Về Trễ FULL


Chung Dạng xuống máy bay, cô nhận được điện thoại của Hà Vụ.

Anh ấy nói dứt khoát: "Em ra khỏi sân bay trực tiếp rẽ phải nhé."
Chung Dạng "Vâng" một tiếng, sau đó hỏi một câu: "Anh tới sân bay rồi sao?"
Hà Vụ pha trò: "Anh sợ em lạ chỗ đi lạc mất nên đến đón em đấy."
Chung Dạng có chút thụ sủng nhược kinh, nói câu cảm ơn: "Cảm ơn anh Hà, làm phiền anh quá."
Hà Vụ cười đáp: "Không cần khách sáo vậy đâu."
Chung Dạng rời khỏi sân bay, sau đó đi theo phương hướng mà Hà Vụ nói, đi khoảng mấy bước thì có tiếng còi xe vang lên.

Chung Dạng nhìn về phía đó, trông thấy Hà Vụ ngồi trên xe đang vẫy tay với cô, Chung Dạng khẽ mỉm cười nhấc chân lên đi qua phía đó.
Cô ngồi vào trong xe, nhẹ giọng hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"
Hà Vụ đưa cho cô chai nước suối: "Cũng tạm, không tính là lâu lắm."
Hiện tại đang là giờ cao điểm nên đường phố tắc nghẽn nặng nề, Hà Vụ hỏi cô: "Lương Khanh và giáo sư Thẩm có quan hệ gì với nhau vậy?"
Chung Dạng mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
Đôi mắt Hà Vụ nhìn thẳng về dòng xe cộ phía trước, anh ấy nói: "Mấy hôm trước giáo sư Thẩm đã cố ý để Lương Khanh và lãnh đạo của Đài truyền hình gặp mặt.


Anh thấy hai người đó quan hệ không đơn giản đâu."
Lời vừa dứt, Hà Vụ ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: "Bao nhiêu năm vậy rồi mà giáo sư Thẩm vẫn không hề thay đổi nhỉ."
Lời cuối cùng này của Hà Vụ tràn ngập ý xỉa xói.
Chung Dạng cười nhàn nhạt, cô hỏi: "Lúc trước ông ấy cũng thế này sao?"
Hà Vụ: "Anh tưởng rằng mấy năm gần đây danh tiếng của ông ấy vang xa hơn rồi thì sẽ tiết chế kiêng dè lại, thật không ngờ vẫn trước sau như một, không có gì thay đổi."
Hai người nói thêm mấy câu, sau đó Hà Vụ đổi chủ đề, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa: "Lát nữa chúng ta đi ăn cơm trưa, sau đó anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối em cùng anh đi gặp mặt lãnh đạo trong Đài truyền hình ăn bữa cơm."
Chung Dạng "Vâng" một tiếng, sau đó lại cảm ơn một cách thật lòng thật dạ: "Anh Hà, cảm ơn anh nhiều lắm."
Hà Vụ cười cười: "Có thành công hay không anh không dám bảo đảm, nói chung là cứ thử xem thế nào trước đã."
Chung Dạng gật gật đầu: "Em biết mà, anh tiến cử em vào đó là em đã rất biết ơn anh rồi."
Hà Vụ: "Thôi được rồi, không cần phải nói mấy lời khách sáo đó đâu, lát nữa em muốn ăn gì?"
Chung Dạng hơi nhíu mày: "Em không quen thuộc nơi này lắm, nghe anh cả đấy."
"OK."
Hà Vụ đưa Chung Dạng đi ăn trưa, sau đó đưa Chung Dạng tới khách sạn, vì thân phận của anh sợ bị paparazzi bắt gặp, thế nên sau khi tiễn Chung Dạng vào trong thang máy thì anh đã ngay lập tức lái xe rời đi.
Chung Dạng đặt hành lý vào sát góc tường, ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Ôn Trì Chi để nói với anh rằng mình đã đến nơi an toàn.

Đợi một lúc lâu mà cũng không nhận được hồi âm của anh, ngón tay Chung Dạng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vòng ngọc bị ẩn đi trong cổ tay áo, bây giờ được cô kéo ra ngoài nên vẫn còn vương chút hơi ấm.

Một mình Chung Dạng ở trong phòng nghỉ xem chương trình truyền hình để gϊếŧ thời gian, lúc gần tới 6 giờ nhận được điện thoại của Hà Vụ nói rằng đang đợi cô ở dưới lầu khách sạn.

Chung Dạng đặc biệt thay một bộ đồ công sở chững chạc rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Hà Vụ không có mặt ở đây mà phái trợ lý đến đón cô.

Vị trợ lý này nhìn qua thì trông có vẻ còn rất trẻ tuổi, cùng lắm mới chỉ 23 tuổi mà thôi, so với Chung Dạng chẳng khác biệt gì, dáng vẻ diện mạo cực kỳ thanh tú.
Trợ lý trông thấy Chung Dạng, nhanh chóng nói rõ nguyên nhân Hà Vụ không xuất hiện: "Hôm nay anh Hà đưa cô tới khách sạn lại bị paparazzi chụp được ảnh, vậy nên đã nói tôi tới để đón cô."
Chung Dạng nghe vậy quan tâm hỏi: "Liệu có tạo thành phiền phức cho anh Hà không?"
Trợ lý cười khẽ: "Không sao, đây là chuyện như cơm bữa ấy mà, có thể giải quyết được."
Sắc mặt Chung Dạng thả lỏng hơn đôi chút, trợ lý rất năng động hoạt bát, cả đoạn đường đi đều cười nói vui vẻ.

Rất nhanh đã đi tới nhà hàng, Chung Dạng theo sự chỉ dẫn của trợ lý đi từ cửa sau vào bên trong.
Nói thật lòng Chung Dạng vẫn có chút căng thẳng lo lắng, lúc chuẩn bị đi tới cửa phòng bao thì di động trong túi xách đổ chuông.

Chung Dạng lấy ra nhìn, là điện thoại của Ôn Trì Chi gọi tới, mặt cô lộ nét do dự, sau đó lại bị trợ lý thúc giục: "Nhanh vào trong đi."

Chung Dạng vội vã tắt điện thoại, sau đó mở cửa phòng bao đi vào bên trong, lúc mở cửa phòng bao cô vẫn còn đang nghĩ mình không nghe điện thoại của anh như thế liệu anh có giận mình không nữa.
Bên trong phòng bao có Hà Vụ và một vài người đàn ông khác, Hà Vụ là người đầu tiên nhìn thấy Chung Dạng, anh ấy cười nói: "Chung Dạng."
Chung Dạng nhấc chân đi đến bên cạnh Hà Vụ, đứng bên cạnh Hà Vụ là một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi, gương mặt nho nhã, Hà Vụ vừa cười vừa giới thiệu: "Anh Đỗ, đây chính là vị học muội tên Chung Dạng mà tôi đã nói đến, cô ấy mấy ngày nay vừa vặn ở thành phố B thế nên tôi đã gọi cô ấy tới đây cùng ăn bữa cơm, mong anh đừng để ý nhé."
Người đàn ông quan sát Chung Dạng, rồi gật gật đầu: "Sao lại để ý chứ, có thêm nhiều người trẻ tuổi trên bàn ăn mới vui vẻ náo nhiệt được."
Nói xong mấy lời chào hỏi, mọi người đều lần lượt ngồi xuống vị trí của mình.
Trên bàn ăn, Hà Vụ rất tự nhiên đem chủ đề câu chuyện chuyển tới trên người Chung Dạng, cô cũng hiểu rõ dụng ý của Hà Vụ, thông minh nhanh chí để lộ ra một số kinh nghiệm của bản thân trong phương diện này.
Giám đốc Đỗ cũng mượn đó hỏi han Chung Dạng một số câu, Chung Dạng đều trả lời một cách đúng mực, trên mặt giám đốc Đỗ lộ ra nét cười thoáng qua, giơ tay chỉ chỉ vào Hà Vụ: "Vị học muội này của cậu đúng là rất giống với cậu của trước đây đấy."
Hà Vụ nói đùa: "Chắc chắn rồi, nếu không sao tôi dám đưa người tới đây chứ."
Một bữa cơm ăn đến hơn 9 giờ mới kết thúc, Hà Vụ đưa Chung Dạng quay về khách sạn.

Lúc Chung Dạng vừa mới bước vào trong thang máy thì tin nhắn nhóm trên Wechat nhảy ra thông báo, là Kha Trăn share một đường link từ Weibo.
Chung Dạng vẫn chưa mở ra xem, Kha Trăn lại tiếp tục nhắn thêm một tin: "Các cậu mau xem đi! Nhanh lên! Chuyện của giáo sư Thẩm lên hot search rồi."
Chung Dạng đầy một bụng nghi vấn, sau đó mở đường link Weibo mà Kha Trăn gửi ra xem, đề mục trình ình cả một hàng chữ [Một vị giáo sư nào đó tại đại học Z xâm phạm nữ sinh viên], mắt Chung Dạng mở to hết cỡ để đọc hết bài báo đó một lượt.

Tin tức là do chính Weibo của đương sự đăng tải, sau đó lại bị tài khoản clone nào đó truyền ra ngoài, ngay lập tức làm náo động khắp internet.
Kha Trăn vẫn đang tiếp tục lướt bảng tin: "Thật không ngờ giáo sư Thẩm lại..."
Chung Dạng nói: "Chuyện này sao đột nhiên lại bị lộ ra ngoài vậy?"
Tiếu Thấm bấy giờ mới trả lời tin nhắn: "Có lẽ ông ta đắc tội với người nào đó rồi cũng nên."
Ba người nói thêm mấy câu sau đó cũng không tiếp tục bàn tán về vấn đề này nữa.

...
Triệu Nhiễm đang nằm gọn trong lòng của Dương Thận, tay cầm di động, ngẩng đều lên hỏi Dương Thận: "Cái cô Chung Dạng đó có phải là ở đại học Z không vậy?"
Dương Thận liếc mắt xuống, ngón tay chạm vào mặt cô ta: "Em hỏi cái này làm gì?"
Triệu Nhiễm đưa di động tới dưới mắt Dương Thận, nói: "Anh xem đi, giáo sư Thẩm của đại học Z xâm phạm nữ sinh viên."
Chân mày Dương Thận nhướng lên, nhận lấy di động của Triệu Nhiễm, nhìn qua một lượt rồi trả lại cho cô ta, Triệu Nhiễm vẫn tiếp tục hỏi: "Chuyện này là thật hay giả thế? Đến giáo sư của đại học Z cũng làm ra loại chuyện đó ư?"
Dương Thận phì cười: "Cô gái ngốc à, lưu manh thì không hỏi đến trình độ học vấn đâu."
...
Ôn Trì Chi tắm xong đi ra ngoài, anh nhận được tin nhắn của Dương Thận.
"Chuyện ở trên Weibo là do cậu bày ra đấy à? Xem ra cô Chung đúng là có bản lĩnh."
Ôn Trì Chi không trả lời, trên điện thoại ngoài tin nhắn của Dương Thận ra còn có hai cuộc gọi nhỡ của Chung Dạng gọi đến.

Ôn Trì Chi nhấc tay lên nhấn nút gọi lại cho cô, đợi khoảng hơn một phút mới có người nghe máy.
Cô vừa mở miệng đã nhỏ nhẹ nói: "Lúc nãy anh gọi điện thoại đến em đang cùng ăn cơm với lãnh đạo của anh Hà, thế nên không tiện nghe điện thoại, anh không giận em đấy chứ?"
Lời nói của cô để lộ ra sự dè dặt từng li từng tí, Ôn Trì Chi mỉm cười, chậm rãi thong thả nói: "Dạng Dạng, nếu anh giận rồi thì sao?"
Chung Dạng bặm môi, nhất thời không biết phải đáp trả lại như thế nào, cũng chẳng biết cái người này lại đang trêu cô hay là thật sự giận cô, tiếp sau đó nghe thấy anh hỏi: "Em gọi điện thoại đến có việc gì không?"
Chung Dạng chần chừ, đến cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Chuyện của giáo sư Thẩm là do anh làm sao?"
~Hết chương 29~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận