Đã ba ngày kể từ khi Tô Khả Phong chuyển đến lớp.
Cô trong mắt mọi người thật giống như đoá hoa chớm nở ngày hè.
Vẻ mặt tràn đầy sức sống, thái độ lại nhã nhặn, dịu dàng, thật sự rất biết cách được lòng bạn học.
Tô Khả Phong được lão Nhậm xếp ngồi gần Dịch Thi, vị trí ở dãy số hai nằm giữa lớp.
Giờ học Sử của cô Mạn, Tô Khả Phong thật chẳng tài nào tập trung được, cô thỉnh thoảng lại quay xuống chỗ Mộc Khuyết nhìn, sau đó lại quay lên, cuối cùng tìm đến Dịch Thi hỏi mấy câu.
"Dịch Thi, bạn nữ ở cuối lớp có phải tên Mộc Khuyết không? Trông có vẻ rất thân thiết với Dực Dương a"
Dịch Thi tính tình hoạt bát, lại rất thích hóng chuyện trên trời dưới đất, bị Tô Khả Phong gãi đúng chỗ ngứa bấy lâu liền bỏ viết xuống thao thao bất tuyệt.
"Đúng vậy, cậu ấy thật sự rất thân với Dực Dương.
Mọi người trong lớp đều bàn tán họ đang quen nhau đó, nhưng qua đôi mắt tinh tường của tớ khẳng định là chưa đâu.
Không thể nào"
Tô Khả Phong cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện vừa kể của Dịch Thi, cô giương đôi mắt tròn xoe tò mò hỏi thêm.
"Sao cậu biết là chưa, sao lại biết là "không thể nào"?"
"A, chính là thái độ của Dực Dương đó.
Nhìn đúng là rất quan tâm chăm sóc Mộc Khuyết, nhưng tớ lại cảm thấy chỉ là thanh mai trúc mã gần gũi nhau hơn bình thường mà thôi.
Cậu nói xem, nếu bọn họ muốn yêu thì đã yêu nhau từ lâu rồi, cần gì phải đợi mười mấy năm chứ"
Tô Khả Phong gật gù đồng tán thành với Dịch Thi, sau đó lại loay hoay vẽ nguệch ngoạc lên giấy, trong đầu dường như đang suy tính chuyện gì.
...----------------...
Giờ giải lao.
Mộc Khuyết vừa nghe thấy tiếng chuông liền mơ màng tỉnh giấc, cô ngả lưng ra sau duỗi thẳng các cơ, trông có vẻ rất thoải mái, sau đó liền đứng bật dậy đi đâu đó.
Tô Khả Phong nhanh chóng để ý thấy động tĩnh của Mộc Khuyết, không nghĩ ngợi nhiều liền đuổi theo.
Mộc Khuyết đứng trước bồn rửa xả nước, cô vén gọn mái tóc của mình hất nước lên mặt.
Dòng nước mát lạnh đắp lên da thật khiến người khác cảm thấy sảng khoái dễ chịu.
Cô ngước mặt nhìn mình trong gương, nước nhỏ giọt lăn tăn chảy xuống cằm, chẳng hay Tô Khả Phong đã đứng bên cạnh rửa tay từ bao giờ.
"Cậu tên là Mộc Khuyết nhỉ, tên cậu thật sự rất đẹp đó"
Tô Khả Phong cười rạng rỡ nhìn Mộc Khuyết trong gương.
Mộc Khuyết lấy tay vuốt mặt, sau đó liền thân thiện đáp lời.
"A, chỉ là cái tên ngẫu hứng bố đặt cho tớ thôi.
Lúc nhỏ tớ sinh non, thiếu tận 2 tháng, cơ thể rất yếu nên sau này mới lấy chữ "Khuyết" (*) để gọi.
Dù sao cũng cảm ơn cậu"
"Tớ lại cảm thấy nghe rất lạ tai, hay thật", dứt câu, Tô Khả Phong mỉm cười ngỏ ý mời Mộc Khuyết, "Cậu có muốn đi căn tin với tớ không, tớ mới chuyển đến, có chút không quen nơi này"
Mộc Khuyết nghe thấy vậy liền hảo hảo đồng ý, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Khả Phong.
"Được, tớ đi cùng cậu"
...----------------...
Kể từ hôm đó, Tô Khả Phong và Mộc Khuyết thân thiết với nhau như hình với bóng, cả hai nói chuyện ưng ý, tính khí lại rất hợp, đến cả Dực Dương cũng bị đá ra một chỗ.
Ngoài lúc tan học cùng về chung, giờ học còn lại đều bị Tô Khả Phong giành mất cô bạn thanh mai trúc mã kia.
Dực Dương gần đây trong lớp đến nói ba câu với Mộc Khuyết cũng thấy khó, trong lòng cậu đột nhiên có chút khó chịu, sau đó liền nguôi ngay, chẳng lẽ nam tử như cậu lại đi ghen tị với một nữ nhân?
Giờ thể dục được nghỉ một chút.
Tô Khả Phong nhanh chóng đảo mắt đi tìm Mộc Khuyết, cuối cùng cả hai lại thân thiết nói chuyện, thoạt nhìn trông thật giống như chị em ruột thịt.
Dực Dương đứng từ xa sớm đã nhìn thấy.
Thoáng nghĩ nếu là ngày trước thì giờ này Mộc Khuyết đã lẽo đẽo theo cậu thao thao bất tuyệt rồi.
Nhưng ngày trước chính là ngày trước, bây giờ cậu thật sự bị Mộc Khuyết cho ăn bơ đến ngấy cả cổ rồi.
Cái gai nhọn giấu trong người bấy lâu lại đâm vào, cậu hừ một tiếng, ôm trọn chai nước nốc cạn, hậm hực lánh đi chỗ khác.
Tô Khả Phong đem bình nước trong tay đưa cho Mộc Khuyết, cô thấy nước cứ như thấy sự sống, mừng rỡ đón lấy, nốc ừng ực.
"Cậu thích Dực Dương hả"
"Ặc, khặc, khụ...!khụ"
Mộc Khuyết nghe xong sốc đến nỗi sặc nước ướt hết người.
Tô Khả Phong nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng luồn tay ra sau vỗ lưng giúp cô.
Mộc Khuyết lau lấy lau để nước trên miệng, cố lấy lại hơi sức đáp lời.
"Ai nói với cậu là tớ thích Dực Dương thế hả"
"A, sao thế, trong cậu có vẻ rất thích Dực Dương mà", Tô Khả Phong vô tư hỏi lại lần nữa.
Mộc Khuyết nghe xong mặt đỏ tía tai, tự hỏi lẽ nào bản thân thể hiện rõ tới vậy nên mới bị phát hiện.
Cuối cùng, cô ậm ừ, giọng lắp bắp.
"Kh...!Không phải thế đâu, tớ và Dực Dương chỉ là thanh mai trúc mã, sao có thể thích nhau được chứ"
Chuyện này Mộc Khuyết không hề nói dối, giữa cô và Dực Dương thật sự không phải mối quan hệ thích nhau, nếu nói đến thích, suy đi ngẫm lại chỉ mình cô đơn phương cậu.
Tô Khả Phong nhìn vào đôi tai ửng đỏ của Mộc Khuyết, trong lòng tự có dự cảm.
Cô mỉm cười vui vẻ, cố tình lánh qua chuyện khác.
"Phải rồi, cậu có xem ảnh bìa tạp chí số mới nhất của Âu Từ Khanh chưa, phải nói là siêu đẹp trai!"
"A, là thật sao"
"Đúng vậy, lát nữa lên lớp tớ sẽ cho cậu xem, cứ phải gọi là..."
"..."
......................
(*) Khuyết: Thiếu, không đầy đủ..