo không biết phải nghĩ ra chiêu phá hỏng nào nữa đây.

Còn như vậy, Nhị gia thực con mẹ nó phải bị liệt dương, thứ đồ chơi kia cũng không dùng tốt.

Thang công tử đối với cậu thật là một lòng chân thành, mọi cách lấy lòng, săn sóc tỉ mỉ, tiền tiêu không ít, Sở Tuần đều thầm nhìn thấy. Đả thương người là chuyện nhỏ, đả thương người thật tình mới là tối gian tối ác, Sở Tuần trong lòng rất hiểu đạo lý này. Cậu từng bị tổn thương, biết tâm can phế phủ tứ chi trăm hài, cả thể xác và tinh thần đều đau, có thể còn đau hơn, tổn thương nhiều hơn nữa!

Sở Tuần ôm người từ trong bồn tắm lớn quay về trên giường, lau nước trên người.

Thang thiếu gia nằm úp sấp ngủ, cong mông lên. Người này mông thực tròn, trơn nhẵn, thịt thực mềm.

Sở Tuần nhìn chằm chằm mông hắn, nhìn trái nhìn phải, tổng cảm thấy mông Thang Gia Hạo này thiếu cái gì đó.

Da mềm thịt nộn, không sẹo không dấu vết, thiếu cái gì nhỉ?

Cậu suy nghĩ một chốc, nghĩ ra, từ trên đầu giường lấy một cây bút Mark ngòi to, ở trên cái mông phải tuyết trắng của Thang thiếu gia, chấm một nốt ruồi đậm, lúc này mới cảm thấy đẹp, vừa lòng, mông này mới cái mông đẹp trong cảm nhận của Nhị gia.

……

Đêm đó, Sở Tuần ở trong toilet chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, thoát sạch sẽ, đứng trước gương nhìn thân thể mình.

Không lãng phí một bồn nước ấm áp, cậu nằm trong nước, nhỏ vài giọt tinh dầu an thần, thoải mái ngâm nước ấm.

Cậu nhấc lên dương v*t mềm mềm hồng nhạt giữa hai chân mình, trái lắc lắc, phải lắc lắc, bất đắc dĩ thấp giọng than thở: “Dễ nhìn như vậy, kích thước lại lớn, thẳng tăm tắp, mày sao lại không dùng được vậy?”

Sở Tuần vóc dáng tiêm gầy, nhưng bộ vị dương cương của đàn ông trưởng thành phát dục thực toàn vẹn, màu sắc hồng hào xinh đẹp.

Cậu thuận tay với lấy tuýp kem đánh răng trên bàn, đo đo, cười nói: “Ghê gớm thật, 200 gram cơ đấy!”

Sở Tuần tự tiêu khiển tự vui vẻ cười một chốc, cổ ngửa ra sau, tay phải thong thả dùng sức động chính mình, thân thể ở trong nước run rẩy, mặt nước tạo nên gợn sóng. Cậu vươn một bàn tay, ở trên vách tường gạch men dính đầy bọt nước, dùng đầu ngón tay phác hoạ.

Đầu ngón tay vẽ chính là ngũ quan một cậu bé anh tuấn, tướng mạo ở trên tường như ẩn như hiện.

Sở Tuần nhìn chằm chằm khuôn mặt nơi đầu ngón tay kia, hô hấp đột nhiên dồn dập, chấm đỏ trên ngực cứng thành hạt đậu đỏ, dục vọng nóng rực ở trong lòng bàn tay chợt thô to, nổi lên gân xanh xinh đẹp. Cậu nhắm chặt hai mắt, tưởng tượng thấy có hai tay vuốt ve cơ thể mình, mạnh mẽ phun trào……

* * *

Thang Gia Hạo ngày hôm sau tỉnh lại đầu óc lờ mờ, từ trong ổ chăn ló ra, phát hiện hắn cùng Sở Tuần hai người lõa thể chỉ mặc quần lót, dùng tư thế tứ chi dây dưa có độ khó cao bọc trong chăn.

Trên mặt đất còn ném hai cái bao cao su đã sử dụng.

Sở Tuần ở trên gối đầu mở một con mắt, ánh mắt quyến rũ, bởi vì một đêm không ngủ còn tiết hai lần nên vẻ mặt mỏi mệt.

