Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Đợi đám người Yến Thanh Tiêu xử lý tốt vết thương cùng đổi y phục sạch sẽ hơn cho Lăng Huyền Thư xong, Mộ Phi Hàn đã dẫn người từ bên ngoài trở về.

“Sao rồi?” Thiệu Dục Tân tựa vào cạnh cửa, chờ Mộ Phi Hàn đi tới thì hỏi, trên mặt  lại không có nửa vẻ tìm tòi nghiên cứu, chỉ lộ ra vẻ chắc chắn chuyến này sẽ không có bất kỳ thu hoạch nào.

Gương mặt Mộ Phi Hàn lạnh nhạt đã nói rõ tất cả, y không trả lời Thiệu Dục Tân, đi thẳng tới trước giường Lăng Huyền Thư, “Hắn tỉnh chưa?”

Yến Thanh Tiêu ngồi ở đầu giường Lăng Huyền Thư, vẫn chưa nhìn y, “Có việc gì thế?”

Mộ Phi Hàn nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”

“Ngươi còn tính người không?” Yến Thanh Tiêu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt như đao.

“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, ” Lăng Huyền Dạ che ở giữa hai người, thoáng kéo Mộ Phi Hàn ra một chút, “Có chuyện gì thì từ từ nói được không?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Mộ môn chủ, Huyền Thư hiện giờ không tiện mở miệng, xin mời Mộ môn chủ ngày mai trở lại.”

“Ta biết bảo bối của ngươi quý giá, ” Lăng Huyền Sương nói, “Cũng phải biết quý mạng người được chứ?”

Mộ Phi Hàn nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rất rõ ràng, “Đó chỉ là trong mắt các ngươi.”

“Nói chung Mộ môn chủ vẫn nên về đi, ” Lăng Huyền Kỳ nhường đường ra cho hắn, “Ngươi muốn cho Tam ca của ta mở miệng, huynh ấy cũng không mở miệng được.”

“Nhị ca, Huyền Kỳ, ” Lăng Huyền Thư thế mà mở miệng, giọng nói có phần suy yếu, “Các ngươi để Mộ môn chủ đến đây đi.”

“Ngươi tỉnh rồi?” Yến Thanh Tiêu vẫn chưa phát hiện trong giọng của mình mang theo tia kinh hỉ.

“Vết thương lại nứt ra lần nữa, thuốc để bôi lại đau đến vậy, ta muốn bất tỉnh cũng khó.” Lăng Huyền Thư mở mắt ra, “Phiền huynh đỡ ta dậy được không?”

Lăng Huyền Sương sáp vào tới, “Dậy làm gì, đệ cứ nằm đó.”

Lăng Huyền Thư nói: “Đệ muốn uống nước, khát không thoải mái.”

Yến Thanh Tiêu nắm eo hắn đỡ hắn dậy, lo mình lại đụng vào vết thương của hắn, nên để bên vai không bị thương của hắn dựa vào trước ngực mình.

Lăng Huyền Kỳ đưa nước tới miệng hắn, “Tam ca, uống chậm thôi.”

Lăng Huyền Thư uống hết mấy ngụm nước, ra hiệu Lăng Huyền Kỳ đã xong. Lại dựa vào Yến Thanh Tiêu nghỉ ngơi chốc lát, mới nói với Mộ Phi Hàn: “Mộ môn chủ, có chuyện gì, ngươi hỏi đi?”

Mộ Phi Hàn gọn gàng dứt khoát nói: “Sau khi ngươi đuổi theo, có thấy rõ đối phương là kẻ nào không?”

Lăng Huyền Thư cau mày.

Lăng Huyền Dạ nuốt nước miếng một cái, “Tam ca, rất đau sao?”

Lăng Huyền Thư lắc lắc đầu.

“Nói đi xem nào?” Lăng Huyền Sương ngồi ở cuối giường, trong mắt lộ ra lo lắng.

Lăng Huyền Uyên nói: “Là Hỏa Phong?”

Vẻ mặt Lăng Huyền Thư có phần phức tạp, châm chước nói: “Đúng, lại không đúng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hắn đang nói cái gì.

Mộ Phi Hàn nói: “Có ý gì?”

Lăng Huyền Thư thở hổn hển hai cái, nói: “Khinh công kẻ đó vô cùng tốt, ta lại bị thương trên người, nếu hắn có lòng cùng ta so chiêu thì được chứ đuổi theo thì… Nhớ lại kẻ đó hung tàn, ta không dám thất lễ, vừa ra tay dùng thẳng sát chiêu. Đương nhiên không phải là ta muốn lấy tính mệnh của kẻ đó, tình trạng của ta không thích hợp đánh lâu, chỉ muốn mau mau bắt hắn lại. Quả nhiên hắn không thể tránh khỏi kiếm chiêu của ta, nhưng ta lại không ngờ rằng, Huyền Thiết Kiếm khi đâm vào bụng của hắn, đâm cỡ nào cũng không vào. Mặt hắn rõ giống như đúc không khác Hỏa Phong, mà ở Lạc Trần Nguyên ta cũng từng đánh với hắn, cho nên vô cùng khẳng định, Hỏa Phong cũng chưa từng luyện thành thần công hộ thể đao thương bất nhập, vậy thì… Kẻ đó là ai?”

Mọi người nhìn Mộ Phi Hàn, ai cũng không nói gì.

Mộ Phi Hàn nói: “Thiên Tàm Tuyết Y quả nhiên bị hắn trộm đi.”

“Thiên Tàm Tuyết Y?” Lăng Huyền Thư nghi ngờ nói.

Yến Thanh Tiêu thấy hắn nói một chuỗi dài, chãy ra không ít mồ hôi lạnh, nhấc tay áo lau mồ hôi cho hắn, nói: “Có người nói là Bảo y, cũng là nguyên nhân hắn đao thương bất nhập.”

Lăng Huyền Thư chợt nói: “Thiên Tàm Tuyết Y ta từng nghe nói qua, thế mà ta lại không nghĩ ra.”

Bối Cẩn Du hứng thú rất lớn đối với thứ này: “Ngay cả Huyền Thiết Kiếm cũng đỡ được, y sam này quả là danh bất hư truyền.”

Lăng Huyền Sương liếc nhìn mắt Mộ Phi Hàn, “Em dâu Cẩn Du, cái này dù ngươi có thích cỡ nào, Huyền Uyên cũng không cách nào kiếm về cho ngươi.”

Lăng Huyền Uyên không để ý tới ngôn từ không khác nào khiêu khích Mộ Phi Hàn, hỏi Lăng Huyền Thư: “Vậy sao đệ bị thương nặng đến vậy?”

“Cũng không quá nặng, ” Lăng Huyền Thư xấu hổ cười lạnh, “Cũng vì Huyền Thiết Kiếm chưa thể thương tổn được hắn mà lung lay tinh thần, hắn tranh thủ lúc ta kinh ngạc, đánh một chưởng vào vết thương của ta.”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Mộ môn chủ, những gì ngươi biết đều đã biết, để cho Tam ca của ta nghỉ ngơi trước được rồi chứ?”

Mộ Phi Hàn xoay người đi ra phía ngoài, một chữ cũng không nói thêm nữa.

Sau khi Mộ Phi Hàn rời đi không bao lâu Lăng Huyền Thư cũng ngủ, ngủ lần này tới thẳng đến chạng vạng ngày kế mới tỉnh.

Trải qua một ngày một đêm tĩnh dưỡng, sắc mặt của hắn xem như tốt hơn rất nhiều so với tối hôm qua, mấy người Lăng Huyền Sương cũng thoáng yên lòng.

Bối Cẩn Du giúp Lăng Huyền Kỳ đem bàn nhỏ thả xuống giường, nói: “Huyền Thư, ngươi không biết đó thôi, tối qua Thanh Tiêu canh ngươi cả một đêm, mãi đến sáng này Huyền Uyên lại đây, y mới quay về phòng ngủ.”

Yến Thanh Tiêu còn đang thổi cháo cho Lăng Huyền Thư, nghe vậy run cả tay, suýt nữa ném cả chén cháo xuống đất, “Nếu không phải các huynh đệ của hắn một kẻ so với một kẻ chẳng dựa vào được, ai muốn để ý hắn?”

Lăng Huyền Thư biết y mạnh miệng nhẹ dạ, nhìn y cười nhẹ: “Khổ cho ngươi.”

Yến Thanh Tiêu thả cháo xuống bàn nhỏ trước mặt hắn, “Ăn đi, nói nhảm nhiều vậy.”

Lăng Huyền Sương nói: “Nó bị thương tay phải sao mà ăn? Ngươi cho nó ăn đi.”

“Không phải còn tay trái đó sao?” Yến Thanh Tiêu hét.

Lăng Huyền Thư vươn tay trái ra cầm lấy thìa, múc một thìa cháo đưa vào trong miệng, tuy có hơi khó khăn, tóm lại vẫn làm được. Nhưng ăn được cháo lại không gắp được đồ ăn, sau khi nỗ lực ba lần không có kết quả, hắn đưa mắt nhìn Yến Thanh Tiêu.

“Ngươi nhìn ta làm gì!” Yến Thanh Tiêu quét nhìn một vòng, hận những kẻ còn lại đều đang làm bộ không biết, lôi kéo người bên cạnh nói chuyện phiếm.

Lăng Huyền Thư thở dài, tiếp tục đấu với món ăn.

“Đáng chết!” Yến Thanh Tiêu đoạt lấy cái thìa trong tay hắn, nhận lệnh múc một thìa cháo một gắp rau đút cho hắn ăn.

Lăng Huyền Thư hưởng thụ híp híp mắt, được tiện nghi còn ra vẻ, “Lại làm phiền ngươi.”

Yến Thanh Tiêu: “...”

Ăn no sau lại nghỉ ngơi một trận, Lăng Huyền Thư nói: “Có phải chúng ta lại mất hành tích Hỏa Phong?”

“Đúng thế, ” Thiệu Dục Tân nói, “Ta nghe nói Mộ Phi Hàn dẫn người tìm suốt cả đêm, đừng nói tìm được người Hỏa Phong, mà ngay cả hắn chạy hướng nào cũng không biết.”

“Khinh công của hắn thật khiến ta khâm phục, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nếu cứ như giờ, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Không vội, trước hết để cho Huyền Thư chữa khỏi vết thương rồi nói.”

Lăng Huyền Thư xin lỗi nhìn Bối Cẩn Du một chút, “Thật vất lắm mới rảnh rỗi, vốn phải chữa thương cho Nhị tẩu, đáng tiếc ta lại thành ra vầy.”

“Chuyện chữa bệnh không quan trọng, ” Bối Cẩn Du nói, “Sửa lại suy nghĩ của ngươi mới quan trọng nhất, ta cùng Nhị ca ngươi…”

Lăng Huyền Uyên cắt ngang lời y, “Nếu ngươi muốn hối hôn, ta cũng không dị nghị.”

“…” Bối Cẩn Du nói, “Ai nói không làm ‘Nhị tẩu’ chính là hối hôn?” ( từ hôn, ly dị)

Lăng Huyền Uyên nghiêm túc nói: “Ta.”

Bối Cẩn Du: “…”

“Đúng rồi, ” Lăng Huyền Thư chợt nhớ ra, “Huyền Dạ đâu, vì sao vẫn không gặp nó?”

Lăng Huyền Sương bi thống nói: “Nó đại bất trung lưu, giờ này không rảnh bận tâm đến đệ.”

“Lăng Tứ thiếu, ngài vẫn về trước đi, ” Nhâm Viễn đứng ngoài thư phòng Mộ Phi Hàn ngăn Lăng Huyền Dạ vẫn đang muốn đi vào, “Môn chủ nói rồi, y không muốn gặp ngài.”

Lăng Huyền Dạ nói: “Nhưng ta muốn gặp hắn a!”

Nhâm Viễn nghĩ chỉ có ngươi mong muốn đơn phương, nhưng mặt lộ vẻ dễ bàn dễ thương lượng nói: “Môn chủ mất trộm chí bảo, tâm tình không tốt, Lăng Tứ thiếu không bằng đổi lúc khác trở lại.”

Lăng Huyền Dạ tựa vào cột hành lang, “Ý người bảo ta chờ ở chỗ này ‘Đổi thời gian khác’?”

Nhâm Viễn: “…”

“Hay muốn ta động thủ với ngươi?” Lăng Huyền Dạ ôm cánh tay nói, “Mà ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”

Nhâm Viễn: “…”

Cách đó không xa truyền đến một tiếng ‘ui chao’ khẽ, giọng của Đồng Tử Kê lập tức vang lên, “Nhâm Viễn, đừng có rảnh rỗi cùng hắn động thủ, ta vừa ngã, đỡ ta dậy với.”

Nhâm Viễn vẫn bảo vệ cửa thư phòng, “Không phân thân được!”

Đồng Tử Kê: “…”

Lăng Huyền Dạ chà chà hai tiếng, “Tử Kê, hắn bắt nạt ngươi như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không được, ta giúp ngươi dạy hắn.”

“Đừng…”

Đồng Tử Kê mới vừa muốn ngăn cản, thì cửa thư phòng được mở ra, Mộ Phi Hàn đi ra từ giữa cửa, khắp khuôn mặt là vẻ không kiên nhẫn, “Ầm ĩ đủ chưa?”

Nhâm Viễn yên lặng lùi tới phía sau hắn.

Đồng Tử Kê vẫy tay với hắn, nhỏ giọng nói: “Nhâm Viễn, bên này!”

Nhâm Viễn mắt điếc tai ngơ.

Đồng Tử Kê: “…”

Thong dong hết mức vừa rồi biến sạch, Lăng Huyền Dạ có chút khẩn trương không tên sốt sắng, “Mộ môn chủ, có thể nói chuyện một lát được không?”

Mộ Phi Hàn nhìn y một cái, xoay người lại tiến vào thư phòng.

Lăng Huyền Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.

Nhâm Viễn giơ cánh tay ngăn cản y.

“Ngươi không thấy cửa không khóa sao!” Lăng Huyền Dạ nhắm ngay trán hắn tát cho một cái, tốc độ nhanh chóng, làm Nhâm Viễn không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Nhâm Viễn: “…”

“Để hắn vào đi.” Mộ Phi Hàn nói.

Nhâm Viễn lúc này mới lui lại.

Lăng Huyền Dạ ra vẻ hất cằm với hắn, nhanh chân đi vào.

Chờ cửa thư phòng đóng lại, Nhâm Viễn mới sờ sờ cái trán.

Đồng Tử Kê ở tại chỗ cười ra tiếng, “Nhâm Viễn, một tiếng vừa rồi, thật vang!”

Nhâm Viễn: “…” Tuy không biết hắn dùng thủ pháp cái gì, âm thanh vang dội nhưng lại không đau, thế nhưng thật khiến người ta tức giận a…

“Muốn nói cái gì?” Mộ Phi Hàn ngồi ở án thư rộng lớn, lông mày xinh đẹp nhíu vào một chỗ, nói rõ hắn đang phiền lòng.

Lăng Huyền Dạ câu nệ đứng ở một bên cách án thư vài bước, nói: “Tối hôm qua… Ta không cố ý đẩy ngươi, ngươi không để trong lòng chứ?”

“Có.” Mộ Phi Hàn trả lời rất thẳng thắn.

Lăng Huyền Dạ: “…”

“Nếu ngươi chỉ muốn nói cái này, ” Mộ Phi Hàn chỉ cửa, “Đi.”

Lăng Huyền Dạ vội hỏi: “Ngoại trừ muốn xin lỗi ngươi ra, ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, chuyện ta nói sẽ tìm Thiên Tàm Tuyết Y trở về cho ngươi, là thật sự.”

Mộ Phi Hàn lúc này mới chậm rãi giương mắt nhìn hắn, “Cách gì?”

“… Vẫn chưa có.” Lăng Huyền Dạ lúng túng gãi mặt.

Kiên trì Mộ Phi Hàn còn sót lại rốt cuộc hao hết vì hắn, chẳng muốn cùng hắn phí lời, tự mình đứng dậy ra ngoài.

Lăng Huyền Dạ đuổi theo ra cửa, nhìn bóng lưng của hắn hô: “Thế nhưng đêm qua ngươi quả thật có chỗ quá đáng, có muốn xin lỗi Tam ca của ta một tiếng không hả?”

Mộ Phi Hàn cũng không quay đầu lại, nói: “Nhâm Viễn, giết hắn.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui