Vị Ảnh Vệ Này Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Editor + Beta-er: ToruD

Giải quyết xong đám triều thần, chỉ còn cửa ải bên Thái hậu nữa thôi, Hình Thần Mục sau khi lâm triều muốn để Hình Thần Tu tới Hiên Minh điện luôn. Hắn thầm tính toán định nhân cơ hội hôm nay không có Trác Ảnh bên cạnh thì sẽ để Hình Thần Tu đi cùng hắn tới gặp Thái hậu nói chuyện. Cho dù Thái hậu có tức giận cũng sẽ phát hỏa với hắn trước tiên, sau này lại dẫn Trác Ảnh gặp nàng sau.

Ai có ngờ Hình Thần Tu lại bị các đại thần khác chặn đường hỏi chuyện nam phi, tạm thời không thể thoát ra được. Cuối cùng để Trác Ảnh tới Hiên Minh điện trước.

Trác Ảnh sau khi tỉnh dậy thấy Hình Thần Mục vẫn chưa về, trong lòng nhớ mong lắm nên chẳng thể ngủ tiếp được, đành mặc quần áo ra ngoài tìm người.

Tin tức lúc lâm triều còn chưa truyền tới chỗ Thừa Ương điện, lúc Trác Ảnh tới tiền điện Hiên Minh điện thì được Nghiêm Thanh chúc mừng nhưng y lại ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nghiêm Thanh còn tưởng chuyện này Hình Thần Mục đã thương lượng xong với Trác Ảnh, hiện giờ thấy y ngơ ngác như thế, lập tức cười nói: “Chuyện này nô tài không thể nói rõ, Trác đại nhân vẫn nên tự mình hỏi Thánh thượng đi.”

Trác Ảnh đành phải đẩy cửa đi vào Hiên Minh điện.

Hình Thần Mục vẫn đang xem tấu chương, lúc cửa mở còn tưởng đâu Hình Thần Tu tới nên không ngẩng đầu, đợi đến khi Trác Ảnh đi tới trước án hành lễ, hắn có hơi kinh ngạc đứng lên: “Sao không nghỉ ngơi thêm lát nữa.”

“Thánh thượng không về, thuộc hạ có hơi lo.” Trác Ảnh thành thật nói.

Hình Thần Mục biết y lo ngại người ngoài, nghe thế thì phất tay để Công Tôn Tịnh dẫn hết đám thái giám đang hầu hạ ra ngoài cả, lúc này mới tiến tới ôm lấy y: “Lỗi của ta. Ta nên trở về cùng A Ảnh của ta nghỉ ngơi sao buổi lâm triều mới đúng.”

Sau khi Trác Ảnh hồi cung thì y lại tiếp tục đeo mặt nạ nửa mặt bằng bạc, so với lúc ở ngoài cung thì lạnh lùng hơn nhiều nhưng lúc đối mặt với Hình Thần Mục lại đặc biệt dễ ngượng ngùng. Y mím môi kiềm chế một chút, hỏi: “Vì sao lúc Nghiêm công công gặp ta ngoài cửa lại chúc mừng ta thế?”

“Đúng là phải chúc mừng thôi.” Hình Thần Mục cười cười, vẫn chưa nói rõ ngay mà dắt y vòng ra sau bàn lấy ra thánh chỉ màu vàng chói, “Vốn định lát nữa sẽ mang về cho ngươi, chỉ là giờ ngươi tới đây rồi, vậy cho ngươi này.”

“Cho, cho ta thánh chỉ sao?”

Hình Thần Mục mỉm cười gật đầu. Trác Ảnh vén y bào định quỳ xuống tiếp chỉ thì bị hắn cản lại, thẳng tay nhét thánh chỉ vào tay y, thúc giục nói: “Xem mau đi.”


Trác Ảnh mở thánh chỉ ra, đảo mắt vài lần, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Hình Thần Mục ôm lấy y, hắn men theo viền mặt nạ hôn từ sườn mặt tiến dần tới mang tai y, lại ngậm lấy vành tai nhỏ xinh đã đỏ bừng của y: “Thích không nào?”

Hai cánh môi của Trác Ảnh động đậy mấy cái nhưng chẳng nói nên lời. Hình Thần Mục cũng không để bụng, giơ tay đặt lên lưng y vỗ về.

Qua một lúc lâu sau, y mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thích lắm, chỉ là cảm thấy có hơi đột ngột, sao Mục nhi lại không nói trước cho ta biết?”

Sao lại có thể không thích được cơ chứ. Từ lúc hiểu rõ tâm ý của bản thân, ngay cả trong mơ cũng đã tưởng tượng tới ngày này.

“Không phải đột nhiên, ta đã đợi từ lâu rất lâu cực kì lâu lắm rồi. Nếu không phải ngươi kiên trì, ta đã trực tiếp lập ngươi làm Hậu luôn.”

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới giọng nói của Nghiêm Thanh, Hình Thần Tu đã tới. Hình Thần Mục buông Trác Ảnh ra, còn định nói gì đó đã thấy Trác Ảnh theo bản năng nhảy tới ẩn trong bóng tối rồi.

“Đại ca tới, ngươi trốn cái gì hả?” Hình Thần Mục có hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng biết Trác Ảnh cần bình ổn cảm xúc nên cũng kệ y, không bảo y xuống đây nữa.



Vì sao Hình Thần Mục mời mình tới đây, trong lòng Hình Thần Tu đã hiểu tõ nhưng vẫn cười hỏi: “Sao giờ Thánh thượng không trở về bồi Trác Quý tần mà lại nhàn nhã tìm vi thần tới ôn chuyện vậy?”

Đối diện với huynh trưởng của mình, Hình Thần Mục cũng không vòng vo thêm, “Vương huynh có thể cùng ta tới gặp mẫu hậu được không?”

“Vừa rồi Thánh thượng trên triều rất uy phong, sao giờ ngay cả Chính Tuyền cung cũng không dám đi thế.”

Hình Thần Mục biểu lộ vẻ mặt có hơi xấu hổ: “Vương huynh đừng có trêu ta. Ta chỉ sợ khiến mẫu hậu giận quá thôi.”


Tiên đế có rất nhiều con trai nối dõi nhưng dưới gối Thái hậu chỉ có một nam hai nữ. Hai vị công chúa Thập Nhị, Thập Lục đều đã được gả đi rồi, không thể lúc nào cũng bầu bạn với Thái hậu được. Nếu mẫu tử có mâu thuẫn gì, ngoại trừ Hình Thần Tu ra thì trong cung này chẳng con ai có thể giúp hai người làm hòa cả. Cho nên dù Hình Thần Mục chẳng e sợ đối ngoại nhưng lúc đối diện với Thái hậu thì vẫn sẽ lo lắng.

“Nếu sợ mẫu hậu không tiếp thu được, vì sao Thánh thượng không sửa pháp chế trước, đợi mọi người thích ứng với tân pháp thì lại thượng nghị chuyện sắc phong Trác đại nhân?”

“Nếu ta sửa pháp chế trước rồi mới phong phi thì chẳng phải để đám người bảo thủ kia làm phiền tới hai lần sao? Huống chi chuyện này ta đã đợi lâu lắm rồi, không muốn đợi thêm nữa.” Chuyện này Hình Thần Mục từng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thực hiện, hắn cũng không hối hận.

Hình Thần Tu biết Trác Ảnh hiện giờ đang ở cạnh Hình Thần Mục, nghe thế ngửa đầu ra sau cười hỏi: “Trác đại nhân nghĩ thế nào?”

Chỉ nghe thấy giọng nói dễ nghe phát ra từ trên xà nhà trả lời: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo sự an bài của Thánh thượng.”

Hình Thần Tu còn muốn dọa hai người tí nữa nhưng giờ lại thấy hai người họ một người thì bày mưu nghĩ kế, một người lại lạnh nhạt chống đỡ, cảm thấy trêu nữa cũng không có ý nghĩa gì nữa. Y thực lòng nói: “Mấy ngày trước ta vừa mới thẳng thắn nói chuyện với Thái hậu về mối quan hệ giữa ta và A Diễn. Mẫu hậu vẫn chưa phản đối. Ta nghĩ, trong lòng mẫu hậu, chúng ta có thể khỏe mạnh vui vẻ vẫn quan trọng hơn những chuyện khác.”

“Ngươi đã nói rồi sao?” Hình Thần Mục vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, “Vậy hôn sự của ngươi và Vệ tướng quân…”

“Còn Hầu gia nữa, chỉ là thánh chỉ của Thánh thượng tới rất đúng lúc.”

Hình Thần Mục sốt ruột muốn cùng Trác Ảnh danh chính ngôn thuận ở cùng chỗ, có lẽ Hình Thần Tu cũng rất muốn cùng Vệ Diễn thành hôn càng sớm càng tốt. Từ trước tới nay, Hình Thần Tu làm việc gì cũng đều có chừng mực nên Hình Thần Mục cũng không hỏi nhiều nữa, gọi Trác Ảnh xuống. Ba người cùng đi về hướng Chính Tuyền cung.

Rời khỏi Thừa Ương điện, đi được mấy bước, Hình Thần Mục đột nhiên dừng bước, vỗ nhẹ vào gáy mình: “Sao ta lại suýt chút nữa quên hắn nhỉ.”

Hình Thần Tu thấy thế cũng ngừng lại: “Ai?”

“Ngoại trừ Vương huynh, có người có thể dỗ dành mẫu hậu vui vẻ đấy.” Hình Thần Mục nói xong quay đầu bảo Trác Ảnh, “A Ảnh, chúng ta tới chỗ mẫu hậu trước. Ngươi trở về Minh Ảnh cung dẫn Thập Cửu sang nhé.”

Lục Hiền là cháu trai ruột của Thái hậu. Thái hậu mong nhớ nhà mẹ, thấy hắn tất nhiên sẽ vui vẻ. Sau này Lục Hiền ở trong cung có thể thường xuyên tới bồi Thái hậu trò chuyện rồi.


“Vâng!”

Trác Ảnh hiểu ý hắn, lập tức quay đầu trở về Minh Ảnh cung. Nhưng lúc tới Minh Ảnh cung mới biết được hiện tại Lục Hiền không có ở trong cung.

“Hắn đâu rồi?”

Ảnh vệ được hỏi bị Trác Ảnh liếc mắt một cái, có hơi do dự, giống như sợ Lục Hiền bị trách phạt. Trác Ảnh hơi dịu giọng hỏi lại: “Vết thương của hắn khôi phục thế nào rồi?”

“Đã khỏi tương đối rồi ạ. Chỉ là nếu muốn khôi phục như ban đầu chỉ sợ…”

Đúng như Trác Ảnh đã dự đoán từ trước, Lục Hiền bị thương quá nặng, thân thủ không còn linh hoạt như trước đây nữa. Y gật gật đầu, lại nói: “Ta tìm hắn có chuyện, rốt cuộc hắn đi đâu.”

“Thập Cửu đi bảo hộ Công Tôn thượng cung ạ.” Người nọ nói xong thì cẩn thận nhỏ giọng nói, “Thập Cửu hiện giờ vẫn còn ở Ảnh vệ quân, chấp hành mệnh lệnh của Thánh thượng. Trác đại nhân sẽ không trách phát hắn phải không ạ?”

Lúc trước Công Tôn Tịnh đã giúp Hình Thần Mục lừa đám người Ninh Khiết, Hình Thần Mục sợ trong cung vẫn còn bè đảng còn sót lại sẽ nhân cơ hội trả thù Công Tôn Tịnh nên trước khi đi đã cố ý dặn dò Ảnh vệ quân phải bảo hộ sự an toàn của Công Tôn Tịnh.

Chỉ là Ảnh vệ quân có không ít người vẫn lưu lại trong cung, Trác Ảnh không hiểu vì sao việc này lại rơi xuống người Lục Hiền bị trọng thương vừa mới hồi phục.

“Thật ra trước đó mấy ngày, Công Tôn thượng cung có tới Minh Ảnh cung chiếu cố Thập Cửu. Sau khi khỏi hẳn, Thập Cửu đề nghị để hắn đi bảo hộ Công Tôn thượng cung. Vừa lúc Công Tôn thượng cung từ Hiên Minh điện về lại chỗ ở trước đây nên Thập Cửu cũng tới đó, hiện giờ còn chưa về ạ.”

Sau khi bọn họ xuất cung, Công Tôn Tịnh vốn định tìm Lục Hiền tính sổ. Dù sao là do lúc trước Lục Hiền nói lung tung trước mặt Trác Ảnh, báo hại nàng suýt chút nữa bị Trác Ảnh hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Hình Thần Mục. Nhưng nàng không ngờ Lục Hiền bị thương nặng tới vậy, lại càng không ngờ tới Lục Hiền bị thương nặng đến thế lại còn có thể như người bình thường đấu võ mồm với nàng. Cuối cùng vì sức khỏe không chịu nổi mà thổ huyết luôn khiến nàng sợ tới mức ba hồn mất hết hai hồn.

Mấy ngày mà Trác Ảnh tới trấn Bắc quân, Lục Hiền vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hình Thần Mục nên có tiếp xúc không ít với Công Tôn Tịnh. Mặc dù Công Tôn Tịnh tức hắn nói năng lung tung nhưng cũng không thực sự muốn hại chết hắn. Thấy thế mới luống cuống tay chân gọi người tới, rồi lại mời Thái y, sau đó cũng không biết xuất phát từ sự áy náy hay cảm xúc nào khác mà vẫn luôn thường xuyên tới Minh ảnh cung chiếu cố Lục Hiền.

Minh Ảnh cung vốn không cho người ngoài tùy tiện ra vào nhưng nói thế nào thì Công Tôn Tịnh cũng là người của Công Tôn gia lại còn là người hầu hạ bên cạnh Hình Thần Mục. Thái y cũng cảm thấy đám nam nhân trong Minh Ảnh cung chỉ là một đám nam nhân thô kệch cẩu thả, khó mà chiếu cố tốt cho người bệnh nên lúc này mới ngầm đồng ý để Công Tôn Tịnh ra vào.

Hai người Công Tôn Tịnh và Lục Hiền cứ thế quen nhau, sau khi Lục Hiền bình phục thì chủ động tiếp nhận trọng trách bảo hộ Công Tôn Tịnh.

Trong lòng Trác Ảnh lo lắng cho Hình Thần Mục, nghe được đầu đuôi câu chuyện cũng không nói gì thêm, tiếp tục đi tìm Lục Hiền.


Đúng như lời ảnh vệ kia nói, Lục Hiền đúng là ở chỗ của Công Tôn Tịnh. Không những vậy, lúc Trác Ảnh tìm tới nơi thì hai người họ dường như đang đấu võ mồm.

Trác Ảnh ở xa xa đã có thể nghe thấy Lục Hiền nói: “Ta không thèm so đo với một tiểu nữ tử như ngươi.”

“Ta cũng lười tranh luận với tên nam nhân xấu xa như ngươi có biết không hả?”

Trác Ảnh có hơi ngạc nhiên. Trong lòng y, Công Tôn Tịnh là một nữ tử thế gia vô cùng khiêm tốn lại có giáo dưỡng, ngay cả khi nói chuyện thì giọng điệu cũng nhỏ nhẹ. Không rõ trước đó Lục Hiền nói gì lại có thể khiến nàng tức giận tới mức như thế này.

Lục Hiền rất nhanh đã phát hiện Trác Ảnh đang đi tới, lập tức ngậm miệng, nhảy mấy bước đi tới trước mặt Trác Ảnh, cúi đầu thi lễ: “Trác đại nhân.”

Trác Ảnh thấy Lục Hiền thì thản nhiên nói: “Thập Cửu, ngươi không chịu ở Minh Ảnh cung dưỡng thương lại chạy tới đây cãi nhau với Công Tôn thượng cung sao?”

“Vết thương trên người thuộc hạ đã khép miệng rồi ạ.” Lục Hiền nói xong trộm nhìm sắc mặt Trác Ảnh, trong lòng kêu lộp bộp, lập tức sửa lời, “Thuộc hạ biết sai rồi ạ.”

“Ừm, ngươi theo ta tới nơi này trước.” Trác Ảnh nói xong thì đi ra ngoài ngay.

Công Tôn Tịnh sợ Trác Ảnh muốn trách phạt hắn, sau khi do dự một lúc mới chạy chậm ngăn cản đường đi của cả hai: “Trác đại nhân, Thập Cửu sau khi dưỡng thương xong thì theo mệnh lệnh của Thánh thượng tới bảo hộ ta, vẫn chưa làm trái với quy củ của Ảnh vệ quân.”

Trác Ảnh hơi nhíu mày, nhìn Lục Hiền rồi lại nhìn Công Tôn Tịnh: “Công Tôn thượng cung hiểu lầm rồi, là ta có việc riêng muốn nhờ Thập Cửu giúp đỡ. Thập Cửu, ngươi đi theo ta trước, trên đường đi ta sẽ giải thích với ngươi.”

“Không dám, không dám ạ! Trác đại nhân có việc gì thì cứ phân phó là được.” Lục Hiền thầm nghi hoặc nhưng vẫn lập tức đuổi kịp bước chân Trác Ảnh.

Công Tôn Tịnh có hơi xấu hổ buông tay, thấp giọng mắng bóng dáng tên nam nhân rời đi cũng không thèm ngoảnh đầu một câu: “Tên khốn, ta bị đần độn mới lo lắng giúp ngươi.”

Nàng nào có biết khoảng cách này đối với hai người phía trước có xa là bao, tất nhiên lời nàng nói đều đã được cả hai nghe thấy.

Lục Hiền nghe vậy khóe miệng lập tức khẽ nhếch lên, mà Trác Ảnh lại đăm chiêu nhìn chằm chằm lá rơi trên mặt đất.

Rõ ràng đang là cuối thu, sao y lại có thể cảm nhận được hoa nở xuân về là thế nào nhỉ.

Hoàn chương 62.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận