Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Lăng Huyền Kỳ xách theo một con hươu con gọi Hạ Tĩnh Hiên, “Đi thôi, chúng ta trở về thôi. Hôm nay vận khí không tệ, có thể săn được đồ tốt, ngươi có lộc ăn nha.”

“Sao chỉ nói mình ta có lộc ăn?” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Mỗi lần săn được cái gì mang về, đám gia hỏa không làm mà hưởng đó cũng được chia ăn còn gì?”

Cách đó không xa truyền đến giọng nói tiểu thiếu gia.

Lăng Huyền Kỳ đáp một tiếng, nói với Hạ Tĩnh Hiên nói: “Có người tới tìm chúng ta, xem ra hôm nay sẽ không chạy tiếp.”

“Không chạy tiếp, ” Hạ Tĩnh Hiên chép chép miệng, “Không chạy tiếp thì có thể được ăn thịt hươu nướng rồi.”

Lăng Huyền Kỳ cười, “Với thân phận của ngươi, cái gì quý báu hiếm lạ có gì mà chưa từng được ăn, sao lại thích mấy món dân dã tầm thường này?”

“Vậy thì sao nào, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Thứ ta tự săn được tất nhiên sẽ ngon hơn nhiều!”

Lăng Huyền Kỳ rất không nể mặt mũi nói: “Ngươi săn được thứ gì?”

Hạ Tĩnh Hiên nhăn mũi, “… Đừng có luôn vạch trần ta như vậy.”

“Tiểu thiếu gia, tiểu công tử, ” Hai tên đệ tự Ngự Kiếm sơn trang nghe theo tiếng tìm tới, một người trong đó nói với hai người, “Nhị thiếu gia cho gọi hai người quay về, không nên tiếp tục ở lại đây.”

Biết rõ tính cách huynh trưởng nhà mình, cũng biết ám chỉ trong lời nói của đệ tử, Lăng Huyền Kỳ gật đầu, “Vậy thì về, ngươi…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tràng cười quỷ dị, sau đó có người nói thuốc giải gì đó, giọng nói đó lơ lửng không cố định, Lăng Huyền Kỳ nghe không rõ ràng cho lắm.

Hạ Tĩnh Hiên có hơi khẩn trương trốn ra phía sau cậu, “Chuyện gì… Là quái vật gì vậy?”


Lăng Huyền Kỳ ném con mồi trong tay cho tên đệ tử kia, nắm lấy cánh tay Hạ Tĩnh Hiên, “Chúng ta trở lại, đi mau!”

Mới đi hai bước, hơn mười mũi ám khí dùng tốc độ cực nhanh từ phía trước bay tới.

Lăng Huyền Kỳ thả tay Hạ Tĩnh Hiên ra, đổi qua ôm eo hắn, ôm hắn nhảy vọt về phía sau.

Hai tiếng kêu thảm thiết trôi qua, hai tên đệ tử Ngự Kiếm sơn trang chạy đến đây tìm họ bị giết bởi ám khí ngã xuống.

Lăng Huyền Kỳ cau mày, dùng chưởng phong đánh rơi ám khí, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Huyền Kỳ, chuyện gì thế này?” Hạ Tĩnh Hiên run giọng hỏi.

Lăng Huyền Kỳ trấn định hắn: “Đừng sợ, theo ta, sẽ không sao.”

Phía trước chậm rãi vọt ra một tên nam tử cao to, để trần nửa bên cánh tay, mặt trái dùng mặt nạ xăm hình đầu lâu che khuất, lẫn vào sắc trời gần tối, có vẻ cực kỳ khủng bố.

Hạ Tĩnh Hiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không dám nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại nắm chặt y phục Lăng Huyền Kỳ, “Hắn rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, chúng ta nên làm gì?”

Lăng Huyền Kỳ lén ngưng chưởng lực, hỏi: “Ngươi là người phương nào, muốn làm cái gì?”

Người nọ cách cậu vài bước thì ngừng lại, tiếng nói âm trầm, “Giao người sau lưng ngươi cho ta.”

Hạ Tĩnh Hiên ra sức rúc vào sau lưng Lăng Huyền Kỳ, “Tại sao là ta hả…”


“Không giao thì sẽ thế nào?” Lăng Huyền Kỳ nói.

Người nọ nói: “Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái; không giao, ngươi sẽ chết rất thảm.”

Lăng Huyền Kỳ khẽ cười một tiếng, “Nói như vậy, hôm nay ta sẽ chết chắc rồi?”

Người nọ nghiêng tai lắng nghe tiếng đánh nhau xa xa truyền đến, nói: “Ngoại trừ Hạ Tĩnh Hiên, tất cả các ngươi đều phải chết.”

Hạ Tĩnh Hiên cảm thấy da đầu tê dại từng trận, “Huynh đài, ta không quen biết ngươi nhá, ngươi đừng cứ há miệng là gọi tên ta, như vậy rất khủng bố!”

“Cho dù các ngươi không đến, chúng ta cũng đang muốn đến tìm Ẩm Huyết Giáo, bây giờ cũng bớt đi không ít phiền phức.” Lăng Huyền Kỳ lạnh lùng, “Người thì ta nhất định sẽ không giao cho ngươi, muốn ra tay, vậy tới đây đi!”

Ánh mắt người nọ tối lại, vọt tới cực nhanh, dùng tay trái thành chưởng đánh về phía Lăng Huyền Kỳ, tay phải còn lại thành trảo qua bắt Hạ Tĩnh Hiên.

Lăng Huyền Kỳ tích lực đã lâu, đứng ra ngăn chắn cả người Hạ Tĩnh Hiên, chạm nhau đối chưởng với hắn.

Hai người đều lùi lại ba bước.

Khí huyết trong người Lăng Huyền Kỳ cuồn cuộn, lúc này mới biết nếu cậu muốn thắng hắn khó càng thêm khó, lại thêm một Hạ Tĩnh Hiên võ công có cũng như không, Huyền Thiết Kiếm cũng không mang theo người, muốn toàn thân trở ra, chỉ có thể nói là hoàn toàn không có khả năng. Đường thoát duy nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ người khác đến trợ giúp. Nghĩ tới đây, Lăng Huyền Kỳ cười cười nói: “Ẩm Huyết Giáo thật sự có nhiều cao thủ.”

Người nọ thở ra một hơi, hiển nhiên một chưởng này cũng làm cho hắn chịu sự đả kích không nhỏ, “Những người trong Ẩm Huyết Giáo có công lực như ta, đâu chỉ mười mấy hai mươi người, ta đây là một trong những người kém cỏi nhất trong đó mà thôi.”


Lăng Huyền Kỳ nói: “Vậy trong mười mấy hai mươi người này, đến bao nhiêu người?”

“Đủ người có thể giết sạch các ngươi không giữ lại một ai.” Người nọ nói, “Nhiệm vụ của ta chỉ cần mang Hạ Tĩnh Hiên đi, đừng chậm trễ làm ta không hoàn thành nhiệm vụ.”

“Không hoàn thành!” Hạ Tĩnh Hiên hô, “Nhất định ngươi sẽ không hoàn thành!”

Lăng Huyền Kỳ cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn đã bình phục lại, thoáng đè nén trong lòng, “Không hoàn thành thì sẽ thế nào?”

“Không hoàn thành, việc ngươi kéo dài thời gian chỉ sợ không chờ được viện quân tới giúp, mà là giúp lại kẻ địch!” Người nọ nói xong, lại vọt qua tấn công.

Lăng Huyền Kỳ ngăn trở sự công kích của hắn, nói với Hạ Tĩnh Hiên nói: “Tìm một chỗ trốn đi!”

Hạ Tĩnh Hiên nhìn trái phải, “Trốn… Đâu có chỗ nào trốn? Nếu như ngươi không ngại, ta chạy về tím các ca ca của ngươi có được không hả? Ta ở lại chỗ này cũng không giúp được ngươi…”

“Nếu ngươi lại gặp phải người Ẩm Huyết Giáo thì làm sao?” Lăng Huyền Kỳ không dám cùng hắn cứng đối cứng, chỉ lấy chiêu thức xảo diệu ứng phó hắn, “Ngươi tìm cái cây nào trốn đi, đừng có cách ta quá xa!”

Hạ Tĩnh Hiên đáp một tiếng, nhìn thấy một cây đại thụ phía sau cách đó không xa, vội vã vọt tới leo lên cây, ngồi xổm ở một cành cây to lớn, tự nhủ: “Nên làm gì, nên làm gì, làm thế nào mới cứu được hắn… Đúng rồi!” Hắn sờ soạng trước sau cả người một lượt, lấy ra rất nhiều hạt châu màu đen to bằng móng tay, tùy tiện nhón một viên ném vào mặt đầu lâu.

Mặt đầu lâu cho rằng đây là ám khí lợi hại, dừng chưởng đánh bay hạt châu.

Hạt châu thép rơi xuống đất nổ tung, một luồng khói đen dài như ngón út bốc ra từ đó.

Mặt đầu lâu: “…”

Mùi hương gây mũi lan tràn ra, Lăng Huyền Kỳ cũng xém bị hun đến ngất đi, “Ngươi ném thứ gì vậy!”

“… Ta cũng không biết ta ném thứ gì, ” Hạ Tĩnh Hiên lại nhón một viên, “Nói chung cái gì cũng được, chúng ta phải tìm vận may!”


Lăng Huyền Kỳ còn lời chưa kịp nói ra, lại nghe thấy tiếng nổ từ hạt châu, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhưng lúc này lại khác lần trước, sương mù tràn ra tứ phía, nhanh chóng khiến cho hai người đang đối chiêu nhìn không thấy rõ lẫn nhau.

Đây chính là cơ hội thoát thân tốt! Lăng Huyền Kỳ thoáng đỡ một chiêu với Mặt đầu lâu rồi kéo dài khoảng cách, dựa theo phương hướng đã nhớ bay người lên, ôm chặt lấy Hạ Tĩnh Hiên còn đang ở trên cây khổ sở suy nghĩ bước kế tiếp.

“A!” Hạ Tĩnh Hiên bị sợ hết hồn, kêu ngắn một tiếng.

Lăng Huyền Kỳ chặn miệng hắn lại, lòng nghĩ xong rồi. Nhưng cậu không dám nán lại nửa phần, vội vàng ôm Hạ Tĩnh Hiên bay nhanh về hướng bắc.

Nửa đường chợt thoảng qua một bóng người ngăn cản đường đi của hai người, dùng chưởng đánh tới, thế mà nhắm vào Hạ Tĩnh Hiên.

Hạ Tĩnh Hiên vào lúc này thế mà không hé ra tiếng, theo bản năng chui vào lòng Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Kỳ bất ngờ dừng bước.

Ám khí xuất hiện như Cao Thủ dự liệu, cản đường Yến Thanh Tiêu, nên không thể đỡ Lăng Huyền Thư vào xe ngựa, càng không thể xác định tình trạng của hắn, Yến Thanh Tiêu gấp đến chảy đầy mồ hôi.

Lăng Huyền Uyên tiếp nhận Huyền Thiết Kiếm Lăng Tiểu Vũ quăng đến, nói với Lăng Huyền Dạ: “Huyền Dạ, đệ đi tiếp ứng Huyền Kỳ, phải cẩn thận.”

“Được!” Lăng Huyền Dạ nói, “Các huynh cũng cẩn thận, chăm sóc tốt cho Tam ca.”

Mười mấy tên đeo mặt nạ hình xăm đầu lâu mang theo rất nhiều đệ tử Ẩm Huyết Giáo vây quanh mọi người vào giữa, tình thế hiểm ác. Lăng Huyền Dạ nghĩ có thể xé ra một lỗ hổng, ai ngờ chỗ hổng nhanh chóng bị người chèn kín, nên không thể đột phá trùng vây. Trong lúc nóng ruột, bất ngờ bên cạnh đưa qua một thanh kiếm, liền đâm chết năm, sáu tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo, còn cùng hắn phối hợp ăn ý giết một tên Mặt đầu lâu, thành công mở ra một con đường máu.

Lăng Huyền Dạ tranh thủ liếc nhìn người bên cạnh, nói: “Đa tạ.”

Đáy mắt Mộ Phi Hàn lóe lên một tia sáng khát máu, lại bị hắn ép xuống rất nhanh, hắn vẩy vẩy máu dính trên kiếm, nói: “Ta đi cùng ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận