-Oa...oa! - tiếng khóc của một cậu bé vang vọng cả bệnh viện.
Người mẹ cười trong hạnh phúc và ngủ thiếp đi vì kiệt sức, còn người bố thì mỉm cười trong hạnh phúc đê chào đón đứa con đầu lòng của mình.
---2 tiếng sau---
Người mẹ thức dậy và hỏi chồng mình:
-Anh định đặt tên cho con mình là gì?
Người chồng đắn đo suy nghĩ và nghĩ ra được một cái tên:
-À! Vậy thì đặt con là Hiển em nhé! - Rồi cả hai vợ chồng ôm đứa con của mình mỉm cười trong hạnh phúc.
Hiển rất ngoan, lúc nào cũng làm ba mẹ vui lòng rồi khi Hiển ba tuổi ba mẹ muốn Hiển có thêm một người em để cả hai tâm sự, trò chuyện cho nhà đỡ yên ắng và Hiển cũng đỡ buồn vì có người chơi cùng.
Thế rồi đứa con thứ hai cũng đã được sinh ra trong sự đón nhận của cả gia đình nhỏ. Bố mẹ đặt tên cho đứa con thứ hai của mình là Hiệp, Hiệp và Hiển chơi với nhau rất thân và hiểu nhau. Đi đâu cả hai anh em cũng đi chung, Hiển có gì cũng nhường cho Hiệp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Hiển và Hiệp đi học. Hiển học lớp năm còn Hiệp học lớp hai, mỗi ngày cả hai đều được đưa đi học nhưng có lúc hai anh em phải tự đi vì bố mẹ bận việc buôn bán.
Bố mẹ muốn có con gái vì cả hai đứa con của mình đều là trai. Mỗi lần Hiển và Hiệp về ngoại chơi thì đều chơi cùng với các em gái, cả hai rất nhường nhịn và thương các em nên bố mẹ mới quyết định sinh cho hai anh em một đứa em gái.
Và rồi đứa con thứ ba được sinh ra nhưng đứa con thứ ba lại là con trai nên họ nghĩ trời không cho họ có con gái vậy thì với ba chàng trai này chắc chắn sẽ làm họ có một tổ ấm hạnh phúc.
Khi đứa con thứ ba được một tuổi thì gia đình bên nội của ba anh em mới liên lạc với gia đình nhỏ của họ và nói với người chồng:
-Alô! Con trai hả? - người mẹ lên tiếng.
-Vâng! Con đây! Mẹ có chuyện gì hả mẹ? - người chồng hỏi.
-Thì chuyện là vầy: mẹ thấy cả nhà con năm người mà sống vào cái việc buôn bán tạp hóa ít ỏi đó thì làm sao nuôi được cả gia đình? Nên mẹ tính là gia đình con cứ qua cái đất nước Mĩ này và sống cùng với mẹ và các em của con để tiện lợi giúp đỡ!
Người chồng nghe vậy cũng mừng lắm rồi nói:
-Vâng mẹ để con bàn lại với vợ con đã!
-Ui trời! Chồng nói thì vợ phải nghe cần gì mà bàn bạc hả con? Con cứ thu xếp hành lí đi rồi mẹ gửi tiền mua vé máy bay về cho gia đình con.
Nói xong bà cúp máy còn người chồng vì quá vui nên bảo vợ thu xếp hành lí liền và đi chia tay hàng xóm, gia đình, bạn bè,...Người vợ thấy không yên tâm lắm nên hỏi chồng:
-Liệu có ổn không anh? Trước giờ mẹ không thích em sao lần này lại kêu gia đình mình qua Mĩ ở với mẹ? Em không muốn đi đâu!
Người chồng quát:
-Bà suốt ngày chỉ biết lo nghĩ lung tung. Hồi trước mẹ không thích bà nhưng bà cũng sinh ra ba đứa cháu nội ẹ rồi còn gì! Chắc mẹ đã có cái nhìn khác về bà rồi!
Người vợ thấy vậy liền bảo Hiệp và Hiển đi thu xếp quần áo chuẩn bị sang Mĩ ở với bà nội. Cả hai anh em nghe tin liền khóc òa lên nói:
-Con không muốn sang Mĩ đâu! Con muốn ở lại đây với các em thôi!
Người mẹ ôm chầm lấy hai con của mình nói:
-Ngoan mẹ thương! Con sang Mĩ ở với nội rồi ba mẹ đi làm kiếm tiền mua vé cho con về Việt Nam thăm các em! Con chịu không?
Hiệp vì còn nhỏ nên nghe mẹ nói thế thì lau sạch nước mắt và hỏi kĩ lại mẹ:
-Thật không mẹ?
-Thật chứ con! - người mẹ trả lời dịu dàng.
-Vậy thì vui quá! Con đi dọn quần áo liền!
Người mẹ mỉm cười hài lòng nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nhìn thấy Hiển vẫn ngồi im không chịu nhút nhích. Người mẹ lại gần hỏi:
-Sao con vẫn còn ngồi đây mà không đi thu xếp quần áo?
Hiển nói:
-Mẹ nói dối! Con qua Mĩ ở với nội chắc chắn là lâu lắm mới được về.
Người mẹ bất lực trả lời:
-Thôi! Con ngoan mẹ thương! Bố con mà biết con không chịu đi thu xếp quần áo là bố mắng con đó!
Hiển sợ bố nên đi vào phòng thu xếp đồ đạc...