Vết Bớt Hoa Điền FULL


Ngọc Lâu Xuân mời Trịnh Lan ngồi xuống, Tiền Thục Viện nhanh nhẹn chuẩn bị trà nước, Tiểu Viện cũng tới hỗ trợ muội muội.

Trịnh Lan đương nhiên biết rõ về thân thế của Ngọc Lâu Xuân, toàn bộ thông tin về phụ nhân này Dơi đã ghi chép tường tận trong mật báo dâng lên chàng.

“Ngài là con trai của Hồng Hà.” Ngọc Lâu Xuân chậm rãi nói.

Sắc mặt Trịnh Lan bình thản, nhưng trong lòng lại tựa như có sóng lăn tăn.

“Người có quen biết mẫu thân ta?” Trịnh Lan hỏi.

Ngọc Lâu Xuân gật gật đầu, đáp: “Chẳng lẽ điện hạ chưa từng điều tra quá khứ của ta sao?”
Đối đáp vô cùng sắc sảo.

Trịnh Lan khẽ cười, sự khéo léo và sắc bén này khiến chàng lần nữa chắc chắn, vị đại mỹ nhân đã rửa sạch duyên hoa đang ngồi đây, đích thực là mẹ ruột của Tiểu Viện.

Tiền Thục Viện và Tiểu Viện bưng trà tiến vào.

Ngọc Lệ Đàn xã không có nhiều người hầu hạ, bởi thế mấy ngày nay họ đã hình thành thói quen tự thân vận động.

Một thời gian dài chạy trốn, Tiền Thục Viện cũng dần thuần thục các công việc chân tay bình thường.

“Đúng vậy.

Người chính là trưởng bối của ta.”
Trịnh Lan nhẹ nhàng đáp, Ngọc Lâu Xuân càng tiếp xúc càng yêu thích người con rể này.

Đột nhiên tỳ nữ vào bẩm báo có khách nhân ghé đến, Ngọc Lâu Xuân đang định đến sảnh trước ứng phó, người kia đã tiến vào trong, vừa vặn nghe được hai chữ “trưởng bối”.

Trịnh Lan nhìn thấy rõ trên mặt vị công tử trẻ tuổi, kiên định sự kinh ngạc tột độ.

“Thẩm công tử…” Ngọc Lâu Xuân thoáng hoảng hốt, không biết nên ứng phó ra sao.

Thẩm Vô Cữu nhìn bầu không khí trong phòng, lại nhìn cách những người có mặt đang nói chuyện, vô thức xoay người lui ra ngoài.

Đến cửa lớn Ngọc Lệ Đàn xã, lại nghe được tiếng bước chân sau lưng.

Hắn quay đầu, trông thấy một nam tử trường thân ngọc lập (*) đáng bình thản nhìn thẳng vào mắt mình.

(*) trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn.

Thẩm Vô Cữu vào kinh phò tá hoàng tộc, đương nhiên đã gặp qua Trịnh Lan, huống chi trên cổ áo bào màu trắng của y thêu rồng bạc, chỉ cần tinh tế một chút có thể dễ dàng nhận ra người này thân phận cao quý đến nhường nào.

Huống chi toàn bộ giới cầm quyền Hàng Nam đều biết vùng đất này mới đổi chủ, trở thành đất phong của Trạm Vương điện hạ - người con được thánh thượng sủng ái nhất.

“Thần Tuần Kiểm Ti Hàng Nam - Thẩm Vô Cữu bái kiến Trạm Vương điện hạ.” Thẩm Vô Cữu hơi nâng lên, đáy mắt đầy sát khí nhìn Trịnh Lan.

Đối mặt với vị thân vương khét tiếng trong lời đồn thổi, dù y chỉ mặc thường phục đơn giản, thậm chí còn không mang theo thân vệ hầu hạ, nhưng vẫn khiến Thẩm Vô Cữu cảm thấy như có một áp lực vô hình đè nặng lên vai.

Hồi lâu sau, Trịnh Lan mới thong thở mở miệng: “Thẩm đại nhân nhanh nhẹn, khéo léo.

Có thể gặp được ở đây thật tốt.”
Trịnh Lan nhìn hắn, đang nghĩ xem nên xử lý ra sao thì Ngọc Lâu Xuân đã từ phía sau tiến đến, bình tĩnh giới thiệu: “Thẩm công tử, quên giới thiệu với ngài.

Điện hạ là phu quân của tiểu nữ nhà ta.”
Trịnh Lan nhanh chóng nhận ra ánh mắt Ngọc Lâu Xuân không hề có chút phòng bị, thậm chí còn toát ra sự thân thiết, quan tâm giữa bạn bè với nhau.

Chàng cảm thấy tình huống này mình không tiện lưu lại, vì thế xoay người trở lại trong viện.

Chàng cảm nhận rõ ràng sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị đầy sát khí của Thẩm Vô Cữu đang chằm chằm nhìn mình.

—------------
Qua mùa Đông, Tiểu Viện bất ngờ nhận được thư của Lý Tú Dung, Trịnh Lan cũng đồng thời nhận được một bức thư, bởi vì Lý Tú Dung và Y Cáp Tang cầm sắt hài hoà (*), vì thế Siết Đan Bộ đã ngỏ ý quy thuận triều đình Đại Trịnh.

(*) Ý nghĩa của từ Cầm sắt hoà minh: Cầm sắt theo Tự điển Phật học có nghĩa là:(琴瑟): tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây.

Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau.

Như trong Thượng Thư (尚書), phần Ích Tắc (益稷) có câu: “Ca kích minh cầu, bác phụ cầm sắt chi vịnh, tổ khảo lai cách (嘎擊鳴球、搏拊琴瑟以詠、祖考來格, đánh cầu kêu lắc cắc, gãy đàn cầm sắt vịnh theo, ông nội đến thán phục).” Từ đó, cầm sắt được dùng để tỷ dụ cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau, hay tình cảm dung hòa giữa bằng hữu, anh em; như trong Thi Kinh (詩經), phần Quan Thư (關雎) có câu: “Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi (窈窕淑女,琴瑟友之, yểu điệu thục nữ, cầm sắt bạn đôi).” Hay như trong Nghĩ Liên Châu (擬連珠) của Dữu Tín (庾信, 513-581) thời Bắc Chu lại có câu: “Trung tín vi cầm sắt, nhân nghĩa vi bào trù (忠信為琴瑟,仁義為庖廚, trung tín là cầm sắt, nhân nghĩa là bồi bếp).” Trong dân gian vẫn thường dùng một số câu đối từ để chúc mừng tân hôn, vợ chồng song toàn, v.v., như “cầm sắt hữu chi (琴瑟友之, cầm sắt bạn đôi)”, “cầm sắt canh hòa (琴瑟賡和, cầm sắt hòa theo)”, “bách niên cầm sắt (百年琴瑟, trăm năm cầm sắt)”, “như cổ cầm sắt (如鼓琴瑟, như trống hòa âm)”, “cầm sắt hòa minh (琴瑟和鳴, cầm sắt hòa vang)”, “cầm sắt trùng điệu (琴瑟重調, cầm sắt trùng điệu)”, “cầm sắt bách niên (琴瑟百年, cầm sắt trăm năm)”, v.v.

Lá thư viết cho Tiểu Viện lời lẽ tình cảm, thân thiết, bức thư viết cho Trịnh Lan lời lẽ nghiêm cẩn, giọng điệu hùng hồn, thể hiện rõ quyền lực của người đứng dưới một người, trên vạn người.

Trịnh Lan mặt không đổi sắc, xem hết bức thư mới cất vào trong ngăn bàn.

Tiểu Viện cũng đang ở trong thư phòng uống trà.

Có lẽ khí hậu mát mẻ của Hàng Nam thích hợp cho sự phát triển của các giống trà, thời tiết lại ấm áp, thoải mái, cho nên từ khi chuyển về đây, Tiểu Viện đặc biệt thích uống trà.

Thấy sắc mặt bình tĩnh của phu quân, nàng tinh ý đoán ra có lẽ nội dung trong thư liên quan tới việc trọng đại trong triều.

Trịnh Lan không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiếu kỳ của phu nhân, bèn mở miệng: “Siết Đan đầu hàng.”
Thì ra, quân đội của Tần Chí Thành đã chiến thắng áp đảo kỵ binh Ôn Nhĩ Đô.

Siết Đan từ đầu đến cuối một mực giữ vị thế toạ sơn quan hổ đấu.

Lặng lẽ xem xét tình hình, thấy thế công Đại Trịnh như chẻ tre, đã không còn cách nào có thể ngăn cản, vì thế nắm chắc thời cơ viết thư xin hàng.

Y Cáp Tang còn đích thân đuổi treo tàn binh của Ôn Nhĩ Đô, cắt thủ cấp của hắn làm lễ vật, dâng lên Hằng Xương Đế.

Hằng Xương Đế không để ý đến hiềm khích lúc trước, phong Y Cáp Tang làm Trấn Bắc Vương, cho hắn làm tân quốc quân các bộ lạc phía Tây, bành trướng địa giới, trên danh nghĩa mở rộng lãnh thổ Đại Trịnh.

Y Cáp Tang và Lý Tú Dung đều được phong tước vị, đến Sóc Châu mở phủ xây nhà, trở thành vương gia, vương phi chân chính, không cần phơi gió phơi sương nơi thảo nguyên nghèo nàn, hẻo lánh nữa.

Khi nhắc tới vấn đề này, lời lẽ của Lý Tú Dung cơ hồ như cảm thấy được cứu rỗi.

“Có mỹ nhân trong ngực, đúng là cái gì cũng có thể làm được.” Giọng điệu Trịnh Lan đầy vẻ châm chọc.

Thế nhưng theo cảm nhận cá nhân của Tiểu Viện, kết quả này đối với Tú Dung, với Siết Đan hay với Đại Trịnh đều là cái kết tốt nhất.

Quốc thái dân an, nếu Đế vương không có ý đưa Trịnh Lan lên ngôi báu, vậy thì hai người có thể ở mãi tại Hàng Nam sống yên ổn đến đầu bạc răng long.

Không lâu sau, Ngọc Lâu Xuân gửi thiệp mời đến Thẩm phủ, mời Thẩm Vô Cữu đến gặp mình tại Tuyền Lâu.

Tuyền Lâu là quán rượu nổi tiếng nhất Hàng Nam.

Ngọc Lâu xuân ngồi trong nhã gian.

Lúc Thẩm Vỗ Cữu bước vào thấy bà một thân hoạ phục, dung nhan tuyệt sắc, tinh xảo, trang nhã như mỹ nhân trong tranh bước ra.

Ánh nắng vàng phủ lên người bà, khiến cho dung nhan diễm lệ trời ban trong nét thành thục, quyến rũ, thêm vài phần trang nhã, đài các.

Nháy mặt, tim hắn như bị ai bóp chặt.

“Thẩm công tử, mời ngồi.” Ngọc Lâu Xuân nở nụ cười xinh đẹp, ngỡ giữa mùa đông tuyết giá, trăm hoa rực rỡ bung nở.

Thẩm Vô Cữu đặt bội kiếm xuống.

Mỗi lần gặp Ngọc Lâu Xuân, hắn đều cảm thấy thanh kiếm đã từng chém hàng trăm kẻ địch này có vẻ xuất hiện không đúng chỗ.

“Ngọc sư tìm ta rốt cuộc có việc gì?” Mặc dù hắn có chút tâm tư lưu luyến vị nữ tử này, nhưng cũng chẳng phải kẻ ưa quanh co, lòng vòng.

Hắn cảm thấy nhất định nàng ta có điều muốn nói.

“Đúng, ta có vài việc nhất định phải nói với công tử.” Ngọc Lâu Xuân nhìn Thẩm Vô Cữu, đôi mắt long lanh trong suốt tựa nước hồ thu, nhìn hắn đầy truy vấn: “Thẩm công tử gần đây nhất định bận rộn rất nhiều việc.”
Thẩm Vô Cữu thoáng ngạc nhiên, hắn không ngờ Ngọc Lâu Xuân lại quan tâm đến công vụ của mình, liền thuận miệng đáp: “Học sinh cả ngày ở nơi làm việc, đương nhiên bận rộn không ngơi nghỉ.”
Hắn là Thiên hộ Hình Vệ, bên cạnh đó còn kế thừa tước vị tổ tiên, mặc dù không phải quan viên nhưng dù sao cũng công gia phụ trách hưởng lương bổng từ triều đình, nói ngày đêm bận rộn chuyện công vụ cũng không phải giả.

Chỉ là Ngọc Lâu Xuân đã gặp qua vô số nam nhân đủ các tầng lớp, hình thức đối đáp này, cơ hồ khiến bà cười thành tiếng, nhưng bà vẫn đoan trang mỉm cười, bình tĩnh nói: “Đúng là bận rộn sớm khuya, nhưng chưa hẳn đã vì việc công.”
Thẩm Vô Cữu khẽ nhíu mày, cảnh giác, nghiêm nghị đáp: “Ngọc sư, thường ngày đều cùng các vị nữ quyến hàng nam ở trong nội viện, vậy mà có thể ngồi đây kiến giải công và tư ư?”
Thẩm Vô Cữu biết Ngọc Lâu Xuân khác với những nữ tử tối ngày ru rú trong khuê phòng, không bước nửa chân ra khỏi cửa.

Nói nàng ta là nữ trung hào kiệt cũng không quá lời.

Nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc nàng ta muốn nói chuyện gì.

Ngọc Lâu Xuân cũng chẳng vòng vo che giấu, thẳng thắn vào vấn đề: “Thẩm công tử có lẽ cũng nhìn ra.

Vương phi trên danh nghĩa là con cháu Ngô gia.

Nhưng thực ra lại là con gái ta.

Chuyện này trong giới quý tộc Hàng Nam, chẳng phải chuyện bí mật.

Ta đương nhiên không thể không cân nhắc tới tương lai của con gái.”
Hắn sớm biết nàng là người sảng khoái, thẳng thắn, nhưng không ngờ lại có thể vào thẳng vấn đề không chút che giấu như vậy.

Hắn ngoài kính nể không khỏi có chút hoảng hốt.

“Thẩm công tử đang nuôi tư binh.” Ngọc Lâu Xuân khẽ thấp giọng như nhắc nhở, lại có chút cảnh cáo: “Ta khuyên công tử đừng vì theo Mạnh đại nhân bí quá hoá liều.”
Mặc dù biết rõ nuôi tư binh là tội trọng tội, bị xếp ngang với tạo phản, cho dù Ngọc Lâu Xuân đã nói thẳng, nhưng hắn vẫn như cũ cứng miệng kiếm cớ: “Chỉ là huấn luyện vài gia đinh, thân vệ.

Đất Hàng Nam này thật là, chuyện nhỏ bằng hạt đậu cũng có thể xé ra to, thêm mắm dặm muối thành như vậy.

Nuôi tư quân là phạm phải trọng tội chu di, học sinh luôn hết mực kính ngưỡng Ngọc sư, sao người lại hắt nước bẩn, gán cho ta tội trạng kinh thiên động địa vậy.”
Giọng điệu hùng hồn phủ nhận, nhưng ánh mắt lại khó khăn nhìn thẳng khuôn mặt tuyệt diễm của Ngọc Lâu Xuân, như thể đang nói: “Ta làm đó, thì sao?”
Ngọc Lâu Xuân mỉm cười, khẽ lắc đầu, thở dài: “Thẩm công tử nhất định có chỗ khó xử của mình.” Nói xong câu đó, ánh mắt cũng lập tức trở lại vẻ dịu dàng, mềm mỏng.

Thẩm Vô Cữu không chịu được ánh mắt ẩn tình này, thoáng ngượng ngùng.

Ngọc Lâu Xuân chẳng phải hoàng hoa đại khuê nữ yêu ngượng ngùng, giấu diếm.

Trong tình trường bà luôn là người chơi tỉnh táo, bà biết bản thân có gì, ở đâu.

Một nam nhân yêu bà, ham muốn bà, tôn trọng bà hay muốn chiếm hữu bà, chỉ cần ánh mắt cũng đủ khiến bà hiểu rõ ràng.

Lần thứ nhất Thẩm Vô Cữu tới thăm Ngọc Lệ Xã đàn, bà đã biết người trẻ tuổi này đã rơi vào lưới tình, đó là rung động thuần tuý chứ không phải thứ ham muốn thể xác tầm thường.

Cũng chính vì lẽ đó, khi nghe được tin tức trong giới nữ quyến Hàng Nam, Thẩm Vô Cữu bí quá hoá liều, bà nhịn không được muốn giúp hắn một tay.

Ngọc Lâu Xuân đứng dậy, đi đến sau lưng Thẩm Vô Cữu, đôi bàn tay thon dài mềm mại, móng tay sơn màu đỏ đậm đặt lên vai hắn.

Bả vai tráng kiện rắn chắn.

Đúng là dáng vẻ của một thanh niên sức sống.

Cảm thấy hương thơm nhè nhẹ từ phía sau thoảng qua, tim Thẩm Vô Cữu tưởng chừng loạn nhịp.

“Thẩm công tử, đừng tin vào những lời ma quỷ của Mạnh đại nhân mà đánh mất tiền đồ.” Ngôn từ sắc bén, nhưng ngữ khí lại mềm mại, đáng yêu.

Yết hầu Thẩm Vô Cữu thoáng chuyển động, chỉ hy vọng khoảnh khắc này mau chóng qua đi.

Thế nhưng Ngọc Lâu Xuân không có ý dừng lại tại đây, bà cúi người, tóc mai đen nhánh phất qua gò má hắn, sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống thái dương Thẩm Vô Cữu.

“Ngọc sư người là người đã có con gái.” Chẳng biết tại sao, giờ phút này hắn lại cảm thấy khiếp đảm, chỉ muốn lập tức làm gì đó, để Ngọc Lâu Xuân dừng lại.

“Vì thế ta cũng không còn là khuê trung ngọc nữ.

Trên đường Thẩm công tử đến đây có chắc chắn không có suy nghĩ gì không?” Ngọc Lâu Xuân khẽ thì thầm vào tai hắn.

Bà có thể cảm nhận rõ ràng con dã thú dưới thân chàng thanh niên trẻ đang không ngừng nhúc nhích, như trực chờ bứt ra khỏi sự áp chế mỏng manh của lễ giáo.

Bà đứng dậy, trở về chỗ ngồi, nhìn Thẩm Vô Cữu như không có chuyện gì xảy ra
Người đối diện chóp mũi đã dính một tầng mồ hôi mỏng.

“Thẩm công tử động tình với nô?” Ngọc Lâu Xuân nhàn nhã mở lời, ánh mắt lướt qua cửa sổ, nhìn về phía mặt trời chói chang cùng cảnh vật phố hội phồn hoa bên ngoài.

Thẩm Vô Cữu không đáp, một lát sau lẩm bẩm như đang hỏi chính mình: “Không được sao?”
Mặc dù nàng lớn tuổi hơn hắn, nhưng vẫn là người chưa có gia đình, mặc dù quá khứ chìm nổi nơi chống phong nguyệt, nói một cách hà khắc thì kẻ nào cũng có thể làm chồng, cùng chung chăn gối.

Nhưng kỹ nữ hoàn lương, lại còn mặn mà, kiều diễm như Ngọc Lâu Xuân vẫn được nam tử thèm muốn, săn đón, sẵn sàng chết dưới mẫu đơn.

Câu nói này có chút khiêu khích, như thể đang kháng nghị Ngọc Lâu Xuân coi tình cảm của hắn như trò đùa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui