Vị Alpha Thân Tàn Chí Kiên Này


Edit: Andrew Pastel
Lục Triệu hôm sau thức dậy bị chiếc nhẫn trên tay làm cộm một chút.

Anh mới dần dần nhận ra mình là một omega đã kết hôn.

Nếu như không có chiếc nhẫn này nhắc nhở anh, Lục Triệu cho tới bây giờ thật sự cũng không cảm nhận được.

Anh và Bạch Lịch rất hòa thuận với nhau.

Bạch Lịch là một người rất thú vị.

Lục Triệu nghĩ nếu Bạch Lịch vẫn còn ở trong quân đoàn tuyến một, anh sẽ rất muốn được phân vào cùng đơn vị chiến đấu với Bạch Lịch.

Hắn thú vị hơn nhiều so với mấy tên alpha trong quân đội.

Lục Triệu rời khỏi giường, ngay khi vừa đứng dậy, lớp màn che của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn tự động mờ đi, ánh nắng ban mai của Đế quốc tràn ngập khắp căn phòng.

Được sự cho phép của Lục Triệu, robot quản gia hình tròn bước vào cửa, đội trên đầu một bộ quần áo mặc nhà mới chuẩn bị.

Lục Triệu liếc nhìn bộ quần áo ngủ đang mặc trên người, bộ này cũng là bộ ngày hôm qua Bạch Lịch lấy ra từ tủ quần áo của mình.

Cuộc hôn nhân của Lục Triệu và Bạch Lịch diễn ra quá vội vã, hoặc là cả hai đều không ngờ, không biết xử lý thế nào, ngay cả việc chuyển đến căn hộ này cũng là quyết định bừa cho xong, bản thân Lục Triệu thậm chí còn không mua bất động sản nào mà ở trong ký túc xá quân đội từ đó đến giờ.

Đang phân vân không biết có nên nhờ Hoắc Tồn mua hai bộ quần áo đưa lại đây không, đã nghe thấy robot quản gia phát ra hai tiếng "didi", sau đó là một giọng nói nũng nịu: "Chào mừng cậu chủ về nhà nà~ mua~"
Lục Triệu ngây người.

Giọng của Bạch Lịch vang lên ở cửa, Lục Triệu mới nhận ra rằng đây là lời chào mừng cái tên Bạch Lịch này cài cho robot quản gia.

Bạch Lịch có vẻ vừa đi tập thể dục về, mồ hôi nhễ nhại, sờ soạng tóc mái ướt đẫm trên trán, đi tới cửa phòng ngủ của Lục Triệu nhìn một cái: "Hoa tươi, em dậy rồi à."
"Ngôn ngữ tiếp đãi của robot quản gia khá thú vị.." Lục Triệu không rảnh suy xét xem tân hôn xấu hổ thế nào, nghe giọng nói của robot quản gia đã đủ xấu hổ rồi.

Bạch Lịch phì cười: "Hài lắm hả, nếu không thích em có thể đổi."
"Có thể thay đổi?"
"Đúng," Bạch Lịch vừa uống nước vừa đáp, "Tối hôm qua anh đã bổ sung quyền quản lý căn hộ này cho em rồi.

Sau này em có thể tự mình sắp xếp theo ý thích."
Lục Triệu bất ngờ, dù gì căn nhà này cũng là tài sản riêng của Bạch Lịch, tuy rằng trên danh nghĩa là bạn đời hợp pháp nhưng quan hệ của họ không phải là quan hệ bạn đời thực sự.

Lục Triệu nghĩ tới đây cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: "Cám ơn."
"Em dùng phòng tắm trước đi, anh chờ em ra rồi tắm sau." Bạch Lịch vô tư gật đầu.

Lục Triệu đáp lời rồi đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua Bạch Lịch, anh vô thức liếc nhìn chân của hắn.

Bạch Lịch hôm nay mặc quần đùi thể thao, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, làn da không hề trắng mà rám nắng, thoạt nhìn là do luyện tập lâu dài, cơ bắp rắn chắc, so với một số quý tộc dựa vào dung dịch dinh dưỡng và luyện tập lên cơ cấp tốc, những thớ cơ của hắn trông rắn rỏi và mạnh mẽ hơn nhiều.

Ánh mắt Lục Triệu dừng lại một chút trên vết sẹo trên chân trái của Bạch Lịch, nó kéo dài từ mắt cá chân lên đến giữa đùi, giống như một con rết thịt vặn vẹo, vừa nhìn thấy vết sẹo đã cảm thấy đau đớn không chịu nổi, không biết làm thế nào Bạch Lịch có thể chịu đựng được khi đó?
Lục Triệu chỉ liếc mắt một cái, không nói nhiều, đi thẳng vào phòng tắm.

"Em có thể tắm bồn cũng được nhưng phải mở nước trước.

Hôm nay anh dậy trễ nên quên mất, em dùng máy vệ sinh nhanh đỡ nha." Giọng Bạch Lịch từ ngoài phòng tắm vọng vào.


Phòng tắm khá rộng rãi, Lục Triệu nhìn thoáng qua đã thấy bồn tắm hai người lớn có thể cùng tắm, khá hiếm thấy ở Đế quốc công nghệ tiên tiến ngày nay.

Máy vệ sinh nhanh chỉ mất ba phút để đạt được kết quả tốt, trở thành sự lựa chọn hàng đầu trong cuộc sống của hầu hết mọi người thời đại này.

Lục Triệu cởi quần áo đứng ở trong máy vệ sinh nhanh, đầu óc nghĩ đến việc Bạch Lịch chân trái bị thương nặng như vậy, chẳng trách hắn chỉ có thể giải ngũ, người ngoài không biết, còn lôi thông tin cá nhân của Bạch Lịch ra chọc ngoáy vào vết thương của hắn.

Nghĩ đến đây, Lục Triệu lại nghĩ đến di chứng mà anh đã phải chịu trong trận chiến tiên phong ở tinh cầu hoang gần nhất, Bạch Lịch bị thương ở chân đã bị người đời đay nghiến như thế, không biết vết thương của anh mà lộ ra thì người ta sẽ bàn tán say sưa đến mức nào nữa.

Lục Triệu vô thức đưa tay lên vuốt bụng mình, tự cười mỉa một cái.

Anh đoán tối qua Bạch Lịch chắc là phải đọc bản báo cáo y tế của anh rồi, nhưng hôm nay lại không thấy nói gì.

Bạch Lịch lấy khăn lau mồ hôi trên đầu do robot quản gia đưa tới, vừa ngồi ở trên sô pha mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân, nhanh chóng phản hồi một ít vấn đề công việc, rồi bấm vào bản báo cáo sức khỏe tối hôm qua Lục Triệu gửi cho hắn.

Nói là một bản báo cáo sức khỏe, nhưng thực chất là nhằm mục đích kiểm tra toàn thân sau cuộc chiến của Lục Triệu, Bạch Lịch đọc kỹ lại bản báo cáo, trong đấy đề cập rằng các cơ quan nội tạng của Lục Triệu đã bị tổn thương do tiếp xúc với chất phóng xạ không xác định của một tinh cầu lạ, ngoài ra còn dẫn đến vô sinh.

Phương pháp điều trị vẫn đang được nghiên cứu.

Bạch Lịch đóng bản báo cáo, ngả lưng trên chiếc ghế sofa êm ái.

Hắn xoa xoa thái dương thì thào: "Sách gốc viết thế này sao? Thật là khốn nạn."
Từ lúc Bạch Lịch mở mắt ra khóc oe oe ở thế giới này, hắn đã biết mình đầu thai sai cách rồi.

Thế giới này giống hệt một cuốn tiểu thuyết ngựa đực (*) mà hắn đã từng đọc ở kiếp trước, giống cả về bối cảnh và nhân vật.

(*) Là dạng tiểu thuyết về 1 thằng đực/công đi chinh phục rồi bình bịch hết em gái/thụ này đến em khác, gom về một dàn hậu cung.

Gọi là ngựa vì giống ngựa có nhu cầu bình bịch rất cao.

Trong cuốn tiểu thuyết có tựa đề "Alpha số một của các vì sao", nhân vật nam chính là một alpha với trí lực rất yếu, cậu ta bị những người khác trong giới quý tộc coi thường từ khi còn là một đứa trẻ, thường xuyên bị so sánh với anh trai của mình, người cũng là Alpha nhưng cực kỳ mạnh mẽ.

Một cách tình cờ, trí lực của nam chính này bỗng nhiên đột phá, dần nổi lên trong quân đội, nhưng tai nạn đã xảy ra.

Con tàu chiến nam chính cưỡi gặp phải cướp biển không gian trong một chuyến tuần tra dài ngày.

Trong trận chiến giữa hai bên, tàu chiến của nam chính đã bị bắn hạ và buộc phải dừng lại ở một ngôi sao hoang xa xôi mà Đế quốc vẫn chưa khám phá ra.

Để trở lại từ ngôi sao hoang, nam nhân vật chính bắt đầu một cuộc hành trình dài, và trí lực của cậu ta ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nhiều omega từ các chủng tộc khác nhau trên các hành tinh khác nhau thần phục, trở thành bạn giường của cậu ta.

Sự nghiệp ngựa giống của nam chính bắt đầu từ đây.

Lục Triệu là omega đầu tiên của nam chính trong tiểu thuyết.

Trong bối cảnh của cuốn tiểu thuyết, Lục Triệu đã ký hợp đồng hôn nhân với nam chính vì gia đình nam chính có ơn với thế hệ cha chú của anh.

Nhưng gia thế của Lục Triệu quá thấp, và Lục Triệu sống trên một vệ tinh (*) khi anh còn nhỏ, chưa có nhiều tiếp xúc với nam chính, nên hôn ước này vẫn chưa công bố.

(*) Một hành tinh nhỏ xoay quanh hành tinh chính, ví dụ như mặt trăng xoay quanh trái đất hay trái đất xoay quanh mặt trời.

Trong khoảng thời gian nam chính mất tích, Lục Triệu được thăng chức và trọng dụng trong quân đội nhờ thực lực bản thân, thế nên gia đình nam chính vẫn chưa phá bỏ hôn ước.


Nhưng không may, không lâu sau, Lục Triệu bị thương một trận đánh, gia đình nam chính ngay lập tức cắt đứt hợp đồng hôn nhân.

Lục Triệu tới tuổi kết hôn, mà hôn ước bị xé bỏ, anh phải gả cho một alpha do hệ thống quang não của đế quốc chọn.

Đoạn này tiểu thuyết kể không nhiều lắm, chỉ nói rằng ngay khi nam chính quay trở lại Đế quốc, cậu ta phát hiện ra rằng người hứa hôn với cậu ta đã kết hôn với anh trai què một chân do trận chiến của mình, dưới sự phẫn nộ cậu ta xông vào nhà anh trai chất vấn, thế là gặp lại Lục Triệu như vậy.

Là một trong những omega trong hậu cung của nam chính, có rất nhiều độc giả yêu thích Lục Triệu.

Trong tiểu thuyết, Lục Triệu là một omega độc lập, mạnh mẽ, lạnh lùng cao ngạo, dùng sức mạnh của mình đè bẹp hầu hết các alpha trong quân đoàn, không giống những người khác trong hậu cung của nam chính, Lục Triệu có cơ thể rắn rỏi và gương mặt anh tuấn.

Một Omega mạnh mẽ như vậy đã mê hoặc nam chính.

Cuối cùng, dưới sự theo đuổi của nam chính, Lục Triệu đã ly dị bạn đời pháp của mình và trở thành một trong những bạn tình của nam chính, đồng thời giúp đỡ nam chính phát triển trong quân đội.

Lúc Bạch Lịch đọc cuốn tiểu thuyết, hắn cảm thấy rằng não của Lục Triệu chắc là hỏng vì đánh trận rồi.

Hắn cũng là một trong những độc giả thích nhân vật này.

Bạch Lịch đánh giá cao tính cách độc lập của Lục Triệu, nhưng hắn không mong đợi những điểm nổi bật này lại trở thành phụ trợ cho hành trình gieo giống của nam chính ngựa đực.

Mà Bạch Lịch, giờ hắn đã trở thành gã anh trai ruột khác họ què chân của nam chính.

Lúc Bạch Lịch nhận ra mình đầu thai thành nhân vật rác rưởi nào, mặt hắn đen như đít nồi, nghĩ đến những bi kịch mình sắp phải đối mặt, đầu Bạch Lịch bốc khói nghi ngút.

Để tránh cho bản thân vướng vào bi kịch như trong tiểu thuyết, Bạch Lịch đã chăm chỉ rèn luyện.

Vài năm trước đó, hắn còn mạnh mẽ hơn so với nguyên tác của cuốn tiểu thuyết, thậm chí còn gia nhập quân đoàn tuyến một khi còn trẻ tuổi, tránh được số phận bị thương ban đầu trong cốt truyện.

Thấy mình quả thực có thể thay đổi số mệnh, Bạch Lịch lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ, không bao lâu sau hắn bị bắn hạ và bị thương trong một trận chiến cơ giáp, thế là lại giống như trong tiểu thuyết, chân trái của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, không bao giờ có thể điều khiển cơ giáp được nữa.

Bạch Lịch đã bỏ ra vô số thời gian và sức lực, nhưng chỉ có thể trì hoãn bi kịch của mình thêm vài tháng.

Sau bao nhiêu năm, nỗi thất vọng vẫn khiến hắn nghẹt thở khi nghĩ đến.

"Anh không định tắm rửa sao?" Giọng Lục Triệu cắt ngang hồi ức của Bạch Lịch, "Trông sắc mặt anh không được tốt lắm."
Bạch Lịch mở mắt ra, Lục Triệu không biết bao giờ đã tắm xong, mặc bộ quần áo mặc nhà Bạch Lịch chuẩn bị cho anh, đang đứng trước cửa sổ lớn cách đó không xa nhìn hắn, cầm trên tay một nửa lọ dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa ăn.

Bạch Lịch xoa xoa mặt, đáp: "Không sao, ngày hôm qua anh chơi game thức khuya quá."
Lục Triệu gật đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn hộ này đủ cao để có thể nhìn ra những ngôi nhà bên dưới.

Quy hoạch khu vực chính của thành phố rất lộng lẫy, hầu hết dân cư sống ở đây đều là quý tộc hoặc quân nhân, bạn có thể nhìn thấy những chiếc xe bay cao cấp mới nhất chạy ngược xuôi trên con đường bán trong suốt giữa không trung.

Cách đó không xa là Tòa nhà Đế quốc nổi tiếng "Ngọc Bích", có văn phòng của hầu hết các quan chức cấp cao của Đế quốc, những người tây trang giày da hoặc quân nhân đeo huân chương quân hàm to lớn đi ra đi vào liên tục.

"Em có vẻ thích khung cảnh ở đây." Bạch Lịch nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, lười đi dép, để chân trần cầm lấy dung dịch dinh dưỡng bước đến bên cửa sổ, robot quản gia bận bịu đi theo hắn lau dọn mấy vết nước, "Hôm qua em cũng nhìn rất lâu."

Lục Triệu suy nghĩ một chút: "Không thể nói là thích, chỉ là sáng sớm hôm nay nhàn rỗi nên muốn xem kỹ trung tâm thành phố thôi."
"Anh thì xem đến chán rồi." Bạch Lịch uống hai ba hớp là hết lọ dung dịch dinh dưỡng.

"Anh lớn lên ở đây.

Trước khi ông ngoại anh qua đời, ông ấy đã đưa anh lên đỉnh Ngọc Bích vài lần, nhìn từ trên đó xuống người bên dưới bé tí như hạt bụi."
Lục Triệu biết Bạch Lịch đang nói về tiền nhiệm của nhà họ Bạch, tên tuổi của vị lão tướng đó rất vang dội trong giới quân sự, đến nay vẫn còn được nhắc tới.

Đáng tiếc là người thừa kế của lão tướng Bạch không mấy khả quan, ông chỉ có một người con gái omega duy nhất gả vào nhà họ Đường, vì hệ thống pháp luật của tầng lớp quý tộc Đế quốc quy định rằng chỉ có alpha mới được thừa kế cơ nghiệp của gia tộc, lão tướng Bạch đành phải yêu cầu con gái của ông sinh đứa trẻ alpha đầu tiên thì phải mang họ Bạch, kế thừa cơ nghiệp khổng lồ và vinh quang nhiều thế hệ.

Đứa trẻ được đưa về nhà họ Bạch nuôi nấng, chính là Bạch Lịch.

Những ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu Lục Triệu, anh không nói với Bạch Lịch rằng anh có hôn ước, cũng không biết Bạch Lịch có rõ hay không.

Anh chậm rãi nhấp một ngụm dung dịch dinh dưỡng, nói: "Vệ tinh nơi em lớn lên không thịnh vượng.

Lần cuối cùng em nhìn xuống nó là trên phi thuyền đi đến hành tinh chính để nhập ngũ."
Bạch Lịch quay đầu nhìn anh, ánh mắt ẩn theo một chút ý cười ấm áp, "Sao thế, không đáng nhắc tới à?"
Lục Triệu bị nụ cười trong mắt Bạch Lịch làm cảm thấy nhẹ lòng, khóe miệng buông lỏng: "Ừm, đúng rồi."
Bạch Lịch không hỏi vệ tinh Lục Triệu lớn lên trông như thế nào, Lục Triệu cũng không kể gì về quê hương anh nơi đầy bụi mù, tội phạm và những người tị nạn tụ tập.

Robot quản gia vừa lau sạch vết nước trên mặt đất, Bạch Lịch lại giơ tay ném lọ dung dịch dinh dưỡng rỗng lên, robot quản gia lăn tại chỗ nhô hai chiếc tay ngắn ngủn ra khỏi thân hình mũm mĩm, bắt lấy lọ nước trước khi nó chạm đất.

Robot quản gia phát ra tiếng hờn dỗi õng ẹo: "Cậu chủ, anh kỳ quớ đi ~ cứ chọc ghẹo người ta hoài à ~"
Lục Triệu: "..."
Bạch Lịch cười sặc sụa.

Lục Triệu buồn bực: "Ký túc xá của em cũng trang bị robot quản gia nhưng không có loại này."
"Anh đầu tư vào một công ty kinh doanh ngành hàng này.

Đây là mẫu anh đặt làm riêng." Bạch Lịch cười nói "Hoa tươi, em thích cái nào, anh sẽ đặt riêng một cái cho em mang về ký túc xá."
Lục Triệu không biết công ty xui xẻo nào vớ phải một nhà đầu tư như Bạch Lịch.

Nhưng trước khi kịp nói gì, thiết bị đầu cuối cá nhân đã đổ chuông.

Vừa bấm nghe, giọng Hoắc Tồn truyền ra: "Thiếu tướng, em đến rồi."
"Anh xuống bây giờ đây." Lục Triệu uống xong ngụm dung dịch dinh dưỡng cuối cùng, thấy robot quản gia máy đã ục ục giơ hai bàn tay ngắn ngủn lên, thủ thế chuẩn bị bắt lấy chai dung dịch.

Khóe miệng Lục Triệu giật giật, nhẹ nhàng đặt cái chai rỗng vào bàn tay mũm mĩm của nó.

Robot quản gia có lẽ đã bị Bạch Lịch hành hạ trong một thời gian dài, lần đầu tiên nó được nghiêm túc đổ rác mà không phải vất vả, mất vài giây sau nó mới hét lên một tiếng sung sướng, "Anh tốt bụng ghê!" rồi ôm cái chai rỗng chạy đi vứt.

Bạch Lịch lại vui vẻ cười ha ha, Lục Triệu nhìn hắn, cảm thấy rất cạn lời.

"Hoa tươi, em tốt bụng ghê." Bạch Lịch nhại theo giọng robot quản gia, rồi nháy mắt với Lục Triệu, "Em đi ra ngoài à?"
Lục Triệu gật đầu: "Đi tới Quân đoàn." Ngừng một chút, anh không khỏi liếc nhìn Bạch Lịch một cái.

Trước khi hôn lễ bắt đầu, Lục Triệu và Bạch Lịch đã gặp và thương lượng một số điều kiện.

Lục Triệu đề nghị được tiếp tục làm việc sau khi kết hôn.

Bạch Lịch đồng ý ngay không cần suy nghĩ, khiến quan quân đi theo làm trung gian của Lục Triệu phải há hốc mồm.

Xét cho cùng, theo quan niệm truyền thống của đế chế, hầu hết các omega phải nghỉ việc về nhà để chuẩn bị mang thai sau khi kết hôn, alpha vẫn luôn là lực lượng chính trong xã hội này.

"Ừm, à mà đấm tên Hoắc Tồn giùm anh một cái nha." Bạch Lịch ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu xử lý thông tin trên thiết bị đầu cuối cá nhân.

Lục Triệu đi tới cửa, nghe đến câu này liền dừng lại: "Sao lại phải đánh cậu ấy?"
"Tối hôm qua, cậu ta add tài khoản Phỏng Chiến của anh định đánh nhau.

Lúc đầu thì muốn đánh tay đôi với anh vài lần.


Sau đó nhìn thấy hồ sơ của anh thì đòi anh dẫn đi đánh trận.

Thằng nhóc chết tiệt, suýt chút nữa làm anh văng ra khỏi bảng xếp hạng top 200 người cao điểm nhất sever." Bạch Lịch hùng hổ, "Quân đội bên em tuyển dụng người ra làm sao đấy, làm anh giận đến mức cả đêm không ngủ ngon".

Phỏng Chiến là tên viết tắt của game mô phỏng chiến tranh giữa các vì sao Bạch Lịch chơi ngày hôm qua, là một game cũ nhưng vì nhà sản xuất có lương tâm, lập trình khắt khe hoàn hảo không lỗi bug nên nó vẫn được những game thủ thích thể loại đánh trận này yêu thích, có số lượng đông đảo những người chơi ổn định.

Lục Triệu cười mấy tiếng, không nói tốt cũng không xấu, tâm trạng thoải mái rời đi.

Sau khi anh rời đi, Bạch Lịch lại nằm xoài chân xuống sô pha, miệng lẩm bẩm: "Ui, người thật còn hấp dẫn hơn trong tiểu thuyết nhiều."
*
Dưới lầu, Hoắc Tồn đang ngồi trên một chiếc xe bay, xe bay quân đội được kết nối với hệ thống Quang não Đế quốc, một số thông báo nội bộ của quân đội đang được phát đi.

Lục Triệu mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, Hoắc Tồn lập tức thấp giọng chào hỏi: "Thiếu tướng."
"Ừm, đi thôi." Lục Triệu gật đầu, ném dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa ăn mang xuống cho Hoắc Tồn, "Chưa ăn cái gì đúng không."
Hoắc Tồn trên mặt vẫn còn buồn ngủ, phụ tá này chỗ nào cũng tốt, chỉ bị cái tội thích ngủ nướng, một beta mà có thể ngủ nhiều ngủ ngon hơn cả omega Lục Triệu.

Ngày nào cũng ngủ đến sát giờ, thường không có thời gian ăn sáng, lại luôn luôn quên mang theo dịch dinh dưỡng.

"Cám ơn thiếu tướng." Hoắc Tồn không khách khí, vặn mở ra dung dịch dinh dưỡng, cười tủm tỉm nhìn Lục Triệu.

Vẻ mặt Lục Triệu vẫn bình tĩnh như cũ, thấy Hoắc Tồn không ngừng nhìn mình, anh nói: "Nhìn cái gì?"
"À, không có gì ạ." Hoắc Tồn xấu hổ thu lại ánh mắt, nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm được, quan tâm nói: "Thiếu tướng, ngài ở chung với ngài Bạch Lịch có ổn không?" Nếu không ổn cậu ta sẽ gọi người xông lên lầu đấm hắn.

Xét riêng về mặt hiệu quả chiến đấu, Hoắc Tồn không quá lo lắng Bạch Lịch sẽ làm gì được Lục Triệu, nhưng thể chất của omega chú định họ sẽ bị alpha dễ dàng áp chế, một khi alpha giải phóng lượng lớn pheromone, cùng với việc bạo lực áp chế trí lực, thiên tính của omega sẽ làm họ phải thần phục dưới chân alpha.

Lục Triệu không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói anh và Bạch Lịch là bạn đời giả, hắn thật sự vô tội, nghĩ một lúc liền nói: "Anh ấy khá thú vị."
Hoắc Tồn thở phào nhẹ nhõm, cậu ta có ấn tượng tốt với Bạch Lịch, tuy rằng cảm thấy Bạch Lịch có hơi không xứng với Thiếu tướng Lục Triệu, nhưng thái độ của Bạch Lịch với Lục Triệu lại khá vừa ý Hoắc Tồn: "Vậy là tốt rồi.

"
"Hôm qua cậu đánh Phỏng Chiến với Bạch Lịch à?" Lục Triệu hỏi.

Hoắc Tồn lập tức phấn chấn: "Nói đến chuyện này, em phải khen anh ta mấy câu, Thiếu tướng, đừng nhìn Bạch Lịch cà lơ phất phơ, anh ta đánh game giỏi lắm đấy! Em vốn muốn thay anh trút giận nên mới thêm tài khoản Phỏng Chiến định đánh chết anh ta, nhưng không ngờ hóa ra anh ta lại là boss của khu sao chính.

Oa, ngày hôm qua đem em đi nghiền nát mấy trận đối kháng, đây là khu sao chính đó, bao nhiêu cao thủ trong đó! Vậy mà anh ta nghiền nát hết! Quá ghê!"
Lục Triệu nói một tiếng "ừm": "Vừa nãy xuống lầu, anh ấy nhờ anh gửi cái này cho cậu."
"Gì vậy ạ?"
Lục Triệu giơ tay đánh vào gáy Hoắc Tồn một cái: "Anh ấy cảm ơn cậu làm anh ấy suýt chút nữa rớt ra khỏi top 200."
Hoắc Tồn: "..." Bạch Lịch đúng là một gã nhỏ nhen.

Ngay sau đó Lục Triệu lại đánh thêm cái nữa sau đầu.

Hoắc Tồn sửng sốt: "Sao đánh em nữa vậy?!"
Lục Triệu thờ ơ nói: "Này là anh đánh, vì dám làm mất mặt quân đoàn."
Hoắc Tồn: "..." Cả nhà anh không ai tốt hết trơn á.

Hoắc Tồn cay đắng một hơi uống cạn dung dịch dinh dưỡng, mùi vị quen thuộc tràn ngập trong miệng, cậu ta chẹp miệng nói: "Uống cái này cả ngày, thật là chán.

Em hóng tiệc quân đoàn tháng này xem ăn gì quá, hy vọng có thú mai cua trên hành tinh Đen hoặc chim sẻ ăn quả trên hành tinh B06."
"Có thể no bụng được thì hài lòng đi." Lục Triệu ngừng trả lời mấy câu lải nhải của cậu ta, bắt đầu nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân, ổn định giải quyết một số văn kiện cần thiết.

-
Không phải ai hay cười người đó cũng thật sự vui vẻ, cái hài hước của Bạch Lịch chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho linh hồn đã héo mòn của ổng thôi.

Nghĩ đến việc sau này mình thảm hại như vậy mà cố cách mấy cũng không thay đổi được, chỉ có thể sống để chờ bi kịch đến thì thật là.....!là t treo cổ chết quách đi cho xong rồi.

Sau này lỡ yêu phải Lục Triệu mà biết trước vợ mình chạy theo thằng khác thì khổ thôi rồi luôn.

./..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận