Đám thanh niên và quân đội vẫn giằng co, phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, khẩu hiệu không ngừng vang lên: "Đánh đổ phái đương nhiệm".
Quân đội dần dần đã cầm cự không được, Mạnh tiên sinh và đám ngừơi phe hắn lợi dụng sự hỗn lọan cởi thóat dây trói rồi chui vào một chiếc xe gần đó chạy đi.
Lúc này đám đông thanh niên đã tràn tới làm cho phía quân đội phải tản ra.
Cũng có một số cố đuổi theo nhóm ngừơi của Mạnh tiên sinh nhưng rốt cục cũng đuổi không kịp.
Ta thấy đựơc tình hình như vậy, trong lòng âm thầm buồn cười. Lúc này trông đám người đông đúc kia giống như một đàn kiến bị ném một tảng đá vào đó vậy, đám kiến loi nhoi tản ra và chạy loạn lên, ta cũng nhân lúc đó chạy vội đi.
Ta nhìn thấy đựơc rất nhiều đồ đạc trong nhà dân bị đám thanh niên lôi ra ngoài đường, bỏ chỗ này một đống, chỗ kia một đống, còn có người dân bị chúng chụp mũ giấy vào đầu nữa.
Tiếp theo lại có một chiếc xe tải chạy đến, từ trên xe truyền ra tiếng loa rất lớn và tiếng nói của Vạn Thế Cùng hòa lẫn trong đó, hắn hét lớn: "Hỡi các đồng chí, hỡi quần chúng cách mạng, chúng ta hãy cùng nhau hành động, không sợ hy sinh, cùng vượt qua muôn vàn khó khăn!".
Âm thanh của loa lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, ta vội chạy ra xa cho đến khi thoát khỏi tiếng ồn của loa. Ta thở dài một hơi, trong lòng ta đoán rằng đám thanh niên này sẽ gây ồn ào như thế cho đến nửa đêm là ít, thậm chí có thể tới sáng ngày mai.
Ta vừa suy nghĩ vừa cúi đầu đi tới, đột nhiên trong lúc đó lại có một chiếc xe tải chạy tới, từ trên xe có bảy tám người nhảy ra. Ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong nhóm người đó lại có Mạnh tiên sinh ở trong, và ta cũng đã lọt vào tầm nhìn của hắn, bây giờ ta có muốn chạy trốn cũng không còn kịp rồi.
Mạnh tiên sinh đưa tay chỉ vào người của ta, ta tin chắc trong cả đời hắn chưa lần nào có thể phát ra đựơc tiếng hét lớn như thế, hắn rống giận: "Mau bắt lấy hắn!". Hắn vừa hét to vừa chạy tới phía trước, cùng chạy với hắn là sáu bảy người còn lại.
Ta liền xoay người bỏ chạy nhưng mới chỉ chạy có mấy bước thì nghe đựơc phía sau có tiếng súng vang lên, ta không thể làm gì khác hơn là phải ngừng lại.
Hai tên lính lập tức đi tới phía sau ta, sau đó khống chế lấy tay ta. Khi đó trong đầu của ta dòng suy nghĩ cứ loạn lên nhưng chả nghĩ đựơc biện pháp nào. Hiện tại ta đã rơi vào trong tay bọn chúng, có thể nói từ nay về sau xong đời.
Ta theo bản năng giãy dụa, và có lẽ là ta may mắn, vì có tiếng súng nổ nên có mấy tên thanh niên nghe tiếng chạy tới, ta lập tức hét lớn: "Cứu tôi với, tôi là người đã giúp các người điều khiểu tàu lửa chạy lên phía Bắc đây, phái đương nhiệm muốn phá hủy cuộc cách mạng của các người, bọn họ đang muốn bắt tôi".
Ta thốt ra mấy câu đó xong thì miệng đã bị người ta bịt lại. Tiếp theo, ta đã bị mấy tên lính đưa lùi về phía sau.
Mấy tên thanh niên nghe được tiếng hô của ta đồng thời chạy vội tới, Mạnh tiên sinh liền tiến lên cất tiếng: "Đây là phần tử phản cách mạng, là đặc vụ chìm, hy vọng các ngươi đừng hiểu lầm."
Trong lúc ta vẫn đang hy vọng mấy tên thanh niên đó ra tay cứu ta thì ta lại nhìn thấy đựơc trên mặt bọn chúng lộ ra vẻ do dự, chúng chỉ đưa mắt nhìn ta mà thôi.
Trong giây phút trì hoãn đó thì ta đã bị đưa lên xe, Mạnh tiên sinh cùng đám người của hắn cũng phóng lên xe. Xe chạy được một lúc thì chạy vào một cái sân, ta lại bị bọn chúng đưa xuống và đưa vào một gian phòng.
Khi vào được phòng rồi ta cũng không được thả tự do, hai tay của ta liền bị còng lại.
Muốn mở khóa còng tay thật ra cũng không phải là việc gì khó khăn nhưng chỉ là ta không có cơ hội thôi.
Sau khi còng ta xong thì tay của ta vẫn bị bọn chúng giữ chặt. Hai tên lính lại thúc ta thêm lần nữa, áp giải ta vào trong một gian phòng khác. Trong căn phòng này có đặt một vài cái bàn làm việc, ta nhìn thấy được Mạnh tiên sinh và hai người khác mặc quân phục cấp cao đang ngồi tại một cái bàn. Ta vừa bước vào thì thấy hai tên quan viên kia đang xem xét văn kiện, ta nghĩ bọn họ đang xem tư liệu về ta.
Trên mặt của Mạnh tiên sinh hiện ra vẻ tươi cười hết sức lạnh lùng, hắn nhìn ta, mặc dù không nói lời nào qua vẻ mặt của hắn ta cũng đoán được hắn muốn nói “Xem ngươi làm sao đây?”.
Qua khoảng vài phút thì một tên quan viên ngẩng đầu lên: "Vệ Tư Lý, đây là tên họ của ngươi à? Tại sao ngươi dám đến nơi đây phá rối hả?”
Ta hít sâu một hơi, đây có thể xem như là bắt đầu cuộc thẩm vấn, nếu là diễn ra ở một chỗ khác thì ta tự nhiên có thể cự tuyệt trả lời, hoặc là cho gọi luật sư của ta. Tuy nhiên ở chỗ này thì mọi thứ đều vô dụng.
Ta cười khổ một chút thì nghe Mạnh tiên sinh nói: "Phó cục trưởng, người này phải giải lên tỉnh để xử lý”
Ta đột nhiên nói: "Các người không thể mang ta đi, hơn hai ngàn thanh niên cách mạng ngoài kia, bọn họ đang cần ta!".
Mạnh tiên sinh cười gian: "Chúng ta sẽ tìm cho bọn họ một tài xế khác tốt hơn, về phần ngươi, ta thấy phía bắc hoang vu là chỗ thích hợp với ngươi nhất”
Ta cười khổ một chút: "Cuối cùng ngươi cũng đã đạt được mục đích".
Ta bị giam vào một gian phòng nhỏ, nhưng không bao lâu sau thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hò hét của hơn ngàn người. Một đoàn thanh niên vọt vào cứu ta ra, dẫn đầu đám ngừơi đó chính là Vạn Thế Cùng.
Đêm đó, sự hỗn loạn kéo dài tới hơn nửa đêm. Ta cùng một nhóm lớn thanh niên hướng về phía núi mà đi. Đám người này dường như không biết hai chữ mệt mỏi là gì, bọn chúng vừa đi vừa lớn tiếng hô hào, ta nghe được có rất nhiều tên giọng đã bị khàn đi.
Ta cùng bọn chúng tiến vào vùng núi, sau đó vượt qua hai cái trạm gác. Mấy trạm gác này có thể xem là trạm gác của dân binh, tuy nhiên tại các trạm gác một bóng người cũng không thấy.
Chúng ta vẫn cứ tiến về phía trước, băng qua thêm mấy đỉnh đồi nữa, cho đến khi sắc trời hơi sáng thì ta mới nhìn thấy được mảnh đất "Kình thôn địa" kia, đồng thời ta cũng nhìn thấy được mảnh "Huyết địa".
Đó thật sự là hai nơi rất kỳ dị, xung quanh hai mảnh đất đều có binh lính canh giữ. Đám thanh niên chạy đổ xô khắp nơi, miệng thì hò hét khẩu hiệu cách mạng, bọn họ cứ mười người vây lấy một tên lính, hai bên cũng không có giao thiệp gì, chỉ là hành động mà thôi.
Bùn đất văng tung tóe, hài cốt bị moi từ dưới đất lên. Ngay tại mảnh đất Huyết Địa thì đám thanh niên moi lên luôn nguyên cái quan tài rồi phá hủy nó thành mảnh nhỏ, sau đó bọn chúng căng một mảnh vải hồng lớn có ghi khẩu hiệu cắm trên đỉnh đồi.
Quân đội chỉ khoanh tay đứng nhìn, bọn họ không cách nào dùng lời lẽ để thuyết phục đám thanh niên này.
Nhìn thấy hơn một ngàn người phá hủy xong hai phần mộ, trong lúc hỗn loạn, ta liền rời khỏi đó và chạy xuống núi.
Ta về tới được thị trấn, cũng không có dừng lại, tại trước cửa một ngôi nhà dân ta trộm lấy một chiếc xe đạp chạy đi.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy thì muốn rời đi cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cuối cùng ta đã đến được một cảng cá và lên một chiếc thuyền, trải qua hai ngày lênh đên trên biến, ta đã trở về.
Đoạn ta trở về cũng không cần nói nhiều bởi vì nó cũng không có quan hệ trọng yếu gì tới câu chuyện này. Khi tới trước cửa nhà, nhấn chuông, lão Thái ra mở cửa, thiếu chút nữa lão đã không nhận ra ta.
Mặc dù ta rời đi mới chỉ có mười ngày nhưng trong mười ngày này ta giống như là sống ở một hành tinh khác vậy. Đó là một cuộc sống rất khác.
Ta vào nhà, việc thứ nhất là đi tắm một cái cho thoải mái.
Tắm rửa xong xuôi, đang lúc muốn nghỉ ngơi một chút thì lão Thái đi tới nói với ta: "Xe của Đào tiên sinh đang chờ phía dưới, ông ta muốn mời cậu đi”
Ta ngây người một hồi rồi hỏi: "Làm sao hắn biết được tôi đã trở về?”
Lão Thái đáp: "Vị Đào tiên sinh đó ngày nào cũng gọi mấy lần điện thọai đến hỏi cậu đã trở về chưa, vừa rồi ông ta gọi đến thì cậu đang tắm, tôi mới nói với ông ta là cậu đã trở về”
Ta cũng đang muốn đi gặp Đào Khải Tuyền cho nên ta lập tức đứng lên, đi xuống lầu. Một chiếc xe đắt tiền đang đậu trước cửa, tài xế mở cửa xe cho ta, ta liền bước vào xe.
Hai mươi phút sau, xe đã đến đượcvườn hoa rộng lớn trong biệt thự của Đào Khải Tuyền .
Ta nhìn thấy Đào Khải Tuyền từ cửa chạy ra. Khi xe dừng lại thì hắn cũng đã tới bên cạnh xe, hắn đích thân mở cửa xe cho ta. Chỉ sợ người mà làm cho Đào Khải Tuyền đích thân mở cửa xe cho thì trên đời này chỉ có một mình ta mà thôi.
Sắc mặt của Đào Khải Tuyền đầy tươi cười, mặt mày tươi tắn, tinh thần có thể nói là rất tốt, cùng với con người lo lắng của hắn trước kia quả thật giống như hai người khác nhau.
Ta bước xuống xe, hắn dùng hai tay nắm lấy tay ta, nói: "Anh đã trở về, điều này thật sự là quá tốt, mấy ngày qua không có tin tức của anh, tôi thật sự sợ anh không trở về được".
Ta kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết tôi đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa?".
Đào Khải Tuyền đưa tay đặt vào vai ta: "Đương nhiên biết, chuyện này là từ nội địa truyền ra, báo chí đều đưa tin cả” .
Ta cười nói: "Đừng nói là trong các bài báo đều đăng tên của tôi nhé?”
Đào Khải Tuyền cười: "Mặc dù không có nhưng tôi biết nhất định là anh làm. Anh thật thông minh, lợi dụng lúc bọn họ đang hỗn loạn hoàn thành nhiệm vụ, tôi biết là anh có thể mà”
Ta nở nụ cười, sau đó Đào Khải Tuyền và ta đi vào đại sảnh. Nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của hắn, ta biết cho dù lúc này ta châm chọc hắn thế nào thì hắn cũng chả bao giờ tức giận với ta.
Do đó ta liền hỏi: "Vấn đề về phong thủy đã giải quyết xong, vậy mỏ dầu của anh đã hết chuyện rồi phải không?”
Đào Khải Tuyền xoa xoa tay, hưng phấn nói: "Anh còn nhớ cái chuyện mỏ dầu à? Đúng vậy, đám cháy đã tự động tiêu tán. Nói cho anh biết, khi đám cháy bốc lên thì cũng may mắn là trong mỏ dầu có rất ít dầu, vốn tôi đã chuẩn bị một số vốn lớn đầu tư vào đó, nếu không phải có đám cháy kia thì đầu tư vào đã tổn thất lớn rồi. Hiện tại người của chúng tôi đã phát hiện ra một mỏ dầu khác tại vùng phụ cận mỏ dầu đó, đây đều là công lao của anh".
Ta liền ngẩn ngơ, ta vốn nghĩ muốn châm trích hắn nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế.
Ta lại hỏi: "Vậy thì kẻ đối đầu với anh ở quốc gia kia ra sao?” .
Đào Khải Tuyền cười lớn: "Anh nói xem có phải là rất kỳ diệu không? Vốn, tên lên nhậm chức kia là kẻ đối đầu của tôi, tuy nhiên vừa lên nhậm chức xong thì hắn đã tuyên bố không tịch thu tài sản của tôi nữa, đó là vào lúc tin tức thành công của anh truyền tới. Tôi liền biết ngay là phong thủy đã thay đổi nên liền phái người đi tiếp xúc với hắn, bây giờ hắn chẳng những không đối nghịch với tối, ngược lại còn đem lại cho tôi lợi ích rất lớn nữa".
Lúc này, ta và Đào Khải Tuyền đã vào trong thang máy, ta im lặng suy nghĩ không nói lời nào. Cho đến khi bước vào trong thư phòng của hắn thì ta mới lên tiếng: "Đào tiên sinh, tôi có mấy lời thật sự không thể không nói!".
Đào Khải Tuyền nói: "Cứ nói, đừng ngại".
Ta nói: "Đào tiên sinh, cái gọi là phong thủy kỳ thật anh đừng nên quá tin tưởng vào nó và hy vọng anh sau này có thể đừng dựa dẫm vào nó nữa”
Đào Khải Tuyền mở to hai mắt: "Làm sao anh có thể nói như vậy? Sự thật đã hoàn toàn chứng minh sự linh nghiệm của phong thủy, nếu không phải anh hoàn thành sự ủy thác của tôi thì tất cả sự nghiệp của tôi đã tan thành mây khói rồi, tuy nhiên hiện tại tất cả mọi khó khăn đều đã vượt qua”
Ta dùng giọng rất nghiêm túc nói: "Đào tiên sinh, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh chính là yếu tố con người, bởi vì tâm lý của anh bị ảnh hưởng nên sự nghiệp tự nhiên sẽ không thuận lợi. Và cũng bởi vì anh quá tin vào phong thủy cho nên phong thủy mới có thể ảnh hưởng đến tâm lý của anh như vậy”
Đào Khải Tuyền lắc đầu nói: "Không đúng, tuyệt đối không đúng, sự thật đều là do phong thủy mà nên"
Ta không để ý tới sự kháng nghị của hắn, nói tới: "Anh cứ nghĩ lại mà xem, anh chính là linh hồn của sự nghiệp. Nếu anh mà mất đi sự tin tưởng thì sự nghiệp của anh tự nhiên sẽ suy bại thôi. Tất cả những việc tôi làm vừa qua đều chỉ là nhằm mang lại cho anh sự tin tưởng vào bản thân hơn mà thôi".
Đào Khải Tuyền cười nói: "Vậy anh có nghĩ rằng sự tin tưởng có thể làm dập tắt đựơc đám cháy lớn tại mỏ dầu không?”
Ta đáp: "Anh đã nói qua, mỏ dầu đó số lượng dầu rất ít nên sau khi cháy hết thì nó sẽ tự tắt thôi”
Đào Khải Tuyền hỏi tiếp: "Vậy thì anh nghĩ gì về kẻ đối đầu của tôi?”
Ta nở nụ cười: "Việc này càng chứng minh đựơc có liên quan đến sự tin tưởng của anh, khi anh có tự tin thì anh mới phái người đi tiếp xúc với hắn và thành công"
Đào Khải Tuyền nói: "Không phải, nếu không có sự thay đổi của phong thủy thì dù tôi có phái người đi cũng không có tác dụng gì cả”
Ta thấy được Đào Khải Tuyền cố chấp như thế, trong lòng cũng không khỏi buồn cười. Ta biết hiện tại có nói thêm gì đi nữa cũng sẽ không có hiệu quả cho nên ta nhún vai: "Thôi, quên đi, nếu anh đã tin tưởng vào phong thủy như thế thì tôi cũng không cần nói nhiều nữa”
Đào Khải Tuyền nhìn ta một hồi rồi ói: "Có phải anh đang nghĩ rằng phong thủy cùng khoa học không có liên quan phải không? Tuy nhiên về mặt khoa học tinh thần thì thật sự là có liên quan đó. Hiện tại, những sự việc phát sinh ra bên cạnh chúng ta có những điều mà chúng ta không bao giờ giải thích được nhưng nó vẫn cứ phát sinh. Chúng ta không thể chối bỏ nó với lý do không biết tại sao chúng đã phát sinh thì không được, nếu đơn giản chỉ là chối bỏ thì đó không hề mang tính khoa học chút nào cả" .
Vốn dĩ, ta thật sự không muốn nói nữa nhưng khi nghe Đào Khải Tuyền. một người mê tín phong thủy như thế nhắc tới khoa học thì ta lại lên tiếng: "Anh nói đúng, việc chối bỏ không chịu tiếp nhận sự việc đã phát sinh mà không hề biết nguyên nhân là không đúng, loại thái độ này không phải là thái độ của khoa học. Tôi hiện tại không phải là chối bỏ, mà là dám chắc."
Đào Khải Tuyền kinh ngạc nhìn ta hỏi: "Anh dám chắc cái gì?".
Ta đứng lên, khoát tay: "Sau khi trải qua chuyện này tôi dám chắc có sự tồn tại của phong thủy."
Mặt của Đào Khải Tuyền càng hiện lên vẻ kinh ngạc nhiều hơn.
Hắn nhìn ta: "Nhưng là - nhưng là chính anh vừa rồi đã nói rằng phong thủy là vô căn cứ và không thực tế mà".
Ta lắc lắc đầu: "Không, anh đã hiểu lầm ý tứ của tôi rồi. Phong thủy, đối với người không tin vào nó mà nói thì hoàn toàn là vô căn cứ và không thực tế, tuy nhiên đối với người tin nó, giống như anh vậy thì lại rất thực tế, rất có đạo lý, nó có thể ảnh hưởng đến ý chí của anh và quyết định cuộc đời anh"
Mặt của Đào Khải Tuyền vẫn còn đầy vẻ nghi hoặc, xem ra hắn vẫn còn chưa hiểu rõ ràng ý tứ của ta.
Ta lại nói: "Đạo lý thì rất đơn giản, chủ yếu chính là sự tin tưởng mà tôi vừa rồi đã nói qua. Khi chúng ta tin tưởng vào một cái gì đó và xem nó như một loại tín ngưỡng sùng bái, như phong thủy, thì nó liền rất có đạo lý, và sự tin tưởng đó sẽ giúp chúng ta tràn đầy niềm tin. Anh vốn là một người như vậy, một khi có tin tưởng thì tự nhiên mọi chuyện sẽ giải quyết được tất, lạc quan không hề cảm thấy bất lợi. Tuy nhiên đối với một người căn bản vốn không tin tưởng vào phong thủy mà nói thì có thể sự tin tưởng của họ không đến từ phong thủy, nó có thể đến từ các phương diện khác, vì vậy phong thủy có hay không với họ cũng không sao".
Khi ta bắt đầu nói những lời này thì giám đốc điều hành ngân hàng -Dương tiên sinh đi đến.
Ta mặc dù nhìn thấy Dương tiên sinh đang đi đến nhưng ta vẫn không có dừng lời lại.
Đào Khải Tuyền cũng đang dụng tâm lắng nghe, vì vậy khi Dương tiên sinh đi đến thì cả hai chúng ta cũng không có lên tiếng chào hỏi hắn.
Dương tiên sinh rất hiểu Đào Khải Tuyền cho nên hắn cũng không có ngắt lời của ta, chỉ là cùng đứng lẳng lặng nghe ta nói.
Khi nghe ta nói xong, Đào Khải Tuyền liền nhíu mày suy tư về lời nói của ta nên cũng không có lên tiếng.
Tuy nhiên Dương tiên sinh lại cất tiếng: "Vệ tiên sinh, theo lời anh nói thì phong thủy có thể được giải thích là một loại hiện tượng trong nhiều loại hiện tượng thôi phải không? Đó chính là khi một người biết được phong thủy tốt hay xấu thì mới có thể phát sinh ra ý nghĩ tiêu cực hoặc tích cực, đúng không?”
Ta gật đầu đáp: "Đúng vậy"
Dương tiên sinh nói tiếp: "Nhưng là, trong nhiều hoàn cảnh, một người căn bản sẽ không hề biết được phong thủy có cái gì biến hóa, và trên người của hắn vận mệnh lại phát sinh và biến hóa đến kỳ lạ, vậy điều này anh giải thích thế nào?”
Ta nở nụ cười hỏi: "Ở đâu lại xảy ra tình huống như vậy?".
Dương tiên sinh đáp: "Có, có người căn bản vốn không hề biết phong thủy nơi phần mộ tổ tiên của hắn có đặc điểm gì, nhưng là, khi hắn còn sống thì vận mệnh của hắn lại cứ y theo sự biến hóa của phong thủy mà phát sinh"
Ta liền thở dài một hơi: "Dương tiên sinh, bất luận kẻ nào khi còn sống thì vận mệnh sẽ luôn không ngừng phát sinh và biến hóa" .
Dương tiên sinh trả lời: "Đúng vậy, nhưng loại biến hóa này là có quy luật hẳn hoi và nó có thể dự đoán trước được, và cũng có thể thay đổi. Ví như nói về Đào tiên sinh đây, cũng bởi vì phong thủy thay đổi mà đã thay đổi luôn cả vận mệnh của ông”
Hắn nói đến đây bỗng ngừng lại một chút rồi tiếp: "Anh có còn nhớ đến người con thứ ba của Lý gia không?”
Ta đáp: "Đương nhiên nhớ kỹ, phần mộ tổ tiên của hắn cũng đã bị quật ra, gần đây hắn thế nào?".
Dương tiên sinh đáp: "Sau khi ông nội của hắn được chôn cất tại mảnh đất "Huyết địa" đó thì hắn bắt đầu phát triển, lên như diều gặp gió, tiến thẳng đến quyền khuynh thiên hạ, sáng chói như mặt trời giữa trưa, nhưng bây giờ hắn trong đấu tranh đã hòan toàn bị mất thế dẫn đến tự sát nhưng hắn tự sát lại không thành. Tất cả mọi chuyện đã xong hết rồi”
Ta nhíu mày hỏi: "Là thật à?".
“Đương nhiên là thật, có hình của hắn đây, và tất cả những điều này xảy ra sau khi phần mộ tổ tiên của hắn bị quật lên" .
Đào Khải Tuyền lớn tiếng hỏi: "Thế nào, anh đã tin chưa?”
Ta có tin không à? Ta thật sự đang muốn cười thật lớn đây.
Phong thủy thậm chí đã có ảnh hưởng đến đấu tranh chính trị, và đối với những tín đồ của nó mà nói thì phong thủy cơ hồ là không có gì không thể làm được.
Tuy nhiên ta cũng không có cười thành tiếng và cũng không nói gì thêm nữa bởi vì hai người bọn họ - Dương tiên sinh và Đào Khải Tuyền - đồng thời có cùng một sự thật trùng hợp. Đó là sự trùng hợp tự nhiên. Đứa con thứ ba của Lý gia, bất luận như thế nào thì cũng sẽ thất bại, nhưng đối với kẻ tin vào phong thủy thì lại nói đó bởi vì do phong thủy bị phá hủy nên mới xảy ra chuyện đó.
“Nếu bạn tin tưởng nó, nó sẽ tồn tại”, đây chính là một câu bất hủ trong môn tâm lý học.