Vì Anh Thật Ngốc

23.
-Cho chị một viên panadol đi Tâm.
-Nè chị, chị nghỉ ngơi nha, em ra làm việc tiếp.
-Tranh thủ nghỉ sớm đi, hôm nay em làm cả ngày rồi con gì.
-Dạ em làm bù cho tuần sau mà chị ^^!
---
"Tội nghiệp chị Bailey, hok biết bị gì nữa. Gặp lại William mình sẽ mách anh ta"
-Cho một phần cơm cá kho này đi!
-Ụa anh Will, đúng là "mới nhắc tào tháo tào tháo đến"
-Uh, đồ ăn ở Úc anh ăn ko quen.
-Anh, hôm nay chị Bailey lạ lắm, tự nhiên em gọi tên anh, chỉ chỉ ôm đầu mún quỵ ngã lun, em với 2 đứa kia phải đỡ chỉ vô nghỉ á.
Minh Nhật trố mắt nhìn Tâm.
-Bộ tên anh xấu lắm à ?
-Xấu thì chị Bailey phải ọe chứ. Đằng này chỉ làm tụi em sợ lắm ! Lát anh gọi hỏi thăm chỉ nha !
Minh Nhật suýt phun hết thức ăn đang nhai.
-Me? Call her?
-Thì lỗi tại anh mà, ai biểu anh tên William.

-Thật ra anh tên là Minh Nhật đó nhóc.
-Huh trùng tên với nhà hàng này !
-Sax, nó tên gì em ?
-Trời, ăn 2 lần mà ko biết tên gì, là "Nhật quán" đó anh. Tại sis Bailey thích đi Nhật.
"Thật sỉ nhục cho cái tên đẹp đẽ của mình >" …
11pm Aus
Minh Nhật đang ở "Sullivans Hote", anh mới dạo phố đem ở Perth về. Có vẻ anh rất thích nơi này! Anh ước gì có Bảo bên cạnh!
Minh Nhật thay quần áo để chuẩn bị đánh một giấc, có chiếc namecard rơi ra từ túi quần anh.
"Nhật quán-Love Story Restaurant
Owners :...
Telephone number :....
...."
-Hello, I'm Bailey!
-Tôi, Wil......à ko bạn thằng Giang. Nghe nói hôm nay cô bệnh.
-Em thấy nhức đầu khi Tâm nói William, em bị dị ứng hay sao đó. Thanks đã quan tâm. Hôm nay anh ăn ngon chứ?
-Cũng tạm.
-Tiếc quá em hok gặp được anh.
-Điều đó thật may mắn.
-Anh có vẽ hơi thờ ơ thì phải ?
-Vì Tâm năn nỉ nên tôi mới gọi, cô thật phiền phức.
-Em chào anh T_T
"Rụp"
Trời con trai gì mà mất lịch sự dữ vậy >" Đầu Bailey lại đau, cơn đau giật tung cô, cô ko thể kìm chế nó nữa, cô bật khóc. Đừng tưởng Bailey khóc vì Minh Nhật, là do cô đau quá, đau dữ dội đến ko thể kiểm soát. Hai thằng em họ Bin và Bôn hoảng hốt khi thấy chị mình. Tụi nó kêu "mom....mom...." í ối.
...
Cô Hương vội gọi bác sĩ đến. Buổi tối hôm đó cả quán cứ nháo nhào lên. Quân và Giang cũng tới. Giang lo lắng ra mặt nhưng anh ta trông trầm ngâm, đôi chân mày cứ nhíu lại. Quân thì khác, anh ta đứng ngồi ko yên cứ đi tới đi lui. Tâm kể cho 2 anh nghe tường tận câu chuyện. Giang chống khủy tay xuống bàn, ôm đầu rồi đứng phát dậy bỏ về.
Reng...reng....Minh Nhật nhắm nghiền đôi mắt....tay lọ mọ tìm điện thoại của mình. Anh ta đang say giấc nồng.
-Alô
-Tôi Giang. Cuối tuần gặp nhau nha, tôi có chuyện muốn nói với ông!

-Tôi cũng có chuyện muốn nói đây. Gặp ở đâu?
-Ông ở khách sạn nào ?
-Vậy thứ 7 , đến coffee của "Sullivans Hotel", 9h, tôi đợi.
-OK!
...
...
"Mốt là cuối tuần, tranh thủ gặp hắn ta tí rồi qua "Curtin" sau cũng được. Mình nhớ My My quá đi mất! Nói gì với cô ấy đây nhỉ? Mình sẽ gọi một tiếng "Bánh Dâu", lâu quá rồi có được gọi thế đâu. "Bánh Dâu....Bánh Dâu...".Hồi hộp quá đi mất. Sao cô ấy lại nói dối mình tên là My My chi nhỉ? Chuyện này còn nhiều điều lấp lửng quá! Hey da, dù sao cũng sắp được gặp Bánh Dâu rồi....vui chết đi được.... Nhưng chẳng phải mình đã không cần quan tâm chuyện My My là ai nữa rồi sao ? Tại sao mình lại còn nghĩ cô ấy là Bảo nữa cơ chứ ? Đúng rồi, My My là ai cũng được, miễn bây giờ mình cảm thấy yêu cô ấy là được. Mà cái con bé phiền phức ở "Nhật quán", mình có hơi quá đáng với cô ta ko? Thôi cũng kệ. Ai mượn cô ta là con gái gì mà tự nhiên phát ớn."
---
-Hey Trường Giang, tôi ở đây.
-Lâu rồi ko gặp, cậu khỏe chứ?
-Ko khỏe lắm nhưng cũng ko có vấn đề bệnh tật gì?
-Cái cách ăn nói của cậu sao chẳng thay đổi gì thế này.
"Thế mà ko hiểu sao cô ấy lại luôn chọn cậu".
-Minh Thy với Quốc sao rồi?
-Chắc cuối năm sau cưới.
Rồi cả 2 cùng im lặng, nhâm nhi tách cà phê nóng. Chẳng ai hiểu họ đang nghĩ gì.
-Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi.-Trường Giang mở lời.
-Chuyện.... Mà ko phải hôm kia ông gọi hẹn tôi sao. Ông nói trước luôn đi.
-Ok, tôi ko thích vòng vo, đi thằng vào vấn đề luôn nha!
Cả 2 đều nghiêm nghị, 4 mắt nhìn nhau, ko khí lúc này căng thẳng ko thể tả.

-Cậu sang đây làm gì?
-Tôi tìm một người.
-Là Ngọc Bảo?
-Sao ông biết?
Trường Giang nở một nụ cười méo xẹo như biết trước được câu trả lời và thái độ anh ta thì ko hài lòng cho lắm.
-Vậy thì cậu về nước đi!
-Tại sao?
-Coi như tôi van xin cậu cũng được, cậu về Việt Nam đi. Có được ko ?
-??
Gương mặt Minh Nhật lộ rõ những dấu hỏi to đùng.Anh ta nói tiếp.
-Tôi ko làm được. Tôi xa cô ấy quá lâu rồi. Và tôi vẫn luôn yêu cô ấy trong suốt quãng thời giang tôi tuyệt vọng. Giờ tôi ko để vụt mất cô ấy lần thứ 2 đâu.
-Anh nghĩ anh còn xứng đáng để yêu Bảo ?
-Tại sao ko ?
.........
ngưng ở khúc gây cấn nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận