Vệ Sĩ

Đêm đó, Sở Tuần ở căn nhà hai tầng bên sông chờ Hoắc Truyền Võ ra ngoài làm nhiệm vụ trở về.

Cũng là đêm đó, thị trấn bờ bên kia sông Hồng truyền đến tiếng súng kịch liệt cùng tiếng nổ mạnh, khói thuốc súng bốc lên đầy mặt sông, Tisa La và ông chủ Kim trở mặt, hai băng đảng ở gần đồn điền trồng trọt giao tranh.

Sở Tuần đoán được một phần nội tình. Cậu là nằm vùng, Truyền Võ đồng dạng cũng là nằm vùng. Bất đồng chính là Truyền Võ xóa sạch hết thảy tư liệu, giả danh giả thân phận, mà Sở Nhị gia là quang minh chính đại làm chuyện mờ ám.

Song phương đều mang theo sứ mệnh, đều gánh trách nhiệm nặng nề, không hẹn mà cùng song song đi đến miền Bắc Myanmar, Sở Tuần là du sơn ngoạn thủy mượn gió bẻ măng, nhiều nhất hơn nửa tháng, mà Hoắc Truyền Võ có lẽ đã sống ở đây hai ba năm, mai danh ẩn tích, dùng tên “Hàn Thiên” ở trong đám lính đánh thuê hắc bang ngủ đông, qua bao phen sống mái ác chiến, lạnh lùng ngang tàng, “trợ giúp” Tisa La tiêu diệt mấy đối thủ một mất một còn, diệt sạch vô số.

Thỏa thích nửa ngày ở bãi sông, thời gian không thể níu kéo. Sở Tuần nhịn không được hỏi anh: “Cậu giúp tôi chạy trốn, cậu trở về không được, nhiệm vụ của cậu làm sao đây?”

Hoắc Truyền Võ cũng không để ý: “Đã an bài rồi, làm phương án hai.”

Sở Tuần cắn cắn môi, nói một câu thật tình: “Đều là làm việc này, có kỷ luật nghiêm khắc, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà cậu thất thủ mục tiêu, bởi vì tôi mà cậu bị xử phạt.”

“Nếu nhiệm vụ thất thủ, cậu báo cáo với cấp trên của cậu, tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”

Ngữ khí ánh mắt Sở Tuần vô cùng chân thành.

Truyền Võ nhìn Sở Tuần thật sâu: “Vốn sẽ thoát thân, tôi sẽ không thất thủ.”

Nhiệm vụ kỷ luật mặc dù nghiêm khắc tuyệt mật, nhưng Hoắc Truyền Võ không có khả năng trơ mắt nhìn Sở Tuần ngay dưới mí mắt mình đối mặt với nòng súng kẻ địch, chịu mảy may tổn hại nào. Hôm nay nếu là người khác, anh thực có thể lựa chọn bo bo giữ mình, che dấu thân phận bảo toàn nhiệm vụ, không đi cứu viện. Nhưng mà Sở Tuần… Khi Sở Tuần xuất hiện ở trước mắt anh, Sở Tuần người này, chỉ sợ cũng là mục tiêu nhiệm vụ quan trọng nhất trong mắt anh……

Sở Tuần chần chờ một lát, vẫn là nói ra: “Truyền Võ, tôi cần cậu, giúp tôi một việc.”

“Rất quan trọng, hơn nữa nguy hiểm.”

Hoắc Truyền Võ thản nhiên: “Cậu nói.”

Sở Tuần nói: “Tôi mạo hiểm lẻn vào sào huyệt của Tisa La, muốn tìm đồ tôi cần, nhưng không thành công.”

Hoắc Truyền Võ trong lòng đã hiểu thỉnh cầu của Sở Tuần, sắc mặt nghiêm nghị: “Cậu muốn tìm cái gì?”

Sở Tuần gằn từng tiếng, nói ngắn gọn: “Tisa La cấu kết với bọn buôn lậu trong nước, phía trên nhất định có cao tầng che chở, tôi muốn biết nội tình cùng danh sách các quan lớn trong đó.”

“Còn có, hệ thống bảo an trong biệt thự, máy dò tia phổ tắc, hai năm trước quân đội chúng ta nghiên cứu ra, dùng cho kỹ thuật hàng không, cô ta sao lại có?”

Hai người đối diện, Sở Tuần chậm rãi nói ra nghi vấn trong lòng, “Có người giao dịch kỹ thuật quân sự, buôn lậu vũ khí, tôi muốn biết là ai sau lưng bán đứng lợi ích quốc gia, tôi muốn số liệu máy tính nòng cốt của tập đoàn.”

Hoắc Truyền Võ khi đó biểu tình trấn định, suy nghĩ kế sách, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

Truyền Võ xách súng đứng dậy xuống giường, trầm giọng nói: “Cho tôi bốn giờ, tôi giúp cậu lấy những thứ đó, chờ tôi.”

Sở Tuần: “……”


Sở Tuần không nghĩ tới, Hoắc Truyền Võ cứ vậy đáp ứng cậu. Truyền Võ thậm chí còn không hỏi, Sở Tuần cậu đến tột cùng là ai, cậu làm việc cho người nào, cậu lấy cái gì chứng minh cậu thân phận nhiệm vụ minh bạch, là người đồng đạo cùng tín ngưỡng?

Hoắc Truyền Võ mang thân phận tuyệt mật, Sở Tuần cũng đồng dạng mang thân phận tuyệt mật.

Hai người đều có cấp trên, mỗi người đều gắn với một tuyến. Truyền Võ không thể để lộ cho cậu đội viên phía sau cùng kế hoạch hành động, Sở Tuần cũng không thể dễ dàng tiết lộ với Truyền Võ kế hoạch nhiệm vụ. Cậu cực lực đè nén dục vọng muốn thẳng thắn cùng hỏi thăm đối phương, cái gọi là “thỉnh cầu” thậm chí có thể nói là một hồi thăm dò, một yêu cầu cực kỳ quá phận vượt quá nhiệm vụ cùng giới hạn thân phận, mà Truyền Võ đã đáp ứng giúp cậu……

Sở Tuần nằm trên giường Truyền Võ, nghiêng người cuộn mình lại, làm cho thân hình nhỏ đi, vờ như mình vẫn đang sống trong thời niên thiếu, vẫn là một đứa nhỏ.

Mắt cậu thích ứng với bóng tối trong căn phòng yên tĩnh và ẩm thấp, ngón tay vuốt ve tấm ván gỗ bên giường rải rác vết đạn cùng nấm mốc, tưởng tượng ba năm nay Truyền Võ làm thế nào sống qua. Trên tủ đầu giường chỉ có một cái máy ghi âm xách tay nhỏ, đã hư cũ, bên trong có chứa CD mấy bài hát cũ bị trầy xước, một cái gạt tàn, ngoài ra cái gì cũng không có, trong cuộc sống không thể lưu lại thứ gì làm bại lộ thân phận. Trong tủ treo vài bộ quần áo rằn ri đã giặt bạc màu, giày da dính đầy bùn lầy, hộp súng…… Đây là cuộc sống hai năm nay của Truyền Võ, u ám, bí ẩn, kinh tâm động phách. Tốt hơn so với mình tự phong bế bản thân trong một nhà giam tự tạo tràn ngập khói thuốc súng, phong bế đè nén dục vọng cùng cảm xúc của bản thân, trường kỳ đeo mặt nạ sống, chĩa mũi nhọn vào cấp trên.

Cậu ôm gối đầu của Truyền Võ vào trong ngực, vân vê, lại từ trong đống vụn trong gạt tàn tựa như phát hiện bảo bối, nhặt mấy đầu lọc thuốc ngắn ngủn. Cậu đem mấy đầu lọc này nâng niu trong lòng bàn tay, hít một hồi, nghiền ngẫm nhớ lại hương vị vương lại trên đó, thu thập hết thảy đầu lọc thuốc mang đi.

……

Dưới lầu chó sủa, cầu thang cọt kẹt rung lên, Sở Tuần theo bản năng từ dưới gối đầu lấy ra súng phòng thân, ở bên tai lên đạn, bí mật ẩn vào bóng tối nơi góc tường.

Cửa phòng bị ngón tay nhẹ gõ, ám hiệu ước định, gõ nhẹ một dài hai ngắn tổng cộng ba lượt. Trên thực tế, không cần mật khẩu, từ khe cửa mang đến hương vị cơ thể lẫn với sương đêm mát lạnh, sau ván cửa ẩn hiện thân ảnh cao lớn, hốc mắt Sở Tuần nóng lên.

Truyền Võ khi lách vào nhà, đầu vai phủ một tầng ánh sáng từ ánh đèn trên thuyền chài ngoài cửa sổ, khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh.

Trái tim đang treo lên của Sở Tuần đột nhiên an tĩnh lại, lồng ngực phập phồng, hai mắt tỏa ánh sáng……

Hoắc Truyền Võ dám đáp ứng Sở Tuần, là có định liệu trước.

Anh có người làm việc cho mình, không cần tự mình động thủ lấy thân mạo hiểm. Anh ở đây quen biết nhiều người hơn Sở Tuần, có nhân mạch của riêng mình. Bên trong mỗi thế lực hắc bang đều chia bè kết cánh, nước rất sâu, chiến tướng sát thủ “Hàn Thiên” tiếng tăm lừng lẫy dưới tay Tisa La, dưới tay điều hành một khu khoáng sản hai đồn điền, đương nhiên là có đội ngũ thân tín của riêng mình.

Hoắc Truyền Võ tìm được một người anh tương đối tín nhiệm, một thiếu niên tên là Tống Phan. “Hàn Thiên” hành tẩu ở miền Bắc Myanmar ba năm, là dựa vào kỹ thuật bắn súng tuyệt đỉnh cùng một thân chính trực lãnh ngạo. Anh trong một trận chém giết của bang phái đối với Tống Phan có ơn cứu mạng, lúc ấy năm phát súng liên tiếp bắn rụng dây thừng đang trói chặt trên người cậu nhóc, da thịt lông tóc vô thương, giải cứu cậu sắp bị cắt tai chặt tay chân trên cây cột lăng trì. Đúng năm phát súng kinh diễm tiêu hồn đó, làm cho Hàn Thiên một trận thành danh, chấn nhiếp băng tội phạm dưới tay Tisa La, cũng thu phục lòng trung thành của cậu nhóc.

Tống Phan đầu óc thông minh, tay chân lưu loát, ngày thường thường giúp “anh Thiên nhi” của cậu chạy chân truyền tin, truyền tình báo, đánh yểm trợ. Thân phận bên ngoài của Tống Phan là nam người hầu bên cạnh Tisa La, có thể tùy ý ra vào trang viên, chưởng quản chìa khóa mấy nơi trọng yếu. Hoạt động trong tối ngoài sáng, kiêu ngạo mua bán người, sợ nhất người bên cạnh có dị tâm. Tống Phan mới là điểm “dị tâm” chết người bên cạnh Tisa La; đứa nhỏ này đối với anh Thiên nhi của cậu, lòng trung thành tín nhiệm vượt xa đối với mụ đàn bà kia nhiều……

Giao dịch dưới đêm trăng, phiến lá cọ to lớn hình bàn tay che khuất vẻ mặt gấp gáp nội liễm dưới tàng cây.

Tống Phan bỏ những con chip dữ liệu vào một cái hộp sừng tê giác nhỏ, đưa cho Hoắc Truyền Võ: “Anh Thiên nhi, những thứ anh bảo em lấy đây.”

Hoắc Truyền Võ gật gật đầu, trời sinh sẽ không nói mấy lời cảm kích buồn nôn, vẫn y như trước, đưa tay xoa mái tóc đen của cậu nhóc. Đứa bé này mang diện mạo điển hình của dân bản xứ, khôn khéo nhỏ gầy, đôi mắt sâu, mắt rất có thần. Trên góc lông mày của cậu có một chấm đen giống như là nốt ruồi nhỏ.

Tống Phan cười lém lỉnh, bí hiểm nói: “Anh Thiên nhi, tối hôm qua trang viên gặp chuyện không may, Địch Khang bị người ta bắn chết. Chị La tung tin, ai có thể bắt sống anh, treo giải thưởng hai kí vàng. Anh, đầu của anh thực đáng giá, ngàn vạn lần phải cẩn thận!”

Hoắc Truyền Võ khinh miệt nhếch khóe miệng, mặt lạnh khó được lộ ra nụ cười: “Cậu không muốn hai kí vàng sao?”

Tống Phan chớp chớp con mắt đen láy, dùng sức lắc đầu, đưa tay nắm một chút áo gió màu xám của anh Thiên nhi của cậu, nhếch miệng hắc hắc cười.


Cậu nhóc sóng mắt linh hoạt, Truyền Võ nhìn thấy, trong lòng đột nhiên không đành lòng, dặn dò: “Mấy ngày nay tiếng gió nhanh, đừng đi theo bên cạnh cô ta, tự mình tìm chỗ trốn.”

Hoắc Truyền Võ lo lắng, trước khi đi quay đầu lại nhìn thoáng qua thật sâu: “Cừu gia tới cửa, trang viên cũng không an toàn…… Cậu nghe tôi nói, rời khỏi nơi này.”

……

Sở Tuần cầm món đồ trong tay, môi mím ra một độ cung xinh đẹp, lời cảm kích nói ra rất phù phiếm, mấy lời đùa giỡn lỗ mãng càng không hợp với trường hợp nhiệm vụ nghiêm túc.

Sở Tuần gõ gót chân, nâng tay, kính một quân lễ, thanh âm trầm thấp trong suốt: “Cám ơn chiến hữu, vất vả rồi.”

Hoắc Truyền Võ bị cậu làm cho khóe miệng mím không được, cười một tiếng, lộ ra khuôn mặt tươi cười. Cũng chỉ có Sở Tuần, loại trường hợp này còn có thể chọc anh cười……

Khóe mắt Hoắc Truyền Võ ánh ra hào quang: “Bại lộ thân phận a.”

Sở Tuần nói lầm bầm: “Như nhau thôi. Ai, cậu là người của ai? Trên vai mấy vạch?”

Truyền Võ không nói lời nào, khuôn mặt vẫn như cũ lạnh lùng, ánh mắt lại rõ ràng chất chứa nhu tình, cũng khoát tay, cấp Sở Tuần trở về một quân lễ cực chuẩn, hết thảy đều không nói gì.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ấm áp dị thường, lúc này an tĩnh thắng hết mọi âm thanh……

Sở Tuần nhịn không được tò mò: “Cậu làm sao trở về lấy được? Lá gan cậu cũng lớn quá đi.”

Hoắc Truyền Võ nói: “Có người dưới trướng thay tôi lấy.”

Sở Tuần trong lòng trầm xuống, bĩu môi, còn tưởng rằng cậu thực vì Nhị gia xâm nhập hang hổ vào sinh ra tử đâu, hóa ra đằng sau còn cất giấu cọp con.

Giọng điệu Sở Tuần âm hiểm: “Không ngờ cậu giống mụ đàn bà kia cũng có người liều mạng, dưới tay cô ta dưỡng một đám, dưới tay cậu cũng lặng lẽ dưỡng một đám…… tiểu tình nhân? Còn khoe với Nhị gia!”

Mấy từ cuối cùng Sở Tuần nghiến răng nghiến lợi phun ra.

Hoắc Truyền Võ cười lạnh một tiếng, sớm nhìn quen diện mạo điêu ngoa này của Sở Tuần. Tiểu Tuần từ nhỏ đã là tính tình này, động một tí là ăn dấm, không thuận theo không buông tha bày ra thối tính tình cho anh xem, đặc biệt khó hầu hạ.

Sở Tuần nâng tay đánh một quyền lên ngực Truyền Võ, thuận tay nhéo một cái. Cậu vốn chỉ là vô ý nhéo ngực trái của Truyền Võ, ngón tay nhạy bén đụng đến trước ngực mẫn cảm.

Vân tay ở đầu ngón tay xúc giác rất mẫn cảm, sờ trúng đầu ngực bằng phẳng của anh, làm nó khẽ run sau đó đột nhiên biến cứng, bừng bừng phấn chấn biến hóa sinh lý.

Truyền Võ trên mặt hơi xấu hổ, không hé răng, mạnh quay đầu né tránh tầm mắt nóng bỏng dị thường của Sở Tuần……

Truyền Võ thuận lợi trộm được tin tức nội bộ, cũng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp lỗ hổng phòng bị bên trong trang viên Tisa La, loạn trong giặc ngoài.


Mụ đàn bà Tisa La kia, ở thị trấn sông Hồng cùng đám người Kim Bách Thắng không hợp nhau, song phương sớm có hiềm khích, đều mang ý xấu, thình lình có người khai hỏa, song phương thuận thế rút súng, thuốc súng bạo liệt cùng các loại thuốc nổ bốc cháy bùng lên đỏ một góc trời, thương vong vô số.

Kim Bách Thắng ngày hôm trước thua cược, tổn thất thảm trọng, tuyên bố nhất định giết chết Hàn Thiên. Hắn không tính vâng lời cắt đất đền tiền, tương phản, hắn muốn tìm cơ hội ra tay nuốt trọn đối thủ, hắc ăn hắc.

Mà Tisa La cũng hận họ Kim. Người đàn bà này thông minh một đời, ván cược này lại nghĩ quá hạn hẹp. Cô ta hoàn toàn không biết nội tình giữa hai người Sở Tuần Hàn Thiên, bởi vậy phán đoán sai một đầu mối rất quan trọng —— cô ta nghĩ Hàn Thiên là người của Kim Bách Thắng, mặt ngoài lá phải lá trái, ngầm nhúng tay làm phụ tá đắc lực của cô ta. Hàn Thiên bỏ trốn đêm đó, hiện trường lưu lại một cái khuy áo có gia huy Kim gia, càng chắc chắn song phương có hoạt động ngầm.

Hoắc Truyền Võ nhắc nhở Sở Tuần: “Ông chủ Kim kia không phải người tốt.”

Sở Tuần đương nhiên biết lão già Kim Bách Thắng này giảo hoạt, thế lực hắc bang ở Kachin tung hoành khắp nơi, nếu đã ở hắc bạch lưỡng đạo thông ăn kiếm gấp đôi tiền của phi nghĩa, người này thủ đoạn cũng không phải thiện lương gì.

Sở Tuần không ngờ tới, ngay sau đêm nay, ông chủ Kim không phải thiện lương này gián tiếp làm khó dễ cậu, mục tiêu chính là Hàn Thiên.

Khói súng bờ bên kia dần tắt, đôi bên đều có tử thương, thế nhưng đợi cho Sở Tuần Truyền Võ đồng thời phát giác con chó già dưới lầu canh chừng báo tin một lúc lâu cũng không sủa, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ không đúng, thì đã muộn.

Một dãy nhà cửa ở trên sườn núi ven sông bị lính đánh thuê bao vây, cầu thang ồn ào tiếng bước chân, giày bốt rầm rập đạp nứt tấm gỗ mục, nòng súng kề ngoài cửa sổ!

Có người bao vây nhà bọn họ.

Sở Tuần cùng Truyền Võ đồng thời sắc mặt đại biến. Sở Tuần theo bản năng che hộp đựng tin tình báo để trong túi áo trước ngực.

Truyền Võ chắn trước Sở Tuần, nhanh chóng nhìn khắp nơi. Đây là nơi anh ở, nóc nhà, sàn nhà đều có thể cậy mở chạy trốn. Nếu chỉ một mình, không cần tiếc mệnh, một khẩu súng tiểu liên mở đường máu liều mạng chạy trốn anh không phải chưa từng trải qua, nhưng mà bên cạnh anh còn có Sở Tuần! Hai người rất khó đồng thời chạy trốn ra ngoài.

Truyền Võ tay xách súng trường, ánh mắt quyết tuyệt: Cậu đi.

Sở Tuần vào lúc tình thế cấp bách, nhìn anh chăm chú.

Đáy mắt Truyền Võ thâm thúy, tựa như nói: Tôi yểm hộ cậu.

Cậu yểm hộ tôi…… Sở Tuần biết hai chữ “yểm hộ” này là ý gì.

Tầm mắt lợi hại của cậu vượt qua bức tường, giật mình trừng lớn mắt, thấy rõ người tới, Kim Bách Thắng mặc áo khoác đen, trải qua một trận ác chiến, trên mặt dính khói thuốc súng cùng vết máu, dường như còn chưa đánh đã nghiền, vẫn còn muốn tiếp tục. Bên cạnh ông chủ Kim, mang theo hộ vệ thân cận của hắn, thế nhưng còn có Lâm Tuấn.

Tiểu Lâm không cùng đám người ông chủ Kim đứng chung một chỗ, trong thần sắc trấn định nhìn ra được một tia lo âu, thận trọng.

Rầm, rầm hai tiếng, cửa sổ trước nhà bị một tấm lưới sắt vây lại, làm thành thiên la địa võng, lúc này thật sự là muốn chạy cũng chạy không thoát.

Nếu rơi vào tay Tisa La, hai người quả thực hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Sở Tuần vừa thấy là Kim Bách Thắng, trong lòng ngược lại thở phào —— Kim béo này không dám động đến người có quân đội Trung Quốc chống lưng.

Chỗ ẩn thân bại lộ, họ Kim nhất định là muốn nhân cơ hội xử Hàn Thiên, diệt trừ tận gốc.

Sở Tuần tầm mắt lợi hại, dùng khẩu hình miệng phát âm nói: Là Kim béo, tôi nghĩ ra cách bảo vệ cậu rồi.

Hoắc Truyền Võ nghiêm nghị, nhìn cậu thật sâu.

Sở Tuần dùng khẩu hình miệng hạ lệnh: Làm.

Truyền Võ sửng sốt.


Sở Tuần kéo súng bắn tỉa trên lưng Truyền Võ xuống, gỡ súng dắt sau thắt lưng, ném súng của mình xuống, ra sức xé áo sơmi, một tảng ngực lớn lộ ra ngoài.

Truyền Võ sửng sốt chưa đến một phần mười giây, nhanh chóng hiểu ra……

Chạy tóm lại là chạy không thoát. Thủ hạ của Tisa La, sát thủ phản bội, Hàn Thiên, cùng Sở thiếu gia “bỏ trốn” cùng một phòng, hai người bọn họ chỉ cần cùng ở đây đã thuyết minh một lý do hết sức rõ ràng.

Tiếng ồ ồ dồn dập thở dốc của hai người tràn ngập căn phòng nhỏ, một nửa là bởi vì tánh mạng bị đe dọa khẩn cấp, một nửa khác là vì áo sơmi trượt xuống từ đầu vai, áo lót theo đầu ngón tay bị xé mở. Sở Tuần sử dụng cả tay chân cùng răng xé rách quần áo Hoắc Truyền Võ, thô lỗ tụt quần rằn ri của đối phương, sau đó một cước đạp rớt quần dài của mình.

Hai người đã từng trải qua huấn luyện đặc chủng trường kì, vào thời khắc mấu chốt tư duy nhanh nhẹn động tác lưu loát, không hề rụt rè ngượng nghịu lôi thôi, đều biết đây mẹ nó là vì nhiệm vụ, vì bảo mệnh. Bọn họ chỉ có chưa đầy mười lăm giây, người bên ngoài sắp giơ súng đập nát chốt cửa.

Chỉ là khi ánh mắt hai người không tự chủ lướt qua thân thể đối phương, tầm mắt không thể ức chế giằng co, thần kinh thị giác giật mạnh, ánh mắt nóng bỏng, cánh mũi phập phồng, yết hầu khát khô.

Hai chân Sở Tuần không vững, ngón tay run rẩy cởi quần lót, phô bày cơ thể trước mắt đối phương, giống như đã nhịn thật lâu, đối mặt với người trước mắt này, kìm nén muốn phát tiết đã nhịn một ngày một đêm. Trước mắt cậu nhoáng lên, một cây súng trường mạnh mẽ ở giữa háng Hoắc Truyền Võ từ trong đũng quần nảy ra, cặp đùi rắn chắc cường tráng……

Hai người song song dời đi tầm mắt, dưới tình huống cùng phô bày dục niệm không thể phân trần, quả thực không thể nhìn thẳng vào nửa thân dưới bừa bãi của đối phương.

Cả hai nhanh chóng đều cứng.

Cứng đến độ gân xanh hằn lên, cứng đến độ làm cho người ta sợ hãi! dương v*t đỏ đậm dựng đứng, bởi vì thân thể kề gần sát, đầu mềm ma xát đùi đối phương, bị xúc cảm tuyệt vời không thể kháng cự này trêu chọc đến ngẩng đầu căng to……

Chiếc giường nhỏ đơn sơ rộng không tới một mét, Sở Tuần nhào lên áp Hoắc Truyền Võ, thủ pháp thuần thục bá đạo. Hai người tay chân quấn quít dây dưa, làn da nóng bỏng như một ngọn lửa liếm qua da thịt đối phương, khoái cảm như bị điện giật len lỏi khắp cơ thể, cảm giác vừa tê vừa ngứa làm hai người phát run, khiến linh hồn theo đó mà điên cuồng rít gào chấn động.

Mặt đối mặt nửa giây, ánh mắt giao nhau, một khuỷu tay Sở Tuần áp đảo Hoắc Truyền Võ, trên mặt bức ra tự tin cùng cường thế bẩm sinh mỗi khi cậu rơi vào tình thế nguy hiểm, theo thói quen ra lệnh: “Để tôi tới…… Tôi biết làm thế nào.”

Sở Tuần một tay ghì cổ Truyền Võ, mặt ép xuống, một chân len vào giữa hai chân đối phương. Truyền Võ giật mình quay đầu nhìn cậu, cơ thể rối rắm, trong nháy mắt có nan kham cùng kháng cự mãnh liệt, nhưng không cự tuyệt, thậm chí đều không kịp cự tuyệt.

Sở Tuần mở hộp sừng tê giác, lấy ra mấy con chips và USB, dùng túi plastic mỏng gói kỹ, quấn chặt, thuận tay tháo xuống chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay cho vào hộp, “Cạch” một tiếng đóng nắp lại. Một loạt động tác thành thạo lưu loát, sau đó lấy một ngón tay ấn vào mông Truyền Võ, ánh mắt đột nhiên mềm xuống, ghé vào tai anh ôn tồn nói: “Nhị Võ, kiên nhẫn một chút……”

Nhận nhau được một khoảng thời gian khá lâu, Sở Tuần lần đầu hô lên “Nhị Võ”, cổ họng khẽ run, lòng chua xót, tựa như cách tam sinh tam thế. Tên này đối với cậu không hề có ý nghĩa tầm thường, là tên người cậu quý trọng.

Không kịp bôi trơn, Sở Tuần đem thứ quan trọng kia ấn vào thân thể anh!

Truyền Võ vùi mặt vào gối đầu, xương bả vai đột nhiên gồ lên, cổ cong lên, tựa như mãnh long đảo sông cơ hồ đem Sở Tuần quăng xuống đất, phản ứng lớn đến mức giống như bị người từ phía sau đâm vào một thanh súng trường, ồ ồ thở gấp.

“Ư ——”

“A……”

Dù sao cũng là phóng túng khắp chốn nhiều năm, thủ đoạn kinh nghiệm phong phú, Sở Tuần vào thời khắc mấu chốt xuống tay đủ tàn nhẫn, không lưu tình, không lề mề chậm chạp, căn bản không kịp để ý áp dưới thân là ai, để bảo đảm tình báo an toàn, là ai cậu cũng sẽ thúc vào.

Một ngón tay này đâm vào rất sâu, cố từng bước đảy vào. Nhưng mà, người đâm vào coi như có kinh nghiệm, còn người bị đâm lại là một tay non.

Bản thân Sở Tuần cũng cảm giác được, cơ thể Nhị Võ thực chặt, nơi đó thít chặt như thể cực không tình nguyện, hết sức chống đẩy ngón tay cậu ấn vào, bị cậu cố sức tách ra.

Cổ Hoắc Truyền Võ đỏ bừng, cơ bắp phía sau lưng thắt lại, hai tay xé rách ra giường. Khóe mắt anh lộ ra điểm mẫn cảm duy nhất ở chỗ sâu nhất trong cơ thể bị phiên giang đảo hải, một kích vào giữa, nháy mắt hỗn loạn, mê muội, run rẩy, há miệng hút khí, dương cương để trên ván giường thô cứng cực đại……

Sở Tuần cũng cứng.

Trong ấn tượng, đây là thân thể một người cậu sống hơn hai mươi lăm tuổi lần đầu tiên đối mặt, khiến cậu trở nên cứng rắn bừng bừng phấn chấn thành như thế. Cậu cứng rắn thẳng tắp đặt ở mông đối phương. Vết bớt màu nâu trên mông Nhị Võ vào đập vào mắt cậu, gợi cảm, rất tròn, tràn ngập mị lực nam tính cùng hơi thở đầy kích thích mãnh liệt ập vào mũi, làm cả người cậu nóng bỏng, bốc cháy……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận