Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Im lặng một lát, Lăng Huyền Dạ mới cười gượng hai tiếng nói: “Đúng là chưa từng nghe tới.”

Phương Công hơi bất mãn khi bọn họ nói thẳng: “Vậy các ngươi thuộc môn phái nào?”

Trần Tiểu Cường không biết từ đâu nhảy ra thấp giọng nói: “Bọn họ là người Ngự Kiếm sơn trang.”

Viên Thành cùng Phương Công ngẩn người, hoảng loạn đứng phắt dậy.

Viên Thành nói: “Chúng ta… Không ngờ là chỗ của Ngự Kiếm sơn trang.”

“Đúng đúng đúng, ” Phương Công cũng nói, “Chúng ta sẽ đi tìm chỗ khác.”

“…” Trần Tiểu Cường càng nói càng nhỏ hơn, “Viên sư huynh Phương sư huynh, đã dựng xong.”

Lăng Huyền Thư cười cười nói: “Không sao cả, đại hội đã sắp bắt đầu rồi, nhanh đem…vị minh chủ kia của các ngươi đến đi.”

Viên Thành cùng Phương Công cúi đầu khom lưng cảm ơn, rồi vội vàng chạy đi, còn không quên trách cứ Trần Tiểu Cường tại sao không nói sớm chuyện này cho họ biết.

Một lát sau, hai người nọ đỡ theo một ông lão nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi đi tới. 

Tóc ông lão sợi trắng sợi đen lẫn vào nhau, để râu ngắn, da mặt có hơi nhăn nheo. Nếu nhìn kĩ, lưng ông ta còn hơi còng, chân trái còn có tật, chậm rãi bước từng bước. Ánh mắt rất có thần, xem ra tinh thần khá tốt.

Yến Thanh Tiêu thấy lão đi qua mà cũng không lên tiếng chào hỏi đã đi thẳng vào lều mới dựng kia ngồi, hừ một tiếng nói: “ Còn không tự mình đến gặp ta nói câu cảm ơn, dù sao ta đã nhường cho rồi mà.”

Lăng Huyền Thư nói: “Đừng tính toán với người già, dù sao cũng là trưởng bối.”

Yến Thanh Tiêu hừ mạnh một cái, quay qua tìm chỗ ngồi, “ Đều do ngươi nhiều chuyện!”

Lăng Huyền Sương than thở, “Đại hội võ lâm sao còn chưa đánh đi, chán sắp chết rồi!”

Bối Cẩn Du đưa cho hắn một quả đào, “Tâm tĩnh tự nhiên lương(1).” 

Nghĩa gốc là: trong lòng bình tĩnh, nội tâm tự nhiên mát mẻ.

“Phải rồi, nam nhân của ngươi còn bên cạnh mà!” Lăng Huyền Sương cắn một miếng to, “Mà nam nhân của ta lại chạy theo nữ nhân khác, đây là chuyện bi thảm cỡ nào hả!”

Bối Cẩn Du: “…”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Hắn không ở lại chỗ này, thì huynh đi tìm hắn là được rồi?”

Lăng Huyền Sương nhìn cậu em, hai mắt sáng ngời, “Đúng rồi, thế quái nào mà không nghĩ ra? Ta đi đây!”

“Không được.” Lăng Huyền Uyên ngăn không cho hắn đi.

Lăng Huyền Sương ném quả đào vào người hắn: “Tại sao không được?”

Lăng Huyền Uyên cau mày nhìn vạt áo bị dính nước đào, “Huynh nên ngồi một chỗ đàng hoàng đừng chạy loạn, hôm nay nhiều người.”

Bối Cẩn Du móc khăn ra lau chỗ bị bẩn cho Lăng Huyền Uyên, “Cũng đúng, muộn nhất tới tối có thể gặp lại mà.”

“Nhưng ta sẽ không chạy loạn, chỉ muốn qua chỗ hắn, ” Lăng Huyền Sương nhón chân nhìn qua hướng Thiệu Dục Tân vừa đi, “Bảo đảm đến cạnh hắn xong ta sẽ không chạy đi đâu hết.”

“Đại ca, huynh nên nghe theo Nhị ca, đừng nghe Huyền Kì nói bậy, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chẳng may lại xảy ra chuyện như lần trên Túy Tiên Sơn trước đó, chẳng phải rất phiền phức hay sao?”

Lăng Huyền Sương năn nỉ: “Dục Tân sẽ bảo vệ ta! Nếu các ngươi không yên lòng, để Tiểu Tuyết Tiểu Vụ Tiểu Lôi Tiểu Điện đi theo ta, được chưa?”

Lăng Huyền Thư buồn cười nói: “Chẳng ra dáng huynh trưởng gì cả.”

“Còn không phải các ngươi không coi bề trên ra gì!” Lăng Huyền Sương kích động gồ vai.

Lăng Huyền Thư nói giúp hắn, “Nhị ca, để huynh ấy đi qua đó rồi cho bọn Tiểu Vụ theo sau là được mà. Hơn nữa đệ rất tin tưởng Thiệu nguyên chủ, hắn sẽ không để cho đại ca gặp chuyện.”

Lăng Huyền Sương liều mạng gật đầu.

Lăng Huyền Uyên lại chần chờ một chút, mới nói: “Được rồi, nhưng huynh phải nhớ kỹ lời đã hứa, không được phép chạy loạn.”

“Biết rồi!” Lăng Huyền Sương hoan hô một tiếng, “Tiểu Tuyết Tiểu Vụ đi nhanh!”

Nhìn bóng Lăng Huyền Sương chạy xa, mấy người mới đem tầm mắt thu hồi, chuyển qua nhìn Thái Cẩm đang từ từ bước lên võ đài.

Lăng Huyền Thư quay qua nhìn Yến Thanh Tiêu.

Ánh mắt Yến Thanh Tiêu như nhìn chết Thái Cẩm, sự thù hận trong mắt như biến thành hai đám lửa đốt Thái Cẩm đang sống sờ sờ thành tro.

Thái Cẩm hắng giọng một cái, cất cao giọng nói: “Chư vị mời ngồi vào chỗ, đại hội võ lâm sẽ bắt đầu ngay.”

Mọi người nhanh chóng tìm chỗ của mình ngồi vào, tiếng ồn ào không ngơi.

Chờ mọi người đã yên tĩnh, Thái Cẩm mới nói tiếp: “Thái mỗ cảm ơn chư vị lần này đã nể mặt đến Cẩm Tú Viên ta đây!”

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay khen hay.

“Ta tin chư vị biết rõ mục đích chúng ta ở chỗ này, ” Thái Cẩm tiếp tục nói, “Đó chính là tiêu diệt Ẩm Huyết Giáo, là mối họa lớn nguy hại toàn bộ giang hồ!”

“Phải!”

“Nói đúng!”

“Đúng!”

Nghe tiếng hô quát càng lớn, Thái Cẩm càng ưỡn thẳng sống lưng, “Hôm nay ở đây, chúng ta phải chọn ra một vị minh chủ võ lâm, để hắn dẫn dắt chúng ta cùng đi tấn công Ẩm Huyết Giáo! Còn chọn theo cách nào, ta tin các vị đã rất rõ ràng.”

“Không sai, chúng ta đã biết rõ!” Bỗng nhiên phía dưới có người gọi, “Thái viên chủ, đừng có lãng phí thời gian nữa, bắt đầu luôn đi!”

Thái Cẩm còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác được vạn người chú ý, muốn nói thêm vài câu nữa, lại bị đám người phía dưới thúc giục mau chóng báo ra hai cái tên đánh lôi đài đầu tiên. Hắn thấy nửa câu cơ hội để nói tiếp cũng không có, đành nhấc lên tay nói: “Biết rồi biết rồi, hai người đánh vòng thứ nhất chính là Lưu Chưởng Môn Túy Tiên Sơn cùng bang chủ Kim Đao Bang, hai vị xin mời!”

Công phu Lưu Chưởng Môn cao hơn rất nhiều so với vị Kim Đao Bang kia, thắng hơi dễ dàng. Ngóng lấy mấy cuộc tỷ thí chẳng có tí hấp dẫn nào, đám người Lăng Huyền Thư mất hết cả hứng ngồi ở trong lều uống nước trà ăn bánh ngọt.

Ngay cả Thái Cẩm cũng chẳng muốn đọc tiếp danh sách, nên đem danh sách đã sắp xếp tốt giao cho tiểu tư thường đi theo hắn, để tiểu tư đó lên đài đọc.

Cho dù những người khác đã chán không thể tả, mà Lăng Huyền Sương thì khác, hắn ngồi ở hàng thứ hai, cong mông nằm nhoài lên bả vai Thiệu Dục Tân, uốn tới ẹo lui nói: “Dục Tân, ta muốn ăn nho.”

Thiệu Dục Tân lấy nho từ trong mâm rồi đưa về phía sau bỏ vào trong miệng Lăng Huyền Sương.

Lúc Lăng Huyền Sương ăn nho, còn thuận theo liếm liếm ngón tay của hắn.

Thiệu Dục Tân bình tĩnh mà thu tay về, dùng khăn lau đi.

Đào Tâm Duyệt dùng mắt cảnh cáo Lăng Huyền Sương, nói với Thiệu Dục Tân: “Sư huynh, muội đã báo tên của huynh, huynh lên so nha.”

“Không đi.” Thiệu Dục Tân không chút nghĩ ngợi phủ quyết, “Ai bảo muội tự tiện quyết định? Nếu muốn thì tự muội đi.”

Đào Tâm Duyệt vội la lên: “Vì biết huynh chắc chắn sẽ đến đây, muội mới làm như vậy! Sư huynh lại không thể kém hơn người khác, tại sao không thể đi tranh?”

“Không phải là không thể, mà là không muốn.” Thiệu Dục Tân nói, “Muội đừng quên Lạc Trần Nguyên chúng ta muốn chính là yên ổn sinh hoạt không tranh với đời, nếu ta đứng ở trên đó, những tháng ngày yên ổn sau này có còn không?”

Đào Tâm Duyệt dậm chân nói: “Đã vậy, sao sư huynh còn rời khỏi Lạc Trần Nguyên?” Nàng chỉ vào chóp mũi Lăng Huyền Sương, “Còn cùng với hắn…gần gũi đến vậy!”

Lăng Huyền Sương chọt một ngón tay của nàng, “Thật ra chữ ‘cùng’ cũng không cần phải nói ra đâu.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Đào Tâm Duyệt đang buồn bực nhất thời không thể nhịn được nữa, vung tay với Lăng Huyền Sương.

“A!” Lăng Huyền Sương vội vã né tránh.

Thiệu Dục Tân nắm lấy tay Đào Tâm Duyệt, “Tâm Duyệt, muội làm gì vậy!”

Đào Tâm Duyệt oan ức mà nhìn hắn, “Làm sao hả, muội đánh hắn huynh đau lòng sao?”

Thiệu Dục Tân thở dài, “Ta rời khỏi Lạc Trần Nguyên là vì Hỏa Phong nói rõ muốn lấy mạng ta, mà ta không rõ đã đắc tội lúc nào, cho nên ta nhất định phải…”

“Ta không muốn nghe!” Đào Tâm Duyệt hất tay của hắn ra, che mặt chạy ra ngoài.

Lăng Huyền Sương cẩn thận từng li từng tí một ló đầu từ phía sau lên nhìn vẻ mặt Thiệu Dục Tân, “Ngươi không đuổi theo?”

“Để bản thân nàng tỉnh táo một chút cũng tốt.” Thiệu Dục Tân nói.

Lăng Huyền Sương cổ cổ quai hàm, “Nàng thích ngươi.”

Thiệu Dục Tân trầm mặc chốc lát, nói: “Ta biết.”

“Vậy ngươi…”

Lông mày Thiệu Dục Tân nhíu lại, sau đó hoàn toàn xoay người qua, một tay nâng lên nửa bên gò má hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt nhẹ, “Để mặt ngươi bị nàng cào bị thương rồi, đau không?”

Lăng Huyền Sương mím môi nhìn hắn, ý cười từ khóe miệng lan ra, “Cũng không sao, ta chỉ hơi lo nó có bị biến dạng không thôi.”

Tuy chỗ bị móng tay cào không hiện rõ, nhưng xuất hiện ở trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo kia đặc biệt chói mắt. Thiệu Dục Tân lấy một quả nho xoa qua chỗ bị cào bầm, cười nói: “Nho lạnh, chắc sẽ giảm sưng.”

Lăng Huyền Sương bị ngứa, nhịn không được cười cười, nhưng không có trốn tránh, nói: “Xoa mặt ta xong ngươi có ăn lại không?”

Thiệu Dục Tân nói: “Ngươi muốn ta bị trúng độc?”

Lăng Huyền Sương cười đến càng vui vẻ.

Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đứng bên ngoài lều im lặng ở trong lòng chắp tay đồng tình thay Đào Tâm Duyệt.

Tiểu tư Cẩm Tú Viên thét lên tên Lăng Huyền Uyên, người đánh cùng hắn vừa nghe đối thủ là hắn xong, gần như không muốn lên đài. Cũng tại ánh mắt bốn phía sáng quắc, hắn không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, đánh thua không mất mặt, lâm trận bỏ chạy mới không còn cách nào tiếp tục sống trên giang hồ. Nghĩ xong xuôi, hắn nhón chân nhảy lên đài.

Sau đó không tới ba chiêu lại xuống.

Lăng Huyền Kỳ ở trong lều cười ha ha, “Nhị ca hà tất không nể mặt mũi đến thế, các ngươi xem tên kia sắp khóc rồi kìa.”

Mộ Phi Hàn vẫn xem không nói một lời, vào lúc này lại nói: “Lúc nào ta mới được thấy hắn dùng kiếm?”

Lăng Huyền Dạ hậu tri hậu giác phản ứng lại người y bắt chuyện là hắn, nói: “Cái này… Nên đợi đến lúc gặp phải hảo thủ vòng sau đi.”

“Được.” Mộ Phi Hàn gật đầu.

Tiểu tư lại lên đài, mở danh sách ra định đọc thì run, quay đầu lại nhìn Thái cẩm.

Thái Cẩm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đọc tiếp!

Tiểu tư nở nụ cười ‘chân thành sâu sắc’, dùng âm thanh vang dội nhất trong các lần đọc: “Cẩm tú viên Thái Cẩm, đánh với Phi Vũ lâu Yến Thanh Tiêu!”

Thái Cẩm: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui