Edit: Andrew Pastel
Có thể là lần này đầu thai bị hỏng não, Bạch Lịch cảm thấy mình sống thật ra vẻ.
Loại làm ra vẻ này chủ yếu thể hiện ở chỗ, hắn càng ngày càng sống trong một phạm vi nhỏ hẹp, sau khi chân tàn phế, hắn giống như cả người tàn phế theo, trở nên không muốn nghe người khác nói gì về vết thương của hắn.
Nhưng một khi đã làm ra vẻ thì không ngừng được, Bạch Lịch thỉnh thoảng nửa đêm nghĩ đến điều này, luôn sẽ xấu hổ vì sự thương hại của chính mình.
Hắn cảm thấy mình phải sống khác người khác một chút, người khác bị tật ở chân không muốn đứng dậy, thì hắn phải đứng lên, chạy, nhảy, còn la hét ngạo mạn tự đắc.
Người khác không chịu được, hắn phải chịu được, còn khi người khác chịu thua, hắn càng phải nghiến răng chịu đựng.
Bạch Lịch muốn nói với mọi người rằng hắn không sao, hắn rất tốt, Bạch đại thiếu gia như cũ vẫn vẻ vang, vẫn đẹp trai, vẫn là vị đại ca quý tộc dễ dàng làm được việc lớn, được mọi người nể phục.
Nhưng mọi người chỉ nhìn vào đôi chân của hắn.
Bạch Lịch không thể hiểu được, cứ như toàn thân hắn chỉ có mỗi cái chân này vậy.
Lúc này Lục Triệu cũng để ý chân hắn, Bạch Lịch vừa tỉnh lại, não không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn chui lại vào trong chăn.
Hắn không muốn nghe, cũng không muốn nói.
Bạch Lịch hơi hơi dùng sức, rút tay ra từng chút từ tay Lục Triệu, tay Lục Triệu không hề động đậy, cứ như vậy giữ nguyên tư thế nắm.
Đến khi Bạch Lịch rút tay ra gần hết, anh mới giống như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Bạch Lịch.
Ánh sáng buổi tối không rõ ràng, nhưng hai mắt Lục Triệu sáng ngời, kéo thần kinh Bạch Lịch căng ra rất nhiều.
Tay Bạch Lịch khựng lại, không tiếp tục rút nữa.
Trên da của hai người đều có một lớp mồ hôi mỏng.
Bầu không khí khó xử không biết nói gì, Bạch Lịch cảm thấy mình có lẽ đã độc thân lâu rồi, không đối phó được mấy trường hợp thế này, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời,
Người lên tiếng trước lại là Lục Triệu.
Giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, Lục Triệu nói: "Rút nữa xem?"
Bạch Lịch lập tức nhớ tới khi còn bé môi khi ông cụ Bạch sắp sửa đánh hắn cũng y như thế, chỉ riêng giọng điệu này cũng có thể làm cho Bạch Lịch tóc gáy dựng đứng, hắn ngay lập tức nhận ra mình sai rồi.
Lục Triệu nhìn hắn, không có ái muội, chắc là sát khí rồi.
"Nắm, nắm, em cứ nắm!" Bạch Lịch lập tức nhét tay mình lại vào lòng bàn tay Lục Triệu, "Ai rút ra làm cháu người khác!"
Lục Triệu siết chặt năm ngón tay.
Bạch Lịch kêu to: "Đừng bẻ! Ông nội, cháu sai rồi sai rồi!"
Trước thì gọi anh trai, nhưng bây giờ tôi là ông nội.
Địa vị gia đình của Lục Triệu lại thẳng tắp tăng lên, cứ cái đà này chẳng chóng thì chầy anh sẽ là ông tổ khác họ của Bạch Lịch.
Lục Triệu bị tiếng la oai oái của hắn dọa nhảy dựng, anh vốn đâu định bẻ cổ tay Bạch Lịch, nhưng nghe hắn nhắc như thế, anh cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ lắm.
Vừa đúng lúc có thể trút đi ngọn lửa không tên trong lòng anh.
Thực ra Lục Triệu sẽ không làm thật, Bạch Lịch nếu rút tay ra thật anh cũng không làm gì được.
Tuy rằng chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng ít nhất cho đến khi vết tích mờ đi, pheromone của Bạch Lịch có uy lực trấn áp rất lớn đối với Lục Triệu.
Hai người đều biết rõ trong lòng, nhưng ngoài sự dao động pheromone do một chút phập phồng vừa rồi gây ra, Lục Triệu cũng không cảm thấy áp lực gì cả.
Bạch Lịch thực sự tốt.
Lục Triệu cảm thấy mình ở bên Bạch Lịch thật sự càng ngày càng không biết giận, lại siết chặt tay Bạch Lịch.
Bạch Lịch lập tức căng thẳng thân thể, nhắm mắt quay đầu sang một bên, nhưng thật sự không rút tay ra, giống như một con chó to đang chờ bị xử tội.
"Không có bẻ mà," Lục Triệu dở khóc dở cười.
Bạch Lịch lúc này mới liếc nhìn tay hắn, phát hiện không có gì xảy ra, lúc đầu còn tưởng tay bị bẻ rồi nên không có cảm giác đau.
"Đệt." Bạch Lịch mắng, cảm thấy mình như một con chó ngu ngốc, không nhịn được cười.
Lục Triệu cũng bị chọc đến khóe miệng cong lên.
Hai người như bị ấn trúng công tắc nào đó, bắt đầu cười điên cuồng, ánh chiều tà hoàn toàn buông xuống, màn đêm buông xuống, ánh đèn Đế quốc bên ngoài cửa sổ cao đến trần nhà sáng rực như những đốm lửa.
Lục Triệu cũng ngồi dưới đất, dựa vào sô pha, tầm mắt nhìn Bạch Lịch.
"Em không có ý gì khác," Lục Triệu nói, vẫn rất bình tĩnh, chủ yếu là anh cũng không có cách nào khác khiến bản thân trở nên dịu dàng hơn, Lục Triệu vốn không phải là người dịu dàng, "Bạch Lịch, em không có nghĩ gì cả."
Sống đến tuổi này, Lục Triệu cũng chưa từng nghĩ tới phải làm như thế nào mới thể hiện được sự dịu dàng.
Suốt bao nhiêu năm, tất cả khả năng của anh đều dùng để làm cho bản thân trông mạnh mẽ và cứng rắn hơn, bản chất omega còn có thể bị anh xóa bỏ, nhưng còn chưa đủ, còn đâu có thời gian để tìm cách hòa nhã với người khác.
Lúc này sự dịu dàng duy nhất mà Lục Triệu có thể thể hiện chỉ để cho Bạch Lịch.
Giống như hôm đánh dấu ấy, Bạch Lịch nửa quỳ trước mặt anh, cố gắng co tay lại để khiến bản thân trông không có vẻ đe dọa.
Lúc đó, Lục Triệu cảm thấy vai và đầu Bạch Lịch cúi xuống trông rất giống emo sticker hắn hay dùng, chính là cái sticker đầu chó khóc lóc.
Bạch Lịch không nói lời nào, mất mấy giây sau mới "ừm" một tiếng nói: "Anh biết."
Sao lại không biết, đây là Lục Triệu cơ mà.
Muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, nếu không như thế sẽ không phải là Lục Triệu.
Lục Triệu lại nói: "Em chỉ hỏi vậy thôi, nếu anh không muốn trả lời thì đừng trả lời."
Câu này nếu đổi thành một người khác, Bạch Lịch chắc chắn sẽ cho một đấm.
Rảnh lắm hả thích hỏi thì hỏi không trả lời cũng không sao.
Nhưng khi những lời này thoát ra khỏi miệng Lục Triệu, Bạch Lịch không hề động đậy.
Hắn biết Lục Triệu có ý muốn hỏi, cũng biết điều đó sẽ khiến Bạch Lịch khó chịu, cho nên anh mới không cần Bạch Lịch phải trả lời.
Lục Triệu hỏi, chỉ nói cho Bạch Lịch biết anh lo lắng chuyện này, Bạch Lịch nếu muốn nói, anh cũng vui lòng nghe.
"Anh không muốn nói," Bạch Lịch nằm trên gối, một tay còn nắm tay Lục Triệu, "Là không biết nói như thế nào mới không có cảm giác làm ra vẻ."
Lục Triệu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Con người chỉ cần tồn tại là đã làm ra vẻ rồi."
Nghe cũng rất có lý.
Nếu không làm bộ làm tịch thì sống làm gì? Sống thật từ đầu đến cuối chính là động vật, trần trụi phơi đít ngoài tự nhiên mới là thật, còn con người biết che giấu, biết đẹp khoe xấu che.
Phô trương là một thuộc tính tất yếu của con người, và những người làm ra vẻ mới là những người sống thật sự.
Bạch Lịch cười cười mấy tiếng rồi mới nói: "Thực ra cũng không có chuyện gì, lúc đó anh đang đứng rất gần Giang Hạo, xác tàu chiến bay tới anh chắn cho cậu ta một chút, một mảnh vỡ rơi trúng buồng lái, nửa bụng cơ giáp bị đứt lìa.
May là anh thoát khỏi ghế lái kịp, nhưng buồng lái biến dạng ngay lúc đâm vào, làm chân anh kẹt bên trong..."
Hắn không tiếp tục nói nữa, mà cũng không nói tiếp nổi.
Trình độ y tế của Đế quốc bây giờ khá cao, nhưng vẫn chưa thể phục hồi hoàn toàn chân của Bạch Lịch, cũng không biết Bạch Lịch trông như thế nào khi hắn bò ra khỏi cơ giáp.
"Không trách Giang Hạo, anh không trách ai cả.
Anh còn sống là tốt rồi." Bạch Lịch nhìn đôi tay của hắn và Lục Triệu nắm chặt nhau, là số mệnh an bài cho hắn có thể được nắm tay Lục Triệu một đoạn thời gian, "Nhưng anh không muốn nhìn thấy cậu ta.
Cậu ta thấy anh sẽ cảm thấy có lỗi rồi tự trách mình, cho nên không gặp mặt nhau là tốt nhất."
Lục Triệu hết lần này tới lần khác cảm thấy trong lòng không vui, cũng không biết tại sao lại không vui.
Chuyện này là ngoài ý muốn, nếu Bạch Lịch không chắn cho Giang Hạo, không biết chuyện sẽ tồi tệ thế nào.
Đánh giá kết quả cuối cùng, cả hai người đều sống sót, chỉ là Bạch Lịch bị hỏng một chân, nhưng sinh hoạt cuộc sống cũng không có vấn đề gì.
Đây hẳn phải được coi là một kết quả tốt, nhưng Bạch Lịch không thể chấp nhận nó về mặt tình cảm, và Giang Hạo cũng không thể chấp nhận nó.
Thiếu tướng đã cắt bỏ một chân vì bảo vệ phụ tá của mình, đây chắc chắn là bóng ma vĩnh viễn trong lòng Giang Hạo, cảm giác áy náy và tự trách không thể biến mất, muốn bồi thường cho Bạch Lịch, muốn giúp Bạch Lịch, xin lỗi hắn hết lần này đến lần khác.
Bạch Lịch đành phải an ủi anh ta, không có gì cả, chỉ một cái chân, mà thôi, hắn có rất nhiều tiền, giải ngũ về sống bình thường cũng không có vấn đề gì cả.
Bạch Lịch có thể không biết rằng nếu hắn giận cá chém thớt một chút, nếu hắn ghét bỏ Giang Hạo một chút, nếu như than trách số phận bất công, anh ta có thể sẽ không đau lòng như vậy.
Nhưng hắn lại quá tỉnh táo.
Bạch đại thiếu gia rất hiểu chuyện, nếu không chắn cho Giang Hạo, có lẽ Giang Hạo sẽ chết.
Nếu đã quyết định cứu ai đó rồi sau đó đổ lỗi cho họ vì khiến bạn mất một chân, thì thôi đừng cứu làm gì.
Cho nên hắn cũng không trách Giang Hạo, hắn biết cho dù không có Giang Hạo, sớm muộn cái chân này cũng không giữ được.
Một chân đổi lấy mạng một đồng đội, Bạch Lịch cảm thấy cũng không tệ, ít nhất nó còn có giá trị hơn so với cách tàn phế lặng lẽ như nguyên tác.
Lục Triệu không biết Bạch Lịch nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy Bạch Lịch như đang lơ lửng trong vũ trụ, không biết mình sẽ đi đâu, không thể rơi xuống đất, cũng không muốn ghét bỏ ai, từng cơn phẫn nộ chỉ có thể trách móc với hư không.
Ai cũng thích nói đạo lý, nhưng không ai muốn trở thành một người sống có đạo lý cả, vì điều đó rất khó và mệt mỏi.
"Thôi đừng nói nữa," Bạch Lịch thấy Lục Triệu không trả lời, hơi lo lắng kéo tay Lục Triệu.
"Không được nhắc tới những trận đã đánh.
Đây là truyền thống tốt đẹp của quân đội chúng ta."
Lục Triệu "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, ngón tay vẽ lên lòng bàn tay Bạch Lịch.
Làm lòng Bạch Lịch ngứa ngáy, nhịn không được hỏi: "Hoa tươi, em làm gì vậy?"
"Cho hết mùi." Lục Triệu thành thật trả lời.
Vài giây sau não của Bạch Lịch mới load được ý của Lục Triệu.
Vừa rồi Bạch Lịch ngửi thấy mùi alpha khác còn sót lại trên người anh, nồng nhất là trên đầu ngón tay, lúc này Lục Triệu đang cọ chỗ đó lên tay hắn.
Bạch Lịch chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói: "Anh chỉ mới thấy chó chạy vô chuồng, chưa thấy cái chuồng tự động chạy theo con chó đó."
Lục Triệu nhình thoáng qua Bạch Lịch.
Một lúc sau, anh lại liếc nhìn.
Bạch Lịch hỏi: "Làm sao?"
Lục Triệu khó hiểu: "Sao anh có thể mắng cùng lúc hai người thế?"
Chó vô chuồng, Lục Triệu dù sao vẫn là chuồng, còn Bạch Lịch là chó thật.
Mắng người tám tự mắng mình mười, lại nói thêm vài câu Bạch Lịch sẽ hoàn toàn thành tự mắng bản thân.
"Đệt," Bạch Lịch nhận ra vấn đề, "Anh thực sự không thiết sống nữa."
Lục Triệu cười không ngừng, buông tay Bạch Lịch, đứng dậy, thuận tay vuốt mái tóc rối bù của Bạch Lịch.
"Anh thật sự rất..
không phải dạng vừa." Lục Triệu nói, "Làm chuồng cho anh cũng được."
Nói xong, anh nhấc tay lên, đèn trong phòng bật sáng, sau đó trở về phòng ngủ thay quần áo.
Không ai tiếp tục chủ đề đó nữa, Lục Triệu chỉ nghe vài lời Bạch Lịch nói nhưng đã cảm thấy vấn đề này nếu nói thêm nhiều nữa, anh sẽ phải che miệng Bạch Lịch lại.
Biết rồi thì làm gì? Lục Triệu thầm nghĩ, sẽ không có lần thứ hai anh hỏi Bạch Lịch về loại chuyện này.
Ngay cả khi Bạch Lịch nói với anh, nói bao nhiêu năm qua hắn chịu đựng thế nào, lúc vừa chấn thương chân hắn đau ra sao, bước đi xấu xí thành kiểu gì, Lục Triệu cũng không muốn nghe.
Không phải là không quan tâm, không phải là không khó chịu, mà là cho dù khó chịu thế nào, Lục Triệu cũng không làm gì được.
Người đau là Bạch Lịch, Lục Triệu chỉ có thể đứng nhìn.
Lục Triệu chợt nhận ra giữa người với người thực sự có rất ít chuyện có thể làm cho nhau được.
Quá ít, quá ít khiến anh không thể chịu nổi.
Chờ cửa phòng ngủ của Lục Triệu đóng lại, Bạch Lịch mới lật người khỏi ghế sô pha, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, thất thần vài giây rồi bắt đầu hít thở sâu.
Vừa thở hắn vừa cầm thiết bị đầu cuối cá nhân gửi tin nhắn cho Tư Đồ.
Bạch Lịch: Bạn hiền, hỏi cái, mày có bao giờ thấy hưng phấn khi được ai đó sờ đầu không?
Sau một lúc, Tư Đồ trả lời.
Tư Đồ: Đừng sợ, chó nào cũng thế.
- -
Nhà có nóc chó có chuồng =)))
./..