Sáng sớm, ánh nắng mặt trời ấm áp bắt đầu len lỏi qua màn cửa phòng ngủ của hai người. Phòng ngủ yên bình, tràn ngập không gian ấm áp. Trên chiếc giường lụa mềm mại, Âu Tư Đình và Đường Di nằm kề bên nhau.
Trong ánh nắng bình minh ấm áp, phòng ngủ yên bình của họ tràn ngập sự hài lòng và bình yên. Âu Tư Đình nằm yên bên cạnh Đường Di. Đường Di vẫn còn ngủ say, gương mặt trẻ trung và thanh tú của cô được nắng sớm phản ánh lên, tạo ra vẻ đẹp thiên nhiên, mộng mơ.
Âu Tư Đình nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh khôi của Đường Di, ánh mắt của anh đầy cảm xúc. Anh không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp trước mắt - người con gái đã dần cướp đi trái tim, là người anh yêu thương. Hơi thở dịu dàng của cô hòa quyện cùng không gian, tạo nên âm nhạc ngọt ngào cho trái tim của anh.
Trái tim của Âu Tư Đình đập nhanh, tràn ngập tình yêu và hy vọng. Anh muốn giữ mãi khoảnh khắc này, để tình yêu này không bao giờ phai nhạt. Nhìn ngắm vẻ đẹp ngọt ngào của Đường Di, Âu Tư Đình biết anh sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ và yêu thương mãi mãi.
Biết rằng nói suông thì chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy anh sẽ từng ngày từng ngày một dùng hành động chân thành của anh để chứng thực thay cho lời nói đó.
Âu Tư Đình mãi nhắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Di trong lúc cô đang còn say giấc. Anh biết chính người con gái này đã khiến anh trở nên yêu thương, anh thật may mắn khi lấy Đường Di.
Anh nghiên người nhẹ hôn lên trán Đường Di một cái, đây là sự bày tỏ tình cảm và quan tâm mà anh dành riêng cho Đường Di.
Xong rồi sau đó anh thức dậy trước, đi vào trong nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi mới từ từ di chuyển ra khỏi phòng mà đi xuống lầu.
Một lúc sau Đường Di mới vờn người tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm là nhìn về hướng mà tối qua có thêm một người nằm ngủ cùng cô, nhưng cô chẳng thấy anh đâu.
Đường Di thôi không suy nghĩ thêm, cô đặt đôi chân trắng nõn của mình xuống cái thãm lông mềm mại, sau đó là đi vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo mới tươm tất rồi mới bước ra khỏi phòng.
Mà lạ thay, hôm nay sắt mặt Đường Di rất tệ, mới sáng sớm mà cô đã thấy trong người có chút mệt mỏi, cô vừa bước chân xuống bậc thang cuối cùng thì bị choáng váng mặt mày mà ngã nhào ra phía trước.
Âu Tư Đình, Âu lão gia và Âu phu nhân cùng mấy người làm trong nhà được một phen hú hồn. Âu Tư Đình lo lắng ra mặt mà chạy nhanh lại đỡ Đường Di đứng dậy. Anh dìu cô đi lại phía sofa.
Âu phu nhân chạy nhanh đến mà xem xét tình hình. Bà chỉ thấy Đường Di lúc này rất xanh xao, nét mặt thì nhợt nhạt thấy rõ.
- Đường Di, cô sao vậy, sao lại ngã như thế?
- Con sao rồi Tiểu Di, trong người con thế nào rồi?
Đường Di thấy hai người lo lắng cho cô như vậy, cô rất vui, nhưng cô thật không muốn làm phiền thêm họ, không muốn cô là gánh nặng cho ai vào lúc này.
- Dạ, con không sao đâu ạ, chỉ choáng một chút, mọi người đừng quá lo lắng.
Tuy rằng nói vậy, nhưng nhìn mặt mọi người vào lúc này, chẳng một ai tin lời cô nói cả.
- Không được phải đi bác sĩ khám mới được, cô như này thì làm sao mà mọi người yên tâm cho được chứ.
Âu Tư Đình nhìn cô đầy vẻ xót xa, mà anh lúc này chẳng thể giúp gì được cho cô, nên trong lòng sinh ra ấy nấy.
- Phải đó, để chồng con đưa con đi khám xem xem, con xanh xao như này thật sự mọi người không thể nào yên tâm được.
Âu phu nhân cũng tiếp lời với con trai.
Đường Di có chút do dự, hiếm lắm mới có được một gia đình thương cô, cô thật không muốn làm gánh nặng cho họ, nhưng tình thế hiện tại, cô đành làm phiền họ vậy.
Đường Di của hiện tại đã mở lòng hơn rất nhiều so với trước. Nhưng vết thương ẩn thì mãi cứ nằm đó mà chẳng có gì có thể chữa lành cho vết thương đó cả.
- Nhưng anh còn phải đi làm mà.
- Không quan trọng, cô quan trọng hơn!
Đường Di bỗng chốc phải ngừng lại vài giây để suy nghĩ câu nói, cô quan trọng ư?
Thật sự quan trọng?
- Được rồi, vào trong ăn sáng một ít đi rồi hai đứa đến bệnh viện.
Âu phu nhân kéo tay của Âu lão gia đi về hướng bàn ăn mà vọng lại phía sau để nói chuyện với hai người, bà cười tủm tỉm với chồng bà. Đúng thật con trai bà động lòng rồi.
Âu lão gia thấy vợ vui vẻ, tâm trạng ông cũng bắt đầu vui vẻ theo mà cười theo vợ.
- Ông thấy không, không hổ danh là con dâu của tui, nó thuần phục được trái tim thằng con sắt đá của chúng ta rồi đó, haha.
- Coi bộ trong cái rủi cũng có cái may.
- Bà nói phải.
Âu Tư Đình nắm chặt tay Đường Di mà đi vào trong phòng bếp. Đường Di thì ngơ ngác, không hiểu, anh đâu cần phải nắm chặt tay cô như vậy đâu chứ.
Vậy là mọi chuyện diễn ra vào buổi sáng này, có rủi cũng có may, rủi vì sức khỏe Đường Di không tốt, may vì cuối cùng Âu Tư Đình đã mạnh dạn hơn trong chuyện phải đối diện thật với tình cảm của bản thân.