Thang thiếu gia khẩn trương cúi đầu xem xét toàn thân, trên người có mấy dấu xanh đỏ, mông không đau không ngứa, cũng nói không rõ rốt cuộc là bị người ta làm hay là không làm đây?

Hắn dùng lực xoay lại, vạch quần lót ra, tìm tòi chân tướng hai người liên kết, bỗng phát hiện trên mông mình lộ ra một cái mặt mèo lớn vẽ bằng bút mark!

Thang Gia Hạo đỏ mặt, ở trong chăn đá Sở Tuần một cú, đá trúng cẳng chân: “Đáng ghét.”

Sở Tuần chôn mặt trong gối đầu kêu to: “Ai u…… Đánh chồng em hả.”

Thang Gia Hạo vò tóc Sở Tuần, lay lay cậu: “Anh đêm qua làm gì?!”

Sở Tuần cười xấu xa nói: “Lão tử tối hôm qua ở trên mông em vẽ một con mèo hoa!”

Thang thiếu gia yêu Sở Tuần yêu đến hết cả tâm can, duỗi chân đá cậu, nhéo Sở Tuần, lại cưỡi lên hôn Sở Tuần. Sở Tuần ha ha cười trốn tránh, nương không khí đùa giỡn tránh thoát nụ hôn của đối phương, ở trên giường lăn lộn.

Sở Tuần cười đến mê người, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đắm mình trong ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, thân thể trần trụi cân xứng lười biếng nằm nghiêng trên giường, đẹp cực kỳ……

Thang thiếu gia tự cho là hắn bị Sở Tuần sủng ái, làm rồi, vì thế càng thêm khăng khăng một mực, một tấc cũng không rời, hận không thể dọn nhà từ Đài Bắc đến Bắc Kinh.

Sở Tuần dặn dò hắn, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ngoài, tư tình của hai người không thể để cho người thứ ba biết. Con cháu bộ đội, cha mẹ quản rất nghiêm, nếu để bạn thân bằng hữu trong giới này biết, hai người lập tức xong, không hai lời. Thang Gia Hạo cái gì cũng nghe Sở Tuần, cho rằng Sở Tuần an bài mọi chuyện cẩn thận chu đáo. Hắn ở bên ngoài trước mặt mọi người lịch sự nhã nhặn, lúc riêng tư liền vui vẻ kêu loạn “chồng chồng” với Sở Tuần.

Từ sau đêm hôm đó, Thang tiểu thiếu gia kia tâm tư mẫn cảm tinh tế như phụ nữ, phát giác Sở Tuần đối với hắn dần lạnh nhạt, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Sở Tuần lúc rảnh rỗi thì gọi cho hắn một cuộc điện thoại, vô cùng thân thiết, như dỗ dành một chú cún cưng, khi bận rộn lên thì lập tức bốc hơi, cả tháng tìm không thấy người, hành tung quỷ bí.

Thang thiếu gia một tháng nay không gặp ông xã hắn, điện thoại truy hồn tới tấp gọi qua.

Sở Tuần ngồi trong xe, nghe điện thoại, thanh âm miễn cưỡng: “Sao vậy em~?”

Thang Gia Hạo bắt được người: “Tuần Tuần, anh Tuần—— người ta nhớ anh mà, anh ở đâu vậy?”

Giọng điệu Sở Tuần thản nhiên, không mang theo tình cảm: “Gần đây bận quá, tự em đi chơi đi.”

Thang Gia Hạo dẩu môi làm nũng: “Một mình không có gì vui, có anh mới có việc vui.”

Sở Tuần ở trong điện thoại hừ lạnh một tiếng: “Mông lại ngứa hả? Ngứa thì tìm người thao đi, chồng em trong lúc bận rộn thực hành chính sách nuôi thả với em, em muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”

Giọng điệu Sở Tuần hiếm khi mang chút phong vị lưu manh không đứng đắn của Bắc Kinh, khẩu vị nặng này lại cố tình làm Thang thiếu gia mê luyến thần hồn điên đảo, Thang Gia Hạo gấp đến độ nói: “Đáng ghét, em mới không như vậy! Anh Tuần yêu, em chỉ chơi với anh thôi, mông em ngứa, chỉ muốn anh.”

Sở Tuần cười đến mị hoặc: “Nhị gia là em muốn thì có thể sao?”

Thang Gia Hạo dỗi hỏi: “A, vậy như thế nào mới có thể? Em bao dưỡng anh có được không? Xe mới của em tặng anh lái, nhà cho anh ở.”

“Ha ha ha……” Đầu Sở Tuần ngưởng về phía sau, tựa vào ghế, cười nói: “Một chiếc xe ba trăm vạn, Sở Nhị gia của em thân mình chỉ giá trị ba trăm vạn thôi sao?”

Thang Gia Hạo vừa vội vừa tức, bị giọng điệu kia của Sở Tuần câu đến tâm dương khó nhịn, lại bắt không được người này, da mặt càng ngày càng dày.

Hắn nghĩ không rõ, nhiều ngày như thế, bổn thiếu gia một mảnh chân tình họ Sở anh cũng nhìn thấy, người ta tốt xấu gì cũng đã ở trên người anh tiêu vài trăm vạn, còn chưa đủ thành ý sao? Tôi tiêu tiền cầu anh thao tôi đó?! Đầu năm nay thị trường nhà đất Hoa Kỳ đóng băng, ở Châu Âu suy thoái kinh tế, mấy trăm vạn, tôi tìm George Clooney, David Beckham tới thao tôi còn được, như thế nào mời không nổi một Sở Nhị gia anh?

Sở Tuần thu điện thoại, biểu tình trên mặt nháy mắt thu liễm hầu như không còn, mắt nhắm lại sau đó mở ra, mạnh mẽ đem Thang thiếu gia mặt nộn kia che chắn sau đầu, trong điện thoại tán dóc một hồi chỉ xem là đánh rắm.

Cậu tháo mắt kính gọng vàng xuống, hà một hơi, cẩn thận chà lau, động tác tao nhã thong dong, nhìn vào kính chiếu hậu phía trước, dùng ánh mắt ý bảo: Tiểu Lâm, lái xe.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái dùng ánh mắt lĩnh mệnh, xe vững vàng khởi động, thân xe xẹt qua mười dặm phố dài xa hoa trụy lạc.

Người lái xe này là “tài xế” chuyên trách của công ty cậu, cũng là vệ sĩ năm đó ở Cảnh Sơn bồi đọc Sở Tuần, Lâm Tuấn.

Sở Tuần sau khi ở nước ngoài mạ vàng rồi trở về nước, lôi kéo nhân mạch, thành lập công ty, mở rộng sự nghiệp, Lâm Tuấn đang trong thời gian thất nghiệp tiến đến “Nhận lời mời”, thuận lý thành chương làm ngự tiền lái xe cho Sở tổng, ở công ty ra vào.

Sở Tuần vẫn thuận miệng kêu “Tiểu Lâm”, “Tiểu Lâm”, kỳ thật tuổi Lâm Tuấn cũng không tính nhỏ, so với Sở Tuần lớn hơn chín tuổi. Người này trước sau theo Sở Tuần hơn mười năm, biết rõ nội tình của Sở công tử, làm mật công của Tổng tham, bối cảnh trong sạch, nghiệp vụ thành thạo, thân thủ rất tốt, trung thành tin cậy, bởi vậy mặt trên vẫn không thay đổi người. Thân phận Sở Tuần cực kỳ đặc thù, người bên cạnh không dễ đổi mới. Đổi một vệ sĩ mới, liền ý nghĩa có thêm nhiều người, thậm chí một đám người, biết đến chân thân của Sở Tuần, tăng thêm nguy cơ bại lộ.

Sở Tuần mới vừa cùng Thang Gia Hạo gọi điện tán tỉnh, Lâm Tuấn im lặng nghe, sớm đã quen loại trường hợp này. Làm vệ sĩ, một là thời khắc mấu chốt có thể liều mình hộ chủ, hai chính là kín miệng, nhiều một câu anh không nên hỏi xem như nói bậy, nghe thấy gì cũng làm như không nghe thấy.

Lâm Tuấn thành thạo lái xe, cảm quan không bị tư duy đại não khống chế, liếc vào gương chiếu hậu, tầm mắt chiếu lên gương mặt xinh đẹp đang nhắm mắt dưỡng thần của Sở Tuần, lưu luyến thật lâu……

Trong ký ức của Sở Tuần, cất giấu một cậu bé cao ngất, anh tuấn, hoàn mỹ nhất.

Mà bản thân hắn, có lẽ trong ký ức cũng chính là cậu bé nhỏ gầy, tuấn tú, từng vô cùng đơn thuần tốt đẹp đang ở bên cạnh kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui