Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Đào Tâm Duyệt vui vẻ chen qua đám người chạy tới, “Sư huynh, xem ra ta đã tìm được huynh, thấy huynh bình an vô sự, trong lòng ta mới tin là thật.”

Mười tên đệ tử Lạc Trần Nguyên sau lưng nàng chạy tới, cùng nhìn Thiệu Dục Tân vấn an.

Thiệu Dục Tân đứng lên, “Đã nói muội hãy ở lại Lạc Trần Nguyên, sao còn chạy đến đây?”

Đào Tâm Duyệt không muốn bị hắn trách phạt, nói: “Ta... Do không thấy Thiết Mã Kim Qua đâu cả, sợ chúng nó sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới chạy đi tìm!”

“Tìm tới tận đây?” Thiệu Dục Tân lắc đầu nói, “Hồ đồ!”

Đào Tâm Duyệt giả mếu máo, kéo hắn ngồi xuống, đẩy Lăng Huyền Sương qua một bên, “Dù sao cũng đến đây rồi, huynh cũng đừng mong đuổi ta về được, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

Lăng Huyền Sương bất mãn bị đẩy ra, đập một cái vào bả vai Đào Tâm Duyệt, “Đã lâu không gặp nha tiểu sư muội!”

Đào Tâm Duyệt: “...”

Lăng Huyền Sương nói: “Tại sao ngươi nói hắn không đuổi được ngươi quay về?”

Đào Tâm Duyệt giả vờ không nghe thấy, hỏi Thiệu Dục Tân: ” Có phải Thiết Mã Kim Qua đuổi theo sư huynh không? Sư huynh có thấy chúng nó đâu không?”

“Chúng nó rất an toàn, ” Lăng Huyền Sương chủ động trả lời, “Đang ở sân nhà ta tắm nắng đó.”

“...” Đào Tâm Duyệt tức giận mới xoay qua nói, “Ta không có hỏi ngươi!”

Lăng Huyền Sương ủy khuất nói: “Ngươi ngồi xuống cạnh ta mà không phải hỏi ta à? Vậy ta sang chỗ khác ngồi.” Hắn nói xong, đứng dậy ngồi bên kia Thiệu Dục Tân.

Đào Tâm Duyệt trừng thẳng mắt hắn, “Tên này đúng là thuốc cao bôi trên da chó!”

Lăng Huyền Sương chống cằm xuống bả vai Thiệu Dục Tân, “Sao tiểu sư muội có địch ý với ta thế hả, hay nàng cũng thích ngươi?”

Đào Tâm Duyệt khiếp sợ nói cũng không rành, “Cái gì... Thích gì hả, ngươi... Ngươi đừng có nói lung tung!”

“Được rồi, ” Thiệu Dục Tân cũng không muốn nói đến chuyện này, “Còn có người khác ở đây, hai ngươi cảm thấy chuyện này quan trọng lắm sao mà bàn ở đây?”

Lăng Huyền Sương lại ôm lấy cánh tay hắn, “Không sợ, dù sao ‘Người khác’ ở đây đều biết.”

Lăng Huyền Kỳ rất xứng chức mà diễn “Người khác” ở một góc, bình tĩnh ngồi vào hàng thứ hai.

“Chờ đã, ” Đào Tâm Duyệt đột nhiên đứng lên, chỉ vào Lăng Huyền Sương nói, “Ngươi vừa nói... Ngươi nói... Cũng?”

Lăng Huyền Sương ngẩng đầu, híp híp mắt vì bị ánh nắng chiếu vào, “Đúng như vậy á.”

Đào Tâm Duyệt quả thực không thể tin được, “Ngươi thừa nhận ngươi thích hắn?”

Lăng Huyền Sương gật đầu, “Ta vẫn luôn thừa nhận.”

“Ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi...” Đào Tâm Duyệt gấp đến độ sắp khóc, “Không cho phép ngươi thích hắn!”

“...” Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Ngươi là gì mà phải cho phép?”

“Ngươi!”

Thiệu Dục Tân đau đầu, “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Hắn lại đứng lên, nói với Đào Tâm Duyệt, “Đừng để các đệ tử đứng vướng chỗ này, chúng ta tìm nơi khác ngồi.”

Đào Tâm Duyệt chỉ nơi mình vừa thấy, “Ở bên kia, sư huynh chúng ta đi mau.”

Lăng Huyền Sương kéo tay Thiệu Dục Tân, “ Ngươi không muốn ngồi cùng ta?”

Thiệu Dục Tân cười cười rút tay về, “Ngươi cẩn thận hóng chuyện vui.”

Lăng Huyền Dạ lúc này mới ngồi vào chỗ, sáp lại gần Lăng Huyền Sương than thở: “Tiệc vui chóng tàn mà.”

Lăng Huyền Sương đang là tức giận, nói: “ Đệ tránh xa ra, hay muốn ta giúp ngươi nhớ lại, khỏi sợ đệ quên mất.”

“...” Lăng Huyền Dạ chịu thua nói, “Ta còn yếu kém nhiều chỗ, đại ca hạ khẩu lưu tình.”

Lăng Huyền Thư ngồi vào chỗ trống Thiệu Dục Tân vừa ngồi, nghiêng đầu cười nói với Yến Thanh Tiêu đang uống canh giải rượu lều bên cạnh.

Yến Thanh Tiêu suýt nữa bị sặc, “Phó Nam, ngươi nói xem hôm nay sao hắn khác thường thế hả?”

Phó Nam ở bên cạnh đưa khăn qua, “Có sao?Lăng Tam thiếu làm người trước giờ vẫn ôn hòa thế mà?”

“...” Yến Thanh Tiêu trừng hắn, “Ngươi là gian tế Ngự Kiếm sơn trang xếp vào Phi Vũ lâu à?”

Phó Nam: “...”

Lăng Huyền Thư còn đang nhìn thì bị mấy kẻ không quen biết đi tới chắn tầm nhìn của hắn.

Một tên thiếu niên vóc người nhỏ gầy đứng chỉ huy vài tên cầm gậy cùng vải bạt, chỉ xuống mặt đất, “Chỗ này còn trống này, đặt chỗ này luôn đi.”

Mấy người đáp ừ một tiếng, ra tay luôn.

Lăng Huyền Thư ra chỗ một người đang đứng cắm gậy trúc xuống đất, nói: “Mấy vị, đang làm gì đây?”

“Đương nhiên là dựng lều chuẩn bị xem đại hội võ lâm còn gì, vị đại ca này, phiền ngươi tránh ra.” Thiếu niên đẩy hắn ra, lại không đẩy được, nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, “Thế nào, ngươi muốn kiếm chuyện hả?”

Lăng Huyền Thư phủi quần áo một cái, “Theo ta biết thì Cẩm Tú viên đã chuẩn bị tốt vị trí nghỉ ngơi co gần hết các môn phái tham gia đại hội, quý phái cũng tham gia đại hội, có phải chưa tìm được chỗ của mình?”

“Chúng ta tới chậm!” Thiếu niên không kiên nhẫn phất tay một cái, lùi về sau một bước nhìn, “Chỗ các ngươi rộng thế mà người có nhiều không hả, hay là dịch ra một ít cho chúng ta đi!”

Yến Thanh Tiêu cũng đi tới, “Ngươi muốn dựng lều ở đây? Chỗ này đã hẹp vậy rồi, ngươi dựng lều chỗ này người khác đi vào kiểu gì?”

“Ta thèm để ý ngươi vào thế nào!” Thiếu niên tuy hơi gầy, tính khí lại rất lớn, “Nhưng sư phụ ta phải có chỗ ngồi!”

“Ta nói ngươi chuyện này...” Yến Thanh Tiêu vuốt tay áo.

Thiếu niên bày sẵn tư thế ra tay, “Sao hả, muốn lấy lớn ép nhỏ sao!”

Yến Thanh Tiêu rất là vui vẻ, “Ta hôm nay muốn bắt nạt ngươi đó, sao nào!”

Lăng Huyền Thư buồn cười ôm lấy người y, “Được rồi, ngươi tranh với hắn làm gì, như trẻ con.”

Yến Thanh Tiêu tránh hắn ra, “Ngươi nói ai như trẻ con, ta bắt nạt hắn còn được, còn sợ không bắt nạt được ngươi sao!”

“Có có có, ta cho ngươi bắt nạt, ” Lăng Huyền Thư nói, “Ngươi muốn bắt nạt cả đời cũng được.” ( ôi tim tôi)

Yến Thanh Tiêu tinh tế đánh giá hắn, “Hôm nay ngươi uống thuốc thay cơm à?”

Lăng Huyền Thư: “...”

Tiểu thiếu niên khó chịu nói:”Các ngươi muốn nói chuyện thì tránh qua một bên, nửa canh giờ nữa là đại hội diễn ra rồi, chúng ta không còn thời gian, mau tránh ra tránh ra!”

Yến Thanh Tiêu cười hai tiếng, “Dám nói Ngự Kiếm sơn trang ít người, ta cũng muốn nghe thử là thần thánh phương nào.”

“Không dám!” Thiếu niên vỗ ngực ra oai, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là...” Mới nói được một nửa thì dừng lại, thiếu niên nhìn Lăng Huyền Thư lại nhìn Yến Thanh Tiêu, “Ngươi vừa nói cái gì hả, ai là Ngự Kiếm sơn trang?”

Yến Thanh Tiêu chỉ Lăng Huyền Thư, “Hắn.”

Con ngươi thiếu niên xoay vòng vòng, đạp chân hai phát tại chỗ, vung tay nói với mấy người còn lại: “Chỗ này không được, chúng ta đổi chỗ khác!”

Mọi người đang muốn đi theo hắn, ngay lúc đó có hai người một cao một thấp chắn trước mặt, người cao hơn nói: “Trần Tiểu Cường, để ngươi tìm chỗ dựng lều sao mà lâu thế hả, để sư phụ sốt ruột chờ đợi, cẩn thận lão nhân gia người phạt ngươi!”

“Sẽ tìm ngay, sẽ tìm ngay!” Thiếu niên nói xong, thì muốn chạy đi tìm chỗ khác.

Tên lùn ngăn hắn đang muốn đi, “Không phải ở đây còn chỗ sao, ngươi còn chạy đi đâu? Nhanh lên một chút!”

Thiếu niên vẻ mặt đau khổ, “Ở đây không được đâu, đây là...”

“Sao mà không được?” Tên cao, “Tuy có hơi hẹp, nhưng đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, chấp nhận đi.”

“Ta nghĩ mãi mới ra nhìn y phục thiếu niên này khá quen mắt.” Lăng Huyền Thư cười đi tới, ôm quyền nói với hai người kia, “Hai vị, lại gặp mặt.”

Hai người kia đánh giá hắn một phen, tên lùn: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Lăng Huyền Thư xoay người lại chỉ chỉ Lăng Huyền Uyên đứng ở lều, “Hai vị có nhớ hắn không?.”

Tên cao hơn dừng một lát, chợt nói: “Nhớ rồi! Từng gặp qua ở tửu lâu phương Bắc, vị huynh đài kia còn qua chỗ bọn ta hỏi thăm tin tức Hỏa Phong.”

“Đúng thế.” Lăng Huyền Thư nói, “Đó là gia huynh.”

Tên lùn nói: “Huynh đài, ngươi xem giữa chúng ta cũng có chút giao tình, ngươi nể tình nhường ra một chút cho chúng ta được không?”

“Đúng ra phải làm thế vì hồi trước hai vị đã giúp chúng ta, ” Lăng Huyền Thư kéo Yến Thanh Tiêu qua, “Nhưng ta với công tử này không tách ra được, hay ngươi nói công tử này nhường lều, bảo hắn qua lều của ta, còn các ngươi ở lều của hắn?”

“Làm sao cũng được, càng nhanh càng tốt!” Tên cao to bảo Trần Tiểu Cường kêu người ra tay, “Mau nhanh lên, nắm chặt tay vào!”

Yến Thanh Tiêu lại không nghe theo, “Dừng tay lại, sao các ngươi lại dám động vô lều của ta!”

Lăng Huyền Thư đem thẳng người về chỗ Ngự Kiếm sơn trang, “Thôi mà, ngươi ngồi đây chờ là được rồi.”

Yến Thanh Tiêu đập hắn một cái, “Hai chúng ta không thể tách ra là ý gì hả?”

Lăng Huyền Thư xoa nơi bị đánh, nói: “Chúng ta đồng hành cùng nhau xem như người cùng hội, lỡ tí nữa luận võ xảy ra chuyện gì, còn dễ phối hợp đúng không?”

“Xảy ra chuyện gì được hả!” Yến Thanh Tiêu rất muốn đánh cho hắn một trận.

Lăng Huyền Thư nói: “Nếu ta mà biết thì cũng chẳng hao tổn quá nhiều khí lực để tìm biện pháp đối phó Hỏa Phong?”

“Mặc kệ ngươi.” Yến Thanh Tiêu đứng dậy đi qua phía lều của mình: “Ta muốn đi bảo bọn họ không được dịch lều của ta.”

Phó Nam bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, “Lâu chủ, ta đã tới.”

Yến Thanh Tiêu: “...”

Lăng Huyền Thư nói Lăng Tiểu Lộ đang đứng chờ một bên: “Đi mời hai vị nhân huynh kia uống chén trà.”

Lăng Tiểu Lộ lĩnh mệnh, nhanh chóng mời hai vị một cao một thấp đến.

Lăng Huyền Thư đưa Lăng Huyền Sương đầy mặt oán niệm ra phía sau ngồi rồi sai người rót trà cho hai vị kia, nói: “Nói đến còn chưa biết tôn tính đại danh hai vị, xuất từ môn phái nào, có thể nói ra không?”

Tên cao vừa chỉ tên lùn, vừa chỉ mình, “Hắn gọi là Viên Thành, ta tên Phương Công. Hai chúng ta một Viên(tròn) một Phương(vuông), vừa Thành vừa Công( aka thành công), đúng là rất khéo, cho nên thường thường kết giao hành tẩu. Còn môn phái chúng ta, thành lập có hơn mười mấy năm, vẫn chưa có danh tiếng gì, các ngươi chưa từng nghe tới cũng phải thôi.”

Yến Thanh Tiêu không đủ kiên nhẫn nói: “Vậy rốt cuộc là môn phái nào hả?”

Tên lùn Viên Thành nói: “Chúng ta đến từ Võ Lâm Minh.”

“...” Lăng Huyền Thư muốn xác nhận lại, “Tên môn phái là... Võ Lâm Minh?”

Viên Thành Phương Công kiêu ngạo gật đầu.

Mọi người: “...” Thế thì chưởng môn các ngươi gọi thẳng là minh chủ võ lâm cho rồi, còn đến tranh cái gì nữa hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui