Vì Anh Thật Ngốc

Phần 7 : Thử thách cuối cùng
29.
Giá như... Giá như nó thông minh hơn, bản lĩnh hơn, quyết liệt hơn trong tình yêu, có lẽ cả hai đã ko chịu nhiều thiệt thòi như bây giờ. Nó và Minh Nhật phải trở về với nhau, phải xứng đáng với tình cảm to lớn mà cả 2 giành cho nhau... Nó phải về Việt Nam... Nó phải tìm Minh Nhật... Nó ko thể để mất Minh Nhật thêm một lần nào nữa...
Nó ngồi bật dậy thu xếp một ít quần áo... Món quà mà hôm trước Trường Giang tặng nó rơi ra, trông như là phong bao đựng một tấm thiệp.
Nó mở ra xem, là một chiếc vé máy bay đi từ Úc về Việt Nam.!
.
.
.
Chẳng lẽ Trường Giang biết nó sẽ có lúc muốn về Việt Nam ư? Đúng, Trường Giang luôn hiểu nó, hiểu nó còn hơn nó hiểu chính mình nữa . Nhưng mãi mãi trái tim nó chỉ thuộc về một kẻ thờ ơ khác thôi. Nó thầm cảm ơn Trường Giang!
...
.
3pm - Nó đang có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất. Cái không khí khó chịu, gay gắt, bát nháo của Sài Gòn làm lòng nó ấm lại sao bao năm xa quê hương.
Nó đang rảo bước trên những con phố quen thuộc. Những con phố đã in hình bóng của hai đứa ghé qua. Nó vuốt nhẹ mái tóc dài bay bay, một giọt nước mắt lăn trên gò má...
Suốt mấy tuần qua từ khi Minh Nhật về nước, anh ko hề gọi cho nó lấy một lần, cả SMS cũng ko? Nó muốn trách anh rồi nó nghĩ, có khi nào anh đã có bạn gái ở Việt Nam ko? 2 đứa xa nhau tận 5 năm, việc anh có bạn gái khác cũng là chuyện bình thường mà, vậy nó về đây làm gì? Lòng nó thắt lại! Ko, nó phải tin ở anh, nó ko còn là Bánh Dâu khờ khạo của ngày trước nữa. Nó vội bắt taxi đến nhà Minh Nhật.
(Vì Ngọc Bảo ko biết chuyện Minh Nhật ở nhà cũ của mình nên đến nhà anh tức là nhà 3 mẹ anh và Minh Thy đang ở)
"Kính...cong..."

Tim nó đập mạnh. Chị Linh chạy ra mở cửa, chị hơi bất ngờ khi thấy nó.
-Ụa...Bánh Dâu đó hả ?? Phải em ko ? - Chị Linh nheo nheo mắt.
Nó nở một nụ cười tươi rói.
-Dạ em nè chị Linh. Em chưa có chết, chỉ mất trí nhớ thôi...^^
-Vào..vào đi em...!
...
-Cô chủ ơi! Xem có ai đến nhà mình nè!
Chị Linh gọi Minh Thy. Đương nhiên là con nhỏ khóc ngất lên khi thấy nó, rồi chạy xuống ôm chầm lấy nó mãi ko buông.
-Cậu làm mình chết vì ngạt thở đây này Minh Thy ^^
-Tớ nhớ cậu quá Bảo ơi huhu...
.
.
.
Hai đứa cứ thế nói chuyện với nhau khá lâu. Bảo kể cho Minh Thy chuyện gì đã xảy ra với nó, hỏi thăm Minh Thy về nhiều thứ.
Minh Thy thông báo cho nó một tin vui là cuối năm sau sẽ làm đám cưới với Quốc. Nó mừng thầm cho cô bạn rồi lại chợt chạnh lòng vu vơ.

Liệu nó có được hạnh phúc như Minh Thy hay ko? Có được mặc bộ váy trắng xinh đẹp khoác tay cùng Minh Nhật bước lên lễ đài hay ko? Nó nốc vội cốc nước trên bàn. Ko hiểu là nó khát thật hay cố uống để nuốt luôn cả nước mắt vào trong.
-Bảo nè... Mình nói này... Cậu...phải giữ bình tĩnh nha !
Chợt nó linh tính có gì đó chẳng lành. Nó im lặng nhìn Minh Thy. Nãy giờ nó vẫn chẳng dám hỏi chuyện về Minh Nhật. Anh ở đâu? Sao ko ra đón nó? Minh Thy lên tiếng giải tỏa bao thắc mắc của nó nãy giờ.
-Anh hai.... Anh hai đi Mỹ rồi!
"Cái gì???" Nó như bị ai đánh một đòn thật đau từ phía sau. Chuyện này là sao? Sao lại đi Mỹ? Sao lại ra đi khi nó tìm về? Chẳng lẻ anh ko yêu nó, ko nhớ nhung nó? Tình cảm nó giành cho anh ruốt cuộc chỉ là đơn phương từ một phía phải ko? Anh chưa hề yêu nó? Và ko bao giờ yêu nó?
Nó bật khóc hức hức...
Nó thấy ghét tất cả, ghét anh, ghét những nụ hôn anh đã đặt lên môi nó, ghét cái vòng tay anh đã ôm ấp nó... Xung quanh nó giờ đây thật trống rỗng, vô cùng trống rỗng... Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu lại thế mà anh nỡ dập tắt chúng, đưa chúng về một con số không tròn trĩnh...
T_T Làm sao nó có thể sống nỗi đây! Anh lại bỏ rơi nó lần thứ 2 à?!
T_T...Huhu...
-Cậu...đứng khóc mà! Chắc cậu giận anh tớ lắm! Nhưng cậu hãy hiểu cho anh 2! Anh đi vì ko phải muốn tránh cậu đâu. Lần này anh đi là rất nguy hiểm đó!
-...- Nó ngây người ra, sao những cú shock liên tiếp cứ lần lượt đồ ập lên nó thế này?
-Nguy hiểm? Nguy hiểm là sao hở Thy?
-Là sơ suất...anh 2 sẽ mất mạng...sẽ chết đó!
Nó ko thể bình tĩnh thêm được nữa... Lần này lại thêm một đòn giáng vào nhưng ko phải từ phía sau nữa mà là trực diện luôn. Minh Thy đang nói cái gì vậy? Minh Thy có gạt nó ko? Có đang thử nó cái gì ko? Nó ko biết làm gì hay nói gì,c hỉ òa khóc...
Minh Thy ôm nhẹ, vỗ vỗ lên vai nó.

-Ko sao mà... Cậu yên tâm đi! Anh 2 sẽ trở về mà!
-T_T Cậu nói rõ cho tớ biết đi! Rốt cuộc có chuyện gì với Minh Nhật ? T_T
-Tập đoàn nhà mình đang bị một thế lực ngầm *** hại bằng đủ mọi cách. Cố gắng lắm mới trụ được nỗi nhưng bọn chúng ngày càng thâm độc. Cứ để yên thế này ko chừng có một ngày "DREAMLOVE" phải phá sản và thuộc về bọn chúng. Theo điều tra của bọn mình thì cầm đầu bọn chúng là một công ty của một Việt kiều bên Mĩ, nhưng ko hiểu vì sao bọn chúng lại nhắm vào "DREAMLOVE". Xưa này nhà mình có thù oán gì với ai.
-Rồi sao nữa...+_+
-Anh 2 mình quyết sang đó trà trộn vào công ty bọn chúng để tìm cách bảo vệ "DREAMLOVE". Nếu để bọn chúng phát hiện ra... chắc anh 2... huhu... chết mất... :((... Đến liên lạc cũng tạm thời cắt hết...huhu...
Khỏi nói là 2 đứa con gái khóc ầm ỹ cả lên...
Khi cả 2 lấy lại được chút bình tĩnh, Minh Thy kể nó nghe tiếp chuyện về Minh Nhật trong 5 năm qua. Rằng Minh Nhật mua lại căn nhà nhỏ của nó sống một mình. Rằng anh luôn yêu và nhớ về nó, anh vẫn ko có bất kì cô bạn gái nào ngoại trừ nó...
T_T... Nước mắt nó lại ứa ra, nước mắt của niệm vui sự hạnh phúc và một chút oán trách.
Nó nhớ vì hôm đó Minh Nhật bảo sẽ đến với Hoài Anh rời xa nó nên nó mới bất cẩn đâm đầu vào ô tô. Suy cho cùng lỗi cùng là do nó, nó đã thấy Hoài Anh đi bên người con trai khác, nó phải nó cho Minh Nhật biết. Vậy mà khi vừa mới nghe đến rằng thế nó lại nỗi tự ái, lại ko kiểm soát được mình...
T_T
Và hậu quả là nó đã quên người nó yêu nhất trong suốt 5 năm, còn người nó yêu phải gánh chịu nỗi đau mất mát khó thể nào nguôi ngoai.
Minh Thy bắt nó ở lại đây! Sau một hồi chần chừ nó cũng đồng ý. Nó trở về cái căn phòng của 5 năm trước. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên, cứ như là bọn chúng đang ngóng chờ nó từng ngày. Thấy mà thương... Giờ thì nó về rồi nè... Nhưng Minh Nhật của nó lại ra đi T_T... Nó muốn khóc quá nhưng chẳng còn giọt nước mắt nào nữa... Nó đã khóc quá nhiều rồi...T_T
Nó thở dài rồi nằm uỵnh xuống giường, chiếc giường tuy gắn bó với nó ko nhiều nhưng nó thấy quen thuộc lắm! Nó ngủ một giấc dài mà ko buồn ăn tối.
...
Mỗi ngày nó đều dậy sớm phụ chị Linh làm gì đó linh tinh, chị Linh thì hok cho nó làm mà nó cứ nằng nặc đòi làm. Ba mẹ Minh Thy cũng có cảm tình với nó lắm. Ông bà giàu có mà lại còn rất tốt bụng, ông bà cũng ko ngừng nơm nớp hóng tin của Minh Nhật.
.
Gần 2 tuần trôi qua...nó sắp phải về lại Úc rồi... Nó còn phải hoàn thành chương trình đại học của mình bên đó nữa... Sao vẫn chưa có tin tức gì của Minh Nhật hết vậy??... Nỗi lo của nó ngày càng nhân lên gấp bội +_+... Minh Nhật... Huhu...
Đúng là cái gì mất đi rồi thì người ta mới biết quý trọng nó...

Minh Nhật và nó...cả hai đều cùng mắc cái sai lầm này...
Hy vọng rằng ông trời sẽ cho họ về lại bên nhau...!
Hãy hy vọng...
...
Hôm nay là ngày cuối nó ở Việt Nam. Thời gian của nó đã hết. Ko thể chần chừ thêm được nữa rồi... Nhưng Minh Nhật của nó cứ bạch vô âm tính thế này là sao? Nó phát điên lên được!
Huhu
.
.
.
"Kính...cong...kính...cong..."
-Để em mở cửa cho chị Linh.
Suốt 2 tuần qua cứ có ai bấm chuông nhà Minh Thy là nó đều giành ra mở cửa. Nó luôn nghĩ Minh Nhật trở về. Nhưng toàn người lạ.
Hôm nay cũng ko ngoại lệ, nó chạy ào ra,
"Ngày cuối ở Việt Nam, là Minh Nhật, Minh Nhật sẽ trở về."
Nó ủ rủ thảm thiết khi lại là một người lạ, nhưng hình như người này cũng không lạ cho lắm. Là một cô gái, nó và cô gái ấy đứng nhìn chăm chăm nhau một lúc lâu thì cô ta lên tiếng.
-Chào... Lâu quá mới gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận