Một tuần sau.
Hoàng hôn buông xuống ảm đạm, cơn gió mát rượi thổi bay vài chiếc lá nhè nhẹ rơi xuống trước hiên nhà.
Gần đây Mộc Khuyết rất chăm chỉ học nấu ăn từ mẹ, cứ rảnh rỗi sẽ xuống bếp mày mò các công thức từ đơn giản đến cầu kì.
Chiều tà lại lén lút lẻn ra ngoài đem cơm đến chỗ làm cho Dực Dương.
Dực Dương đi làm thêm hai tháng sớm đã thạo việc, tay chân linh hoạt, cơ thể rắn chắc hơn rất nhiều.
Cậu không còn bất cẩn để bị thương nữa, thậm chí còn có chút cao lớn hơn so với tháng trước.
Mộc Khuyết nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy rất vui.
Cô tung tăng băng qua những con phố đèn đường, cuối cùng cũng đến được chợ Đồng Tích gần cảng sông.
Mùi cá tươi phía bên đường sộc lên tanh nồng không chịu được.
Mộc Khuyết đưa tay che mũi cố gắng lách thật nhanh qua, đột nhiên vô tình nghe thấy tiếng ai đó đang cười cợt trong con hẻm tối mịt phía đối diện.
Mộc Khuyết thoáng nghĩ đó không phải chuyện của mình, dự sẽ bỏ đi nhưng chẳng hiểu vì lí do gì lại vô cớ nảy sinh hiếu kì.
Cô rảo bước chậm rãi bước tới.
Dưới mắt đèn mờ chớp nháy, cô gái nhỏ này vẫn cố gắng căng mắt nhìn thật kĩ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Càng tiến lại gần càng thấy không đúng, trong một chốc Mộc Khuyết đã nhận ra cậu thiếu niên cao lớn trong con hẻm chính là Dực Dương, xung quanh cậu còn có tới ba tên đàn ông bao vây, trông bộ dạng vừa hung hãn vừa lưu manh.
Mộc Khuyết thậm chí chưa kịp nghĩ, đôi chân bất giác tiến tới con hẻm tối om như mực, cứ như hành động này là hoàn toàn theo bản năng.
Tiếng cợt nhã lại càng rõ hơn, cô một bước chộp tới với lấy bàn tay lạnh toát của Dực Dương, giọng nói có chút run rẩy.
"Dực Dương, có chuyện gì vậy?"
_____________
__
Hai mươi phút trước.
Dực Dương băng qua khu chợ cá cạnh cảng.
Hôm nay cậu được báo số lượng khuân vác rất nhiều, dự sẽ đến nửa đêm mới xong.
Ở nhà không ít bài tập, vì vậy mà cậu cố đến sớm hơn một chút, tranh thủ chút thời gian học hành.
"Này, thằng nhãi này đi đâu đấy nhỉ?"
Một giọng nói khản đặc cất lên bên tai cậu, Dực Dương vừa đảo mắt nhìn qua liền bị hai người đàn ông lạ mặt lôi vào con hẻm vắng vẻ bên đường.
"Tao vừa lôi nó vào theo ý mày đấy.
Muốn sao đây hả, A Mạt?"
Dực Dương nhanh chóng hiểu tình hình.
Tổng cộng có tới ba người, hai tên vừa kéo cậu chắc là tay sai vặt của tên A Mạt đang ngồi xổm người trước mặt.
Nhìn bộ dạng liền khẳng định là bọn lưu manh vô lại, có lẽ vì buồn chán mà muốn sinh sự kiếm chuyện với cậu.
Dực Dương nhìn chằm chằm vào tên ngồi xổm.
Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ khoe đôi cơ bắp to khoẻ, trên người xăm kín những hình xăm beo cọp, đặc biệt bên tay phải có xăm một hình trăn Anaconda rất to.
"Có chuyện gì không", Dực Dương hỏi.
Bọn chúng nói trắng ra chẳng tên nào thèm quan tâm tới câu hỏi của cậu.
Một tên vô lại trong đó tên là A Đình, hắn tùy tiện đưa bàn tay thối của mình chạm vào bã vai Dực Dương, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ha ha ha, A Mạt, A Hạch, nhìn xem tên này rõ ràng là con trai mà da trắng như người sắp chết ấy"
Dực Dương cau mày, gạt tay hắn ra khỏi người, song vẫn không nói gì.
Tên A Hạch bên cạnh thấy vậy liền hưởng ứng, hắn cười một cách giễu cợt, lên giọng trêu chọc Dực Dương.
"Uầy, thằng này được trời phú cho gương mặt đẹp phết, tưởng tượng nếu đội tóc giả vào có khi nó xinh như con gái luôn đấy nhỉ, ha ha.
Mày nói xem, A Mạt, có phải thế không"
A Mạt nhếch môi cười khẩy, hắn rít một hơi thuốc thật sâu rồi gạt lấy tàn thuốc lên tay, vừa đứng dậy liền phả khói vào mặt Dực Dương.
Dực Dương dĩ nhiên cảm thấy cực kì khó chịu, mắt bị khói phả cho cay xè, cậu lập tức quay mặt sang bên trái ho lấy mấy tiếng.
Bọn chúng lại đồng thanh cười ồ lên một cách thích thú.
Gã A Mạt vứt điếu thuốc xuống đất, một chân dẫm nát bét, sau đó ngẫu hứng hỏi Dực Dương một câu.
"Mày ngủ với gái chưa?"
Dực Dương im lặng, một câu cũng không mở lời.
A Hạch nghe thấy liền vỗ lưng Dực Dương mấy cái rồi đáp trả thay.
"Mày cứ hỏi vớ vẩn, nhìn mặt nó như thế chắc chắn là chưa rồi.
Đúng không hả, nhãi?", hắn vừa nói vừa vỗ lên đầu cậu mấy cái.
A Mạt nhìn A Hạch một cái, khạc nhổ nước bọt xuống đất, sau đó lại quay đầu tiếp tục hỏi Dực Dương.
"Mày có gương mặt đẹp đó, biết không hả? Ha, mày biết dùng miệng không?"
Dực Dương lúc này mới có chút phản ứng, cậu ngẩng cao đầu nhìn hắn, đôi mày nhíu lại.
"Dùng miệng?"
"Ha, mẹ kiếp, chính là dùng miệng phục vụ cho đàn ông đấy, thiệt tình"
A Mạt rít lên một tiếng, trông có vẻ không hài lòng.
Còn bọn A Đình, A Hạch nghe thấy mà cứ ngỡ như vịt nghe sấm, lập tức phản bác.
"Mày điên à, nó là con trai đấy.
Có đói khát cũng cố sống bình thường hộ tao"
A Mạt lại châm thêm một điếu thuốc, hắn vỗ vỗ lên mặt Dực Dương, cảm thấy rất ưng ý nhan sắc này.
"Bọn mày vào tù rồi à? Ở đó một đứa con gái cũng không thấy, tao đ.éo có ngày nào là được thoả mãn cả.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ, huống chi là một thằng nhãi đẹp như này"
Dực Dương nghe xong cảm thấy kinh tởm đến mức phát ói, gương mặt vì vậy mà lập tức biến sắc.
Nhịn cũng nhịn đủ rồi, một giây cũng không thể tiếp tục hít thở chung bầu không khí với lũ cầm thú này.
Nghĩ xong, Dực Dương chực ra tay tung nắm đấm, không ngờ giọng nói quen thuộc mà cậu thường nghe mỗi ngày lại yếu ớt cất lên từ phía sau.
"Dực Dương, có chuyện gì vậy?".