Hoàng Cao Minh bước vào trong nhà, mỉm cười hài lòng khi thấy Mai Nguyệt Phổ vẫn còn ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
"Cuối cùng cũng chịu khuất phục rồi đấy hả?", Hoàng Cao Minh ngồi xuống đối diện cô.
"Không, nhưng tôi làm gì được gì cơ chứ." - Mai Nguyệt Phổ nói.
Hôm qua cô đã suy nghĩ cả ngày lẫn đêm nhưng không có một tia hy vọng nào về việc xoay chuyển tình thế.
Càng lúc, cô càng nhận thức rõ được sự nhỏ bé của cô so với một kẻ như Đông Phương Hải.
"Hiện giờ, Sếp đang lo một số chuyện, sau đó mới tới thăm cô được.
Lúc đó nếu cô khóc lóc van xin thì biết đâu cậu ấy sẽ chuyển cô tới một nơi tốt hơn thì sao?" - Hoàng Cao Minh nói.
Mai Nguyệt Phổ im lặng không đáp.
"Tôi chỉ tới đây xem tình hình vẫn đang ổn hay không thôi.
Có vẻ không có gì bất thường, vậy thì tôi nên về thôi.", Hoàng Cao Minh đứng dậy bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Hoàng Cao Minh bước đến xe của mình.
Vừa định mở cửa xe, ông ta cảm nhận được một nòng súng lạnh lẽo ở sau đầu.
Nhìn vào hình phản chiếu trên kính xe, có thể thấy đó là một thanh niên trẻ.
"Cậu có biết mình đang làm gì không đấy?" - Hoàng Cao Minh cố gắng thương lượng.
"Im miệng.
Giờ người lên tiếng không phải ông đâu." - Trình Viễn nói - "Giờ gọi một tên đưa Mai Nguyệt Phổ ra, nhớ là một tên thôi, không được giở trò."
Hoàng Cao Minh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định nghe theo yêu cầu.
"A lô, Tiểu Minh, mày đưa Mai Nguyệt Phổ ra xe của tao.
Có việc, một mình mày thôi, những đứa khác ở yên trong phòng." - Hoàng Cao Minh nói trên điện thoại.
Tên giang hồ gọi là Tiểu Minh liền xuất hiện, dẫn theo Mai Nguyệt Phổ như được dặn dò.
Vừa bước ra, một cảnh sát phục sẵn liền khống chế hắn, Mai Nguyệt Phổ thoát ra được.
"Tất cả, hành động." - Một cảnh sát khác đứng kế bên cầm bộ đàm hét lớn.
Những chiếc xe cảnh sát lập tức kéo đến bao vây ngôi nhà.
Bọn giang hồ bên trong nghe thấy động tĩnh liền xông ra khỏi ngôi nhà nhưng nhanh chóng bị cảnh sát vô hiệu hóa.
Sau khi đã còng tay Hoàng Cao Minh và giao cho một cảnh sát khác, Trình Viễn liền chạy đến chỗ Mai Nguyệt Phổ.
"Nguyệt Phổ, em có bị sao không?"
Mai Nguyệt Phổ chưa nhận thức được có chuyện gì vừa xảy ra, chỉ kịp lắc đầu theo phản xạ.
Trình Viễn ôm chầm lấy cô, nói: "Không sao thì tốt quá, anh cứ lo lắng mãi.
Anh xin lỗi vì đã không thể giải thoát em sớm hơn."
Lúc này Mai Nguyệt Phổ mới kịp nhận thức những việc vừa diễn ra, cô dùng hai tay ôm chặt lấy Trình Viễn khóc nức nở: "Em cứ tưởng không gặp lại anh được nữa chứ.
Vậy là cảnh sát đã bắt được Đông Phương Hải rồi đúng chứ?"
"Chưa, nhưng mà sẽ sớm thôi." - Trình Viễn hứa hẹn - "Bây giờ đừng nghĩ đến những chuyện không vui này nữa, đã qua cả rồi."
Mai Nguyệt Phổ khi biết tin Đông Phương Hải vẫn chưa bị bắt không tránh khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn vẻ cương quyết của Trình Viễn, cô có niềm tin là anh sẽ làm được.
Trình Viễn báo cáo nhanh tình hình hiện tại với Thái Bình Dương rồi quay sang Mai Nguyệt Phổ: "Chắc em cũng mệt rồi, tạm thời anh sẽ đưa em về đồn để lấy lời khai, sau đó sắp xếp chỗ ở khác cho em, tất nhiên không thể trở về nhà của Đông Phương Hải được nữa."
Anh nắm tay cô định đưa đến xe thì nhớ ra xe của mình vẫn còn bị xịt lốp ở xa chỗ này.
Người cảnh sát chở Trình Viễn tới lên tiếng: "Hai người ngồi ở ghế sau đi, tôi không phiền đâu.
Còn nếu cậu thấy phiền thì tôi qua xe khác để cậu chở cô ấy.
Khi về sở thì trả xe lại cho tôi."
"Không cần phiền thế đâu." - Trình Viễn nói - "Chúng tôi ngồi ghế sau là được rồi."
Bọn giang hồ bị áp giải đi, Trình Viễn và Mai Nguyệt Phổ cũng lên xe đi theo sau.
Trình Viễn vốn nghĩ giây phút này sẽ có nhiều điều để nói, nhiều việc muốn làm nhưng hóa ra lại khó xử hơn anh nghĩ.
Dù muốn nói gì đó nhưng Trình Viễn không biết lựa lời nào, đây chưa phải lúc để nói những chuyện vui vẻ nhưng anh cũng không muốn nhắc thêm về những chuyện căng thẳng hiện tại.
Về phía Mai Nguyệt Phổ, có thể thấy sự hạnh phúc trong mắt cô khi đoàn tụ với Trình Viễn, nhưng bóng tối từ Đông Phương Hải vẫn chưa tan biến.
Cho đến lúc Đông Phương Hải vào tù, có lẽ cô không thể gạt sự lo lắng đi mà mỉm cười vô tư được.
Và ngoài ra, việc xa cách bao nhiêu năm qua khiến cho cảm giác khi họ gặp nhau có chút khác biệt.
Không phải xa cách hay lạnh nhạt, chỉ là không hoàn toàn giống trước.
Bản thân Trình Viễn cũng không hiểu rõ đó là gì.
Nhưng anh biết việc này sẽ sớm vượt qua thôi.
Vấn đề lớn nhất vẫn là Đông Phương Hải.
Hắn ta là người đã bắt đầu mọi chuyện, và để kết thúc, thì chỉ có con đường duy nhất là phải bắt giam được Đông Phương Hải.
Trình Viễn đã tự hứa với lòng sẽ trở thành cảnh sát vì mục đích tìm ra Mai Nguyệt Phổ, sau đó thì là để giải cứu cô, và giờ mục tiêu cuối cùng của anh là bắt được Đông Phương Hải, để anh và cô có thể sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.