Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu
ngày kể từ khi Tùng Anh xa tôi.

Nhưng tôi biết, chỉ vừa mới đây thôi,
có lẽ do quá nhớ hoặc quá nuối tiếc những tháng ngày chúng tôi đã trải qua mà
tôi vẫn cố gắng không chấp nhận sự thật, rằng là anh ấy đã lên máy bay và cách
xa tôi hàng nghìn kilomet.

Paris hoa lệ...

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một
người con trai mà phải phá giá bản thân đến kịch sàn như vậy.

Cũng đáng... Tùng Anh là “người của
công chúng”, mọi cô gái đều muốn có anh ấy. Suất học bổng toàn phần sang Pháp
là do anh tự kiếm được; trước khi lên đường du học đã làm quản lý kinh doanh
một mạng lưới bán hàng đa cấp ở tuổi 19; hát cực hay và chơi piano cực đỉnh;
biết nấu ăn, thậm chí khá ngon. Thế nào? Hình mẫu lí tưởng chưa? Vậy thì tại
sao anh đã “từng” là của tôi? Đừng thắc mắc, chính tôi cũng đang đập đầu bồm
bộp vào tường mà vẫn chưa có câu trả lời đây...

Đôi khi tôi đứng lặng trước gương
hàng giờ liền, nhìn mình một lượt rồi cười nhạt:

- Mình mà không xấu thì cũng... xinh
phết ấy chứ...

Hài hước, nhỉ?

Biết vậy, nên tôi vẫn tự an ủi, rằng: “Người đàn bà tầm
thường mới cần nhiều nhan sắc, bởi người đàn ông tầm thường dùng mắt nhiều hơn
trái tim”. Thực ra, không phải tôi mờ nhạt, tôi cũng là tác giả của
một số truyện ngắn với một số lượng đông đảo những người yêu mến, có chút cá tính
dở hơi cộng một cái đầu khá nhiều suy nghĩ kiểu lộn ruột... Chỉ là do Tùng Anh
quá chói lóa, khiến tôi phần nào nhòe nhoẹt khi đi bên anh ấy mà thôi...

Tôi ghét cái cách những đứa con gái
khác vây lấy anh ấy hỏi han trò chuyện khi chúng tôi đang hẹn hò. Giống như tôi
chẳng hề tồn tại bên cạnh anh hay vô hình, đại loại là như vậy. Chẳng những
thế, anh còn tươi cười hớn hở bắt chuyện lại nhiệt tình, khiến tôi trở nên vô
duyên và thừa thãi kinh khủng. Cho đến lúc họ bỏ đi, tôi ấm ức, hậm hực thì anh
ôn tồn giải thích:

- Phải giữ hình tượng em ạ, anh là
người kinh doanh mà. Toàn mấy đứa cấp dưới của anh đấy.

Anh có vẻ luôn tự hào về bản thân…
Tôi cũng tự hào vì anh…

Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ
nhất, còn anh thậm chí bỏ một năm thi đại học để đầu tư cho công việc và chuyến
du học đã nắm chắc trong tay.

Tôi chẳng nhớ được chúng tôi đã đến
với nhau như thế nào, tự nhiên lắm. Nhưng có lẽ, điều khiến Tùng Anh bị cuốn
hút chính là sự khác người của tôi…

Đó là một buổi chiều đầy nắng
và…không có gió…

Trong khi dòng người đang cố chen
chúc nhau, nhích lên từng bước, và mặt ai cũng như mặt tôi: cau có, khó chịu.
Thì một “thằng” Liberty xanh ngọc ngớ ngẩn vượt lên trước tôi, cứ vừa đi vừa
bóp phanh đột ngột. Ban đầu tôi chỉ cười thầm và nghĩ: “Chắc thanh niên này mới
được mẹ mua xe nên đi đứng manh động”. Cho đến lúc dòng người đã thưa bớt, nếu
di chuyển từ từ thì vẫn có thể đi đều và đoạn đường sẽ chẳng mấy chốc mà thông
thoáng. Nhưng không, thằng Liberty vẫn lập lờ trước mặt tôi một cách lì lợm.
Tôi sốt ruột bấm còi inh ỏi, thì nó quay lại nhìn tôi, toe toét. Mặt tôi bỗng
đần thối, rồi ngay lập tức, các nơ-ron thần kinh của tôi hoạt động hết tốc độ:

- Hiểu! Thằng này đang trêu ngươi
mình đây mà!

Tôi bực mình, đi chậm lại, khi giữa
hai chúng tôi có một khoảng cách an toàn, vừa đủ, thì tôi bất ngờ vọt lên, áp
sát, vỉa đầu thằng Liberty bằng một cú “tráng trứng” điệu nghệ. Tôi đoán là nó
có giật mình, loạng choạng. Vì sau đó nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy nó đã
cách xa mình một đoạn dài. Đến lượt tôi cười thầm đắc thắng:

- Này thì đùa với Ninja Rùa…

Nào ngờ chưa đầy một phút sau, nó lại
lao lên, lần này chạy song song với tôi, dai như đỉa. Tôi giảm tốc nó cũng giảm
tốc, tôi tăng tốc nó cũng tăng tốc, tôi phanh nó cũng phanh mà tôi ga nó cũng
ga. Cứ thế, nó đuổi theo tôi gần hai cây số. Đường nào vắng, tôi cứ năm mươi,
sáu mươi mà vít, nó cũng chẳng kém tôi một giây. Mải nhờn với nó, tôi không để
ý đến đoạn đèn đỏ, ngang nhiên phóng qua. Lập tức hai đồng chí giao thông áo
vàng rực rỡ như màu nắng ban mai hùng hổ xông tới, chĩa thẳng cây gậy đen trắng
về phía tôi tuýt còi tưởng văng nước bọt. Tôi giật thót mình, mồ hôi vã ra như
tắm, thề có cụ Các Mác và Bác kính yêu rằng từ hồi biết đi xe máy tới giờ, tôi
chưa bao giờ bị “tấp vào lề” như thế này. Thôi thì bố ở nhà đã dặn:

- Công an là bạn của dân con ạ. Nó có
bắt thì cũng đừng chạy, xuống nộp phạt là nó cho đi ngay.

Đến bây giờ tôi mới thấy thấm thía…
Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng: người
lớn chẳng bao giờ sai, họa chăng là do họ…chưa kịp đúng!

Hai đồng chí giơ tay chào tôi rất
lịch sự, cất giọng:

- Chị có biết chị đã vi phạm luật an
toàn giao thông gì không?

Tôi mếu máo:

- Dạ cháu biết ạ.

Hai đồng chí mỉm cười trìu mến:

- Vậy chị muốn nộp phạt hay muốn giữ
xe?

- Dạ cho cháu nộp phạt…

- Thế cầm ở đây bao nhiêu?

- Dạ cháu…

Tôi thấy nước mắt sắp tuôn ra dào
dạt. Quả thực hôm nay trong người chỉ còn đúng số tiền đủ cho bữa tối. Sinh
viên cuối tháng, “lương” chưa được nhận, ăn mỳ tôm sống cả tuần, xăng xuống gần
vạch đỏ, tiền điện thoại còn chẳng có mà gọi về nhà cầu cứu nữa là nộp phạt với
chả giữ xe… Mặt tôi lộ rõ vẻ lo sợ và phần nào đó…đau khổ. Lại càng cuống lên
khi nhận thấy vẻ mặt hai bác “sự” bắt đầu sốt ruột, nóng mắt và đã tắt nụ
cười... Đang khốn khổ khốn nạn thì sau lưng tôi, một giọng nói ấm áp chợt vang lên:

- Hai chú thông cảm ạ. Em cháu mới ở
quê lên, cưỡi trâu quen rồi, lần đầu đi đường Hà Nội nên hơi “ngáo”. Hai chú
cho cháu nộp phạt thay em cháu.

Tôi ngỡ ngàng, há hốc mồm, tưởng vừa
lạc vào vườn cổ tích, và “thằng Liberty dở hơi” lại giống như hoàng tử
bạch mã cứu tôi thoát khỏi hai “mụ phù thủy” áo vàng. Hai đồng chí giao thông
bật cười vì câu xỉa xói tôi của nó, rồi dịu dàng:

- Vượt đèn đỏ, phạt bốn trăm, lần sau
rút kinh nghiệm nhé.

- Vâng. - Nó nhanh nhẹn rút ví.


- Mời anh kí vào biên lai này.

- Vâng.

Sống lưng tôi lạnh toát. Không hiểu
sao mặt tôi cứ đờ ra, đứng yên bất động. Sau vài thủ tục giao dịch nhanh gọn,
tôi thấy hai đồng chí giao thông một lần nữa giơ tay chào, “thằng Liberty” cũng
đưa tay chào lại như thật. Tôi bỗng ngẩn ngơ, chẳng biết nên cảm ơn hay nên gào
vào mặt nó nữa. Nó từ từ bước về phía tôi, đưa mắt dò xét một lượt rồi bật cười
châm chọc:

- Muốn chết à?

- Thế đấy tưởng đây thích sống à? -
Tôi cay cú vặn lại.

- Còn
non và xanh lắm…

Nó lắc
lắc đầu ra cái vẻ ta đây đầy mình kinh nghiệm, ngứa mắt. Tôi lặng im, không dám
cãi. Dù sao cũng là do tôi hiếu thắng, lại bất cẩn nên mới gây ra hậu quả
khiến… nó phải gánh chịu, tôi cảm thấy to tiếng với nó lúc này quả là một hành
động “bất nghĩa” và vô ơn. Như cũng chẳng muốn làm khó cho tôi, nó vào thẳng
vấn đề:

- Thế
bây giờ thanh toán như nào nhỉ?

Tôi rùng
mình. Sinh viên, đứa nào chẳng bị tiền nó… vật? Cứ nghĩ đến cái cảnh tháng sau
cũng đói rã rời và hùng hục làm thêm trả nợ, tôi lại thấy ruột gan quặn thắt
từng hồi, trong khi tôi còn hàng trăm thứ tiền phải nộp, hàng tỉ việc cần phải
chi tiêu. Rồi, không để tôi vật vã với mớ cảm xúc lòng vòng lâu, nó đề nghị:

- Sang
quán café bên kia ngồi thương lượng.

Mặt tôi
ngắn tũn lại. Nó cư xử quái dị chưa từng thấy, nhưng vô cùng “thâm hiểm”, mỗi
hành động của nó đều có mục đích và biết cách đẩy người ta vào trạng thái
“không thể chối từ”. Tôi thực sự khó mà làm trái lời nó vào lúc này, đành miễn
cưỡng dắt xe lẽo đẽo theo sau nó…

Nó chọn
chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có mấy chậu hoa tím nhỏ li ti treo lủng lẳng trên mái
hiên, nên thơ khủng khiếp. Tôi ngập ngừng mãi, không dám ngồi xuống chiếc ghế
đối diện nó, không phải tôi làm duyên làm dáng gì sất, mà tôi sợ phải đối mặt
với thằng “thanh niên bí ẩn” đó. Tôi sợ nó lại bắt lỗi, rồi lại dồn tôi vào
những tình thế khó xử tương tự. Chẳng hỏi tôi xem muốn uống gì, nó vẫy chị phục
vụ:

- Cho em
một nâu đá và một cam tươi.

Tôi vẫn
lặng thinh, đưa mắt nhìn xa xăm, ngây thơ vô tội…

Nó bỗng
lên tiếng:

- Tình
hình là đằng ấy khai rõ tên tuổi địa chỉ để tớ còn biết đường ghi sổ nào?

- Sổ gì?
- Tôi giật mình.

- Sổ nợ.
- Nó nhăn nhở.

Tôi thở
dài, khai một mạch không chớp mắt:

- Nguyễn
Nhật Nguyên, sinh ngày 17 tháng 8 năm một nghìn chín trăm hồi đó... Sinh viên
năm thứ nhất học viện Báo chí và Tuyên truyền khoa Báo lá cải chuyên ngành bán
báo dạo.

Nó hơi
ngớ ra vì sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, làm tôi khấp khởi mừng thầm,
tưởng đã ép được nó vào thế bị động. Chẳng ngờ, ít giây sau, nó nhoẻn miệng
cười tinh quái:

- Trước
cách mạng tháng Tám bố mẹ làm nghề gì? Địa bàn hoạt động ở đâu?

Tôi đứng
hình toàn tập!

+++

Sau lần
gặp gỡ đó, tôi bắt đầu giữ liên lạc với Tùng Anh, và thôi không gọi anh là
“thằng Liberty ngớ ngẩn” nữa. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi quyết tâm, bằng mọi
giá sẽ trả lại cho anh số tiền nộp phạt ấy. Tôi không sống được trong cảm giác
mắc nợ người khác… Và rồi, càng tiếp xúc tôi càng nhận ra: Bạn có thể học hỏi
khá nhiều điều hay ho ở một chàng trai Bảo Bình.

Tùng Anh
cũng vậy, anh giống như cái TV với một kho tàng kiến thức đồ sộ. Từ kênh “MTV”
đến “Thế giới động vật”, thậm chí cả “Bản tin thời tiết” và “Bạn của nhà nông”
anh cũng nhập hết. Đôi khi tôi cảm tưởng không thể tìm ra một khiếm khuyết từ
Tùng Anh, hoàn hảo và viên mãn tựa mặt trăng ngày rằm. Đâm ra tôi… tủi thân.
Chính tôi, khi hai đứa đã là một đôi, vẫn là đứa thường xuyên đòi chia tay vì
cái lí do vớ vẩn nhất Trái đất: “Em cảm thấy không xứng với anh!”. Những lúc
ấy, Tùng Anh thường gắt um lên:

- Em vừa
nói cái gì đấy? Em đang sống ở thời kì đồ đá à mà còn có những suy nghĩ tiêu
cực thiếu tiến bộ như thế? Em có bao giờ tự hỏi tại làm sao anh lại yêu em mà
không phải người khác không?

- Em
có... - Tôi yếu ớt gật đầu.

- Vì sao
nào?

- Em mà
biết thì em đã chẳng nói là em không xứng... - Tôi gần như bật khóc khi trả
lời.

Anh im
lặng thôi không cáu nhặng lên nữa, rồi kéo tôi vào lòng, thủ thỉ:

- Anh
phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Vì em hiểu anh, thế thôi. Em có cái nhìn
như xuyên thấu tâm can người khác ấy. Em giống bông hoa nhỏ, cần anh che chở
lắm, biết không? Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lớn lao như bây giờ
cho đến khi gặp được em. Đừng quan trọng chuyện anh là ai, anh có những gì, bởi một người phi thường thì chỉ
cần yêu một người bình thường mà thôi, anh muốn em hãy cứ là em
khi ở bên anh. Ngày mới quen, em đâu có bi quan như thế này?

Tôi
ngước lên nhìn anh, như con mèo run rẩy trong lòng bàn tay anh. Tùng Anh dịu
dàng lau nước mắt cho tôi, hạ giọng:

- Từ nay
cấm em đề cập lại vấn đề này một lần nữa. Anh không thích đâu.


Tôi gật
đầu như cái máy, hạnh phúc tràn trề...

- Vậy
anh sẽ yêu em bao lâu?

Tùng Anh
cười hiền hậu, xoa đầu tôi nhè nhẹ:

- Rất
lâu, người yêu ạ.

Tùng Anh
là thế, luôn luôn bí hiểm. Có điều, tôi hiểu anh rất rõ. Tôi biết câu trả lời
đó không hề mang tính chất khẳng định.

+++

Mùa thu
là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất. Chính xác là cuối thu.

Tôi
thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái,
át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh
hát véo von:

“...
Từng ánh mắt

Nụ cười
của em

Cho anh
quên đi nhọc nhằn

Niềm vui
mỗi khi thấy em...

Và anh
sẽ hát, từ sâu tận nơi trái tim này

Là người
con gái đanh đá, đã in vào trong lòng anh...

Từng
phút giây anh luôn thấy nhớ em

Từng phút giây anh luôn mong có em

Và từng phút giây anh chỉ muốn được
gần em

Để mình cùng trao nụ hôn em nhé...

Hãy nói ra nếu em thấy nhớ anh

Hãy cho anh biết nếu em rung động

Mỗi khi gần bên nhau, để anh được cầm
tay em...

Hạnh phúc nếu anh có em...”

Anh chắc không biết, mặt tôi cũng
đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại tôi, hỏi hồn nhiên:

- Anh hát hay, em nhỉ?!

- Vâng, hay lắm.

Tôi cố nín cười... Con trai Bảo Bình
thích được nghe những lời tán dương từ người mình yêu, nhưng không được sáo
rỗng, mà phải thật lòng... Ôm anh chặt hơn, để rồi cảm nhận được nhịp đập cả
hai trái tim đang hòa vào nhau, ấm áp lắm…

Bên cạnh Tùng Anh, không cần phải cao
siêu, không cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai một cô bé
ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng cho tôi thế nào là nhận thức cảm
tính, thế nào là nhận thức lí tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu
toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu,
hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện. Ít ai
chịu đựng nổi tính tình kì cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống
bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết.
Bởi: “Những gì Bảo Bình
nghĩ, nửa thế kỉ sau người khác mới hiểu được”, tốt nhất hãy cứ để anh
hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi,
là đủ…

Tùng Anh có nhiều cách biểu lộ tình
cảm rất độc đáo. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói đều mang lại một bất ngờ nho
nhỏ. Đó là ngày 20/10 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi
gào lên trong điện thoại:

- Tại sao phải bận vào ngày này chứ?
Em đã hẹn với Chi và Quân cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành con dở hơi
đáng thương trong mắt họ phải không?

- Anh có muốn thế đâu. Nhưng công
việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập
huấn kĩ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?

Tôi nức nở:

- Lúc nào anh chẳng có lí do chính
đáng.

Tùng Anh dỗ dành:

- Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay
nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng Chi và Quân vào ngày này?

- Anh đi đi!

Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném
vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa? Vậy là công việc
đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. Tùng Anh
gọi lại, tôi nhất quyết không nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải lo
giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi
thua!

Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã
gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra,
xem ai đó có xót thương hay không. Bỗng điện thoại hiện số của Tùng Anh. Tôi
lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái
ngủ vô cùng giả tạo:

- Ưm… làm sao?

- Em ra ngoài ban công đi.

- Không ra.

- Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang

đứng trước cửa nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?

- Cái gì?

Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập
vào mắt tôi là quả bóng bay hình Hello Kitty được nối bởi một sợi dây dài, một
đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì
cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện một mảnh giấy gấp làm tư treo
kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:

“ Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu
thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi công chúa, anh lại phải về
công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em một bữa spaghetti tự
tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy…

P/s: Quà 20/10 của em anh gửi cô chủ
nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em.”…

Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương
vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm một mình. Tùng Anh “dị” từ tính cách đến
những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy
tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn cố dành
chút thời gian bày trò làm tôi vui… trong khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi
thấy mình có lỗi quá…

Và đó là ngày 20/10 tôi hạnh phúc
nhất trong đời…

+++

Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu
rạn nứt.

Giải thích theo khía cạnh Vật Lý thì
cũng dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì phát
nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên. Với Tùng Anh, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn
là cái tính trẻ con, cố chấp. Tùng Anh mải mê với mấy chương trình giới thiệu
sản phẩm, với mấy talk show, và triền miên với kế hoạch tìm người thay thế để
anh yên tâm lên đường du học. Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một
chàng trai 20 tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy, hụt
hẫng lắm. Tôi khóc nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không để anh biết, âm thầm
thôi. Và cũng không hề đòi chia tay, bởi có lần Tùng Anh nói với tôi:

- Em có hiểu ý nghĩa của những đường
chỉ tay không?

- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có
thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không? - Tôi ngây ngô hỏi
lại.

Anh nắm tay tôi, dịu dàng:

- Anh không chắc, nhưng nếu đúng như
em nói, thì: số phận đều
nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả
đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số
phận mình đi đường nào mà thôi.

Tôi ghi nhớ lời anh dạy, và cố gắng
không làm điều gì để phải hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi
quá ích kỉ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ
ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức…

+++

Những ngày cuối cùng anh còn ở Việt
Nam, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ
đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi, và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ
về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng
tôi lang thang trên khắp những con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một
hình ảnh Hà Nội thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật
chặt, chẳng muốn rời. Đêm cuối tháng Sáu, cái nóng vẫn hầm hập trên mặt đường
như hờn giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư… Tôi còn bao
điều muốn nói, mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên
bàn tay tôi, ngập ngừng:

- Nguyên
à… chúng ta…chia tay nhé…

Tôi giật
bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người. Lắp bắp:

-
Anh…anh vừa nói gì cơ?

Tùng Anh
siết bàn tay tôi chặt hơn.

- Anh
suy nghĩ kĩ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời…

- Nhưng
anh đã nói là em cần anh che chở? - Tôi bàng hoàng, lạc cả giọng.

- Chính
vì thế - Tùng Anh nghẹn ngào - Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh
chăm sóc em…

- Em
không cần! - Tôi òa lên.

- Đừng
cãi anh… Em trẻ con lắm.

- Nhưng
em…

Anh ngắt
lời tôi:

- Em còn
chưa hiểu tính anh hả Nguyên?

Tôi cắn
môi. Tôi hiểu anh chứ, nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật. Rằng anh là con
trai Bảo Bình, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định điều gì, thì có
trời mới thay đổi được. Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây? Cố níu kéo, khóc nấc
lên:

- Xin
anh…đừng…

Anh lắc
đầu.

- Nghe
lời anh đi.

Tôi nghe
trong giọng nói của anh, có cái gì cương quyết lắm. Bất lực, nước mắt tôi đẫm
vai áo anh… Và chúng tôi rời xa nhau như thế…

+++

Tôi
không hề trách Tùng Anh, cũng không đau khổ. Chia tay không phải hết yêu, anh
vì tôi cơ mà! Chỉ là tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn…

Hôm anh
bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, hoặc là sẽ “đau
thương đến chết” mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa,
vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình
cũ. Nhưng không… tôi chẳng thế. Tôi bình thản đến kinh ngạc, dù héo hon tàn tạ
và trong lòng quay quắt. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng…

Đứa bạn
xin cho tôi làm phục vụ ở một quán café của giới nghệ sĩ Hà Nội để tôi có dịp
học hỏi kinh nghiệm và phát huy khả năng, nhưng cái chính là nó muốn tôi không
còn thời gian để nhớ nhung hay nghĩ ngợi linh tinh về Tùng Anh nữa. Ngày đầu
tiên nhận việc, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Quán nhỏ nhưng khá đông khách, được
trang trí chủ yếu bằng những bức tranh trừu tượng trên tông màu đỏ rực rỡ. Tất
cả đối với tôi đều mới lạ. Chị chủ quán tận tình hướng dẫn tôi cách pha chế,
bưng bê, cẩn thận dặn dò cả cách thưa gửi với khách, quả là không hề thừa. Tôi
chăm chú lắng nghe, nuốt trọn từng lời chị chủ quán nói. Bỗng, tiếng chiếc
chuông gió treo ở cửa ra vào reo lên leng keng… Một chàng trai cao lêu nghêu
đẩy cửa bước vào, ném phịch cái ba lô to tướng xuống ghế, ngồi quạt lấy quạt
để. Như muốn chứng tỏ với chị chủ rằng mình rất được việc, tôi nhanh nhẹn bước
ra chỗ cậu ấy, tay cầm menu, miệng cười tươi rói:

- Anh
dùng gì ạ?

Cậu ấy

ngước lên nhìn tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Tôi giật mình, tưởng mặt dính cái gì
hay… cúc áo tuột. Vẫn còn đang lúng túng, mặt đỏ bừng, chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, chợt quay lại thấy chị chủ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi lại càng đâm lo.
Lát sau, chị ấy lại gần, vỗ vai tôi nói nhỏ:

- Đây là
Nhật Minh, cũng là nhân viên quán mình, em ạ. Hai đứa làm quen đi - Rồi chị
quay sang cậu bạn kia, nháy mắt - Minh giúp đỡ bạn nhé. Nhân viên mới.

Ấn tượng
đầu tiên của tôi về Nhật Minh, là cậu ấy rất đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt
sáng màu nâu nhàn nhạt. Và, tôi đã mất ít nhất hai phút để trở lại trạng thái
bình thường khi nhìn vào đôi mắt ấy. Chỉ có điều, Minh không hề cười. Cậu ấy
chỉ gật đầu chào tôi, rồi lặng lẽ vào phòng thay đồng phục và bắt đầu làm việc.

Vài ngày
sau, tôi bắt đầu quen dần công việc và mọi người trong quán. Nhật Minh cũng cởi
mở với tôi hơn. Cậu ấy đã chịu cười mỗi lúc tôi làm trò gì đó ngô ngố như là
trong giờ ăn trưa, lôi mấy chị nhân viên khác ra rẽ ngôi giữa buộc tóc hai bên
rồi phồng má trợn mắt chụp ảnh. Có lẽ tôi bắt đầu thân với Minh từ hôm phát
hiện cả hai đứa đều thích chụp ảnh. Bởi Minh là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và
vì cậu ấy thuộc cung Xử Nữ, nên quan niệm về thẩm mĩ luôn tuyệt đối, những bức
ảnh cậu ấy chụp đều có góc rất đẹp và vô cùng nghệ thuật.

Dễ
nhận thấy ở một chàng trai Xử Nữ là ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh
lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng...đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh
lừa các giác quan của bạn. Ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà
thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ một điều: Xử Nữ cô đơn và nhạy cảm khủng
khiếp. Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ
nhất là không có ai nghe mình nói. Xử Nữ một khi đã tìm được người thấu
hiểu tâm hồn họ, thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn.
Nhật Minh không nằm ngoài số đó…

Khi đã trở thành bạn, Minh thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với
hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà,
khoảng cách giữa hai đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong Minh một trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ dày đặc. Cứ
nhìn cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá
hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả hai tay…thì biết. Hoặc mỗi lúc qua đường, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:

- Bám chắc vào, nhanh lên.

Tôi nhìn Minh, phì cười:

- Hà Nội sao phải vội?

Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là con nhóc học vỡ lòng và nếu không để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người
mênh mông vậy.

Ở quán, Minh được hầu hết khách hàng quý mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng thẩm thấu nghệ thuật cao. Đặc biệt Minh rất thân thiết với
ông Trung - một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông Trung rằng tôi là một cây
bút trẻ có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:

- Con có đôi mắt… sắc xảo quá!!!

Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa…

+++

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để “lửa gần rơm”, y như rằng nó sẽ bén.

Là một đêm gió lạnh đầu đông.

Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi lục tục chuẩn bị về. Minh vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy.
Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái, và Tùng Anh xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và Minh ngày một nhiều hơn. Cho đến khi
tôi kể cho Minh về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi… Bỗng dưng Minh dừng xe, cậu ấy quay lại
tôi, bất ngờ hỏi:

- Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao?

- Ừ - Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kì lạ của Minh.

- Thế thì…việc đó… - cậu ấy gãi đầu gãi tai - Minh làm được…

Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.

Rồi thì trời biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Minh không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao
giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Tùng Anh ra đi. Con bạn thân
thì cứ động viên:

- Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?

Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy Minh rất tốt, và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Minh cũng chiếm một vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.

+++

Minh không phải tuýp người bận rộn, cũng không có bộ óc siêu việt như Tùng Anh. Tôi ghét bị so sánh với người khác… Nhưng tôi luôn không
ngừng so sánh Nhật Minh với Tùng Anh. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp
thì cậu ấy không còn gì đặc biệt. Minh trượt đại học, vừa đi làm vừa ôn
thi, cậu ấy cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói chẳng có
duyên… Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém Tùng Anh rất
nhiều. Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của Minh, giả dụ mỗi lúc hai đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ phát cái “bài” quen thuộc từ
hồi yêu Tùng Anh:

- Minh ơi… - Tôi dài kéo giọng.

- Sao hả Nguyên? Không thấy anh đang tập trung chuyên môn à? Phân vân là anh lao vào giải phân cách đấy.

- Anh yêu em nhiều không? - Nũng nịu.

- Lắm lắm…

- Vậy…anh sẽ yêu em bao lâu? - Tôi bồn chồn.

Minh khó khăn nhích lên từng tí một giữa dòng xe cộ dày đặc, trả lời không suy nghĩ:

- Khi nào Hà Nội hết tắc đường, thì anh ngừng yêu em, hâm ạ.

Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói ấy.

Yêu cả cái mùi cà phê phảng phất bám trên áo Minh sau mỗi ca làm, dù
còn lâu mới đủ tuổi bằng Prada của Tùng Anh, nhưng rất quyến rũ… Yêu
những tin nhắn bất chợt trong đêm: “Môi anh nhớ môi em…” hay lúc đang
trong giờ làm việc tự dưng len lén chạy đến véo má một cái cho đỡ nhớ
rồi biến mất… Ngộ nghĩnh vô cùng. Cứ thế, chúng tôi đưa nhau đi qua mùa
đông giá lạnh, hết xuân êm đềm, để rồi đến hè cuồng nhiệt và thu mơn man lại về. Tình cảm không vì thời gian mà phai nhạt, song cũng chẳng mấy
tiến triển, nó cứ phẳng lặng như mặt nước hồ Gươm vào những ngày không
gợn gió. Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều sống nội tâm, chủ yếu là hiểu
nhau chứ không hề phô bày quá mức. Thú thực nhiều lúc tôi cũng chán,
nhưng căn bản Minh quá đỗi mỏng manh khiến tôi không dám làm điều gì gây tổn thương cho cậu ấy.

Có lần, Minh đưa cho tôi một túi nhỏ đầy những quả màu xanh lóc nhóc
mà cậu ấy nói là “mác kham” của miền núi, bảo tôi ăn thử. Cắn miếng đầu
tiên, mặt tôi co dúm lại, lưỡi chát xin xít vì cái vị vừa chua vừa đắng
ấy. Tôi ném thẳng quả táo đang ăn dở xuống đất trước con mắt ngỡ ngàng
của Minh và lao ra bàn lấy cốc nước tu ừng ực. Nhưng chỉ một lát sau, vị ngòn ngọt bắt đầu tan dần trên đầu lưỡi, lan xuống vòm họng, và chạy từ từ lên não khiến cơ mặt tôi giãn ra rạng rỡ. Tôi reo lên:

- Kì diệu quá Minh ơi!

Minh nhìn tôi cười hiền hiền:

- Anh cứ sợ rằng em sẽ không thích.

Bất chợt, tôi nhận ra một điều: tình yêu cũng giống như quả mác kham vậy, trải qua đắng cay rồi sẽ có ngọt ngào…

***

Đến một ngày…

Ừ thì cụ thể là một ngày giữa của mùa thu mà dân gian vẫn gọi là
Trung Thu đấy, tôi ốm nằm nhà còn Minh phải vắt chân lên cổ mà làm việc
bởi tôi nghỉ và quán vào ngày này đông khách khủng khiếp. Yahoo và
Facebook im lìm, người ta đi chơi hết có ai khốn nạn như tôi lăn đùng ra ốm vào ngày này đâu? Đang thẫn thờ vu vơ ngẩn ngơ thì thật bất ngờ, màn hình rung lên tiếng “Buzz”…

Tùng Anh!

Tôi bật hẳn dậy, dí sát mặt vào màn hình như chưa tin vào mắt mình.
Tôi chỉ muốn hét lên rằng anh đã ở đâu mà giờ này mới xuất hiện. Tôi
muốn hét lên rằng tôi nhớ anh điên đảo. Sao không giết tôi đi cho đỡ
quay cuồng với đống cảm xúc hỗn độn lộn xộn trực phun trào tạo thành
nước mắt này?

Tùng Anh: Hey girl, remember me?:D

Tôi miết những ngón tay trên bàn phím vội vàng, điên loạn.

Nguyen Nguyen: Anh có thể hỏi câu đấy được sao? Không phải “remember” mà là “miss”!!! Em nhớ anh mỗi ngày, em không có khả năng quên được!!!

Tùng Anh: Thế là tốt rồi…:P

Nguyen Nguyen: Tại sao anh đi lâu như vậy rồi mới liên lạc với em???

Tùng Anh: Anh có nhiều chuyện kể cho em lắm. Đừng quá xúc động như thế:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận