Xe chạy trên con đường trải dài đèn đuốc, Chung Dạng ngồi trên ghế lái phụ nghịch điện thoại.
Gặp đèn đỏ Ôn Trì Chi cho xe dừng lại, thấy cô từ lúc lên trên xe tới bây giờ vẫn luôn nhìn di động, anh cười nói: "Em đang nói chuyện với ai mà dáng vẻ trông nghiêm túc vậy?"
Chung Dạng lắc lắc di động: "Em đang trả lời tin nhắn của anh Hà."
Từ lần gặp gỡ Hà Vụ trên bàn rượu lần trước, sau đó hai người có kết bạn wechat với nhau.
Bình thường không hề nói chuyện gì, ấy vậy mà tối nay đột nhiên Hà Vụ gửi tin nhắn cho cô, năm ngoái Hà Vụ có xuất bản một cuốn sách, công ty xuất bản yêu cầu mở một buổi họp báo ký tên, địa điểm tổ chức là ở đại học Z.
Tối nay Hà Vụ tìm Chung Dạng cũng chính là vì chuyện này.
Một tay Ôn Trì Chi gác lên trên bệ cửa sổ: "Cậu ta với em thì có thể nói chuyện gì?"
"Qua một thời gian nữa anh Hà sẽ đến đại học Z mở một cuộc họp báo, anh ấy nhờ em giúp đỡ một tay."
Ôn Trì Chi cười khẽ, không quá để tâm, anh lại hỏi: "Sao em không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa?"
Ôn Trì Chi biết chuyện cô quay về trường sớm hơn dự định, nhưng lại không biết nguyên nhân khiến cô quay về trường sớm là gì, Chung Dạng bấy giờ không nghĩ gì nhiều, buột miệng nói: "Em thi trượt rồi, quay lại trường sớm để ôn tập thi lại."
Nghe vậy Ôn Trì Chi có hơi bất ngờ, anh nhướng mày: "Em mà cũng thi trượt?"
"Sao lại không chứ?"
Ôn Trì Chi cảm thấy hứng thú: "Môn nào? Của giáo viên nào?"
"Nền tảng sáng tạo phát thanh.
Môn của Thẩm Kính Nguyên."
Ôn Trì Chi hơi sững người, qua hai giây thì anh phì cười: "Lão già này."
Ôn Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô: "Có cần anh giúp không?"
Chung Dạng lắc đầu: "Không cần đâu, đợi thi xong có kết quả rồi tính đi."
Trong lòng Chung Dạng suy đoán Thẩm Kính Nguyên chẳng qua là muốn trừng phạt cô một chút mà thôi, chắc sẽ không cố ý ngáng chân không cho cô thi qua đâu, vì dù gì chuyện này nếu làm to lên cũng không có ích lợi gì với ông ta.
Chung Dạng đã không muốn anh nhúng tay vào thế nên Ôn Trì Chi cũng không quản chuyện này nữa.
Xe chạy được một đoạn đường, Ôn Trì Chi nhận được điện thoại, là Dương Thận gọi đến, hỏi anh đang ở đâu? Ôn Trì Chi nói mấy câu, Dương Thận lại hỏi: "Cô Chung cũng ở đó hả, vậy thì cùng tới đây đi, bọn tôi đang đợi cậu đấy."
Ôn Trì Chi cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Chung Dạng: "Buổi tối không quay về ký túc nữa nhé?"
Chung Dạng ngơ ngác mấy giây, sau đó khẽ gật đầu.
Tối nay Ôn Trì Chi đi đến một tụ điểm tư nhân do Dương Thận đứng tên, anh dẫn Chung Dạng vào trong, trong phòng bao có khá nhiều người, đến cả Tôn Phổ cũng có mặt ở đây.
Ôn Trì Chi giật mình, tay cầm di động: "Sao cậu lại đến thành phố Z thế?"
Trong miệng Tôn Phổ đang ngậm điếu thuốc: "Có một hạng mục phải bàn bạc."
Dứt lời, Tôn Phổ nhìn về phía Chung Dạng cười cười gật đầu một cái.
Dương Thận nói: "Tới chơi mấy ván đi?"
Ôn Trì Chi ngồi xuống một bên, Tôn Phổ lúc bấy giờ lại không có tâm trạng chơi cùng, anh ấy mở miệng nói: "Hay là cô Chung thay tôi chơi mấy ván này nhé, tôi nghỉ ngơi một chút."
Nghe vậy Dương Thận cười phá lên, trêu chọc: "Tôn Phổ, cậu đây là đang có ý định đào chân tường của Trì Chi đấy à?"
Dương Thận nói chuyện trước giờ đều rất tùy ý, lời này vừa nói ra khiến cho mấy người đàn ông còn lại đều cười lớn.
Chung Dạng là con gái, da mặt lại mỏng, cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
Ôn Trì Chi liếc Chung Dạng một cái, cầm lấy tay cô nắm lại trong lòng bàn tay, quét mắt một lượt hết đám người trên bàn, nửa đùa nửa thật: "Đừng có trêu ghẹo cô ấy, da mặt cô ấy mỏng, cô ấy khóc rồi thì mấy người dỗ dành hay là tôi hả? Đừng có kiếm chuyện cho tôi."
Có người cảm thấy thú vị: "Trông kìa trông kìa, thôi được rồi, Tôn Phổ, cậu vẫn nên tự chơi đi, cô Chung nếu có chơi thay thì cũng phải chơi thay cho Trì Chi chứ, chơi thay cậu thì còn ra thể thống gì?"
May thay sau đó không còn ai trêu ghẹo đến Chung Dạng nữa.
Hôm nay là ngày đèn đỏ của Chung Dạng, cô có hơi không thoải mái, giữa chừng Ôn Trì Chi thấy sắc mặt cô có phần mỏi mệt, anh vuốt ve tay cô: "Buồn ngủ rồi à?"
Chung Dạng khẽ gật đầu.
Ôn Trì Chi giơ tay lên gọi người: "Đưa cô Chung về phòng nghỉ ngơi."
Chung Dạng thật sự mệt rồi, bụng dưới còn âm ỉ đau liên tục, cô không gắng gượng nổi nữa nên đã đứng dậy rời đi.
Mọi người đánh bài liên tục cho tới tận 2 giờ sáng mới kết thúc.
Vì đã muộn nên chẳng ai lái xe quay về nữa, tự mình lên trên lầu chọn phòng rồi ngủ lại.
Vận may của Ôn Trì Chi tối nay không tệ, cũng kiếm được kha khá.
Anh mở cửa phòng, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt, yếu ớt chiếu sáng một góc giường.
Chung Dạng quay lưng lại phía cửa, đắp kín chăn trông có vẻ đã ngủ rất ngon lành.
Ôn Trì Chi ngồi xuống mép giường, Chung Dạng như có cảm giác nên mở mắt ra nhìn.
Ôn Trì Chi giơ tay vuốt những sợi tóc trước trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Em không ngủ được à?"
Chung Dạng "Ừm" một tiếng, hơi nhíu mày: "Em đau bụng nên không ngủ được."
"Có cần đến bệnh viện không?"
Chung Dạng lắc đầu: "Không cần, em đến ngày."
Lúc cô quay về phòng, đi vào trong nhà vệ sinh kiểm tra, đúng là đến ngày thật, mỗi lần tới kỳ đèn đỏ là Chung Dạng đều bị đau bụng dữ dội, khi còn học cấp ba mới gọi là kinh khủng, từ ngày lên đại học mới đỡ hơn đôi chút.
Ôn Trì Chi sững người mấy giây, nắm chặt lấy tay cô, như cười như không: "Dạng Dạng, em đến ngày cũng khéo chọn lúc lắm."
Ý tứ trong lời nói của anh không phải Chung Dạng nghe không hiểu, mặt cô thoáng ửng hồng, đổi chủ đề: "Bọn anh lúc trước đánh bài cũng chơi tới muộn như này à?"
Ôn Trì Chi dựa người lên trên đầu giường, lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, rút ra một điếu kẹp lên trên miệng.
Đầu Chung Dạng đặt ở trên đầu gối anh, cô giơ tay cầm lấy điếu thuốc: "Anh đừng hút nữa, tối nay em đã hít quá nhiều khói thuốc rồi, bây giờ không muốn ngửi nữa đâu."
Ôn Trì Chi cười cười, sau đó đem bật lửa với bao thuốc bỏ lên trên tủ đầu giường.
Anh ngồi trên giường một lúc, hai người nói chuyện qua lại, Ôn Trì Chi cầm di động lên nhìn thời gian, gần 3 giờ sáng, bấy giờ cảm thấy có chút mệt mỏi nên đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.
...
Ngày hôm sau, Chung Dạng tỉnh dậy, còn Ôn Trì Chi vẫn đang ngủ.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường mà tới khi Chung Dạng tỉnh dậy vẫn trông thấy anh nằm bên cạnh.
Chung Dạng nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình một cách ngẩn ngơ, tổng kết lại gần một tháng nay dây dưa cùng anh cảm tưởng như là một giấc mộng.
Chung Dạng lắc lắc đầu xua tan đi hết những suy nghĩ vớ vẩn, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường, cô đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi ra ngoài, Ôn Trì Chi vẫn chưa tỉnh dậy, Chung Dạng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lầu hai là nhà ăn, nhân viên phục vụ dẫn cô về phòng tối qua đã nói cho cô biết, tối qua Chung Dạng không ăn gì nhiều nên hiện tại cảm thấy có chút đói.
Cô ra khỏi thang máy, đụng phải Tôn Phổ, Chung Dạng nhìn anh ấy rồi gật đầu: "Anh Tôn."
Hai người bước vào trong nhà ăn ở lầu hai, Tôn Phổ cười nói: "Trì Chi vẫn chưa dậy sao?"
Chung Dạng "Ừm" khẽ một tiếng.
Hai người ngồi cùng bàn, Tôn Phổ uống một ngụm sữa đậu nành, cười cười: "Lần trước cô nói cô học chuyên ngành gì ấy nhỉ?"
Chung Dạng mím môi: "Tôi học chuyên ngành phát thanh."
Tôn Phổ gật gật đầu: "Chuyên ngành này cũng được lắm, cô học năm mấy rồi?"
"Tôi học năm ba."
Hai người chẳng nói được mấy câu, Ôn Trì Chi đi tới, anh ngồi xuống vị trí bên cạnh Chung Dạng, một tay gác qua sau ghế của Chung Dạng: "Em dậy lúc nào vậy?"
"Lúc 7 giờ."
Chung Dạng nhìn anh: "Anh muốn ăn gì? Em đi lấy cho anh nhé?"
Ôn Trì Chi nắm tay cô, dịu dàng nói: "Em lấy gì anh sẽ ăn cái đó."
Chung Dạng đứng dậy đi lấy đồ ăn sáng cho Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi nhìn một lượt, ngoài Tôn Phổ ra thì không nhìn thấy những người khác: "Đám người Dương Thận đâu rồi?"
"Vẫn còn đang ngủ thẳng cẳng đã dậy đâu, tối qua lúc cậu lên phòng đám bọn họ lại chơi tiếp hai tiếng nữa.
Tôi thấy chưa tới 10 giờ khéo vẫn chưa dậy đâu."
Ôn Trì Chi với Chung Dạng ăn sáng xong cũng không ở lại quá lâu, Ôn Trì Chi lái xe đưa Chung Dạng quay trở lại trường học.
Trên đường, Chung Dạng tùy ý nói: "Anh Tôn đó làm nghề gì thế ạ?"
Ôn Trì Chi nhìn cô, nói qua loa: "Giám đốc công ty truyền thông."
Chung Dạng "ồ" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Anh ấy với anh là bạn học hồi đại học hả?"
Ôn Trì Chi cười cười, nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Sao vậy? Dạng Dạng, không lẽ em có hứng thú với cậu ta à?"
~Hết chương 18~