Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

“Tiểu Hà?” Lăng Huyền Dạ theo bản năng gọi một tiếng, một giây sau đó nhận thấy cơn lạnh chạy thẳng từ huyệt Dũng Tuyền đến huyệt Bách Hội, làm gã run lập cập.

Tiểu Hà đang muốn trả lời yểu điệu tí lại lui người lại, “Tứ thiếu, ngươi mắc tiểu?”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Đồng Tử Kê bước chân thật nhẹ bước nhẹ trốn đến phía sau Nhâm Viễn, nói nhỏ: “Hay là chúng ta về Ngự Kiếm sơn trang trước đi, ta cảm thấy bão táp to lớn sắp đến gần.”

Nhâm Viễn biết dù hắn có nói nhỏ thì Mộ Phi Hàn cũng nghe thấy được, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng có tưới thêm dầu vào lửa.”

“Tứ thiếu, ” Tiểu Hà kéo kéo cánh tay gã, “Đã có duyên gặp phải, hay là theo ta đến U hương nhã uyển uống vài chén đi, buổi tối cũng đừng về, ta bảo đảm sẽ hầu hạ cho ngươi sung sướng nhất có thể!”

Lăng Huyền Dạ gian nan quay đầu lại nhìn Mộ Phi Hàn, “Phi Hàn, ta…ta…”

Mộ Phi Hàn lạnh lùng nhìn Tiểu Hà, “Bỏ tay của ngươi ra.”

“Cái gì?” Tiểu Hà bị giọng điệu lạnh lẽo của hắn làm sợ, run lên một lúc, sau khi thấy diện mạo của hắn thì lại nhiệt tình nhào tới, “Vị công tử này là bằng hữu tứ thiếu hả, cùng…Á!”

Lăng Huyền Dạ: “…” Ngươi né tránh nàng được rồi hà tất còn phải ngáng chân nàng, dù sao nàng cũng là nữ nhân mà…

Mộ Phi Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi có ý kiến?”

Lăng Huyền Dạ lắc đầu như trống bỏi, “Không có, hoàn toàn không có!”

Mộ Phi Hàn bước đi thẳng.

“Phi Hàn, ngươi đi đâu vậy?” Lăng Huyền Dạ vội vàng đuổi theo.

Mộ Phi Hàn không để ý đến gã.

Lăng Huyền Dạ khóc không ra nước mắt, nghiêm túc cân nhắc có nên chủ động thỉnh cầu với hắn đến Quy Tuyết Môn ở một thời gian hay không

Ngự Kiếm sơn trang.

Lăng Kha đang ngồi ở trong tiền thính uống trà, bất ngờ phiền muộn thở dài thườn thượt.

Ba vị phu nhân ngồi cạnh lập tức cùng mở miệng hỏi: “Lão gia làm sao?”


Lăng Kha thả chén trà xuống, nói: “Không ngờ Lăng gia ta cứ vậy mà đoạn hậu…”

Chúng phu nhân im lặng.

“Nếu như một hay hai đứa, thậm chí là hai hay ba đứa ta cũng bỏ qua, chỉ cần một đứa có thể sinh cháu để nó kế thừa Lăng gia chúng ta cũng được.” Lăng Kha sầu não nói, “Đúng là không ngờ, lại còn cùng một lúc, đánh cho ta trở tay không kịp, ai…”

Lăng phu nhân khuyên nhủ: “Lão gia đừng khổ sở, chúng ta sẽ thương lượng với bọn nhỏ, biết đâu bọn nó cũng có suy nghĩ muốn có con.”

Bà hai cũng nói: “Đúng vậy, chuyện này không chỉ riêng Ngự Kiếm sơn trang chúng ta, lẽ nào Cửu Ngõa liên hoàn trại Phi Vũ lâu cũng không muốn lưu hậu hay sao?”

Bà ba nói theo: “Đúng đúng đúng, còn có Quy Tuyết Môn, gia nghiệp cũng không nhỏ, không ai kế thừa sao được?”

Lăng Kha xoa cằm, “Vậy chúng ta…”

“Phi Hàn chờ ta với!” Giọng của Lăng Huyền Dạ từ ngoài cửa bay vào, “Ngươi đừng quay về Quy Tuyết Môn có được không, chúng ta có chuyện…”

“Đứng lại!” Bà ba nhanh chóng đuổi theo.

Lăng Huyền Dạ nói cho qua chuyện: “Mẹ có chuyện gì thì chúng ta nói sau, con đang gấp lắm.”

Lăng phu nhân cùng Bà ba liếc mắt nhìn nhau, tranh nhau cướp đường mà ra.

Địa vị sau này ở Ngự Kiếm sơn trang, chính là phải xem lần này!

Lăng phu nhân túm lấy Lăng Huyền Sương đang muốn trở về phòng, liếc nhìn Thiệu Dục Tân bên cạnh hắn, thần bí nói: “Huyền Sương, mẹ có chuyện muốn nói với con, con đi theo mẹ.”

Lăng Huyền Sương nhìn vẻ mặt bà rất quái lạ, nên duỗi một tay khác tới Thiệu Dục Tân, “Dục Tân, mau dẫn ta đi, mẹ muốn gậy đánh uyên uyên, chúng ta làm thế nào cũng không thể để cho chuyện như thế xảy ra!”

Thiệu Dục Tân buồn cười nắm lấy tay hắn rồi lại thả ra, “Đừng nghịch, ngoan ngoãn nghe lời, ta về phòng chờ ngươi.”

“Không!” Lăng Huyền Sương càng lo lắng hơn, “Đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể nói luôn ra? Vạn nhất ta không về được thì làm sao! Ta không muốn, Dục Tân cứu ta!”

Lăng phu nhân: “…”

Thiệu Dục Tân thành công bị hắn chọc cho cười ra tiếng. Tiểu tử đáng yêu, dù đã ở cùng hắn một thời gian dài, cũng không thể nào đoán trước hắn sẽ làm ra chuyện gì hay nói ra cái gì.

Lăng phu nhân bị hắn kéo qua kéo lại làm đứng không vững, buồn bực bỏ qua tay hắn ra, cũng không nhớ còn có Thiệu Dục Tân đang ở bên cạnh, nói: “Con thế nào mẹ cũng không thèm để ý, nhưng mẹ muốn ôm cháu!”


Thiệu Dục Tân sờ sờ mũi, xoay người.

“Dù mẹ muốn quản, con cũng không làm được, ” Lăng Huyền Sương lo lắng Thiệu Dục Tân sẽ không vui, ôm lấy lưng hắn, “Tuy con ở phía dưới, nhưng không sinh được.”

Lăng phu nhân: “…”

Lúc đó, Bà hai cũng đang ngăn cản Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du đang trên đường về tiểu viện.

“Mẹ chạy gấp thế làm cái gì, ” Lăng Huyền Uyên đỡ lấy bà hai đang thở hổn hển, “Có chuyện gì thì để Tiểu Phong Tiểu Vũ lại đây gọi con một tiếng là được mà.”

Bà hai hơi khom người thở lấy hơi, mới ngồi dậy cười ha hả nhìn Bối Cẩn Du, “Cũng không có việc gì lớn, Cẩn Du đi dạo về có mệt không, hay về trước nghỉ ngơi đi.”

Tuy Bối Cẩn Du cũng tò mò, nhưng Bà hai muốn tránh y, nên y ở lại cũng không hay, vậy chờ Lăng Huyền Uyên về nói cho y biết sau cũng được. Y nhìn Lăng Huyền Uyên, gật đầu một cái nói: “Vậy ta về trước.”

Chờ y đi xa được mấy bước, Lăng Huyền Uyên hỏi bà hai: “Chuyện gì mà phải tránh mặt y?”

Bà hai hắng giọng một cái, “Mẹ đã suy nghĩ lại, vẫn không thể đồng ý chuyện của con cùng Cẩn Du.”

Lăng Huyền Uyên chớp chớp mắt, nói: “Lại chán?”

“…” Bà hai ngửa đầu nhìn trời, “Lăng Huyền Uyên, nếu con để mẹ ôm cháu, thì mẹ sẽ đồng ý chuyện của các con. Này này này con đứng lại đó cho mẹ!” Lần sau có nói chuyện nhất định phải nhìn chằm chằm nhà ngươi, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra trên người phu nhân cao quý như ta chứ!

Nhưng vị quý phu nhân này đuổi theo được vài bước thì từ bỏ, chuyển chiến tuyến qua tiểu viện Lăng Huyền Thư.

Yến Thanh Tiêu đang ở trong tiểu viện chơi đùa với Tiểu Tuyết sư vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy bà đi vào, lập tức vừa ôm lấy Tiểu Tuyết sư vừa cười đi tới nghênh tiếp, “Mẹ.”

Bà hai: “…” Như ngươi vậy thì làm sao ta nói được…

“Mẹ đến tìm Huyền Thư à?” Yến Thanh Tiêu thấy bà nhìn ngó xung quanh, vội vàng nhường đường đi, “Hắn ở trong phòng, mẹ vào ngồi đi.”

Một tiếng gọi mẹ này khiến cho tâm can bà hai mềm nhũn, rất có kích động muốn quay đầu rời đi.

Lăng Huyền Thư lại đúng lúc đi ra, bưng tách trà trên tay, “Lúc nào cũng nhớ tới nó, ngau cả nước cũng không nhớ ra mà uống, lại đây, uống nước xong rồi chơi tiếp.”


Yến Thanh Tiêu nhẹ nhàng đưa Tiểu Tuyết sư cho hắn ôm, rồi tiếp nhận tách trà, “Mẹ tìm ngươi có việc.”

“Mẹ, có gì…”

“Chờ đã!” Bà hai đẩy Yến Thanh Tiêu, “Trời đang lạnh còn ở ngoài uống trà, cẩn thận sinh bệnh! Mang vào bên trong uống đi, uống xong rồi ra cũng không muộn.”

Yến Thanh Tiêu chớp mắt nhìn Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư cười cười nói: “Mẹ đang đau lòng ngươi, mau đi đi.”

Tuy Yến Thanh Tiêu rất muốn nói sao y có thể chỉ vì tí việc cỏn con này mà sinh bệnh, nhưng trước khi buột miệng nói vẫn ý thức được ba hai vẫn còn ở đây, nên vô cùng ngoan ngoãn nang tách trà đi vào.

Bà hai thở ra một hơi, vừa quay đầu thì thấy Lăng Huyền Thư đang híp mắt xăm xoi bà, cảnh giác nói: “Muốn gì?”

Lăng Huyền Thư xoa đầu Tiểu Tuyết sư, “Cái này con phải hỏi mới đúng?”

Bà hai nhéo mặt, bày ra dáng vẻ đnaga thương, “Huyền Thư, mẹ muốn ôm cháu.”

Lăng Huyền Thư bình tĩnh nói: “Không có tiền nuôi.”

Bà hai: “…”Có cần thẳng thắn thế không!

“Lúc mẹ muốn đẩy Thanh Tiêu ra, rõ ràng đã xin lỗi y, bây giờ còn phải nói thêm làm gì?” Lăng Huyền Thư đỡ bà hai ra ngoài, “Sắp tới bữa tối rồi, mẹ qua đó sớm một tí, cẩn thận vị trí bên cạnh cha lại bị tam nương cướp đi.”

Nội tâm bà hai tan vỡ, chỉ có cháu, mới có thể triệt để đánh bại hai người còn lại!

Bà ba đuổi theo Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ tới tận tiểu viện hai người, mệt đến không nói lên lời.

Lăng Huyền Dạ vẫn ôm Mộ Phi Hàn không buông chịu tay, “Ngươi đừng giận mà, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta được không? Quá khứ của ta ngươi cũng biết rồi, giờ ta cũng không thế nữa, ngươi cũng đã nói không để ý tới những chuyện đó nữa, nên không được vì thế mà giận ta.”

Mộ Phi Hàn gỡ tay gã ra, “Ngươi thả ta ra.”

“Không thả!” Lăng Huyền Dạ cực kỳ kiên quyết.

Mộ Phi Hàn bấm vào eo gã một cái, “Có người ở đây!”

“Ta mặc kệ ai ở đây! Không thấy ta đang vội không rảnh… Mẹ?” Lăng Huyền Dạ nhanh chóng thả Mộ Phi Hàn ra rồi đứng thẳng người, thuận tiện chỉnh sửa lại quần áo, “Mẹ đến lúc nào?”

Bà ba còn đang thở hổn hển, lại nhìn thấy Lăng Huyền Dạ ăn nói khép nép cầu xin Mộ Phi Hàn thì càng tức giận thêm, vốn định nói riêng với gã, nhưng giờ cũng không kiêng dè gì nữa, dứt khoát nói thẳng: “Huyền Dạ, nếu con có con trai, tất cả Lăng gia sau này sẽ là của con!” Hai đứa con trai của bà không có tiền đồ cũng được, nhưng không thể mất tôn nghiêm trước mặt người khác!

Vẻ mặt Lăng Huyền Dạ đau khổ, đã không dám nhìn mặt Mộ Phi Hàn nữa, mẹ ruột gã hết chuyện để nói rồi à? Gã há miệng, nói: “Con…”

“Không cho nói không muốn!” Bà ba đoán được gã sẽ nói gì, ngắt lời trước.


Lăng Huyền Dạ: “…”

Mộ Phi Hàn ôm cánh tay nhìn Lăng Huyền Dạ, “Hay ngươi thử hỏi mấy cô nương trong thanh lâu xem, thấy ngươi lưu luyến bụi hoa lâu nhiều như vậy, có làm rơi đứa nhỏ nào bên ngoài hay không.”

Bà ba, Lăng Huyền Dạ: “…”

“Con lại tới thanh lâu?” Bà ba cho rằng Mộ Phi Hàn đang tức giận là vì chuyện này, bất ngờ trở nên vạn phần lý giải, “Cũng thành gia rồi còn không biết kiềm chế, sao con không thể học được một ít từ Nhị ca Tam ca hả!”

Tầng băng sương trên mặt Mộ Phi Hàn có ý tan ra.

“Con có đi đâu!” Lăng Huyền Dạ rất không chắc chân, “Hay do con học ở đại ca?”

Bà ba: “…”

“Mẹ, mẹ cũng bảo con kiềm chế, vậy thì con không nên đi tìm cô nương nào đó sinh con đúng không?” Lăng Huyền Dạ mượn cơ hội chứng tỏ bản thân, “Đời này con chỉ yêu một mình Phi Hàn, sẽ không có con.”

Bà ba sững sờ mà nghe, lúc lấy lại tinh thần, hai người đã tiến vào trong phòng, ngay cả cửa cũng khóa lại.

Lăng Huyền Dạ thấp thỏm mà nhìn Mộ Phi Hàn vừa đi qua đã đẩy gã ngã xuống giường, “Hình như sắp tới bữa tối?”

“Không ăn một bữa cũng không chết đói.” Mộ Phi Hàn áp tới.

Lăng Huyền Dạ nuốt nước miếng, “Muốn… Làm cái gì?”

“Trừng phạt ngươi, ” Đáy mắt Mộ Phi Hàn mang ý cười, “Tiện thể thử xem có thể sinh được một đứa không.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Bà ba không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ hi vọng đặt hết lên người Lăng Huyền Kỳ, thấy Hạ Tĩnh Hiên đang cho Tiểu Tuyết sư ăn, không nói hai lời kéo Lăng Huyền Kỳ qua một bên nhẹ giọng nói: “Huyền Kỳ, tương lai Lăng gia phải xem ở con rồi, lập tức cho mẹ một đứa cháu!”

Lăng Huyền Kỳ không hiểu ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt mẹ hắn thành thật, đành phải nghiêm túc hồi đáp: “Nếu con sinh cháu cho mẹ, Lăng gia sẽ không có tương lai.”

Bà ba: “…” Ngẫm lại cũng đúng, nó đã hay gặp rắc rối, sinh ra một đứa cũng gặp rắc rối, gia nghiệp Lăng gia sau này còn gì mà để bọn họ kế thừa?

Cho rằng bà ba còn đang khổ não vì chuyện này, Lăng Huyền Kỳ ôm bả vai bà nói: “Hơn nữa, mẹ cần suy nghĩ đến hậu quả sau khi Sở Hoài Vương biết con theo nữ nhân khác sinh đứa nhỏ.”

Bà ba xoay người ra khỏi phòng môn, “Mau ăn cơm các ngươi sớm một chút lại đây đừng làm cho cha ngươi chờ quá lâu.”

Thế nên bữa tối hôm nay cực kỳ ngột ngạt, Lăng Kha cùng ba vị phu nhân đều không nói gì.

Xem ra, Lăng gia đoạn hậu thật rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận