"Tại sao? Vì chuyện đứa bé sao? Anh thật sự không biết, anh..."
Tôi nhếch môi cười lạnh: "Hứa Thanh Yến, anh cái gì cũng không biết, tất nhiên là anh không biết gì cả.
Anh coi tôi là kẻ ngốc à?"
Anh ta không hề tỏ ra hối hận vì những gì tôi nói, ngược lại, gương mặt anh ta càng thêm khó chịu.
"Cầm Nhược Vi, em có cần phải châm chọc thế không? Em muốn ly hôn thì cứ ly hôn, chỉ cần em đừng hối hận."
"Tốt thôi, tôi sẽ sớm tìm luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn gửi cho anh."
Tôi kéo vali, không ngoảnh lại mà rời khỏi nơi đó.
Ngoài trời mưa phùn lất phất, tôi vừa bước ra khỏi sảnh tòa nhà, rồi lại ngần ngại quay lại.
Việc phá thai đã rất tổn hại đến sức khỏe, tôi không thể tiếp tục hành hạ bản thân cùng với họ.
Tôi đặt một chiếc ô qua ứng dụng giao hàng.
Thời gian giao hàng khá lâu, bụng tôi rất khó chịu, tôi cuộn người dựa vào tường.
Giọng nói lạnh nhạt pha chút mỉa mai của Hứa Thanh Yến vang lên: "Cầm Nhược Vi, hãy thu lại những gì em vừa nói, anh sẽ cho em lối thoát, em vẫn có thể bước xuống."
Tay anh ta cầm một chiếc ô đen, các đốt ngón tay dài thon vì nắm chặt mà tái đi.
Tôi đã mất hết sức để nói chuyện với anh ta, không muốn nhìn thấy bộ dạng đó nữa, tôi quay lưng lại.
Anh ta bước nhanh về phía tôi, định đưa tay kéo tôi.
Tôi đã quá chán ngán, có lẽ anh ta cũng quá mệt mỏi, gương mặt khó coi nói: "Cầm Nhược Vi, chúng ta đều là người lớn rồi, giở tính trẻ con như thế có ý nghĩa gì?"
Tôi gạt tay anh ta ra, cuối cùng thì chiếc ô giao hàng cũng đến.
Tôi nhận lấy chiếc ô từ người giao hàng, quay lưng bước vào màn mưa.
Anh ta đứng sững một bên, ngạc nhiên nhìn theo tôi.
9
Tôi không về nhà mà thuê một khách sạn dài hạn để vừa lo thủ tục ly hôn với Hứa Thanh Yến, vừa dưỡng bệnh.
Đầu tôi đau nhức khủng khiếp, tôi nhắn tin cho cô bạn thân Lan Lan, kể ngắn gọn về mọi chuyện và nhờ cô ấy giúp tìm luật sư.
Khi tôi thức dậy sau một giấc ngủ, Lan Lan đã mang theo súp gà đến tận cửa phòng.
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi mà không nói gì, sau đó vén tóc rối của tôi ra sau tai.
"Sao lại thành ra thế này, trông cậu tiều tụy quá."
Giọng cô ấy run rẩy, tôi vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cô.
Khi chuyển ra khỏi căn nhà đó, tôi không khóc.
Khi đề nghị ly hôn với Hứa Thanh Yến, tôi cũng không khóc.
Tôi nghĩ mình đã bình tĩnh, đã không còn quan tâm nữa.
Nhưng khi đối diện với sự quan tâm và thương xót từ Lan Lan, mũi tôi cay xè.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi.
Nước mắt tôi không thể kìm nén được nữa.
"Tôi không hiểu sao mình lại ngu ngốc đến thế.
Tôi hiến m.á.u cho em gái anh ta, giúp chăm sóc con của cô ta, vậy mà anh em họ coi tôi là gì?"
"Đâu phải lỗi của cậu, cưng à.
Là bọn họ, bọn họ quá đê tiện, sớm muộn gì cũng xuống địa ngục vì dẫm đạp lên tấm lòng người khác."
Cô ấy ôm tôi thật chặt, liên tục nói những lời an ủi.
Những cảm xúc dồn nén trong tôi dần dịu lại nhờ cái ôm và những lời nói của cô ấy.
Bạn bè là gia đình mà mình chọn, và lúc này, tôi không dám kể với mẹ nhưng nhờ có Lan Lan, tôi không còn cảm thấy đơn độc nữa.
10
Luật sư mà Lan Lan tìm rất hiệu quả, trong ngày đã gửi cho tôi bản thảo điện tử của thỏa thuận ly hôn.
Sau khi đọc qua, tôi liên hệ với luật sư để điều chỉnh một số chi tiết, rồi gửi bản cuối cùng cho Hứa Thanh Yến.
Tôi nhắn anh ta rằng nếu không có vấn đề gì, thì hãy nhanh chóng ký.
Anh ta gọi điện cho tôi, giọng đầy khó chịu: "Cầm Nhược Vi, em phải biết rằng một khi đã quyết định thì không thể thay đổi được.
Nếu chỉ vì Tiểu Nguyện, anh..."
"Hứa Thanh Yến, anh định nuốt lời sao? Anh quên lúc tôi rời đi anh đã nói gì à?"
"Như em mong muốn."
Anh ta tức giận cúp máy.
Nhưng đến tối vẫn không có động tĩnh gì.
Tôi bắt đầu bực bội, nhắn tin cho anh ta: "Còn vấn đề gì nữa không?"
"Em gấp cái gì? Chẳng lẽ anh không có việc gì khác sao?"
"Được rồi, anh bận quá nhỉ.
Vậy để tôi đi tìm cô em gái quý giá của anh, cô ta chắc không bận đâu."
"Cầm Nhược Vi, em bị điên à? Chuyện của chúng ta liên quan gì đến Tiểu Nguyện? Có gì thì nhắm vào anh mà giải quyết.".