Tiền Thục Viện ăn mặc giống một tỳ nữ, dù trẻ tuổi nhưng hành xử khiêm nhường, càng làm nổi bật Ngọc Lâu Xuân váy vóc diễm lệ, chân đeo giày ngọc phía sau.
Trái ngược với gian trong xa hoa, Ngọc Lệ đàn xã bài trí đơn giản, như tôn thêm vẻ đẹp rạng rỡ như hoa như sao của bà.
Thẩm Vô Cữu ngồi đối diện Ngọc Lâu Xuân, Tiền Thục Viện cúi đầu dâng trà cho hắn.
Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chăm chăm Ngọc Lâu Xuân không rời, đưa tay ra nhận lấy chén trà.
“Hôm nay học sinh mạo muội đến thăm, xin Ngọc sư thứ lỗi.” Thẩm Vô Cữu nói, tháo bội kiếm để lên mặt bàn con.
Bên ngoài vỏ kiếm khảm nạm bảo thạch trứ danh, xem vừa hợp với trang phục quý giá màu mật ong trên người hắn.
Tiền Thục Viện cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn hắn, đúng là tuấn lãng hơn hồi nhỏ.
Có lẽ vì từng tòng quần, nên ngoài vẻ hào hoa của công tử thế gia, còn thêm mấy phần nghiêm trang sát phạt.
Tiền Thục Viện vội cầm khay lui ra, vòng về hậu viện.
Tiểu Viện đón lấy khay trà trong tay nàng ta, tò mò hỏi: “Ai tới vậy? Có phải chuyện gấp không?”
“Là lang quân nhà họ Thẩm, tính ra giờ cũng là gia chủ rồi.” Tiền Thục Viện đáp, may mà Thẩm Vô Cữu không nhận ra nàng mà chỉ đặt hết lòng vào Ngọc Lâu Xuân.
“Lang quân?” Tiểu Viện lấy làm kinh ngạc, lúc đi ra Ngọc Lâu Xuân có nói hẳn là nữ quyến nhà nào đó đến thỉnh giá cầm kỹ, sao giờ lại là một lang quân? Nàng cũng từng nghe nói về Thẩm gia, là danh môn số một số hai tại Hàng Nam ngoài họ Mạnh.
Nàng cố gắng tìm kiếm thông tin liên quan đến Thẩm Vô Cữu, nhưng chẳng nhớ được bao nhiêu.
Lúc này, Tiểu Viện chợt bật cười, vừa như trêu chọc vừa như áy náy nói với Tiền Thục Viện: “Bọn họ đều nhầm ta là cô, nhưng những chuyện cô vốn nên biết, ta lại tuyệt nhiên không hay.”
Tiền Thục Viện nhìn Tiểu Viện mặc hoa phục, rồi lại nhìn bộ quần áo vải thô gọn gàng trên người mình, nhưng không hề cảm thấy lạc quẻ mà còn buồn cười: “Coi như tìm bừa một người gả thay đi, giờ nghĩ mới thấy, ngoài tỷ muội ruột thì nào có người giống được như thế cơ chứ.” Nhưng chỉ thoáng buông lỏng nói đùa một câu, Tiền Thục Viện lại tiếp tục sốt sắng: “Ta thấy, lang quân nhà họ Thẩm tới đây không đơn giản chỉ để thỉnh giáo đâu.”
“Mẫu thân...” Tiểu Viện nhắc tới hai chữ này vẫn có phần lạnh nhạt.
Nàng không giống Tiền Thục Viện, trên đường từ kinh thành về nam hai mẹ con đã nhận nhau.
Thân thế và người nhà bất ngờ xông vào thế giới của nàng, khiến Tiểu Viện không kịp trở tay.
“Mẫu thân...!không sao chứ?” Tiểu Viện cũng lo lắng theo, nhìn hai người đang ngồi trên ghế mây ngoài viện rồi lại nhìn Tiền Thục Viện: “Ta mang theo mấy người có võ công, có cần...”
Tiền Thục Viện suy nghĩ một thoáng rồi khoát tay, nhớ lại ánh mắt Thẩm Vô Cữu nhìn Ngọc Lâu Xuân ban nãy, dù lộ liễu nhưng không có ý khinh bạc, liền đáp: “Trước mắt thì chưa cần, ta đoán cũng không xảy ra tình huống xấu đâu.”
Hai người cùng ngồi xuống, lắng tai nghe cuộc nói chuyện ngoài tiền sảnh.
Thỉnh thoảng Tiền Thục Viện lại cầm khăn tay, đi một vòng phủi bụi cho lư hương với mấy đồ trang trí linh tinh, thấy Thẩm Vô Cữu vẫn ngồi ở chỗ ban đầu không động đậy mới hơi yên tầm, trở vào trong với Tiểu Viện.
“Cô quen Kim Tam thế nào vậy?” Hai người trò chuyện đôi cây, bầu không khí cũng giãn ra, Tiểu Viện nhịn không được mà hỏi.
Tiền Thục Viện cũng kinh ngạc, sao Tiểu Viện lại biết Kim Tam, hỏi lại: “Tam ca? Tỷ tỷ cũng biết huynh ấy sao?”
Một tiếng “tỷ tỷ” làm Tiểu Viện giật mình, một thứ tình cảm không tên bỗng chốc trào lên, rất khó hình dung, nhưng đúng thật là ấm áp.
Tiền Thục Viện thấy nàng xấu hổ cũng tự giác tiếp lời: “Chuyện gả thay, ban đầu là bởi muội trót mang thai nghiệt chủng của Thái tử, nên định xuôi nam dưỡng thai, trên đường trắc trở nên bị sảy mất.
May là được một vị hiệp khách giang hồ cứu giúp, muội nhận huynh ấy làm huynh trưởng.
Mấy ngày nữa huynh ấy muốn về quê nhà."
Nói tới ly biệt, Tiền Thục Viện tỏ vẻ ưu sầu.
Sau khi nhìn thấu con người bội bạc của Thái tử, Tiền Thục Viện đã từng hứa sau này sẽ không trao tình yêu cho ai nữa, đàn ông trên đời này rặt một đám máu dồn lên não là tùy tiện làm bậy.
Nhưng trên đường đi, một Kim Tam thoạt nhìn có vẻ lỗ mãng lại là người kiệm lời ít nói, tinh tế tỉ mỉ, khiến Tiền Thục Viện, chưa một lần được cảm nhận sự quan tâm và bảo vệ, siêu lòng.
Giờ nghĩ đến việc gã sắp đi xa, trong lòng nàng lại không nỡ.
Tiểu Viện ôm em gái vào lòng, nói: “Nếu muội đã chịu nhận ta là tỷ tỷ, vậy thì không nhắc đến chuyện cũ nữa.
Chuyện đánh tráo cô dâu vốn là trò xui rủi của số phận, ta và muội đều vô tội.
Ta từng phiêu bạt hai năm trên giang hồ, mặc dù Tam ca từng có chuyện khuất tất nhưng bản thân lại là người chân thật, tâm địa thiện lương, dù thô kệch nhưng xứng danh chính nhân quân tử.”
Thục Viện nghe thế, suy nghĩ một chút mới vỡ lẽ: “Thì ra tỷ và huynh ấy là cố nhân.” Dù không nói ra miệng nhưng nàng ta cũng có suy đoán riêng.
Kim Tam tuy có trượng nghĩa đến mấy, nhưng đối xử với nàng rất dịu dàng, chẳng giống kiểu bèo nước gặp nhau.
Giờ Tiểu Viện nhắc đến huynh ấy, dù không vạch trần nhưng Tiền Thục Viện đã hiểu ra, bởi dung mạo giống nhau lại thêm vết bớt hoa điền trên trán nên Kim Tam mới giúp đỡ nàng suốt dọc đường đi.
Không khó để đoán ra người trong lòng Kim Tam là ai.
Nàng cúi đầu vuốt ve vết hoa điền giữa trán Tiền Thục Viện, quả thực hệt như một đóa sen hồng nở rộ, hơi khác so với bông hoa ấu của nàng.
Nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.
“Tam ca vẫn luôn thương nhớ một người, chắc là tỷ tỷ nhỉ?” Rốt cuộc Tiền Thục Viện vẫn hỏi, nàng ta ngước mắt nhìn Tiểu Viện, ánh mắt thẳng thắn vô cùng.
Tiểu Viện hơi xấu hổ, Kim Tam chưa từng tỏ lời với nàng, nhưng nếu nói không phải thì lại không đúng lắm.
Thấy Tiểu Viện ngượng ngùng, Tiền Thục Viện lại cười: “Tam ca si tâm vọng tưởng rồi, giờ tỷ đã là Trạm Vương phi, Tam ca sao có thể so sánh với tỷ phu cơ chứ?”
Tiểu Viện biết Tiền Thục Viện đang cho nàng bậc thang leo xuống, cũng không phải là không có ý với Kim Tam.
Kim Tam từng dùng tấm chân tình để đối đãi với nàng, bây giờ mối tình nàng chuyển sang Thục Viện, Tiểu Viện cũng thực lòng chúc phúc.
“Tam ca là một người khó tìm.” Tiểu Viện lựa câu chứ nói với Thục Viện.
“Cái gì khó thế?” Kim Tam đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một con cá được buộc cẩn thận bằng dây cỏ.
Theo sau là Hồ Điệp, chắc vì không rõ nam tử bước vào là ai nên mới tới hộ vệ.
Tiểu Viện ra hiệu cho Hồ Điệp không có việc gì, rồi bảo nàng ngồi xuống cùng uống trà.
Tiền Thục Viện đứng trước mặt Kim Tam, vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng giọng điệu lại pha chút trêu chọc tiếp lời: “Tam ca, đây là tỷ tỷ của muội, tỷ ấy kết hôn rồi, tình cảm phu thê hài hòa sâu sắc.
Lúc muội còn ở kinh thành từng nghe nói, nếu có kẻ nào dám tổn hại đến tỷ ấy thì tỷ phu sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”
Mặt Kim Tam thoáng đỏ lên, không hiểu sao lại vơ lấy một cuộn rơm, kiếm thêm mồi châm lửa rồi toan xuống kho kiếm củi.
Trước khi đi còn nói với lại Tiền Thục Viện: “Ta mua được con cá mè hoa ngon lắm, hầm canh cho muội nhé.”
Kim Tam biết làm cá, hồi còn làm trên thuyền hoa Tiểu Viện đã biết.
Hắn hộ tống Tiền Thục Viện suốt đường đến Hàng Nam nên từng hầm cá để nàng ăn cho ấm người.
Tiền Thục Viện thích nhất là cá mè hoa, hôm nay Kim Tam vừa tới đã ra phiên chợ mua cá về.
Tiểu Viện tinh ý bảo Hồ Điệp đi giúp hắn, rồi quay sang trêu Tiền Thục Viện: “Ta không thích ăn cá mè hòa, Tam ca chỉ hầm canh cá cho mỗi muội thôi hay sao ý nhỉ? Chẳng lẽ ta không phải khách à? Mới bao lâu không gặp mà huynh ấy đã quên ta rồi?”
Kim Tam nào đỡ được sự trêu chọc của hai chị em nhà này, lúc đi ra ngoài hai tai đã nóng rát.
Hồ Điệp có lẽ cũng cảm nhận được gì đó, dù không rõ khúc mắc bên trong nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ nên vội ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tiểu Viện và Tiền Thục Viện, Tiểu Viện mở hộp gấm, lấy con dấu còn lại đưa cho nàng ta: “Nghe ta, giữ lấy Tam ca, đừng bận lòng vì tên phế Thái tử kia nữa.”
Mặc dù triều đại hiện tại coi trọng danh tiết, nhưng cũng không cấm kỵ chuyện phụ nữ tái giá, tình yêu và hôn nhân vẫn tương đối tự do.
Tiền Thục Viện nghe Tiểu Viện nói vậy, cũng hiểu tại sao cha mình lại tìm người gả thay.
Nhớ duyên tao ngộ mấy tháng qua và nỗi đau khi mất con, trên mặt khó giấu vẻ mất mát.
Kỳ thực, ban đầu khi biết mình bị Trịnh Dũng vô tình vứt bỏ, trái tim Tiền Thục Viện nát tan, vừa đau đớn lại vừa nhục nhã.
Trước khi Tiểu Viện tới đây, Tiền Thục Viện đã kể lại sự tình với Ngọc Lâu Xuân và Kim Tam.
Kim Tam không hề tỏ vẻ ghét bỏ hay khinh thường, sau vẻ trầm mặc là cảm giác đồng tình và thương tiếc.
Lúc này nghe Tiểu Viện nói ra, Tiền Thục Viện lại cảm thấy nó không buồn đến thế.
Tiểu Viện ôm Tiền Thục Viện vào lòng, dịu dàng vuốt sống lưng, trong chốc lát, nàng có cảm giác mình là một người chị gái thực sự.
“Qua cả rồi...!chúng ta sẽ đều sống tốt thôi.”
Tiền Thục Viện cúi đầu lau nước mắt, nói với Tiểu Viện: “Thế gian này đúng là...!không có sự trùng hợp thì không nên chuyện.” Nàng ta thoáng dừng, giọng khàn khàn, dường như hơi xấu hổ, tự bình tĩnh lại một lát mới nói: “Mong là tỷ cũng đừng trách phụ thân muội.”
Đối với Tiền Trọng Mưu, Tiểu Viện cũng mang khúc mắc trong lòng.
Nếu không phải vì tính tư lợi của ông ta thì nàng cũng không bị buộc vào thế con cờ gả thay, nhưng dường như vận mệnh đã vun vén cho nàng một mối lương duyên.
Vậy nên đến lúc này, nàng cũng không biết mình còn hận ông ta bao nhiêu, nhưng trong lòng đã phần nào khoan thứ.
“Nếu không có lệnh tôn, ta cũng không sẽ không gặp được điện hạ.” Tiểu Viện không muốn Tiền Thục Viện phải nghĩ nhiều, tỏ vẻ thoải mái đáp: “Còn đang mong muội chớ trách vì đoạt nhân duyên ấy chứ.”
Tiền Thục Viện nghe thế cũng bật cười, chỉ vào cột khói đang bốc lên từ phía bếp, nói: “Ông trời chia phần đó cho tỷ, nhưng cũng để dành cho muội nữa mà.”
...!
Thẩm Vô Cữu trò chuyện với Ngọc Lâu Xuân mấy vấn đề vô thưởng vô phạt, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi bà.
Rõ ràng là người phụ nữ hơn hắn cả chục tuổi, đã sớm rũ sạch duyên hoa, phong vận lu mờ, nhưng Ngọc Lâu Xuân lại nữ một khối ngọc đã trải qua tinh luyện, càng tỏa sáng rực rỡ.
Thẩm Vô Cữu định thần, vội tỏ vẻ khiêm tốn phép tắc, nói: “Đa tạ Xã chủ, hôm nay có cơ hội đàm luận với các hạ Thẩm mỗ cũng được mở mang nhiều, không dám làm phiền thêm nữa.”
Sau đó, Thẩm Vô Cữu lấy ra một thỏi vàng ròng, nhẹ nhàng để lên bàn, rồi lại hành lễ với Ngọc Lâu Xuân: “Đây là chút lòng cảm ơn với Xã chủ, học sinh một thân mình, không có gì ngoài vàng bạc, chỉ là vật ngoài thân thôi.”
Câu này tự phụ vô cùng, Ngọc Lâu Xuân là người từng thấy vàng son, mắt còn chẳng thèm liếc thỏi vàng, dường như dù số tiền đó làm bằng đồng hay bằng vàng cũng chẳng xá gì với bà, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tạm biệt.”.