●BỐI CẢNH CÂU CHUYỆN LÀ HONGKONG ĐẦU THẬP NIÊN 80●
-
Dương Lập Quần cảm thấy cực kỳ bất an và nóng bức.
Điều khiến cho anh ấy cảm thấy bồn chồn và lo lắng không phải là khoản đầu tư mà anh đã quyết định vào ngày hôm qua để rồi chỉ 24 giờ sau anh đã nhận ra hành động đấy thật là ngu ngốc, nhất định sẽ lỗ vốn, cũng không phải vì trận cãi vã sáng nay với vợ anh, càng không phải vì trong văn phòng không đủ lạnh.
Điều khiến cho anh đứng ngồi không yên chính là giấc mộng ấy.
Tất cả mọi người đều nằm mơ, ngay cả Dương Lập Quần cũng không ngoại lệ, đáng ra không có gì phải cuống cuồng lên.
Hơn nữa Dương Lập Quần càng không phải người dễ dàng cảm thấy bất an, anh có một cái đầu lạnh, tính tình điềm tĩnh, phán đoán nhạy bén, học thức cao.
Tất cả những điều này đã đưa sự nghiệp của anh chạm đến đỉnh cao chỉ trong vài năm ngắn ngủi trong khi anh chỉ vừa mới chạm ngõ 36.
Đứa con cưng của trời trong xã hội thương nghiệp hóa mạnh, rung chuyển trời đất, có cả danh và lợi, là điển hình của người thành công và được xã hội ngưỡng mộ.
Giấc mộng chết tiệt!
Dương Lập Quần vẫn luôn bị giấc mộng ấy quấy nhiễu, chuyện này cho đến tận bây giờ chỉ có một mình anh biết, chưa từng kể cho bất kỳ ai, vì thế khi cô thư ký của anh ôm một chồng tài liệu đến tìm anh để ký tên thì đột nhiên nghe thấy anh hét lên:
"Đi ra ngoài! Đừng làm phiền tôi!".
Nàng ta sợ đến mức không biết phải làm thế nào, đánh rơi cả chồng tài liệu.
Dương Lập Quần còn bực tức đến mức không để cho cô thư ký kịp nhặt đống tài liệu đã liên tục hét lên:
"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!".
Khi cô thư ký cuốn quít định đi khỏi lại nghe thấy anh gào lên lần nữa:
"Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn, không tiếp bất kỳ cuộc gọi nào.
Đợi đến khi tôi thông báo!".
Cô thư ký mở to mắt, lấy hết dũng khí nói:
"Chủ tịch, sáng nay ngài có hẹn...!với cục trưởng Liêu...".
Dương Lập Quần nghiêng cả người về phía trước như muốn nuốt trọn cô thư ký, quát:
"Hủy bỏ!".
Cô thư ký xô cửa bỏ chạy, vừa ra khỏi văn phòng liền thở hồng hộc.
Bộ dạng vừa rồi của Dương Lập Quần quá đáng sợ, chẳng những đáng sợ mà nàng còn chắc cú là đã xảy ra chuyện gì đó bất bình thường.
Cuộc hẹn với cục trưởng Liêu đã được sắp xếp tận 20 ngày trước, vì người này có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến công ty của Dương Lập Quần.
Cô thư ký biết chủ tịch Dương thị đã tốn rất nhiều thời gian, nhờ vả rất nhiều người, phí biết bao tinh thần, là đại sự được Dương thị đặt trọn niềm hy vọng suốt gần nửa năm qua, thế mà hôm nay anh lại hầm hừ hét lên "hủy bỏ".
Cô thư ký lau mồ hôi đi thực hiện mệnh lệnh của ông chủ.
Nàng ta nhất định không thể ngờ rằng điều khiến cho Dương Lập Quần trở nên thất thường như thế chính là vì một giấc mộng.
Dương Lập Quần bắt đầu nằm mơ thấy giấc mộng này từ lúc nào, chính bản thân anh cũng không rõ, chỉ biết rằng lần đầu tiên nằm mơ không cảm thấy có gì đặc biệt, thế nhưng sau khi tỉnh dậy lại nhớ rất rõ ràng các chi tiết trong mộng.
Một đứa trẻ 7-8 tuổi đáng lý ra không thể nhớ rõ một giấc mộng sau khi tỉnh dậy, nhưng giấc mộng này thì khác.
Dương Lập Quần ở tuổi đó ngoài giấc mộng ấy ra cũng thường xuyên mơ thấy những giấc mộng khác, nhưng những giấc mộng ấy vừa thức giấc đều quên sạch, chỉ duy nhất có giấc mộng này là anh vẫn nhớ vô cùng rõ ràng, cũng vì vậy cho nên khi mơ thấy lần thứ hai anh có thể chắc chắn đã từng nằm mơ qua.
Lần mơ đầu tiên và lần mơ thứ hai cách nhau bao lâu anh không chắc lắm, có thể là một năm, hơn nửa năm, cũng có thể là hơn một năm.
Về sau đã có lần thứ ba, thứ tư, giấc mộng ấy vẫn y như trước không hề thay đổi, cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Dần dần khi trưởng thành, vẫn là giấc mộng ấy với tần suất dày đặc hơn.
Dương Lập Quần nhớ sinh nhật năm 15 tuổi được tặng một món quà rất xinh xắn là một quyển nhật ký, bắt đầu từ lúc đó anh đã có thói quen viết nhật ký, vì thế mỗi lần nó lặp lại anh đều ghi vào.
Anh phát hiện ra năm đầu tiên nằm mơ bốn lần, năm thứ hai là sáu lần, mười năm tiếp theo mỗi tháng một lần, sau đó tình hình dần trở nên tồi tệ hơn khi giấc mộng ấy càng xuất hiện nhiều hơn.
Sau 30 tuổi hầu như cứ nửa tháng lại mơ thấy một lần, và gần đây là mỗi tuần một lần.
Mỗi tuần đều lặp lại cùng một giấc mộng, điều này đã khiến cho tinh thần anh suy sụp, nhất là khi cảnh tượng trong mộng cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên mơ thấy là khi anh vẫn là một đứa trẻ và anh đã không muốn mơ thấy loại giấc mộng giống như thế thêm lần nào nữa.
Thế nhưng gần một tháng nay tình hình càng tồi tệ hơn, đến một tuần nay nó đã chạm đến giới hạn mà một người có thể chịu đựng, vì cùng một giấc mộng cứ cách một đêm lại xuất hiện một lần, đến nỗi khiến cho Dương Lập Quần có cảm giác bản thân đã biến thành hai người: ban ngày anh là Dương Lập Quần, ban đêm anh biến thành một người khác có một cuộc hẹn quan trọng.
Đêm qua Dương Lập Quần lại nằm mơ.
Tối đó trước khi ngủ anh đã cố ý uống một viên thuốc an thần, nghĩ bụng tối nay sẽ có thể ngủ một giấc ngon lành vì tối qua đã nằm mơ rồi, hôm nay sẽ không như thế nữa, cái tình cảnh cách một ngày mơ một lần đã đủ tệ rồi, không thể nào mỗi ngày đều nằm mơ.
Dương Lập Quần nghĩ đến đây liền chắp tay trước ngực cầu nguyện cho anh có được một đêm dễ thở.
Thế nhưng điều làm anh sợ hãi nhất đã xuất hiện, giấc mộng kia lại phá vỡ quy luật cách một đêm đến một lần, trở thành mỗi đêm đều xuất hiện.
Tối hôm qua khi Dương Lập Quần tỉnh lại trong cơn mơ, nhìn đồng hồ trên đầu giường đã là 4 giờ 15 phút sáng — bao nhiêu năm qua lúc nào giật mình tỉnh giấc cũng giống nhau, cả người sẽ đầy mồ hôi, thở hổn hển rồi ngồi bật dậy.
Vợ anh nằm bên cạnh lật người, miệng lẩm bẩm:
"Lại phát bệnh tâm thần sao?".
Lúc ấy Dương Lập Quần đang cực kỳ căng thẳng, vừa nghe thấy vợ anh nói thế liền không kềm chế được cảm xúc mà suýt nữa đã quay sang dùng mười ngón tay bóp cổ vợ anh đến chết.
Mặc dù cả người đang run rẩy, hai nắm đấm siết chặt vào phát ra tiếng rôm rốp nhưng anh vẫn cố gắng đè nén lại.
Kể từ lúc đó anh không ngủ nữa, chỉ ngồi lên rít từng điếu thuốc, sau đó khi trời sáng anh mới rời giường.
Tình cảm giữa anh và vợ bắt đầu thay đổi từ năm trước, anh đã cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với vợ, còn phải cố chịu đựng những lời nói lạnh lùng của nàng, chẳng hạn như "những loại người mà anh muốn phát sinh tình một đêm" các thứ.
Những điều này càng khiến cho tâm trạng Dương Lập Quần trở nên bức bối hơn, cho nên khi anh bước vào văn phòng thì sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Sau khi dọa cho cô thư ký hốt hoảng bỏ chạy, Dương Lập Quần thở phì phò một lúc lâu mới dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ của anh tập trung vào giấc mộng kia.
Một người bình thường tuyệt đối sẽ không có chuyện nằm mơ cùng một giấc mộng, mà nó lại không hề thay đổi còn lặp đi lặp lại càng là một trường hợp hiếm có.
Anh nghĩ với tình hình này anh rất cần có một bác sỹ tâm lý giỏi.
Anh hít sâu, tức giận với bản thân, đáng lẽ ra ngay hôm nằm mơ phải lập tức đi tìm bác sỹ tâm lý, tại sao lại đợi đến hôm nay.
Vừa quyết định xong, Dương Lập Quần liền trấn tĩnh lại, ấn vào điện thoại, nghe thấy giọng nói vẫn còn sợ hãi của cô thư ký.
Anh phân phó:
"Mang quyển sổ ghi chép số điện thoại đến đây".
Cô thư ký nơm nớp lo sợ mang quyển sổ điện thoại đi vào, vừa đặt xuống bàn đã nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong cột bác sỹ tâm lý với hơn 60 cái tên, Dương Lập Quần chọn bừa một người trong số đó, người mà anh chọn trúng là bác sỹ tâm lý Giản Vân, sau đó anh gọi điện thoại yêu cầu gặp bác sỹ Giản ngay lập tức.
Đây là một sự trùng hợp.
Nếu như Dương Lập Quần tìm đến một bác sỹ tâm lý khác thì căn bản tôi sẽ không thể quen biết anh ta, cũng sẽ không biết đến giấc mộng kỳ quái của anh ta, càng không biết đến những sự kiện không thể tưởng tượng tiếp diễn sau đó.
Thế mà anh ta lại tìm trúng Giản Vân.
Ban đầu tôi không hề biết Giản Vân, dạo gần đây mới quen biết anh ta — nói đến chuyện này tương đối thú vị, nhưng nó không thuộc về câu chuyện《Tầm mộng》này — sau khi quen biết Giản Vân, tôi và anh ấy có cùng hứng thú về một hiện tượng tâm lý nên thường xuyên ở bên cạnh nhau.
Vấn đề chúng tôi hứng thú là nam giới khi bước vào tuổi trung niên mắc phải trầm cảm mãn dục, sự nóng nảy có thể thông qua sự thay đổi môi trường mà biến mất hay không.
Đây vốn dĩ là vấn đề tâm lý khá chuyên sâu, còn có mối liên kết đến sinh lý học.
Về phương diện này Giản Vân là chuyên gia, tôi căn bản không có tư cách cùng nghiên cứu với anh ấy, thế nhưng tôi có đưa ra một góc nhìn khác, cho rằng hiện tượng mãn dục nam căn bản không tồn tại về mặt sinh lý học mà đây là vấn đề thuần về tâm lý, hơn nữa còn có liên quan đến thói quen sinh hoạt.
Giản Vân tỏ vẻ không đồng ý, vì thế đã khiến cho tôi và anh ấy dính lấy nhau, mỗi ngày vào một khoảng thời gian nhất định tôi đều đến phòng khám của anh ấy với thân phận "đồng hội chẩn tâm lý" để cùng anh ấy tiếp bệnh nhân.
Vì đề tài này tương đối nặng nề nên tôi chỉ nói sơ qua để giải thích lý do tại sao vào buổi sáng hôm Dương Lập Quần đến phòng khám của Giản Vân tôi cũng có mặt ở đó.
Cú điện thoại của Dương Lập Quần là do y tá nghe máy, khi đó tôi và Giản Vân đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của một bệnh nhân trung niên càng ngày càng xa cách với vợ sau hơn 30 năm kết hôn.
Y tá đi vào thì thầm với Giản Vân:
"Tiến sỹ Giản, có một vị Dương Lập Quần tiên sinh nói rằng tình trạng rất khẩn cấp, yêu cầu được gặp ngài ngay lập tức".
Giản Vân cau mày.
Đừng nên nghĩ bệnh tâm lý thì làm gì có trường hợp khẩn cấp, nếu một người bị tổn thương tinh thần cực kì nghiêm trọng thì vẫn cần được nhanh chóng điều trị kịp thời, cũng giống như khi bị tổn thương vật lý vậy.
Thế là Giản Vân nói bóng nói gió với người đàn ông trung niên rằng anh ấy có việc gấp cần xử lý, người đàn ông kia lải nhải thêm cả 10 phút hơn mới mang theo vẻ bất đắc dĩ mà rời đi.
Sau khi người đàn ông nọ rời đi, không lâu sau liền có tiếng chuông cửa, rồi có tiếng bước chân, y tá mở cửa ra thì Dương Lập Quần bước vào.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Dương Lập Quần.
Anh ta treo áo khoác trên cánh tay, bộ dạng vô cùng nôn nóng và bất an.
Vóc dáng anh ta cao ráo, có thể nói là rất đẹp trai, lúc này hai mắt lại thất thần, trên mặt toàn là mồ hôi nên gương mặt trở nên bóng nhẩy.
Sau khi vào cửa anh ta liền đưa mắt nhìn tôi sau đó lại nhìn Giản Vân, miệng mấp máy nhưng lại không nói gì.
Tình huống này không cần đến bác sỹ tâm lý, một người bình thường cũng dễ dàng nhận ra trong lòng anh ta mang đầy tâm sự, bồn chồn và bất an đang cần sự giúp đỡ.
Giản Vân đứng lên, nói:
"Tôi là tiến sỹ Giản Vân".
Anh chỉ vào tôi: "Còn đây là Vệ tiên sinh, trợ lý hội chẩn của tôi".
Dương Lập Quần gật đầu, giơ tay lau mặt.
Lúc này Giản Vân lấy trong thùng lạnh ra một chiếc khăn mặt đưa cho anh ta, tôi thì rót cho anh ta một ly rượu lạnh.
Sau khi Dương Lập Quần hớp một ngụm rượu và lau mặt, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giản Vân mời anh ta nằm xuống một chiếc ghế dài thoải mái, nói chung những người đến tìm bác sỹ tâm lý đều sẽ phải nằm xuống chiếc ghế này và trút bỏ tâm sự với bác sỹ, thế nhưng khi Dương Lập Quần vừa nằm xuống đã vội vàng bật dậy, lại còn rất quyết liệt từ chối nằm lại.
Dương Lập Quần tuổi đời còn trẻ, đương nhiên anh ta chưa mắc phải chứng mãn dục tuổi trung niên.
Tuy rằng tôi nhận ra tâm trạng anh ta đang rất bồn chồn và lo lắng nhưng ngay tại thành phố này không biết có bao nhiêu người cũng rơi vào tình trạng như thế, không đủ hấp dẫn được tôi cho nên tôi chuẩn bị ra về.
Giản Vân đang đặt những câu hỏi theo thông lệ cho anh ta, nhưng Dương Lập Quần lớn tiếng nói:
"Đừng hỏi những chuyện này.
Xin hãy cho tôi biết, có ai đã từng...".
Anh ta nói đến đây liền thở phì phò, giọng nói vô cùng gấp gáp: "Có ai đã từng luôn nằm mơ thấy cùng một giấc mộng, cảnh tượng nhìn thấy trong mộng luôn luôn giống nhau như đúc hay không?".
Tôi vừa nghe Dương Lập Quần nói thế trong lòng liền ồ lên, lập tức từ bỏ ý định rời đi.
Vì cớ gì tôi lại đột ngột thay đổi ý định, nói ra nguyên nhân khá là phức tạp, để dành lúc sau tôi sẽ giải thích chi tiết hơn.
Còn để mà tóm lược đơn giản thì bởi vì cách đây chưa đầy một tháng đã có người từng hỏi tôi câu hỏi tương tự như thế!
Dù tôi đã ra đến cửa nhưng sau đó tôi lập tức quay trở lại và ngồi xuống ghế.
Giản Vân nhíu mày nâng gọng kính viền đen anh ta đang đeo, hai động tác này đều là thói quen của anh ta.
Giọng nói của anh ta đầy sự chân thành, nói:
"Có rất nhiều trường hợp nằm mơ nhìn thấy cùng một giấc mộng, không có gì kì lạ".
Dương Lập Quần vẫn thở hổn hển nói:
"Trong suốt cuộc đời mình, tôi không ngừng mơ thấy cùng một giấc mộng, gần đây nhất phát triển thành mỗi đêm đều mơ thấy.
Bị một giấc mộng quấy nhiễu liên tục, việc này mà không kì lạ sao?".
Tôi đột ngột ngồi thẳng người.
Tôi tin chắc rằng lúc đó vẻ mặt của mình nhất định là vô cùng kinh ngạc, mà lý do tại sao tôi lại kinh ngạc là bởi vì cách đây chưa đầy một tháng có người cũng đã nói với tôi những câu tương tự như thế.
Sau khi bị chấn động, tôi nhìn thấy Giản Vân lại nâng gọng kính, dường như trong một lúc anh ấy không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Tôi không nhịn được liền buột miệng nói:
"Đúng vậy, có thể nói là không có gì quá ngạc nhiên.
Tôi có quen biết một người cũng xuất hiện tình trạng giống như ngài".
Dương Lập Quần lập tức nhìn tôi, vẻ mặt hoang mang tột độ.
Giản Vân cũng nhìn tôi, vẻ mặt trách móc.
Tôi vội vàng nhìn Giản Vân ra hiệu sẽ không ăn nói lung tung nữa, để cho anh ấy tiếp nhận điều trị cho bệnh nhân.
Giản Vân im lặng một lúc mới lên tiếng:
"Thông thường cảnh tượng trong mơ vốn đã mơ hồ mờ mịt, sẽ không đến mức phá hủy tâm lý con người".
Dương Lập Quần cười khổ sở:
"Từ nhỏ tôi đã bắt đầu mơ thấy một giấc mộng, nó cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, kéo dài đến tận bây giờ đã trở thành đêm nào cũng xuất hiện.
Thế mà còn không phải phá hủy tâm lý con người ư?".
Giọng nói của Giản Vân rất bình tĩnh:
"Nghe ngài nói như vậy, có vẻ như cảnh tượng trong mộng không lấy gì làm vui vẻ nhỉ?".
Dương Lập Quần lại vội vàng thở dốc, trong lúc đó tôi nhận thấy vẻ mặt của anh ta không những tỏ vẻ ghét bỏ xen lẫn sợ hãi, hơn nữa gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên.
Dù anh ta không trực tiếp trả lời nhưng cũng không khác gì đã trả lời, xem ra giấc mộng này chẳng những không vui vẻ mà còn rất khủng khiếp.
Giản Vân ra hiệu với Dương Lập Quần:
"Vậy ngài hãy kể giấc mộng ra xem sao, có thể sẽ giảm bớt gánh nặng tâm lý trong lòng ngài".
Dương Lập Quần mím môi, ánh mắt đờ đẫn.
Giản Vân dùng giọng điệu trầm thấp như thôi miên, nói:
"Những gì xảy ra trong mộng, có chắc là ngài nhớ rõ chứ?".
Cơ thể Dương Lập Quần run rẩy, đáp bằng giọng nói khô khốc:
"Nhớ rõ, từng chi tiết đều nhớ rất rõ".
Giản Vân lại nói:
"Cho đến hiện tại ngài chưa từng kể về giấc mộng này cho người khác biết sao?".
Dương Lập Quần vẫn dùng giọng điệu như cũ mà trả lời:
"Đúng vậy".
Giản Vân nói:
"Thật ra ngài nên sớm kể cho người khác biết những gì ngài đã trải qua trong mộng".
Vẻ mặt Dương Lập Quần cay đắng, hỏi:
"Việc đó...!có ích gì?".
Giản Vân liền đáp:
"Nếu cứ xem giấc mộng ấy là bí mật thì ngài sẽ luôn canh cánh về nó trong lòng, có lẽ đó là lý do vì sao nó cứ lặp đi lặp lại không dứt.
Nếu kể ra, bí mật trở thành công khai, có thể sẽ không nằm mơ thấy nó nữa".
Dương Lập Quần ồ lên, vẻ mặt mang theo một ít hy vọng nhỏ nhoi.
Xem tình hình của anh ta có thể thấy giấc mộng này đã tra tấn anh ta vô cùng thê thảm.
Anh ta ngẩn người một lúc rồi cuối cùng mới nghe lời Giản Vân nằm lại xuống ghế.
Mất thêm một lúc nữa Giản Vân lại bình thản nói:
"Khi giấc mộng bắt đầu, ngài đang...".
Lời dẫn dắt của Giản Vân phát huy tác dụng, Dương Lập Quần lập tức tiếp lời:
"Tôi đang đi trên một con đường mòn, xung quanh toàn là cây cối.
Loại cây này ngoại trừ trong giấc mộng thì tôi chưa từng nhìn thấy ngoài đời thực, loại cây này...".
Giản Vân nghe vậy liền cảm thấy cho dù Dương Lập Quần có miêu tả hình dáng loại cây đó cũng vô dụng nên anh ta nghiêng người về trước, tôi lập tức kéo ống tay áo của anh ta, ý bảo cứ để Dương Lập Quần nói tiếp xem sao.
Dương Lập Quần đối với loại cây này vô cùng nửa tin nửa ngờ, tôi tin anh ta thật sự chưa từng thấy qua nó trong đời thông qua sự chần chừ trong cách tìm từ ngữ để miêu tả.
Anh ta tiếp tục nói:
"Thân loại cây này không quá thô mà rất thẳng, trên thân cây có đốm màu nâu xám, lá cây...!hình như là hình trái tim, phía trên màu xanh lá, nhưng khi gió thổi qua mặt dưới của lá bị lật lên lại có màu nâu xám".
Dương Lập Quần nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi vẫn chưa biết đây là loại cây gì".
Tôi nghe đến đây liền thở dài, nói:
"Nếu ngài chịu khó dành ra một chút thời gian kiểm tra sách ảnh tư liệu về thực vật ngài sẽ biết đó là một loại cây rất bình thường, ở những vùng phía bắc Trung Quốc rất dễ dàng nhìn thấy ở khắp nơi, đó là cây bạch dương".
Giản Vân nhìn tôi và Dương Lập Quần nói về cây cối đã không kiên nhẫn nổi, anh ta rất muốn nghe Dương Lập Quần kể về giấc mộng, trên đường đi có cây gì trong mắt một chuyên gia tâm lý như anh ta hoàn toàn không quan trọng.
Anh ta giơ tay lên cố gắng ngăn chúng tôi tiếp tục nói về cây cối, tôi cũng lập tức giơ tay lên ngăn cản anh ta.
Vẻ mặt Giản Vân cực kỳ sốt ruột, Dương Lập Quần trái lại tỏ ra rất hứng thú nói:
"Ah, nói vậy có nghĩa là nơi tôi nằm mơ thấy nằm ở vùng phương bắc Trung Quốc rồi?".
Tôi nói:
"Không hẳn, cây bạch dương phân bố rất rộng, ngay cả châu Âu, Bắc Mỹ cũng có".
Dương Lập Quần lắc đầu nói:
"Không, tôi biết đấy là Trung Quốc.
Nhất định là Trung Quốc!".
Giản Vân thúc giục:
"Xin ngài hãy kể tiếp".
Dương Lập Quần nói:
"Tôi men theo con đường mòn nằm giữa hai hàng cây um tùm như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột, tôi cũng không rõ tại sao trong mộng mình lại mang tâm trạng bồn chồn lo lắng như vậy, dường như tôi đang vội đi gặp ai đó...".
Anh ta nói đến đây thì ngưng lại một lúc, sau đó nhìn tôi và Giản Vân làm một động tác nhằm nhấn mạnh lời nói: "Tất cả những chuyện trong mộng tôi đều có thể ghi nhớ hết sức rõ ràng, nhưng ở trong mộng tôi đã làm một số chuyện, lý do cho những hành động ấy thì lại cứ mơ hồ sao sao ấy".
Giản Vân ừ lên rồi nói:
"Rất nhiều giấc mộng đều giống như vậy.
Lúc nãy ngài nói trong mộng ngài đang rất vội đi gặp ai đó đúng không?".
Dương Lập Quần đáp:
"Hình như là muốn đi gặp ai đó".
Giản Vân im lặng ý bảo anh ta kể tiếp, Dương Lập Quần ngừng một lúc lại nói:
"Cuối con đường mòn có một bài phường rất cao, phía trên khắc bốn chữ 'Trinh tiết khả phong', có thể là một bài phường trinh tiết rất cũ kỹ, trụ đá bên dưới bài phường đã mòn, mọc đầy rêu xanh.
Tôi đi ngang qua bài phường tiếp tục tiến về phía trước, phía trước là một bức tường xây bằng gạch xám không cao lắm, bên trên cũng bám đầy rêu xanh.
Tôi đi dọc theo bức tường, rồi rẽ vào góc tường, ở đó có một cánh cửa xem ra là cửa sau của bức tường".
Dương Lập Quần mới kể đến đây thì tôi đã không nhịn được mà phát ra âm thanh giống như tiếng rên rỉ.
Giản Vân nhìn tôi với vẻ hoảng hốt, hỏi:
"Anh sao thế? Sắc mặt khó coi quá".
Tôi vội vàng hít sâu vào, giơ tay lên sờ mặt mình một cái rồi nói:
"Không có gì đâu, tôi ổn".
Dương Lập Quần hiển nhiên không chú ý sắc mặt của tôi mà tiếp tục kể:
"Cánh cửa bằng gỗ kia rất cũ kỹ, chỉ khép hờ.
Không biết tại sao khi đến gần cánh cửa ấy trong lòng tôi cảm thấy rất sợ hãi, thế nhưng tôi vẫn đẩy cửa bước vào".
Anh ta nói đến đây lại ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Mỗi lần đứng trước cánh cửa này tôi đều cực kỳ sợ hãi, lần nào cũng tự nói với bản thân rằng không được mở cửa, thế nhưng lần nào tôi cũng đẩy cửa đi vào".
Giản Vân không có biểu hiện gì mà chỉ ừ một tiếng.
Dương Lập Quần lại nói:
"Đẩy cửa vào trong là một khoảng đất trống, trong đấy có rất nhiều thứ.
Có...!có một tảng đá hình tròn mà tôi biết đó là một loại cối rất cổ xưa, tôi còn có thể kể ra một số đồ vật khác như là một cái giếng, trên giếng có một giá bằng gỗ, mà trên cái giá gỗ ấy có ròng rọc, còn có một thùng nước.
Nhưng mà có một số thứ tôi chưa từng thấy qua bao giờ nên không biết là gì".
Tôi hỏi:
"Ví dụ như thứ gì?".
Dương Lập Quần khoa chân múa tay diễn tả:
"Có một giá gỗ vừa giống như cọc gỗ vừa giống như một khuôn giày được phóng to, bên trên có rất nhiều thanh gỗ dày đặt sát góc tường".
Cổ họng tôi đánh ực một tiếng vì đột ngột nuốt vào.
Giản Vân nói:
"Đừng ngắt lời người khác".
Tôi nói:
"Không, tôi muốn biết rõ từng chi tiết bởi vì sự việc này rất đặc biệt.
Giống như vật lúc nãy Dương tiên sinh nhắc đến, anh có biết đó là gì không?".
Giản Vân bực bội nói:
"Đương nhiên không.
Ngay cả Dương tiên sinh còn không biết thì tôi làm sao biết được, thế anh biết à?".
Câu trả lời của tôi vượt ngoài suy đoán của Giản Vân:
"Biết chứ! Tôi biết rất rõ!".
Vẻ mặt Giản Vân nhìn tôi kỳ quái, Dương Lập Quần cũng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi.
Tôi không do dự hít vào một hơi rồi nói:
"Đó là một cái máng ép dầu xưa, mỗi một thanh gỗ dùng để đâm vào trong rãnh thật mạnh tay, làm cho đậu đã nấu chín đặt trong máng bị ép ra thành dầu".
Dương Lập Quần không ngừng chớp mắt, Giản Vân không ngừng nâng gọng kính, không thể tin nổi.
Dương Lập Quần hỏi ngược lại tôi:
"Tôi không hề miêu tả cặn kẽ, làm sao anh có thể chắc chắn đến thế?".
Tôi đáp:
"Nguyên nhân vì sao thì tôi nhất định sẽ nói cho ngài biết, nhưng không phải lúc này.
Bây giờ xin ngài hãy kể tiếp".
Dương Lập Quần chần chờ một lúc rồi hỏi:
"Xin hỏi giấc mộng của tôi rốt cuộc đại diện cho điều gì?".
Tôi nói:
"Trước khi ngài kể xong câu chuyện, tôi chưa thể kết luận".
Dương Lập Quần ngẩn người rồi mới nói:
"Khoảng đất trống kia dường như là hậu viện.
Tôi vừa vào từ cửa sau liền đi vô cùng gấp gáp đến nỗi vấp phải một cái bao, trong bao toàn là đậu nành.
Sau khi bị vấp, đậu văng ra khắp nơi, bước chân của tôi trở nên không vững vàng và giẫm phải những hạt đậu, trượt chân ngã nhào về phía trước rồi lăn ra đất, khiến cho bánh xe gỗ dưới đất lăn đi, đâm vào vách tường phát ta tiếng".
Dương Lập Quần gượng cười: "Lần nào cũng thế".
Tôi gật đầu, không nói gì.
Dương Lập Quần lại nói:
"Tôi nhanh chóng cố gắng đứng lên rồi đi về phía trước.
Bên trong bức tường là một căn nhà rất thấp với ống khói bằng gạch rất lớn.
Tôi đi về phía trước đến chỗ bức tường rồi dựa vào đó, đứng một lúc lâu, trong lòng càng lúc càng sợ hãi nhưng chân vẫn tiếp tục bước đi.
Đi đến góc tường thì ngừng lại rồi rẽ vào, nhìn thấy một cánh cửa đang mở, sau đó tôi tiến đến chỗ cánh cửa đó".
Lúc Dương Lập Quần nói đến đây, cả Giản Vân và anh ta đều không chú ý đến vẻ mặt của tôi.
Lúc đó sống lưng tôi cảm thấy một sự ớn lạnh bắt đầu lan tỏa, trán lấm tấm mồ hôi, tôi đưa tay lên lau đi thì nhận ra toàn là mồ hôi lạnh.
Lúc này vẻ mặt của tôi nhất định là rất khó coi, đột nhiên bật ra một câu hỏi:
"Lúc ngài vào cửa có nghe thấy ai đó gọi tên ngài không?".
Dương Lập Quần vốn đang nằm tự thuật về giấc mộng của anh ta, thế nhưng câu hỏi bất chợt của tôi đã khiến cho anh ta như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, lập tức ngồi bật dậy.
"Làm sao anh...!anh biết? Làm sao anh...!biết?".
Giản Vân thấy tình hình như thế liền không nhịn được nữa mà than thở:
"Trời ạ, hai người các anh rốt cuộc ai mới là bệnh nhân đang cần sự giúp đỡ đây?".
Tôi vội nói:
"Xin lỗi, tôi không cố ý.
Xin mời tiếp tục, xin mời tiếp tục".
Một lát sau Dương Lập Quần mới nói:
"Đúng vậy, quả thật có tiếng người loáng thoáng gọi một cái tên kỳ lạ mà tôi cảm thấy người đó đúng là đang gọi tôi.
Giọng nói kia cứ vang lên 'Tiểu Triển!', nhưng tôi không hề dừng lại mà chỉ thuận miệng ừ hử rồi bước vào cửa.
Vừa vào trong tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ".
Giản Vân nghe đến đây liền đứng dậy, nói:
"Tôi thấy không cần phải kể nữa".
Tôi vội hỏi:
"Tại sao?".
Giản Vân hậm hực đáp:
"Làm gì có ai ngửi được mùi trong mộng".
Gương mặt Dương Lập Quần đỏ lên:
"Tôi ngửi thấy, lần nào cũng ngửi thấy!".
Giản Vân thở dài:
"Vậy ngài nói thử xem, ngài đã ngửi thấy mùi gì?".
Lúc Giản Vân nói như vậy ngữ khí nồng đậm sự châm chọc.
Lúc này tôi cũng nhìn Dương Lập Quần chằm chằm chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Dương Lập Quần kể về giấc mộng của mình đã khiến cho tôi vô cùng hứng thú, hoặc là nói chẳng những hứng thú mà còn đi hết từ sự ngạc nhiên tột độ này sang sự ngạc nhiên tột độ khác, bí hiểm quái dị không thể hiểu nổi.
Về phần tại sao tôi lại cảm thấy như thế đương nhiên sẽ kể sau.
Dương Lập Quần ngây người:
"Tôi cũng không rõ, mùi hương kỳ lạ này cho đến giờ tôi chưa từng ngửi qua.
Loại mùi này...".
Dương Lập Quần chưa nói hết câu thì Giản Vân không nhịn nổi liền rống lên:
"Căn bản là ngài không thể ngửi thấy gì cả, đó chẳng qua là do ngài tự tưởng tượng ra mà thôi!".
Dương Lập Quần đỏ mặt:
"Không đúng! Bởi vì mùi ấy quá kỳ lạ, tôi đã cố gắng tìm kiếm rồi nhưng không có kết quả thôi!".
Tôi ra hiệu ngăn Giản Vân tiếp tục gào thét rồi quay sang Dương Lập Quần, nói:
"Ngài đương nhiên không biết rõ.
Bây giờ nếu muốn tìm ra nơi có loại mùi đó, ít nhất là trong thành phố này, căn bản là chuyện không thể".
Giản Vân nghe tôi nói thế thì tức giận đến nghẹn lời, Dương Lập Quần lại kinh ngạc mà khó hiểu hỏi:
"Anh...!anh biết đó là mùi gì sao?".
Tôi gật đầu:
"Tôi không dám khẳng định tuyệt đối, nhưng có thể đó là mùi của đậu nành hấp chín được đặt trong máng ép dầu, sau khi bị ép ra thành dầu liền biến thành mùi của dầu đậu nành".
Giản Vân vỗ trán, trúng vào kính và rơi xuống, anh ấy không buồn nhặt lên mà chỉ vừa vỗ vừa nói:
"Trời ạ, hai kẻ thần kinh.
Hai kẻ thần kinh chính hiệu".
Dương Lập Quần lại chấn động vì lời nói của tôi, anh ta bình tĩnh nhìn tôi một lúc rồi lắp bắp nói:
"Đúng vậy...!tôi...!tôi...!tôi...".
Anh ta liên tục nói ba lần "tôi" rồi mới dùng loại giọng điệu vô cùng kỳ quái hỏi: "Làm sao anh biết tôi đã đến một xưởng ép dầu? Tại sao anh lại biết rõ giấc mộng của tôi đến vậy? Tại sao trong giấc mộng tôi lại đi đến một xưởng dầu?".
Tôi nhanh chóng nói:
"Đừng sốt ruột, để mà nói ra thì sự việc rất đơn giản, bởi vì có người cũng luôn nằm mơ giống như ngài đã kể cho tôi biết về giấc mộng.
Trong mộng người ấy đã đi đến một xưởng ép dầu, tôi tin chắc rằng nơi ngài đến cũng cùng một nơi giống như vậy".
Vẻ mặt Dương Lập Quần càng thêm kinh ngạc:
"Người đó...!người đó...".
Tôi nói:
"Tôi nhất định sẽ giới thiệu hai người với nhau".
Dương Lập Quần lại ngây người ra nhìn tôi một lúc lâu, anh ta còn chưa mở miệng thì Giản Vân đã lên tiếng:
"Hai vị có thể đừng ăn nói điên dại trong phòng khám của tôi được không?".
Tôi thở dài nói:
"Giản Vân, những lời anh vừa nghe thấy không phải lời nói điên dại mà là một hiện tượng thần bí cực kỳ huyền diệu mà bất cứ một bác sỹ tâm lý nào cũng đều tha thiết mơ ước, anh phải cố gắng ghi nhớ từng chữ mà Dương tiên sinh nói".
Dương Lập Quần lại ngẩn ra rồi nói:
"Trong mộng tôi là một người có tên là Tiểu Triển, bởi vì tất cả mọi người đều gọi tôi như thế".
Anh ta nói đến đây liền nở nụ cười đầy gượng gạo: "Nhưng tôi lại không biết hình dạng Tiểu Triển trông như thế nào, vì tôi không có cơ hội nhìn vào gương".
Dương Lập Quần lại nằm xuống:
"Sau khi vào trong, tôi nhìn thấy ba người.
Bọn họ đều là đàn ông vóc dáng cao lớn, một người để râu quai nón thoạt nhìn vô cùng uy vũ.
Người có râu này ngồi cạnh một...!cối đá rất lớn.
Đúng thế, nơi tôi đi vào có một cối đá rất lớn".
"Cối đá đặt ở giữa, bên phía tay trái...".
Anh ta vừa nói vừa quơ quơ tay trái, chỉ ngón tay: "Bên tay trái là một bếp lò, có đến mấy miệng lò, bên trên đặt lồng hấp lớn, còn có chiếc nồi cực kỳ lớn, có điều lồng hấp được để rất lộn xộn.
Lúc tôi đi vào, có một người cao gầy cầm lồng hấp không ngừng tung hứng.
Còn có một người ăn mặc chỉnh tề nhất, người vận trường sam, trên tay cầm theo tẩu thuốc".
Dương Lập Quần ngừng một lúc rồi nói:
"Tẩu thuốc đó cực kỳ dài, khoảng chừng một thước, tuyệt đối dài hơn cánh tay người.
Ngoài đời thật tôi chưa từng nhìn thấy qua tẩu thuốc nào dài như vậy nên rất lấy làm thắc mắc không biết làm sao mà châm lửa".
Giản Vân không kiên nhẫn nói:
"Vấn đề này có thể từ từ thảo luận".
Tôi trừng mắt với Giản Vân rồi vỗ vai Dương Lập Quần, nói:
"Có hai cách, một là nhờ người khác châm hộ, hai là cắm que diêm vào đầu tẩu rồi chà sát".
Dương Lập Quần ngẩn ra rồi nằm lại nói:
"Phải ha, sao tôi chưa từng nghĩ đến nhỉ".
Giản Vân lại kêu lên đầy đau khổ, tôi nhìn anh ta nói:
"Anh nên tập trung nghe ngài ấy kể.
Chuyên gia tâm lý thường bảo ngày suy nghĩ đêm sẽ nằm mộng, thế nhưng giấc mộng và cuộc sống thực tế của Dương Lập Quần tiên sinh không hề liên quan đến nhau.
Cảnh tượng anh ta nhìn thấy trong mộng có những thứ căn bản anh ta còn chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật bao giờ nữa kia".
Vẻ mặt Giản Vân châm chọc nói:
"Không chỉ đồ vật, ngay cả mùi cũng chưa từng ngửi qua bao giờ cơ".
Tôi và Dương Lập Quần không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Dương Lập Quần nói tiếp:
"Tôi vừa vào trong thì người cầm tẩu thuốc liền dùng cái tẩu ấy chỉ vào tôi, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, người có râu ngồi trên cối đá nhảy xuống, cùng với người cao gầy tiến về phía tôi.
Vốn dĩ tôi vô cùng sợ hãi, vào lúc này lại càng sợ hơn, định thoái lui thì người có râu đã đi đến bên cạnh tôi.
Người cầm tẩu thuốc lạnh lùng nói 'Tiểu Triển, cậu muốn giở trò gì? Tại sao lại đến muộn thế?'. Lúc người đó hét lên, người có râu đã ở sau lưng tóm lấy tay tôi".
Tôi nghe đến đây lập tức ngây người, Giản Vân cũng thế, đột nhiên cả người cứng đờ ra.
Tôi phải nói rõ, Dương Lập Quần toàn tâm toàn ý kể lại giấc mộng của anh ta và chưa từng gián đoạn, tôi và Giản Vân cũng chưa từng cắt lời.
Nhưng tôi phải cắt ngang câu chuyện của Dương Lập Quần bằng lời kể dưới đây, bởi vì lúc đó cả tôi và Giản Vân đều đồng loạt nhất trí một sự việc kinh ngạc: Khi Dương Lập Quần kể về giấc mộng, không biết từ bao giờ giọng nói của anh ta đã xuất hiện sự thay đổi tương đối lớn.
Chẳng những giọng điệu phát ra khác với lúc đầu mà cách sử dụng câu chữ trong lời nói cũng rất khác nhau.
Ví dụ như câu anh ta vừa nói "tóm lấy tay tôi" mang theo khẩu âm vùng núi Đông Nam rất đậm đặc, rõ ràng là một câu tiếng địa phương.
Xét theo ngôn ngữ anh ta thường dùng mà nói đáng lẽ phải là "giữ tay tôi lại" mới đúng.
Sự thay đổi này xảy ra với Dương Lập Quần rõ ràng là tự nhiên xuất hiện, không phải cố ý làm màu.