Vị Ảnh Vệ Này Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Editor + Beta-er: ToruD

Hình Thần Mục vốn là người luôn bình tĩnh nhưng khi nghe ông nói thế cũng không khỏi run sợ, huống chi Trác Ảnh đã căng thẳng cả đêm rồi, từ khi bước vào cửa thì cả người đã cứng đờ.

Trác Ảnh nghe thế lập tức vén y bào quỳ xuống trước mặt Lục Gia Thụy.

Hình Thần Mục còn chưa kịp làm gì cả thì Lục Gia Thụy đã khom người đỡ Trác Ảnh, hơi cười cười nói: “Nói thế nào thì cũng là Hoàng hậu tương lai, sao có thể nói một câu quỳ thì đã quỳ ngay với một thường dân như lão phu chứ. Làm thế thì lão phu sẽ tổn thọ mất thôi.”

Trác Ảnh sửng sốt, dường như đã hiểu được ý tứ của đối phương nhưng vẫn không dám tin: “Ngài… không phản đối ạ?”

Lục Gia Thụy không trả lời nghi hoặc của y ngay, chỉ chỉ vào vị trí bên kia của hai người: “Ngồi trước đi đã, các ngươi cứ đứng như thế thì lão phu cũng không dám ngồi đâu đấy.”

Lúc này Hình Thần Mục mới bình tĩnh lại một chút, dẫn Trác Ảnh sang một bên ngồi xuống: “Xin hỏi, sao ngoại tổ phụ lại có thể nhìn ra được Trác Ảnh chính là người trong lòng của ta?”

“Lúc trước mẫu thân của ngươi lén lút quyết định chuyện chung thân với phụ thân ngươi đã mang vòng tay bạc mà nàng đã đeo từ nhỏ tới lớn tặng cho phụ thân ngươi. Lúc lão phu phát hiện vòng tay bạc đã không còn thì trong lòng đã chuẩn bị cả rồi. Trên đời này, năng lực, cấp bậc lễ nghĩa là do trưởng bối dạy dỗ nhưng chuyện tình cảm lại là chuyện phải tự mình trải nghiệm, người bên ngoài không thể can dự được. Nếu lão phu cố ý ngăn trở cũng chỉ tăng thêm thống khổ cho mọi người, cần gì phải làm thế?” Lục Gia Thụy giơ ngón tay chỉ lên vị trí cổ áo Trác Ảnh, “Đối với mẫu thân ngươi là thế, đối với ngươi cũng vậy. Nếu ngươi vì chuyện trưởng bối ngăn cản mà buông bỏ đoạn tình cảm này, nó chỉ chứng minh ngươi là người không đảm đương nổi việc gì. Mà nếu đã biết rõ ngăn cản không được, tất nhiên lão phu cũng không muốn trở thành kẻ ác làm gì. Ngươi đã mang đứa nhỏ này tới nhà rồi, lão phu sẽ xem y là tức phụ ngoại tôn (cháu dâu ngoại).“

Cụm từ “tức phụ ngoại tôn” khiến hai tai Trác Ảnh đỏ ửng. Y tự cúi đầu nhìn xuống nơi cổ áo của mình, cuối cùng cũng hiểu sao Lục Gia Thụy lại có thể dễ dàng đoán được quan hệ giữa y và Hình Thần Mục.

Lúc y sắp hành lễ, hẳn là Lục Gia Thụy đã thấy được khối ngọc bội. Ngày trước, ngọc bội này được Lục Gia Thụy cố tình giao cho Thái hậu, nó đã được đeo lên người Hình Thần Mục từ khi sinh ra, vật như vậy sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được chứ.

Lại nhớ tới lúc Hình Thần Mục mang ngọc bội này tặng cho mình, y vẫn ngây ngốc chẳng hiểu được hàm ý sâu xa. Trác Ảnh liếc mắt nhìn Hình Thần Mục một cái, trong lòng lại thấy ngượng ngùng quá chừng.

“Đa tạ ngoại tổ đã thành toàn.” Mặc dù Hình Thần Mục ấp ủ ý định thuyết phục Lục Gia Thụy tiếp nhận tâm tư của hắn đối với Trác Ảnh nên mới đến Lục gia trấn nhưng nào ngờ sự tình lại thuận lợi quá đỗi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hớn hở.

“Mẫu thân của ngươi không phải là người mà lão phu có thể thao túng được.” Lục Gia Thụy dừng lại một chút, “Dù sao ngươi cũng không chỉ là con trai của mẫu hậu ngươi, là ngoại tôn của lão phu mà còn là người đứng đầu của Nhiễm Dĩnh. Theo những gì mà lão phu thấy, mẫu thân ngươi ở trong cung nên những lo lắng của nàng cũng không phải là không có đạo lý, ngươi đừng trách nàng.”

“Tất nhiên sẽ không, tôn nhi hiểu mà. Dù là làm gì thì mẫu thân đều thực lo lắng cho ta, ta chỉ lo nàng suy xét quá nhiều, ngược lại sẽ khiến chính mình đau lòng.”


Lục Gia Thụy không hề tỏ ra bất mãn đối với chuyện Hình Thần Mục thích nam tử, cho dù là Hình Thần Mục hay là Trác Ảnh, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã được thả xuống.

Sau đó ba người lại hàn huyên chút việc nhà, mãi cho tới giờ cơm trưa, Lục Thiệu mới trở lại báo với bọn họ đồ ăn đã được chuẩn bị xong. Lục Gia Thụy lập tức mang mọi người trở về nhà.

Lục gia vẫn chưa ở riêng. Hai nhà Lục Tiêu, Lục Thiệu cùng với Lục Gia Thụy đều sống ở cùng một khu, tiểu muội Lục Hoan dù đã được gả ra ngoài nhưng nhà chồng cách đó không xa cũng có thể thường xuyên về thăm nhà mẹ đẻ. Hôm nay, nhân dịp đám Hình Thần Mục tới thăm, dù còn chưa tới lúc ăn bữa cơm đoàn viên nhưng nam nữ già trẻ đều đã tụ tập đông đủ. Hình Thần Mục đi vào nhà từ cửa sau, Lục Gia Thụy thay hắn giới thiệu qua.

Thật ra trong nhà có những ai, Hình Thần Mục đều đã nắm rõ cả. Lúc trước Thái hậu theo Tiên hoàng rời đi thì Lục Tiêu, Lục Thiệu vẫn chưa lập gia đình cho nên Hình Thần Mục là người lớn tuổi nhất của thế hệ này. Dưới gối Lục Tiêu có hai đứa con, con cả chỉ thua Hình Thần Mục bốn tuổi, con thứ năm nay mười tuổi; mà Lục Thiệu lại có một trai một gái, con gái lớn mười bốn, đứa con út thì cùng tuổi với đứa con trai duy nhất của Lục Hoan, chỉ mới tám tuổi.

Đợi Lục Gia Thụy giới thiệu xong, Hình Thần Mục chào hỏi mấy vị trưởng bối, lại nhìn chung quanh một chút, có hơi kì quái nói: “Sao lại không thấy đại biểu đệ (em họ cả) của ta đâu cả?”

Phu nhân của Lục Tiêu, Thân Tĩnh Hàm nghe thế sắc mặt hơi đổi, muốn tiến lên nói cái gì đó thì đã bị Lục Tiêu giành trước một bước: “Thằng bé lang bạt ở bên ngoài, còn chưa về.”

Hình Thần Mục gật gật đầu không hỏi gì thêm, chỉ là lúc Lục Tiêu xoay người dường như có hơi trầm ngâm nhìn Thân Tĩnh Hàm một cái.

Cơm trưa rất phong phú, Hình Thần Mục không để ý lễ tiết, để cho Ảnh Bát, Ảnh Cửu cũng ngồi cùng bàn.

Lúc ăn cơm Lục Gia Thụy hỏi bọn họ dự định ở mấy ngày, Hình Thần Mục nói thật: “Ta đã đáp ứng với đại ca hai tháng sẽ trở về, tính toán một chút thì ngày mai chúng ta phải khởi hành rồi ạ.”

Đang nói, Trác Ảnh ở cạnh chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thân Tĩnh Hàm nhưng rất nhanh lại cúi đầu, không lên tiếng.

“Ngày mai đã đi rồi à…” Lục Gia Thụy có hơi tiếc nuối thở dài, “Đường xá đi Loan thành xa xôi, các ngươi đi rồi cũng chẳng biết đời này của lão phu còn có cơ hội gặp lại các ngươi không.”

“Nhất định ngoại tổ và ngoại tổ mẫu sẽ sống lâu trăm tuổi, đợi sang năm tôn nhi lại về nhà vấn an các vị trưởng bối.”

Thấy bầu không khí có hơi chùng xuống, Lục Thiệu lập tức nói tránh đi: “Vừa hay các ngươi tới đúng lúc lắm, đừng có thấy thôn trấn này của chúng ta nhỏ, lễ Trung thu sẽ náo nhiệt lắm đấy. Ở đây có tập tục thắp đèn đón ánh trăng, có cả câu đố đèn lồ ng để mọi người đoán, đến tối ở đầu đường còn có thể xem biểu diễn vũ hỏa long nữa. Đến lúc đó Mục nhi phải dẫn mấy vị này đi xem đấy.”


“Được, trước đây thường nghe mẫu thân nói tới, hôm nay cuối cùng ta cũng có cơ hội xem tận mắt.” Trên mặt Hình Thần Mục vẫn thể hiện vẻ khiêm tốn nhã nhặn lễ phép nhưng dưới bàn đã lôi kéo lắc lắc tay Trác Ảnh, thừa dịp trưởng bối không chú ý kề sát sang nhẹ giọng nói, “Vừa lúc A Ảnh còn thiếu ta một lần ngắm hoa đăng, Tết Nguyên Tiêu đã không có rồi thì Trung thu cũng không thể lại không có.”

“Sao lại? Lúc đó là vì lo lắng sự an toàn của ngươi đó.” Trác Ảnh hơi buồn cười nhìn vẻ hờn dỗi như trẻ con của Hình Thần Mục. Lúc trước hứa hẹn một câu như thế, đối phương vẫn luôn nhớ thương cất giấu trong lòng, chẳng biết đã nhắc mấy lần rồi đấy.



Sau khi ăn xong, hai vị cữu mẫu (cậu mợ) của Hình Thần Mục đứng dậy dọn dẹp chén đũa. Lục Gia Thụy vội vàng đỡ phu nhân đã bận rộn cả sáng về phòng nghỉ ngơi, trước khi đi dặn dò Lục Tiêu, Lục Thiệu và đám người Hình Thần Mục cứ đi chơi đi.

Nếu đã về nhà, tất nhiên đêm nay sẽ ngủ lại đây. Nhưng trong nhà thường không có khách đến thăm, gần đó chỉ có hai gian phòng trống. Lục Tiêu dẫn bọn họ vào trong viện, có hơi áy náy nói: “Đêm nay chỉ sợ phải ủy khuất ba vị đại nhân phải chen chúc chung chỗ rồi.”

“Cái, cái này… Ta và Ảnh Bát không cần nghỉ ngơi đâu, cứ để chúng ta trông coi ở thư viện là được.” Ảnh Bát nghe thế lập tức sợ tới mức lùi về sau mấy bước. Cho dù có cho hắn thêm một lá gan nữa thì hắn cũng không dám ngủ chung giường với Hoàng hậu tương lâu đâu á.

“Ban sáng ta đã giới thiệu qua với ngoại tổ nhưng chưa kịp vói với hai vị cữu phụ, là cháu ngoại trai sơ sót.” Hình Thần Mục không thèm nhìn Ảnh Bát, Ảnh Cửu mà trực tiếp giơ tay ôm lấy eo Trác Ảnh nói với Lục Tiêu và Lục Thiệu, “Đây là Thống lĩnh Ảnh vệ quân Trác Ảnh, cũng chính là vợ chưa cưới của ta.”

“Thống lĩnh Ảnh vệ quân? Đại ca, chuyện này…” Lục Thiệu theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang Lục Tiêu. Lục Tiêu cũng sửng sốt hồi lâu, khụ một tiếng: “Mục nhi à, trong lịch sử các triều đại chưa từng có tiền lệ thú nam thê, sau này ắt sẽ có người lên án, ngươi đã quyết định rồi?”

Sau khi Lục Thiệu nghe thấy chuyện này, trọng điểm lại là Thống lĩnh Ảnh vệ mà không phải là chuyện nam thê. Ảnh Bát lẫn Ảnh Cửu ở phía sau Trác Ảnh âm thầm tăng thêm vài phần cảnh giác.

Trái lại, Hình Thần Mục cứ như không phát hiện ra, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, ta đã nhận định y từ sớm rồi.”

Lục Tiêu và Lục Thiệu tạm thời chẳng biết nên nói gì, trầm mặc một lúc, Lục Thiệu nói: “Ta thấy mấy vị hình như đêm đầu chưa nghỉ ngơi tốt, hay là nhân lúc chưa có việc gì phải làm thì trước tiên nghỉ ngơi một lát đi. Vợ ta đã dọn dẹp trong phòng xong rồi, các ngươi xem có còn cần thêm gì không, ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị.”

Hình Thần Mục dẫn Trác Ảnh vào phòng nhìn qua, giường trong phòng đã trải xong, đồ dùng cũng đã đầy đủ cả, hắn lại cảm tạ hai người họ rồi để bọn họ cũng về nghỉ ngơi.


Đợi tới khi trở lại phòng đóng cửa lại, Trác Ảnh do dự một lúc lâu, muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng gõ cửa từ bên ngoài chặn lại, ngoài cửa là Ảnh Bát và Ảnh Cửu.

Hình Thần Mục đợi một lúc, thấy bọn họ đều trầm mặc, đành cho bọn họ vào phòng, thay bọn họ nói: “Được rồi, ta biết các ngươi muốn nói gì. Có phải cảm thấy hai vị cữu phụ của ta sau khi nghe Thống lĩnh Ảnh vệ thì thái độ có hơi quái dị đúng không?”

Nếu là người ngoài, thân là ảnh vệ, bọn họ nhất định sẽ lập tức bẩm báo nhắc nhở Hình Thần Mục phải chú ý. Nhưng mấy vị này dù sao cũng là trưởng bối của Hình Thần Mục, bọn họ mới do dự mãi chẳng biết nên nói thế nào. Hiện tại thấy Hình Thần Mục cũng phát hiện, mấy người bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thừa nhận.

“Các ngươi nghĩ xem lí do vì sao?”

“Ta vẫn chưa hiểu chỗ đó. Nhưng mà có thể khẳng định, dù là cữu phụ hay cữu mẫu đều không phải có ác ý với ngươi, chỉ là… thái độ của bọn họ lúc nghe thân phận của ta vẫn khiến cho người ta không thể không để tâm.” Người nói là Trác Ảnh, y cau mày, vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do là vì sao.

Lúc này đột nhiên Ảnh Cữu lại cẩn thận hỏi han: “Các ngươi có cảm thấy… Vị Đại phu nhân kia có hơi quen mắt không?”

Quen mắt à?

Vừa nghe thế, Trác Ảnh lại nhớ tới khuôn mặt của Thân Tĩnh Hàm, thực sự có cảm giác dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi nhưng nhớ mãi cũng không nhớ ra.

Hình Thần Mục thấy thế phất phất tay: “Được rồi, tối qua không phải các ngươi chưa nghỉ ngơi tốt à, việc này đợi thăm dò rõ một chút nữa đã, nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng ạ.” Ảnh Bát và Ảnh Cửu không dám quấy rầy hai người thêm nữa, sau khi hành lễ xong thì cáo lui.

Trác Ảnh thực sự có hơi mệt, được Hình Thần Mục ôm lên giường không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì đã tới giờ cơm chiều rồi, bên ngoài cũng truyền tới thanh âm của Thân Tĩnh Hàm: “Mục nhi, các ngươi dậy chưa?”

Hai người xuống giường mặc quần áo, kéo cửa ra. Thân Tĩnh Hàm ở ngoài cửa thấy bọn họ thì ánh mắt có hơi trốn tránh nhưng vẫn nói: “Cha mẹ mời các ngươi sang phòng họ.”

Lúc cùng Thân Tĩnh Hàm đi đến sân nhỏ chỗ Lục Gia Thụy đang đợi, Hình Thần Mục nói: “Cữu mẫu có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”

Thân Tĩnh Hàm sửng sốt, vội rủ mắt, khẽ lắc đầu: “Không, không có gì.”


Trác Ảnh thấy nàng như thế, trong lòng càng cảm thấy quen thuộc nhưng vẫn chẳng nhớ nổi, suốt đường đi tới phòng Lục Gia Thụy đều cau mày.

Khuê danh của Lục lão phu nhân là Vương Huyên, cũng không rõ Lục Gia Thụy đã nói gì với nàng nhưng nàng lại có vẻ rất thích vị “túc phụ ngoại tôn” này, lôi kéo y nói chuyện phiếm một lúc lâu, lại nói với Lục Gia Thụy: “Đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp trai, rất xứng với Mục nhi của chúng ta.”

“Không, không phải đâu ạ.” Trác Ảnh nghe thế có hơi không biết nói gì cho phải, giơ tay lên rồi lại thả xuống, quay đầu nhìn về phía Hình Thần Mục.

Trong phòng chỉ có bốn người họ, Hình Thần Mục hiểu ý tứ của y, trực tiếp tiến lên giúp y gỡ mặt nạ xuống, dịu dàng dỗ dành: “Không sao đâu, Thống lĩnh Ảnh vệ không dùng mặt thật để gặp người ngoài, chẳng qua đây là cách thức thay đổi thân phận tượng trưng được áp dụng từ xưa. Hiện tại đang ở nhà, không cần để ý quá tới sự an toàn đâu.”

Lúc này Trác Ảnh mới an tâm, có hơi ngượng ngùng đối diện với hai vị trưởng bối: “Vừa rồi là do mặt nạ thôi ạ, đây mới là mặt thật của vãn bối.”

Sau khi Vương Huyên nhìn thấy khuôn mặt thật của Trác Ảnh, trong lòng càng thêm thích, nhìn hết một vòng rồi mới từ bên hông lấy ra một hầu bao: “Ngươi từ nơi kia đến đây, chắc sẽ chướng mắt thứ này. Nhưng dựa theo tập tục ở đây thì vẫn nên làm thế này. Các ngươi tới vội vàng quá, nhất thời ta cũng không biết nên tặng ngươi cái gì cả. Ở nơi này ta chỉ có một cái hầu bao tự thêu, ta mới vừa sửa sang lại, tặng ngươi làm bùa bình an. Cũng không phải thứ gì quá quý giá, đừng ghét bỏ nhé.”

Năm nay Vương Huyên đã năm mươi sáu, đôi mắt trong veo. Ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng thường thích thêu thùa may vá mang đi bán, tay nghề vô cùng tinh xảo.

“Sao lại ghét bỏ được ạ…” Trác Ảnh không ngờ Vương Huyên sẽ tặng thứ gì đó cho mình, lúc nhận lấy thì thấy trên hầu bao có thêu tên của y, thoáng cái hốc mắt đỏ bừng. Khi còn bé y được nghĩa phụ nhặt mang nhập cung, ngoại trừ nghĩa phụ cũng chẳng có trưởng bối nào khác chứ đừng nói là trưởng bối tự tay thêu hầu bao cho y, đây là lần đầu tiên trong đời y được nhận thứ này.

Thấy Trác Ảnh vẫn chưa phản ứng kịp, Hình Thần Mục cười nhẹ một tiếng, kề sát lại gần nói: “A Ảnh ngốc quá, ngoại tổ mẫu muốn ngươi đổi cách xưng hô đó.”

Dựa theo tập tục dân gian, sau khi kết hôn, vào lần đầu gặp trưởng bối sẽ phải đổi xưng hô, trưởng bối cũng sẽ tặng một ít vật phẩm để thể hiện sự yêu thích. Nhưng Trác Ảnh và Hình Thần Mục khó có dịp về một lần, đợi gặp lại lần nữa chẳng biết sẽ là năm nào thế nên lúc này Vương Huyên mới muốn làm chuyện này trước.

“A?” Trác Ảnh mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, tiến tới trước mặt Vương Huyên nhỏ giọng nói: “Đa tạ ngoại tổ mẫu.”

Lục Gia Thụy ở bên cạnh ho khan một tiếng, Trác Ảnh lập tức đỏ mặt, lại nói, “Đa tạ ngoại tổ phụ.”

“Được, được.” Lục Gia Thụy vốn không muốn tham dự vào chuyện này nhưng nghe nói Trác Ảnh là Thống lĩnh Ảnh vệ trong cung, là người mấy lần liền trong lúc nguy nan cứu sống Hình Thần Mục, lại thấy dáng vẻ yêu chiều của hắn, thuận tiện nói, “Ngươi đã gọi ta một tiếng ngoại tổ phụ rồi thế nên chỗ mẫu thân của Mục nhi, ngươi không cần lo. Đợi lát ta viết một phong thư, các ngươi mang về đưa cho nàng là được.”

Hoàn chương 52.

✤ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dựa vào gương mặt em bé chinh phục cả thế giới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận