Vì Anh Thật Ngốc

35.
1 năm sau...
...
Trên chuyến bay Sydney-Việt Nam...
Cô gái lên sau cùng đảo mắt tìm số vé chiếc ghế của mình...
-Anh vui lòng cho tôi vào trong được ko ạ?
Anh chàng đang nhắm nghiền mắt cau có...
-Cô tìm ghế khác mà ngồi...
-Ơ nhưng đây là ghế của tôi mà...
-Thì cô ngồi đại ghế nào đi có chết ai đâu...
-Nhưng toa này khách đã đầy rồi anh ko thấy hả...
Anh chàng mở to mắt nhìn trừng trừng cô gái...
-Rách việc, vào đi...
...
-Giờ tôi ngủ cô đừng có mà làm ồn...
-Này cái anh kia...Đừng thấy tôi hiền mà làm tới nãy giờ nha...

...
Đó là cuộc gặp gỡ giữa My My và Trường Giang...
My My hoàn thanh xuất sắc khóa học bổng ở Sydney của mình, Trường Giang thì đang trên đường về Việt Nam để dự đám cưới một người bạn...Thế là họ tình cờ gặp nhau... Một cuộc gặp gỡ định mệnh.
...
1 tuần sau...
Cô gái trong bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy trông nàng ko khác nào một cô công chúa mới lạc từ truyện tổ tích ra...
Ắt hẳn mọi chàng trai trong thán phòng này đều ao ước chủ rể là mình, còn mọi cô gái thì phải trố mắt ra ghen tị...
Nàng sánh đôi cùng chú rễ bãnh trai trong bộ vest lịch lãm...
Hai người bước lên lễ đài trong tiếng dương cầm ngân nga, ánh đèn mờ ảo và kim tuyến rơi đầy...
Xin chúc mừng cô dâu Minh Thy và chú rể Lê Quốc...:D:D...Đừng tưởng là đám cưới của Ngọc Bảo nhén ;))...
Bản "The Wedding day" được Minh Nhật chơi du dương...Nó đứng cạnh ngắm nhìn và mỉm cười... Anh nắm lấy tay nó hôn nhẹ, bàn tay có đeo chiếc nhẫn mà Minh Nhật tặng 6 năm về trước...
...
Sau cái hôm rượt đuổi nguy kịch ấy Minh Nhật, Trường Giang và Phan Thanh cùng nhập viện. Minh Nhật mất nhiều máu, nó thì luôn trong tình trạng mắt sưng vù...Sau 3 ngày hôn mê Minh Nhật cũng tỉnh và đã qua khỏi cơn nguy kịch...
Nó lại mừng đến phát khóc.
...
Quay lại đám cưới của Minh Thy và Quốc...
Có một cô gái vào dự tiệc trễ, cô ngồi vội vào một chiếc bàn nào đó còn trống ghế...
Cô ngước nhìn, phía đối diện cô là anh chàng đáng ghét cô đã gặp trên máy bay...
Đó là cuộc hội ngộ thứ 2 của My My và Trường Giang... Cuộc hội ngộ mở ra một chặng đường mới cho cả hai… (:”>…)
Ở một bàn tiệc khác có một anh chàng đã bị hoại tử mất nửa chân trái...Anh ta thật đáng thương nhưng anh ta luôn tười cười... Chắc có lẽ vì bên cạnh anh luôn có một người con gái chăm sóc và yêu anh hết lòng dù anh có ra sao... Anh ấy là Phan Thanh và người con gái anh yêu là Hạ Nhi...
1 năm trước khi Phan Thanh bị thương nặng ở chân nhưng vì Minh Nhật biết Quân sẽ đến tìm Bảo nên Phan Thanh đã chủ động trốn sáng Úc để bảo vệ nó. Vết thương ko được chữa trị kịp thời nên phải cắt bỏ một nữa chân trái...
Nó thấy mình thật có lỗi với mọi người, với Minh Nhật, Trường Giang và nhất là Phan Thanh...
...
Tiệc đã tàn.
Khách đã về hết.
Cô dâu chú rễ cũng đâu mất.
Chỉ còn mấy vài người lớn ở lại tính tiền cho nhà hàng.
Và Minh Nhật...

Và nó...
Nó ngồi cạnh Minh Nhật bên chiếc piano của nhà hàng...
Minh Nhật lại đàn bản "LoveStory"
-Anh chỉ biết đàn mỗi bản này thôi à...Em nghe lần này là lần thứ mấy trăm rồi đó...
-Vì anh thích...
.
.
.
"Chụt..."
Nó quay sang hôn lên má anh, thú thật đây là lần đầu nó chủ động hôn anh... >" Nó ngượng kinh khủng luôn, hôn xong tự dưng cuối gầm mặt xuống :">
-Này, em đùa với tôi à... Ai cho phép em hôn tôi như thế hảaaa???
"Chết Minh Nhật nổi giận rồi...:(( làm sao bi giờ??? Chắc Minh Nhật ko thích kiểu con gái như thế T_T"
-Em... Anh ko thích thì thôi sao lại to tiếng với em như thế.... Sau này ko hôn nhau nữa là được chứ gì...
Minh Nhật quay người cười tủm tỉm...
-Sau này nếu hôn anh thì phải hôn thế này biết chưa...
Minh Nhật vội đặt lên môi nó một nụ hôn...
Nụ hôn của bến bờ hạnh phúc ko bao giờ ai có thể chia cắt thêm một lần nữa...
...
Anh đang cất trong túi một món quà nhỏ.Món quà đựng chiếc nhẫn mà anh sẽ cầu hôn nó...
"Cảm ơn đời mang anh đến cho em

Để biết nhớ nhung chỉ một ngày xa cách
Biết ấm lòng khi đông về lạnh ngắt
Biết rộn ràng đôi mắt liếc nhìn nhau
Biết hướng về anh giữa bóng tối u sầu
Biết gọi tên anh trong những chiều bão tố
Khắc tên anh muôn đời vài nỗi nhớ
Em bồi hồi...em bối rồi...yêu anh!"
Ha-cuncon
........
"Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ?
Vì sao nói mãi mà chưa hết ?
Nói mãi ình yêu nhớ thêm."
Dịu Thanh
The End.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận