Vết Nhơ



(Hoa Phá Ám là tên do Thẩm Đường đặt, nghĩa là hoa nở phá vỡ bóng tối, tựa chương tức là Hoa Phá Ám không được như Thẩm Đường kỳ vọng)

“Khúc mắc lần này, phải bắt đầu kể từ khi Hoa Phá Ám biết được thân thế của mình.”

Theo giọng nói như ngọc vỡ của Khương Phất Lê vang lên, chuyện xưa của mấy trăm năm trước từ từ bị vén màn.

Mấy trăm năm trước, Hoa Phá Ám làm nô lệ trong học cung tu chân.

Nhưng mà, người này tính tình ương ngạnh, không phục quản thúc, các nô lệ khác đều cam chịu số phận, còn Hoa Phá Ám lại nhìn đám công tử quý tộc mũ gấm áo chồn ngựa tráng xe cao mà âm thầm thắc mắc, cớ sao kẻ được hưởng vinh hoa phú quý chẳng phải mình? Cớ sao mình vừa chào đời đã định trước phải chịu cảnh nghèo khó, mà có người vừa ra đời đã cơm áo không lo?

Không ai cho cậu nhóc hèn mọn này một câu trả lời thuyết phục.

Thời gian dần trôi, Hoa Phá Ám trưởng thành, dã tính ăn vào xương cốt ngày càng khó khống chế. Gã bắt đầu lén lút tu luyện pháp thuật, lẽ ra chỉ mang tâm thái thử một lần, nhưng sau đó gã kinh ngạc phát hiện, chiêu thức mà đám vương tôn quý tộc kia phí sức của chín trâu hai hổ cũng chẳng luyện nên hồn, mình lại nắm bắt dễ như trở bàn tay.

Nhìn sự thông tuệ của mình và sự tầm thường của người khác, nỗi nghi hoặc và không cam trong lòng Hoa Phá Ám càng lúc càng sâu nặng.

Gã cứ tưởng huyết thống có thể quyết định thiên phú, thế nên mình mới làm nô lệ, còn đám công tử tiểu thư kia mới làm hậu duệ quý tộc, hóa ra không phải vậy.

Thế thì vì sao chứ?

Vì sao mình có năng lực hơn người, lại phải cúi đầu làm nô lệ?

Tên nô lệ này càng thêm cuồng si tìm kiếm bí mật ẩn sau màn. Thế là gã nói bóng nói gió, lén lút đọc điển tịch… dùng hết mọi thủ đoạn. Công phu không phụ lòng người, cuối cùng gã đã phát hiện nguyên nhân thật sự đằng sau thiên phú dị bẩm của mình ——

Tổ tiên của gã.

Hoa Phá Ám biết được chuyện xưa thuở Trọng Hoa lập quốc, biết rằng tổ tiên của mình từng cách ngai vàng chỉ một bước, nhưng lại vì bị đệ đệ tính kế, cuối cùng thua không còn mảnh giáp.

Sau biến cố đó, cả tộc bị liên lụy, công trạng bị xóa bỏ, bị đày làm nô lệ.

Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, là ý này phải không?

Hoa Phá Ám không kìm được mà nghĩ, nếu năm xưa tổ tiên của mình không có lòng dạ đàn bà như thế, ra tay diệt trừ đệ đệ trước một bước, hôm nay người hưởng vinh quang vô hạn còn chẳng phải là mình, người được thỏa sức chà đạp nô lệ còn chẳng phải là mình?

Lại suy nghĩ tiếp, Hoa Phá Ám chợt ngộ ra, gã vốn không phải là nô lệ, gã chỉ sượt vai qua vương quyền mà thôi.

Vốn dĩ gã cũng có thể làm tôn.

Sau khi biết được những sự thật này, mỗi khi nhìn đám vương tôn công tử kia, trong lòng tên nô lệ ấy không còn nghi hoặc nữa, chỉ còn mỗi căm hận, khinh thường và nhạo báng. Gã dùng cặp mắt như chim ưng quan sát lũ phế vật kia, nhìn đám ngu xuẩn tư chất tầm thường nỗ lực cách mấy cũng không thể bắt kịp độ cao mà mình dễ dàng đạt đến.

Cảm giác thù hận khi bị tước đoạt vinh hoa như cỏ dại mọc đầy trong lòng gã.

Gã muốn thay đổi trời đổi mệnh.

Nhưng mà, Hoa Phá Ám là một người thông minh. Gã hiểu rằng hữu dũng vô mưu chỉ đổi lấy cảnh đầu rơi xuống đất. Vì vậy dù biết thân thế của mình, gã vẫn giấu giếm giả vờ đáng thương, giả vờ ngu muội. Gã hệt như con rắn trườn bò sâu bên trong bụi cỏ, âm thầm quan sát gió thổi cỏ lay ở bên ngoài, gã hy vọng mình có thể tìm được một cơ hội danh chính ngôn thuận lộ diện trước Quân thượng, thế nên gã cần đắp từng bậc thang một để mình bước lên đỉnh nhân sinh.

Mà bậc thang đầu tiên bị gã chọn trúng, chính là đại tông sư tâm địa thiện lương nhất trong học cung lúc bấy giờ —— Thẩm cung chủ Thẩm Đường.

Hoa Phá Ám tâm cơ sâu nặng, gã hiểu rõ nhân phẩm của Thẩm Đường, biết Thẩm Đường là một người tốt tính tình dịu dàng mềm lòng nhẹ dạ.

Thế là gã thường xuyên lượn tới lượn lui trước mặt Thẩm Đường, để lại ấn tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện, chờ khi thời cơ chín muồi, gã sắp đặt chuyện linh hạch của mình bạo tẩu, quả nhiên đã gạt được lòng thương của Thẩm Đường.

Lúc Thẩm Đường ôn hòa nói với gã: “Ngốc ạ, ta đã bẩm tấu với Quân thượng, phá lệ nhận con làm đệ tử, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào bình phục theo ta vào học cung”, Hoa Phá Ám biết rằng bước cờ hiểm đầu tiên của mình đã thành công.

Cái tên Thẩm Đường lương thiện ngu xuẩn này, quả nhiên không làm gã thất vọng.

Sau đó Hoa Phá Ám chẳng kiêng nể gì lợi dụng lòng cảm thông của Thẩm Đường, vờ đáng yêu vờ ngoan hiền kề cận bên Thẩm Đường, từ từ trở thành đệ tử thân mật nhất của Thẩm Đường.

Nhờ sự ủng hộ và tin tưởng của lão sư, Hoa Phá Ám càng lúc càng hùng mạnh, liên tục hạ những quân cờ chính xác trên bàn cờ dã tâm, ngày một đến gần thứ mà mình muốn có.

Nhưng thật ra thì, không phải Hoa Phá Ám chưa từng thấy áy náy.

Mỗi khi nhìn Thẩm Đường dốc hết lòng dạ dạy pháp thuật cho mình, nhìn Thẩm Đường thành tâm thành ý cười với mình, nhận áo ấm mà Thẩm Đường tặng cho mình…

Không phải Hoa Phá Ám chưa từng hoài nghi, những chuyện mình làm những điều mình mưu tính, phải chăng đã sai rồi.

Có một lần, gã sốt cao hôn mê, tỉnh lại chỉ thấy Thẩm Đường uể oải chống má ngủ gật bên cạnh bàn, trong tay còn cầm một chén thuốc đã nấu, gã nhìn gò má gầy guộc mà xinh đẹp thanh nhã của Thẩm Đường, trái tim đột nhiên đau buốt nhói.

Thật ra mấy năm qua, gã nhìn hết vào mắt, nhìn Thẩm Đường mặc kệ người khác gièm pha, kiên nhẫn dạy dỗ mình, chỉ dẫn mình, nhìn Thẩm Đường tranh luận với người khác, nói rằng nô lệ bản tính thuần thiện, có gì mà không giáo hóa được.

Gã ăn kẹo hồ lô Thẩm Đường mua cho mình, uống cháo gạo tẻ Thẩm Đường nấu cho mình, bôi thuốc trị thương Thẩm Đường tặng cho mình… Thẩm Đường là người đứng đầu học cung, lại chưa bao giờ bạc đãi gã nửa phần vì xuất thân của gã.

Thẩm Đường còn đặt tên cho gã, gọi gã là Hoa Phá Ám, dù là trong đêm dài miên mải, cũng có thể nở hoa phá vỡ mọi bóng tối.

Vì vậy khi gọi hai chữ “sư tôn”, ban đầu là hư tình giả ý, cuối cùng là thật lòng thật dạ.

Ngặt nỗi lúc ấy Hoa Phá Ám nóng lòng muốn trèo lên đỉnh cao của quyền lực, với gã mà nói, thù hận và dã tâm vẫn chiếm thế thượng phong. Những tình cảm chân thành đó cuối cùng chẳng thay đổi được gì, thậm chí Hoa Phá Ám còn biết rõ, gia tộc của Thẩm Đường từ đầu đến đuôi đều là người của Quân thượng, trong các gia tộc năm xưa lật đổ tổ tiên của gã, nhà họ Thẩm là nhánh quan trọng nhất.

Gã có thể thật lòng với Thẩm Đường. Nhưng gã không thể mềm lòng với Thẩm Đường.

Nhân quả báo ứng?

Gieo gió gặt bão?

Gã không biết.

Tóm lại cuối cùng Hoa Phá Ám vẫn không thay đổi hướng đi ban đầu của mình, gã chiến thắng nỗi đắn đo trong lòng, tiếp tục xem trộm bí pháp của Thẩm Đường, âm thầm nghiên cứu những cấm thuật hắc ma khiến người ta khinh bỉ, sau đó bóp méo những pháp thuật trong sáng mà Thẩm Đường dạy mình, biến chúng thành tà pháp đen tối.

Cuối cùng dấy binh mưu phản, lật đổ vương triều Trọng Hoa.

Năm đó khi thống lĩnh hàng trăm ngàn thuộc hạ, dẫn thú Huyết Ma Tịnh Trần về tấn công nước mẹ, sự cuồng ngạo và phấn khích trong lòng gã nghĩ thôi cũng đủ biết. Dọc đường đi, Hoa Phá Ám mường tượng cảnh sau khi mình phá thành, cả nước cùng quỳ lạy, cúi đầu xưng thần tử trước tên nô lệ mà năm xưa chẳng ai để vào mắt như mình, khóc lóc nài xin một đường sống.

Thống khoái.

Đến lúc đó cho phép bọn họ sống, hay mặc bọn họ chết? Hoa Phá Ám lười nghĩ nhiều như thế, trong mắt gã đám người này chẳng khác gì cỏ úa sau thu, không phải điều cần bận tâm từ đầu.

Người khiến gã nhiều lần suồng sã nghĩ ngợi, suy tính, không biết nên sắp xếp thế nào, chỉ có một mà thôi, đó chính là bậc thang đầu tiên bị gã đạp lên —— Cung chủ Thẩm Đường của học cung tu chân.

Đày y làm dân thường?

Không không không, không đủ thú vị.

Cho y tiếp tục dạy học trong cung?

Quá tẻ nhạt.

Chặt đứt gân tay gân chân của y, nhốt vào trong lao ngục?

… Nhưng sao phải làm thế? Trước giờ Thẩm Đường đối xử với gã tốt lắm, không có thù oán gì, hà tất nhốt y vào lao ngục.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bắt nhốt Thẩm Đường, Hoa Phá Ám lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, gã liếm liếm môi, hai mắt tỏa sáng. Lúc đó Hoa Phá Ám cũng không biết xung động này mang ý nghĩa thế nào, lòng gã chỉ lờ mờ hiểu rằng, trong khoái cảm khổng lồ của việc mình chinh phục Trọng Hoa, có một phần rất lớn là vì mình có thể khống chế Thẩm cung chủ.

Con ngươi của gã hơi co rút, sung sướng hằn rõ trên gương mặt trẻ trung mà ngông cuồng của gã.

Là trận hạ màn cuối cùng rồi.

Sau ngày hôm nay, còn kẻ nào dám châu chấu đá xe?

——

Tiếc rằng bàn cờ này, Hoa Phá Ám suy tính ngàn vạn loại kết cục, chỉ không tính đến lựa chọn của Thẩm Đường.

Bất luận thế nào Hoa Phá Ám cũng không ngờ rằng, ván cờ cuối cùng của gã còn chưa mở màn, Thẩm Đường đã chắn trước mặt gã, dùng đôi tay từng lau mồ hôi cho gã, kết thúc tính mạng của thú Huyết Ma mà gã tự hào nhất.

Dùng cặp mắt từng tươi cười nhìn gã, lạnh lùng quan sát gã từ xa. Dùng giọng nói từng dịu dàng giảng thuật pháp cho gã, căm hờn tột độ nói với gã:

“Kết thúc cả rồi. Hoa Phá Ám, dã tâm của ngươi chỉ có thể đến đây thôi.”

Dã tâm của ngươi.

Mưu đồ của ngươi.

Mọi thứ của ngươi… kể cả vọng tưởng tà ác không chịu nổi của ngươi.

Đều chỉ có thể đến đây thôi.

Ngươi là ác ma do ta thả ra, ta không nhìn rõ bộ mặt bỉ ổi của ngươi, mới dẫn đến cảnh máu chảy thành sông, tướng soái không về. Vậy thì bây giờ ta sẽ dùng thân tội nhân này, ngăn ngươi không được giẫm đạp Trọng Hoa thêm một bước.

Ta không cảm thấy chết có gì đáng sợ.

Ta chỉ cảm thấy, mấy năm qua, ngươi ở bên cạnh ta, mỉm cười gọi ta là sư tôn, dáng vẻ khiêm nhường lương thiện ấy của ngươi —— Mới là ác mộng đáng sợ nhất đời ta.

Ngày hôm đó, mọi người chỉ nhìn thấy Thẩm Đường lấy thân chôn cùng ma, lại không hề nghe được những lời sau cùng Thẩm Đường hỏi Hoa Phá Ám trước khi tiêu tán.

Y nói: “Hoa Phá Ám, ngươi bái ta làm thầy lâu như vậy, ta tự hỏi lòng mình, chưa từng bạc đãi ngươi ngày nào.”

“…”

“Nhiều năm tôn trọng và chân tình của ta, không ngờ… lại bị ngươi… báo đáp thế này đây…”

Giữa vòng xoáy pháp thuật va nhau kịch liệt, Hoa Phá Ám nhìn bóng hình từ từ vụn vỡ của Thẩm Đường.

“Hoa Phá Ám…” Thẩm Đường nhìn gã chằm chằm, khàn giọng hỏi: “Ngươi mưu tính lâu như thế, lợi dụng ta lâu như thế… Trong mấy năm qua, ta hỏi ngươi —— Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc quay đầu, có bao giờ cảm thấy hối hận chưa?”

Hệt như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, Hoa Phá Ám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Đường, đôi mắt luôn ngập tràn khích lệ, chờ mong, chưa từng có nửa phần kỳ thị nghi kỵ gã… Cảm giác đắng chát đó cứ kẹt trong họng gã, đến tận khi Thẩm Đường tan biến thành tro bụi, câu trả lời mà Thẩm Đường muốn nghe, gã vẫn chưa một lần nói ra.

Thẩm Đường chết rồi.

Hoa Phá Ám là một kẻ quyền mưu đầy dã tâm, gã tự nhận tình cảm tuyệt đối không phải là chuyện quan trọng nhất với mình, thế nhưng sau khi Thẩm Đường chết, gã vẫn trở nên điên rồ mà biến thái đến lạ.

Cũng may lúc lấy thân chôn ma, cuối cùng Thẩm Đường không dứt khoát nói thẳng: “Ta hối hận năm xưa mình cầu xin Quân thượng tha cho con ác quỷ như ngươi”, có thể là vì không kịp nói, có thể là vì y muốn chờ Hoa Phá Ám trả lời, nhưng bất luận thế nào —— May thật.

Bằng không có lẽ Hoa Phá Ám sẽ càng điên rồ hơn. Gã đã đủ điên rồi.

Thẩm Đường đã chết, thú Huyết Ma bị phong ấn, nước Liệu thảm bại.

Đây là kết cục của trận chiến đó mà người ngoài được biết.

Nhưng không ai biết rằng, sau khi Hoa Phá Ám rút binh về nước Liệu, trong thâm cung Đại Liệu, gã một mực bị ác mộng quấn thân. Gần như đêm nào gã cũng mơ thấy ngày quyết chiến đó, Thẩm Đường nhìn gã đăm đăm, trước khi tan thành tro bụi, hỏi gã một câu ——

“Nhiều năm như thế, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc quay đầu, có bao giờ cảm thấy hối hận chưa?”

Hoa Phá Ám trong mộng muốn mở miệng, thế nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng gã luôn nhìn thấy Thẩm Đường ngửa đầu cười lớn, đuôi mắt có lệ máu trào tuôn.

Hoa Phá Ám, Hoa Phá Ám… Tại sao ta lại tặng ngươi cái tên tốt đẹp như thế? Ngươi làm sao xứng chứ.

Ngươi chưa từng hối hận phải không?

Ta đã hối hận rồi.

Chuyện mà đời này ta hối hận nhất, chính là nhận một con ác quỷ như ngươi làm đồ đệ.

Ở nơi sâu nhất trong ác mộng, lần nào Hoa Phá Ám cũng nhìn thấy gương mặt giá lạnh đến mức gần như không nhận ra được của Thẩm Đường, cay độc thốt hai chữ ——

Tiện chủng.



Tiện chủng!!

Thình lình choàng tỉnh, lụa vàng rũ quanh giường tung bay.

Hoa Phá Ám thở hồng hộc từng hơi, giữa đêm dài hoang vắng, gã không sao kìm được trái tim đập thình thịch của mình.

Mồ hôi đẫm áo.

Người ở nước Liệu đều nói, quân chủ Hoa Phá Ám điên rồi.

Sau khi bại bởi Trọng Hoa, càng ngày càng rồ dại.

Phải, Hoa Phá Ám điên rồi, nhưng không phải vì chiến bại như mọi người đã nghĩ, mà vì gã liên tục gặp ác mộng, vì lòng đầy không cam và oán hận, cùng với đau khổ mà gã quyết không chịu thừa nhận.

Hoa Phá Ám tìm kiếm tất cả thuật gọi hồn ở đại lục Cửu Châu mà mình có thể tìm được, hòng triệu hồi các mảnh hồn phách của Thẩm Đường.

Gã bức thiết muốn ép hỏi Thẩm Đường tại sao chứ.

Tại sao nhất định phải làm đến bước này? Thiên hạ này ai làm quân chủ cũng thế thôi! Dựa vào đâu mà không thể là gã? Sau khi gã vào thành dù có giết sạch hết mọi người, cũng nhất định sẽ tha cho Thẩm Đường ——

Tại sao cuối cùng người chết lại là Thẩm Đường chứ? Người duy nhất mà gã muốn giữ lại, thế mà lại lấy thân chôn cùng ma thú, đi cứu lũ phế vật gã chỉ hận không thể chém chết như chém cỏ dại kia?

Dựa vào đâu chứ!!!

Hoa Phá Ám thi pháp chắp vá những mảnh tàn hồn vụn vỡ của Thẩm Đường hết lần này đến lần khác, sau mỗi lần thất bại, oán hận trong lòng gã lại sâu thêm một phần. Gã sẽ nghĩ rằng, Thẩm Đường quả là tay sai đắc lực của Quân thượng Trọng Hoa, chẳng những hủy hoại sự thống trị của gã, còn muốn giày xéo trái tim gã. Tra tấn gã như thế, đây chính là đòn trả thù của Thẩm Đường dành cho gã, đúng không?

Gã sẽ không dừng lại.

Chuyện mà Hoa Phá Ám gã muốn làm, không ai ngăn được cả.

Cuối cùng có một ngày, Hoa Phá Ám bắt được một người họ hàng của Thẩm Đường. Mối ràng buộc huyết thống giúp cho thuật gọi hồn vẫn một mực thất bại cuối cùng đã thành công, Hoa Phá Ám trút hết hồn phách của Thẩm Đường vào trong cơ thể tươi sống đó, hệt như cưỡng ép đoạt xá vậy, triệu hồi Thẩm cung chủ trở về.

(1) Đoạt xá: Hồn người này nhập vào xác người kia.

Trong cung điện Đại Liệu, sau màn che vàng rực, đối mặt với người mất mà tìm về, chết mà sống lại này, trong lòng Hoa Phá Ám trào dâng bao ý niệm, nhưng điều mà cuối cùng gã làm, lại là điều chính gã cũng không ngờ.

Gã thế mà lại vứt sạch mọi thứ ra sau đầu, tất cả nguyền rủa và oán hận như kẹt trong cổ họng, cuối cùng môi run run, cúi người hôn Thẩm Đường.

Thẩm Đường —— Đại cung chủ của học cung quý tộc, Quân Tử Tuệ, trung thần thề sống chết trung thành với Trọng Hoa…

Ha… Còn không phải đã biến thành xác sống bị gã phục chế sao!! Trọng Hoa đã làm được gì cho anh hùng của chúng? Thậm chí còn chẳng thể bảo vệ hồn phách sau khi chết của Thẩm Đường ngủ yên!

Vô dụng không tả được!

Hoa Phá Ám gã mới là bá chủ không thể trái nghịch nhất Cửu Châu này!

Nụ hôn đó đặt xuống, Hoa Phá Ám như bừng tỉnh đại ngộ, quả thật cảm thấy mình đã tìm được cách mua vui thượng thừa nhất trên đời.

Nhưng thế thì có vẻ nực cười quá, chế tạo con rối, gọi hồn nhập xác, phí bao công sức cứu một người chết trở về, chỉ vì lấy lòng người đó à?

Vậy mà đêm đó gã lại giống như lữ khách sắp chết khát đang uống dòng suối ngọt, hung hăng cắn xé nam tử bị mình cướp về từ điện Diêm La, nuốt vào bụng, nhai cả xương.

Thẩm Đường trở về bên cạnh Hoa Phá Ám trong hình hài xác sống. Vào khoảnh khắc ấy, Hoa Phá Ám bỗng nhiên không muốn tiếp tục truy hỏi Thẩm Đường vì sao nhất định phải lấy thân chôn ma, vì sao nhất định phải hy sinh cứu nước.

Những chuyện này không còn quan trọng nữa, đều đã qua hết rồi. Giờ phút này gã cảm thấy lòng bình yên đến lạ, cứ như Thẩm Đường còn sống là chuyện mà đáy lòng của gã vẫn một mực khao khát, chỉ là đến hôm nay gã mới phát hiện thôi.

Hoa Phá Ám thỏa mãn rồi.

Nhưng mà người thỏa mãn, cuối cùng chỉ có một mình gã.

Thẩm Đường bị Hoa Phá Ám bắt về từ địa phủ sống vô cùng khổ sở, cả ngày phải đối mặt với mối nghiệp mình tạo nên, y bị vây hãm trong lồng giam, bị nhốt trong thân xác không phải thuộc về mình, một linh hồn nên rơi xuống suối vàng bị ép phải ở lại nhân gian, chịu đủ dằn vặt của sự sống.

Đáng sợ hơn chính là, Thẩm Đường hoàn toàn không biết bao giờ tháng năm như vậy mới chấm dứt, sau khi cứu sống y, tạm thời Hoa Phá Ám có vẻ không còn quá nhiều hứng thú với việc chinh phạt nữa, trái lại bức thiết nghiên cứu thuật Trường Sinh, dường như muốn kéo dài cuộc sống này thêm vài trăm năm nữa.

Hoa Phá Ám không còn cho y cơ hội “chết”.

Ngoài ra hoang đường hơn nữa là, do từng nếm trải cái chết của Thẩm Đường lúc trước, Hoa Phá Ám càng thêm điên rồ và cực đoan. Dường như tên ma đầu này cảm thấy rằng, vì Thẩm Đường quá quan tâm đến sống chết của người dưng nước lã nên mới có hành động lấy thân chôn ma như ngày xưa. Nhằm để Thẩm Đường không đặt người khác trong lòng nữa, Hoa Phá Ám tìm tòi nghiên cứu đủ loại thuật pháp kỳ dị, khoét bỏ từng mối liên hệ của Thẩm Đường với thế giới bên ngoài.

Nước thuốc quên lãng người thân, cổ chú chặt đứt tưởng niệm, phải nói là muôn hình vạn trạng, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Thậm chí Hoa Phá Ám còn nghiên cứu ra một loại tà pháp, có thể cắt đứt duyên phận đời đời kiếp kiếp của người phàm —— Bất luận là nhân duyên, thân duyên (duyên với người thân), hay hữu duyên (duyên với bạn bè).

Chỉ có cắt đứt tất cả duyên phận của Thẩm Đường, khiến cho người này mệnh chủ cô sát (2), Hoa Phá Ám mới có thể yên tâm, mới có thể vững tin, Thẩm Đường sẽ không vì người ngoài mà làm ra hành động hy sinh thân mình thêm lần nữa.

(2) Mệnh chủ cô sát: Mệnh khắc người thân và bạn bè, phải cô độc suốt đời.

Nhưng có lẽ vì lương tri chưa phai mờ, hoặc có lẽ bị rung động bởi sự cố chấp không chịu khuất phục của Thẩm Đường, thánh nữ đại tế ti lúc ấy phụ trách chăm sóc Thẩm Đường trong vương cung nước Liệu đã động lòng cảm mến.

Vị thánh nữ này, chính là Tô Ngọc Nhu.

Nhờ năng lực và địa vị của mình, Tô Ngọc Nhu là một trong số ít những người có thể tiếp cận với Thẩm Đường.

Nhiều năm như vậy, nàng nhìn Thẩm Đường vẫy vùng chống cự đống tà thuật kia, gánh chịu nỗi khổ nghịch thiên, cả ngày sống không bằng chết, ngoài nể phục y tâm chí kiên định, nàng cảm thấy không đành lòng nhiều hơn.

Cuối cùng có một ngày, Tô Ngọc Nhu hạ quyết tâm, thừa dịp Hoa Phá Ám viễn chinh vì chiến sự Tây Bắc, nàng cứu Thẩm Đường ra khỏi cung, hai người vượt qua hiểm trở, cuối cùng trốn khỏi lãnh thổ của nước Liệu.

Thật ra nàng giúp đỡ Thẩm Đường như vậy, không phải không hề có lòng riêng, lúc đó Tô Ngọc Nhu đã ái mộ Thẩm Đường, có ý định muốn bái đường thành thân với y. Tiếc rằng đường nhân duyên của Thẩm Đường đã bị Hoa Phá Ám chặt đứt, bất luận Tô Ngọc Nhu thành tâm thành ý nỗ lực đối xử với y tốt thế nào, cuối cùng chỉ uổng công vô ích. Càng nghiêm trọng hơn là, do lúc trước bị Hoa Phá Ám dằn vặt đủ đường, tà thuật quấn thân, ký ức của Thẩm Đường càng ngày càng hỗn loạn, cơn đau cũng ngày một dữ dội.

Thấy y thoi thóp hơi tàn như thế, Tô Ngọc Nhu đau lòng khôn xiết, cuối cùng đưa ra một quyết định ——

Lúc rời cung, nàng đã lấy trộm một trong những bảo vật quý giá nhất trong cung, chính là thần khí truyền thế “đá Nghịch Chuyển” mà năm đó Hoa Phá Ám lấy từ gia tộc của Thẩm Đường.

Tương truyền viên đá Nghịch Chuyển này có khả năng thay đổi được quá khứ, tuy nhiên trước giờ người nhà của Thẩm Đường đều chỉ canh giữ nó chứ chưa từng sử dụng nó. Vài lần Hoa Phá Ám muốn moi được cách đánh thức đá Nghịch Chuyển từ trong miệng Thẩm Đường, tiếc là đều phí công vô ích. Nhưng bất luận thế nào, bên trong viên đá này ẩn chứa sức mạnh cực khổng lồ, có thể nghịch thiên cải mệnh.

Tô Ngọc Nhu bèn lấy nó làm trung tâm trận pháp, kết trận thi thuật, phong ấn tất cả ký ức và ma chú của Thẩm Đường, cho y cuộc sống mới. Thế gian này không còn Thẩm cung chủ nữa, người tỉnh dậy trên giường bệnh, chính là Khương Phất Lê.

Cái giá của việc dùng đá Nghịch Chuyển thi pháp thật sự quá đắt, Tô Ngọc Nhu bị phản phệ, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành bị ăn mòn một nửa, nửa bên vẫn còn tuyệt trần, nửa bên lại như ma quỷ, từ nay về sau buộc phải dùng lụa trắng che mặt. Còn viên đá Nghịch Chuyển kia bị nàng bí mật khảm vào trong mắt trái của Khương Phất Lê, do thuộc tính vốn có, ban đêm nó sẽ tạm thời nghỉ ngơi để hấp thu linh khí của đất trời, đây cũng chính là nguyên nhân mỗi khi đêm xuống, mắt trái của Khương Phất Lê không thấy rõ được gì.

Sau chuyện này, Tô Ngọc Nhu và Khương Phất Lê cùng kết bạn đồng hành, cứ ngỡ tháng năm có thể trôi qua yên bình như thế, ngờ đâu thời gian dần trôi, Tô Ngọc Nhu phát hiện, dấu vết mà Hoa Phá Ám để lại trên người Thẩm Đường thật sự quá đáng sợ. Chẳng hạn như, Khương Phất Lê bị đá Nghịch Chuyển áp chế gần như đã quên hết tất cả, nhưng có lúc lại bất chợt hỏi nàng: “Ta từng có một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn lắm phải không?”

Thậm chí vào một buổi chiều cảnh xuân ấm áp, hoa đào chớm nở, Khương Phất Lê ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng viết lại một quyển sách.

Tô Ngọc Nhu tò mò, bèn hỏi: “Chàng đang viết gì thế?”

Khương Phất Lê lạnh nhạt hờ hững, không có tình cảm gì —— Đây là trạng thái của Khương Phất Lê sau khi bị đá Nghịch Chuyển áp chế tới nay, trạng thái này thường xuyên khiến Tô Ngọc Nhu cảm thấy đối phương cứ như một cái xác không hồn, nhưng chỉ có như vậy, Khương Phất Lê mới có thể sống thoải mái một chút, không đến mức phải quằn quại đau đớn, ăn ngủ không yên.

Khương Phất Lê nói: “Ta cũng không biết, trong đầu tự dưng nhớ ra mấy thứ này nên tiện tay viết thôi, có vẻ là kiếm chiêu khá hay.”

Tô Ngọc Nhu nhích lại xem thử, thế rồi lặng thinh.

Kiếm phổ Đoạn Thủy.

Trong vương cung nước Liệu, bộ kiếm mà quân chủ Hoa Phá Ám rảnh rỗi thích luyện nhất. Cái gọi là “Ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang, thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm.” Kiếm Đoạn Thủy, là bộ kiếm pháp đầu tiên mà Thẩm Đường truyền thụ cho Hoa Phá Ám sau khi nhận gã làm đồ đệ. Nghe nói đây là kiếm pháp mà Thẩm Đường đặc biệt dựa theo ưu khuyết trong thân pháp của Hoa Phá Ám để sáng tác ra.

*Tạm dịch: Năm năm một đường kiếm mặc xuân thu thay đổi, mười năm một đường kiếm chống lại thế sự đổi dời, kiếm này mạnh đến mức có thể chẻ được nước, nhưng đời này khó mà ngăn được trái tim hướng về người.

Ngày trước Hoa Phá Ám nhắc đến chuyện cũ này, bao giờ sắc mặt cũng chất chứa vẻ đắc ý cuồng vọng, rồi lại thấp thoáng chút bi thương.

Với Hoa Phá Ám mà nói, sau này gã lĩnh giáo thêm vô số loại kiếm thuật ác liệt, kiếm Đoạn Thủy tuyệt đối không phải là chiêu thức mạnh nhất.

Với Thẩm Đường mà nói, đời này y đã sáng tạo rất nhiều thuật pháp tuyệt diệu, kiếm Đoạn Thủy lại càng không phải là sáng chế gì siêu phàm.

Thế mà hôm nay, Khương Phất Lê đã quên hết tất cả vẫn có thể bình thản ngồi trước cửa sổ nhỏ viết lại bộ kiếm phổ này. Tô Ngọc Nhu thấy vậy, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Khương Phất Lê ngẩng đầu lên: “Sao thế? Nàng biết nguồn gốc của kiếm phổ này à?”

Tô Ngọc Nhu hốt hoảng cụp mi mắt: “… Không có. Ta, ta cũng không biết…”

Cứ thế, hai người mai danh ẩn tích trốn trong rừng núi thật nhiều năm.

Lúc trước Hoa Phá Ám nghiên cứu cấm thuật trường sinh bất lão trong vương cung nước Liệu, từng cho Khương Phất Lê và Tô Ngọc Nhu uống loại cấm dược này. Tô Ngọc Nhu muốn Khương Phất Lê tu dưỡng thêm sinh khí, nhưng lại sợ Hoa Phá Ám đuổi bắt, bèn trốn vào trong kết giới núi sâu, dần dần không biết trần thế đã qua bao lâu rồi.

Chờ nàng cảm thấy thời gian vừa đủ, lúc rời núi dò hỏi, không ngờ lại biết được thời gian đã qua mấy trăm năm.

Lòng nàng kinh ngạc không thôi, biết rằng bí pháp Trường Sinh của Hoa Phá Ám năm xưa hóa ra đã thành công. Lại nghe ngóng tình hình các nước khác, biết được mấy trăm năm qua rất nhiều nước nhỏ bị diệt và lập mới, biết được Trọng Hoa cũng đã thay mấy đời quân chủ. Lúc hỏi đến nước Liệu, lại được tin năm đó quốc chủ Hoa Phá Ám quá nóng lòng muốn luyện thuật Trường Sinh, thi thuật vu cổ (3) trên diện rộng, kết thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng biến khéo thành vụng, bị ám sát rồi phản phệ mà chết. Nước Liệu của hiện tại cũng đã thay nhiều đời quân chủ, có điều quân chủ của bọn chúng chỉ là một con rối, kẻ nắm quyền thật sự chính là quốc sư nước Liệu núp sau màn.

(3) Vu cổ: Loại vu thuật thời cổ dùng các phương thức như, trù yếm, găm kim vào hình nhân, hoặc dùng chất độc để hại chết đối thủ.

Sau khi nghe xong, Tô Ngọc Nhu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, biết mình và Khương Phất Lê cuối cùng đã có thể trở về thế tục mà không cần sợ Hoa Phá Ám truy đuổi.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn có chút e sợ, cứ cảm thấy quốc sư thần bí kia thấp thoáng nét gì đó quen thuộc mà bất lành.

Vài năm sau, nỗi bất an của nàng đã được chứng thực.

Nàng và Khương Phất Lê lánh đời mấy trăm năm, quy ẩn núi rừng tu y thuật là chính, sau khi rời núi lần nữa, hai người cùng vào Nam ra Bắc, vừa làm quen với thế đạo hiện nay, vừa cứu vớt không ít bách tính vô tội trong chiến tranh.

Có một lần, bọn họ đi ngang qua một thôn xóm ở nước Lê Xuân, tình cờ bắt gặp tu sĩ nước Liệu đang tàn sát khắp nơi. Khương Phất Lê cứu được một cặp cô nhi dưới mũi đao, đứa lớn hơn bế em trai dập đầu liên tục với Khương Phất Lê đeo mặt nạ, cầu xin Khương Phất Lê đưa nó theo.

Khương Phất Lê là người bị phong ấn tình cảm, theo lý mà nói sẽ không dao động gì, nào ngờ hôm đó hắn nhìn thiếu niên quỳ gối nài xin trước mặt mình, cuối cùng làm ra một chuyện khiến cho Tô Ngọc Nhu không sao tưởng tượng nổi ——

Hắn tặng quyển kiếm phổ Đoạn Thủy mà mình viết lại cho thiếu niên này.

“Ta giữ lại quyển kiếm phổ này cũng không có tác dụng gì, quá yếu. Chẳng qua nếu ngươi chịu bỏ công tìm hiểu, biết đâu có thể dựa vào kiếm phổ này để giác ngộ một ít kiếm đạo thuộc về mình, đủ để tự bảo vệ bản thân.”

Sau khi trở về, Tô Ngọc Nhu hỏi hắn tại sao phải làm vậy. Khương Phất Lê hờ hững nghiền vụn thuốc, nói một câu: “Không biết nữa, cứ cảm thấy dáng vẻ nó quỳ trước mặt ta cầu xin, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

Tô Ngọc Nhu hoảng hồn.

Đúng vậy, từng có một người, đã quỳ trước mặt chàng như thế.

Đó là vào mấy trăm năm trước, ở học cung Trọng Hoa, một thiếu niên nô lệ lòng lang dạ sói buồn bã quỳ gối trước mặt chàng, cầu xin chàng cứu nó một mạng, tha cho nó một con đường sống.

Những lời này Tô Ngọc Nhu không nói ra miệng, chỉ ngẩng đầu nhìn màn trời tối mịt.

Mùa mưa đã đến, tia chớp rục rịch nhe nanh múa vuốt sau rặng mây dày đặc.

Nàng biết, bão táp lại sắp tới rồi.

Nước Liệu thình lình phát động đuổi giết hai người họ. Vài năm sau khi Khương Phất Lê tặng kiếm phổ Đoạn Thủy cho thiếu niên kia, đột nhiên có thích khách nước Liệu tập kích hai người họ. Bọn họ hoảng loạn trốn tránh, chạy thoát khỏi mấy lần truy bắt, sau một trận đuổi giết nguy hiểm nhất, Tô Ngọc Nhu đã mất đi tâm lý gặp may cuối cùng —— Bọn họ không thể tiếp tục tùy tiện hành động ở những nước nhỏ này nữa, bọn họ phải nương nhờ một quốc gia đủ hùng mạnh.

Nàng đưa Khương Phất Lê về Trọng Hoa.

Trọng Hoa của hàng trăm năm sau sớm đã đổi thay rất nhiều, không ai phát hiện thân phận của Khương Phất Lê, ngay cả Khương Phất Lê cũng không hề hay biết. Thoạt nhìn cứ ngỡ hai người đã ổn định tại đây, chẳng qua Tô Ngọc Nhu vẫn canh cánh về việc nước Liệu bỗng dưng đuổi giết hai người họ, cứ cảm thấy sau lưng vẫn luôn có cặp mắt như diều hâu của Hoa Phá Ám đang nhìn mình chòng chọc —— Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng Hoa Phá Ám đã chết rồi. Hơn nữa cho dù gã chưa chết, cớ sao lại đột nhiên theo dõi Khương Phất Lê đã mai danh ẩn tích?

Trực giác khiến nàng càng thêm cẩn trọng, để thăm dò sâu thêm một bậc, cũng vì để bọn họ có thể định cư bình thường ở Trọng Hoa, mấy tháng sau, nàng và Khương Phất Lê công khai tổ chức hôn lễ.

Thật ra chỉ làm cho có thôi, Khương Phất Lê đã đứt tình đứt dục, trần duyên bị cắt sạch, không ai có thể thành thân với hắn cả.

Nhưng mà tin tức vẫn truyền ra ngoài, hôm tổ chức tiệc cưới, Tô Ngọc Nhu cố tình để lộ nửa bên dung nhan chưa bị hủy, quả nhiên là lệ chí kiêu sa, diễm lệ tuyệt trần, khiến những người nhìn thấy đều tán thán không ngớt.

(4) Lệ chí: Nốt ruồi bên khóe mắt.

Sau đó, Tô Ngọc Nhu lẳng lặng chờ động tĩnh của nước Liệu.

Không lâu sau, kết quả khiến nàng khiếp sợ vẫn truyền đến.

Quốc sư nước Liệu đột nhiên bắt đầu lùng sục những cô gái có dung mạo tương tự nàng khắp nơi, mời họ vào cung làm thánh nữ, nhưng rồi sau đó, gã lại bắt họ đóng giả tân nương, tàn nhẫn sát hại.

Thiếu niên ngày xưa được Khương Phất Lê tặng kiếm phổ cũng bất hạnh bị cuốn vào trong đó, cuối cùng biến thành kiếm ma, tìm tới Trọng Hoa quấy phá.

Mọi thứ đều điên cuồng tột độ.

Trong mắt người khác, có vẻ như quốc sư nước Liệu si mê thánh nữ phong hoa tuyệt đại này, cảm thấy oán hận vì bị nàng phản bội, thế nên mới cưới hết những cô nương tương tự nàng trong thiên hạ, rồi lại giết sạch bọn họ để bày tỏ sự khinh miệt của mình. Ngay cả kiếm ma Lý Thanh Thiển cũng cho là như vậy.

Là do nàng hồng nhan họa thủy, nhất định phải đẹp tuyệt trần như thế, mới chọc cho quốc sư điên rồ đến mức này.

Chỉ có bản thân Tô Ngọc Nhu biết, không phải vậy.

Cuối cùng nàng đã hiểu —— Thật ra Hoa Phá Ám vốn dĩ không có chết, chỉ e năm đó gã bị ám sát trọng thương, buộc phải xưng chết với người ngoài để tránh bị trả thù. Sợ rằng bao năm qua Hoa Phá Ám vẫn luôn ẩn náu trong vương cung nước Liệu, dùng đủ loại thân phận như “quốc sư”, ngồi sau màn nắm giữ quyền lực của nước Liệu suốt mấy trăm năm qua.

Mà Khương Phất Lê bại lộ thân phận, là vì đã truyền thụ cho kiếm phổ Đoạn Thủy cho Lý Thanh Thiển. Lý Thanh Thiển mất vài năm thời gian, cuối cùng có thể múa ra một hai chiêu, thế là bị Hoa Phá Ám vẫn luôn lùng sục tung tích của Thẩm Đường chú ý, bấy giờ mới lần theo manh mối, xác định mục tiêu trên người Khương Phất Lê.

Vì vậy hôm đó kiếm ma Lý Thanh Thiển phát rồ, Tô Ngọc Nhu lả lướt bước về phía gã, chỉ dùng gương mặt sau mạng che và đôi câu vài lời đã đánh sập chấp niệm của gã ta —— Bởi vì nàng biết Lý Thanh Thiển đã hiểu lầm cái gì.

Lý Thanh Thiển vẫn cho rằng Hồng Thược trông giống người mà quốc sư ái mộ nên mới bị sát hại. Thật ra nào phải là như vậy? Quốc sư giận dữ đến thế, chỉ e là vì cho rằng sau mấy trăm năm, nguyền rủa của Thẩm Đường đã hóa giải, rốt cuộc có thể cùng người thành thân kết duyên, mà Tô Ngọc Nhu bầu bạn bên cạnh Thẩm Đường suốt thời gian qua, còn là nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, cuối cùng đã chiếm được tình yêu của Thẩm Đường, đôi bên cùng kết thành quyến thuộc.

Hành động này của quốc sư hoàn toàn không phải đang lùng bắt cái bóng của người yêu khắp thiên hạ. Gã đang tự cho là đúng cảnh cáo Thẩm Đường rằng —— Ngươi nhìn đi, con ả mà ngươi cưới cũng chỉ đến thế thôi, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngươi thích loại đàn bà như vậy chứ gì? Ta sẽ thu nạp hết bọn chúng, sau đó vứt đi như giày rách.

Người mà ngươi thích, cùng với lũ hèn hạ giống người mà ngươi thích, tất cả đều chết không yên lành.

Ta chặt không đứt trần duyên của ngươi, đây chính là lời nguyền rủa mà ta tặng cho ngươi.

Gương mặt mà Tô Ngọc Nhu cho Lý Thanh Thiển xem —— Nào có dung nhan tuyệt thế gì cho cam, chỉ có một nửa lành lặn, một nửa như lệ quỷ yêu ma. Nàng lại nói cho gã biết, Lý Thanh Thiển, năm đó người cứu ngươi ở nước Lê Xuân mới là người đàn ông mà quốc sư nước Liệu thật lòng ái mộ đã lâu. Ngươi hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ là ta.

Sở dĩ quốc sư điên như vậy, là vì cái người đã từng truyền thụ kiếm phổ Đoạn Thủy cho ngươi.

Khương Phất Lê.



Chuyện cũ này kể xong.

Trong phòng sưởi lặng ngắt. Mặc Tức phờ phạc nhìn nam tử ngồi đối diện, nhìn nam tử mượn sức mạnh của Thần Mộc để giải trừ phong ấn và khôi phục ký ức, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Thậm chí Mặc Tức có thể hiểu rõ sự khốn quẫn của Khương Phất Lê lúc này.

Rốt cuộc Khương dược sư được tính là gì đây?

Một người sống? Một con rối?

Hắn giống như Thẩm Đường của mấy trăm năm trước, nhưng lại không hoàn toàn là vậy.

Thẩm Đường dùng mạng của Khương Phất Lê sống trên đời lâu như thế, nhưng từ đầu chí cuối đều một thân một mình, vô tình vô dục, trăm năm qua trong chớp mắt, sống chẳng có cảm giác gì, cũng không hiểu ý nghĩa của việc mình tồn tại trên đời.

Đến tận giờ phút này.

Khương Phất Lê đặt ngón tay mảnh khảnh lên viên đá Nghịch Chuyển kia, bình thản nói: “Ngọc Nhu dùng viên đá này, phong ấn thất tình lục dục và tất cả ký ức của ta. Bây giờ ta tự lấy nó ra, tặng viên linh thạch mà gia tộc của Thẩm Đường đời đời bảo vệ lại cho ngươi. Dựa theo quẻ bói của Thần Mộc, ta biết chỉ có ngươi mở nó ra, mọi thứ mới có thể chấm dứt.”

“…”

“Hi Hòa quân, ta có thể quyết chiến với Hoa Phá Ám, gã là đệ tử của Thẩm Đường, theo lý cũng nên do ta tiêu diệt. Nhưng mà hồ máu của thú Huyết Ma lan tràn, ta không ngăn cản được, chỉ có đá Nghịch Chuyển mới làm được thôi.”

Khương Phất Lê cầm viên linh thạch đen óng kia, màu đen tuyền của nó càng làm nổi bật ngón tay trắng ngần của hắn.

“Viên linh thạch này, đại lục Cửu Châu chỉ có duy nhất một viên này thôi, lưu truyền từ thuở hồng hoang thượng cổ cho đến ngày hôm nay. Nó từng là một trong những tinh thạch năng lượng mà Phục Hy dùng để sáng chế tam đại cấm thuật, chỉ cần mở nó ra, sẽ có thể mở ra một khe hở thời không, đưa người đeo nó về quá khứ.”

Mặc Tức đột nhiên biến sắc: “Đó không phải là cửa Thời Không Sinh Tử trong tam đại cấm thuật sao?!”

“Không giống vậy.” Khương Phất Lê nói: “Đá Nghịch Chuyển đến từ Thiên giới, là linh thạch bị Phục Hy mang xuống phàm trần. Nó có sớm hơn cửa Thời Không Sinh Tử nhiều. Nó không có uy lực mạnh như cửa Thời Không Sinh Tử, tối đa chỉ có thể cho ngươi trở về mười năm trước, nhiều hơn nữa thì không thể làm được. Ngoại trừ điều đó, theo điển tịch ghi chép, một khi cửa Thời Không Sinh Tử mở ra, kẻ thi thuật đã định trước không được chết tử tế, trần gian cũng có thể bị tiêu diệt vì dính phải nguyền rủa, nhưng đá Nghịch Chuyển thì khác.”

“Khác chỗ nào?”

“Nó không có nguyền rủa. Về ghi chép của nó, hầu hết đều vì quá xa xưa mà mơ hồ không rõ, trong sách cũ của gia tộc Thẩm Đường từng viết nó có khả năng ‘phản chiếu linh hồn, chứng giám lòng người’ còn nói nó ‘không hại hồng trần, mệnh đã định sẵn’. Nhưng rốt cuộc mười sáu chữ này có ý gì, không ai dám chắc cả. Người trong gia tộc của Thẩm Đường chỉ biết, không được tùy tiện sử dụng nó, mà phải bói quẻ hỏi trời, lấy được quẻ tượng thiên mệnh mới có thể giao nó vào tay người kia, bằng không hậu quả do nó tạo nên, thậm chí có thể đáng sợ hơn cửa Thời Không Sinh Tử thật sự.”

Ánh nến trong phòng sưởi lẳng lặng chiếu rọi, có con bướm đêm lao về phía ngọn nến, phát ra tiếng nổ “lách tách”.

Mặc Tức im lặng nhìn viên tinh thạch kia, mà Khương Phất Lê đã đẩy nó đến trước mặt hắn.

“Quẻ tượng thiên mệnh nói, nên giao nó cho ngươi, để ngươi mở nó ra, trở lại cái ngày Cố Mang bị xem là quà nghị hòa trả về cho Trọng Hoa —— Trở lại bên bờ sông, trước khi Mộ Dung Liên đến tìm y.”

Nhịp tim chợt tăng tốc, máu nóng chợt trào dâng.

Bây giờ Mặc Tức đã biết, năm xưa Cố Mang về thành vẫn chưa hoàn toàn mất trí nhớ, là Quân thượng phái Mộ Dung Liên đến lấy hộp đựng năng lượng của thú Huyết Ma mà Cố Mang chế tạo, sau cùng y mới bị Mộ Dung Liên phụng mệnh phá huỷ toàn bộ ý thức.

Nói cách khác, nếu hắn quay về ngày đó, quay về trước khi Mộ Dung Liên tìm đến, vậy thì hắn có thể ——?!

Mặc Tức ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt của Khương Phất Lê.

Khương Phất Lê gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi triệt để hủy diệt nguồn gốc năng lượng của thú Huyết Ma vào lúc đó, thú Huyết Ma sẽ không thể trùng sinh vào lúc này. Nếu như suôn sẻ, vận mệnh của rất nhiều người đều có thể đổi thay từ lúc đó —— Biết đâu ngươi có thể bảo tồn ý thức của Cố Mang, có thể lập tức rửa oan cho y, có lẽ Mộ Dung Sở Y cũng không cần phải chết, Hoa Phá Ám cũng không thể thuận lợi đánh thức đầy tớ trung thành của mình…”

Dừng một lát, Khương Phất Lê nói tiếp: “Ta không thể cam đoan sự thay đổi này nhất định tốt toàn diện, thời gian kéo dài của đá Nghịch Chuyển không nhiều, chỉ có chừng một canh giờ thôi. Chờ khi ngươi trở về, cục diện trước mắt hẳn là sẽ đổi thay. Đủ mọi quá khứ chỉ có người nắm giữ đá Nghịch Chuyển là ngươi mới nhớ rõ, những người còn lại… ngươi sẽ nhìn thấy kết cục khác.”

“Biết đâu ngươi sẽ nhìn thấy một Nhạc Thần Tình tính tình hoàn toàn khác, biết đâu Mộ Dung Thần đã mau chóng tỉnh ngộ không bị ép thoái vị, hắn vẫn còn là quân chủ của đất nước này, biết đâu ngươi sẽ phát hiện ta cũng hoàn toàn khác bây giờ, sự thay đổi mà lần này ngươi làm ra ở quá khứ, có lẽ sẽ tạo nên Trọng Hoa hoàn toàn khác hiện tại.”

“Nhưng mà, Hi Hòa quân.” Khương Phất Lê nhìn đất đai bị máu loãng ăn mòn và màn trời nghi ngút khói lửa ở bên ngoài.

“Chỉ sợ không có kết cục nào tệ hơn hiện giờ cả.” Khương Phất Lê nói: “Nếu quẻ bói của Thần Mộc nói rằng nên làm như thế, vậy chúng ta hãy đánh cược một lần.”

“Ngươi dùng đá Nghịch Chuyển trở về quá khứ, cùng lúc đó ta cũng sẽ đến doanh trại của nước Liệu để tìm Hoa Phá Ám, không cho gã tinh lực nghĩ cách ngăn cản ngươi trong khoảng thời gian này.”

Dứt lời, Khương Phất Lê lấy ra một túi gấm chất liệu thượng thừa, bỏ đá Nghịch Chuyển vào, buộc bên hông Mặc Tức.

“Đá này chỉ có một viên. Chúng ta chỉ có một cơ hội, không có vết xe đổ nào hết. Chờ khi ngươi chuẩn bị xong thì nói cho ta biết.” Khương Phất Lê dùng con mắt còn lại nhìn thẳng vào Mặc Tức, Mặc Tức ngổn ngang trăm mối, quay đầu nhìn màu máu rợp trời ngoài cửa sổ.

Trọng Hoa của hắn, người yêu của hắn, niên thiếu thanh xuân của bọn họ, gia đình người thân của bọn họ —— Đều có khả năng làm lại từ đầu.

“Nhưng cũng có thể ngươi sẽ chết. Không ai biết được cả.” Cuối cùng, Khương Phất Lê nói như vậy.

Mặc Tức nhìn hồ máu nơi Cố Mang hy sinh, thế rồi dời mắt về phía Khương Phất Lê.

“Ta chuẩn bị xong rồi.”

Chuông đồng nho nhỏ ngoài cửa sổ đung đưa “leng keng”.

Đây là một canh bạc lớn của Trọng Hoa trước hừng đông.

Chỉ có đi đúng con đường cuối cùng này, bọn họ mới có thể chào đón ánh bình minh.

Đến lúc này rồi, sống chết có đáng gì đâu?

Mặc Tức vốn đã lẻ loi một mình, chẳng còn người nào để lưu luyến.

Hắn nhìn con mắt còn lại của Khương Phất Lê, mấy trăm năm trước, chính ánh mắt như thế đã từng dịu dàng ngắm nhìn Hoa Phá Ám, mở ra ác mộng của một thời đại.

Cũng chính ánh mắt ấy đã từng lạnh lùng nhìn Hoa Phá Ám, chủ nhân của nó dùng tính mạng của mình, tạm thời chấm dứt cơn ác mộng này.

Còn bây giờ chính là lúc kết thúc nó triệt để.

Khương Phất Lê hỏi: “Ngươi thật sự đã sẵn sàng rồi sao?”

“Phải.”

“Chuyện mà ngươi gặp được, có thể sẽ vô cùng tàn nhẫn.”

“…”

Cuối cùng Khương Phất Lê hỏi một câu nữa: “Được không?”

Trước mắt Mặc Tức như giáng xuống một luồng hào quang, giữa luồng hào quang đó, Cố Mang khoác áo choàng đỏ thẫm, chiến giáp như bọc lửa. Cố Mang quay đầu, nở nụ cười với hắn.

Cặp mắt đen láy ấy, là cảnh tượng mà suốt bao năm qua Mặc Tức có nằm mơ cũng chẳng dám mơ rằng mình sẽ được nhìn thấy.

“Được.”

Mặc Tức nói.

“Khương dược sư, mời thi pháp đi.”

Tệ nhất cùng lắm là mình sẽ chết thôi —— Trước khi tiến vào đá Nghịch Chuyển, Mặc Tức đã từng nghĩ như vậy.

Hết chương 190

Stormi: Chương này gõ nát phím mới xong…

Đêm đó như lữ khách sắp chết khát uống dòng suối ngọt abcxyz là đã chịch rồi nha mọi người, Tấn Giang quản gắt thì viết trừu tượng vậy thôi nhưng phải hiểu ý nha =))) Nói chung là Hoa Phá Ám phập Thẩm Đường trong xác Khương Phất Lê…

Thẩm Đường có từng thích Hoa Phá Ám không, có nha mọi người, tác giả nói chứ không phải mình tự nói… Mình biết sẽ có ngày cần lục lại comment này nên đã save về từ trước 😀

//
"image0"image0

Hỏi: Vẫn rất muốn biết ban đầu Thẩm Đường có từng thích Hoa Phá Ám không?

Tác giả trả lời: Tôi cảm thấy hẳn là từng lờ mờ thích rồi, chỉ là bản thân y không thể nhận ra từ sớm, mà Hoa Phá Ám lại làm quá quyết tuyệt, thế nên hảo cảm chưa kịp nhận ra này trực tiếp biến thành oán hận và không cam lòng luôn.

Nói chứ đọc cái kiếm phổ mà Thẩm Đường viết riêng cho Hoa Phá Ám là thấy đủ mờ ám rồi, chẳng ai lại viết cho học trò của mình mấy lời kiểu “đời này khó mà ngăn được trái tim hướng về người” cả, kiếm phổ nên là mấy câu hào hùng khí thế chứ ai lại viết mấy câu quyến luyến bịn rịn thế kia, mấy câu đằng trước thì hên xui nhưng câu này mình khá tin tưởng là mình hiểu đúng nghĩa…

Chương sau mấy bạn hãy chuẩn bị cho cú quẹo cua (chắc là) bự nhất truyện nha… Ai đã đọc trước vui lòng không spoil không nói bóng nói gió thả hint họt gì hết để những người khác có thể trải nghiệm cảm xúc trọn vẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui