Vị Ảnh Vệ Này Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Editor + Beta-er: ToruD

Nghi hoặc của Trác Ảnh đã nhanh chóng được giải đáp.

Sau khi Hình Thần Tu và Vệ Diễn thành hôn được hơn nửa tháng, Hình Thần Mục nhận được mật tín được gửi từ phủ Tướng quân, Hình Thần Tu có thai.

Chuyện này có thể gạt được Vệ Diễn nhưng thông tin được chuyển đến Ảnh vệ quân rồi mới được đưa tới Hình Thần Mục. Về phần Trác Ảnh, thật ra Hình Thần Mục không muốn gạt y nên hắn vừa ôm Trác Ảnh trong lòng vừa giải thích thật kĩ càng chuyện Hình Thần Tu dùng dược để bản thân có thể mang thai cũng như tính toán sau này của Hình Thần Tu.

Sau khi Trác Ảnh nghe xong nhất thời không biết nên nói gì, vừa cảm thấy Hình Thần Tu rất dũng cảm khi thực hiện nó lại cũng rất bội phục và hâm mộ y.

Hình Thần Mục hiểu quá rõ Trác Ảnh, vừa thấy sắc mặt của y đã lập tức hỏi: “A Ảnh, ngươi biết từ lâu rồi sao?”

Trác Ảnh đành phải nói: “Trước đó có gặp Hầu gia ở khu săn bắn, ta từng hỏi Hầu gia vì sao lại đồng ý hôn sự của bọn họ, Hầu gia đã nói ta biết tính toán của Vương huynh.”

Hình Thần Mục nheo mắt, không truy cứu vì sao y chưa từng nhắc tới chuyện này với mình, trái lại lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Cho nên lúc đó ngươi tham gia thi săn thú có liên quan tới chuyện này?”

Trác Ảnh đoán được kế hoạch của Hình Thần Tu còn trước khi săn bắn mùa thu diễn ra, việc đi nghe ngóng chuyện từ phía Vệ Lâm chỉ là bước cuối cùng mà thôi. Nhưng tất nhiên y không muốn giải thích chuyện đó, y gật nhẹ đầu: “Ừm, chuyện ta muốn cầu đó là ——”

Còn chưa nói xong, Hình Thần Mục đã hôn lên môi y không cho y nói nữa.

Hình Thần Mục nâng lấy hai gò má của y, đầu lưỡi cưỡng ép khớp hàm y mở ra, không để y có cơ hội nói chuyện, có hơi vội vàng khuấy đảo li3m láp trong khoang miệng y.

Sau khi tách ra, Hình Thần Mục gục trán dựa bên gáy y, có hơi sốt ruột nói: “A Ảnh, đừng nói nữa mà… Ta không muốn nuốt lời với ngươi nhưng chỉ có chuyện này ta không thể đáp ứng.”

“Nhưng mà Mục nhi à, ta, ta cũng muốn ——”


Lại một nụ hôn nữa được hạ xuống, Hình Thần Mục nâng m ông Trác Ảnh bế đứng cả người y lên, tiến về phía nhuyễn tháp nằm ở sau bức bình phong. Trong lúc đó, môi hai người vẫn luôn không tách ra, mãi cho tới khi Trác Ảnh cảm giác được lưng mình đang dán lên nhuyễn tháp thì Hình Thần Mục đã chậm rãi rải từng nụ hôn xuống phía dưới…



Ngày hôm đó mãi cho tới đêm khuya, Hình Thần Mục mới lại ôm Trác Ảnh ra Hiên Minh điện.

Trác Ảnh cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ thái độ của Hình Thần Mục, đỏ mặt nói: “Để ta xuống, ta muốn tự đi.”

Hình Thần Mục cứ ôm y mãi, chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy hai người đang làm gì trong Hiên Minh điện sao?

“Hửm? A Ảnh còn sức để đi cơ à?” Hình Thần Mục vẫn chưa buông y ra, trái lại hắn còn hôn lên môi y một cái, ” Xem ra chúng ta có thể trở về tiếp tục rồi.”

Trác Ảnh vốn là dân võ, cho dù thế nào thì thể lực tất nhiên sẽ không giống với người thường. Ngoại trừ mấy lần đầu còn chưa quen thì những lần sau đó thực ra y lại cảm thấy hưởng thụ nhiều hơn là mệt nhọc. Nhưng loại chuyện như này y sẽ không nói với Hình Thần Mục đâu.

Thứ nhất, y thực sự không thể nói ra miệng được. Thứ hai, hiện giờ Hình Thần Mục vẫn luôn bận tâm tới thân thể y nên còn có thể hơi thu liễm lại một chút. Lỡ như để Hình Thần Mục biết được, sợ là sau này khó tránh được việc hắn sẽ chăm chỉ cày cuốc. Chuyện này là điều tối kỵ với Thiên tử.

Hình Thần Mục không muốn thả người, Trác Ảnh chỉ đành thuận theo ý hắn. Mãi tới khi ngồi vào trong long liễn, Hình Thần Mục mới thu hồi lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói: “A Ảnh à, ngươi đừng giận ta. Ngoại trừ chuyện sinh con ra, còn lại ngươi muốn làm gì ta cũng đều có thể đồng ý với ngươi.”

“Sao ta lại có thể tức giận với ngươi được chứ…” Trác Ảnh thở dài, tựa đầu lên vai Hình Thần Mục.

Sau đó Trác Ảnh quả thực không nhắc tới chuyện sinh con với Hình Thần Mục một chữ nào nữa.




Cuối cùng cũng tới sinh thần của Hình Thần Mục, chỉ trấn do Trác Ảnh khắc cũng đã xong rồi. Lần điêu khắc này đều được Hình Thần Mục quan sát cả quá trình, hắn nhận lấy chỉ trấn trong tay Trác Ảnh rồi đặt lên bàn, vừa hay đặt cạnh khối vuông đã được nhận năm ngoái.

“A Ảnh đã vất vả rồi.” Hắn hôn hôn lên mu bàn tay Trác Ảnh, lại hơi bất mãn nói, “Ta còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi nữa mà.”

Trác Ảnh là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai, càng không biết ngày sinh tháng đẻ của mình là ngày nào.

Nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Hình Thần Mục thì y chỉ cảm thấy buồn cười, y dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Hình Thần Mục: “Mục nhi không có cơ hội chuẩn bị lễ vật cho ta á? Tháng trước nữa ngươi đã đưa ta một khối ngọc như ý rồi mà, còn nói là vật bình an; tháng trước ngươi đã tự tay vẽ tặng ta bức tranh tuyết đầu mùa nữa; trước đó vài ngày các nơi tiến cống lễ sinh thần, hiện giờ chắc ít nhất là một nửa trong số đó đang nằm trong Minh Ảnh cung kia kìa.”

“Sao giống nhau chứ, chỉ trấn này ngươi đã điêu khắc suốt ba tháng trời, trong đó còn chứa đựng cả tấm lòng nữa tất nhiên phải hơn những thứ tầm thường đó rồi.”

Hình Thần Mục luôn cảm thấy bản thân tặng cho Trác Ảnh quá ít quà nhưng với Trác Ảnh mà nói, hắn đã sớm tặng tất cả cho y rồi. Y quay người ôm lấy eo Hình Thần Mục, đang định chấm dứt đề tài này thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhẹ giọng nói: “Chỉ là còn có một lễ vật ta vô cùng mong muốn có được.”

Hình Thần Mục lập tức hỏi: “A Ảnh muốn gì nào?”

Trác Ảnh dừng một chút, nhìn về phía Hình Thần Mục: “Muốn một hài tử với Mục nhi.”

“Ta đã nói rồi, duy nhất cái này không được.” Hình Thần Mục né tránh ánh mắt y, lại hỏi, “A Ảnh có ta còn chưa đủ ư?”

“Mục nhi à… Chuyện này cũng không thực sự nguy hiểm vậy đâu. Nếu không Vương huynh cũng sẽ không muốn thử qua, ngươi không cần phải quá lo lắng như thế.” Trác Ảnh nỗ lực thuyết phục Hình Thần Mục.

Thái độ của Hình Thần Mục cực kì kiên quyết: “Nếu thực sự không nguy hiểm, tại sao Vương huynh lại không dám nói cho Vệ Diễn? A Ảnh à, việc này ngươi có muốn cũng tuyệt đối không được. Cả cuộc đời của Hình Thần Mục ta chỉ cần một mình ngươi thôi, không cần hài tử. Ta cũng không hy vọng có người nào khác chi phối sự chú ý của ngươi.”


Câu này của Hình Thần Mục nồng nặc mùi ghen tuông, nói xong lại còn tủi thân ôm Trác Ảnh cọ cọ, thái độ mềm mỏng nói: “A Ảnh ơi, chúng ta không cần hài tử được không?”

Đối mặt với một Hình Thần Mục như thế, sao Trác Ảnh có thể nói ra từ “không” được chứ. Y vỗ nhè nhẹ lên lưng Hình Thần Mục, có hơi bất đắc dĩ nói: “Vậy sau này ngươi phải ăn nói thế nào với triều thần, với dân chúng?”

“Sẽ có cách thôi.”

Nói đến đây, Trác Ảnh chẳng biết nên làm thế nào để tiếp tục, việc này cứ vậy vẫn không được giải quyết.

Lễ sinh thần năm nay của Hình Thần Mục vẫn không quá mức phô trương như trước, chỉ dẫn Trác Ảnh tới Chính Tuyền cung tham dự yến của Thái hậu.

Ngoại trừ hai người họ, Thái hậu còn mời cả Hình Thần Tu, Vệ Diễn cùng với Lục Hiền đã được điều tới Cấm vệ quân. So với những buổi lễ hoành tráng như trong cung và ngoài cung, tất nhiên Hình Thần Mục thích gia yến (tiệc gia đình) đơn giản thế này hơn.

Vừa vặn đang là mùa mai vàng nở rộ, từ sáng sớm Thái hậu đã sai người tới ngự hoa viên chọn mấy nhành hoa nở cực kì đẹp, cắt ra rồi c ắm vào bình bạch ngọc. Thế nên khắp Chính Tuyền cung đều thoang thoảng hương mai phiêu tán trong không khí.

Cho dù là Vệ Diễn hay Trác Ảnh, nếu Thái hậu đã đồng ý hôn sự thì tức là thực sự xem họ như là nhi tử của mình, không làm bọn họ khó xử chút nào cả.

Bữa cơm này vừa ấm áp lại vừa thoải mái, sau khi ăn xong mấy người họ lại bồi Thái hậu trò chuyện mấy chuyện hằng ngày, sau đó mới rời đi.

Hình Thần Tu mang thai không lâu, y mặc y phục vừa dày vừa nặng nên không thấy được chút khác thường nào. Hôm nay lại có Vệ Diễn bồi bên cạnh, cho dù Thái hậu hay Hình Thần Mục cũng đều không hỏi quá nhiều.

Chỉ là Hình Thần Mục trăm triệu lần không ngờ tới, lúc gặp lại Hình Thần Tu vào năm mới, cả người đối phương đã gầy tong, ngay cả tinh thần trông rất tệ, sắc mặt mệt mỏi.

Lễ Vạn thọ qua đi thì Giao thừa lại tới, Hình Thần Mục tổ chức yến tiệc chiêu đãi trọng thần triều đình ở Bảo Hòa điện, Hình Thần Tu vốn là Phụ chính vương nên tất nhiên cũng được mời tới.

Hình Thần Mục còn nhớ rõ hôm Giao thừa Hình Thần Tu trông vẫn rất ổn. Đến Mồng Một, dựa theo lệ thường sẽ tạm dừng lâm triều, đợi tới khi lại lâm triều như thường, hắn đã nhận ra trạng thái khác thường của Hình Thần Tu.

Lâm triều xong, Hình Thần Mục truyền Hình Thần Tu tới Hiên Minh điện, hỏi xong mới biết Hình Thần Tu đã đề cập với Vệ Diễn chuyện sinh hài tử. Vệ Diễn cực kì kích động, không đồng ý để Hình Thần Tu uống loại dược kia.


“Thế nên cuối cùng ngươi vẫn chưa nói gì sao?” Trong Ngự thư phòng, Hình Thần Mục nghe Hình Thần Tu thuật lại chuyện, từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, “Vương huynh à, chuyện này… có thể tạm thời lừa gạt nhưng không thể lừa gạt cả đời. Sớm hay muộn thì Vệ Diễn cũng sẽ biết thôi.”

“Vậy cũng phải đợi ta bình an sinh hạ hài tử, tới lúc đó cho dù A Diễn có thể trách ta giấu giếm nhưng ít nhất cũng không phải trải qua lo lắng sợ hãi.” Vệ Diễn sẽ phản đối, mấy người họ đều đã sớm đoán được. Chỉ là Hình Thần Tu không ngờ Vệ Diễn lại phản ứng quyết liệt tới vậy, chính vì chuyện này mà mấy ngày này y vẫn luôn phiền lòng.

Mặc dù dược là do Hoa Tân chế, Hoa Tân cũng đồng ý để Hình Thần Tu dùng nghĩa là ít nhất ông cũng nắm chắc chín phần bảo đảm được an nguy của Hình Thần Tu. Thế nhưng dù sao cũng là chuyện nam nhân sinh con, chuyện này đúng là kinh hãi thế tục. Muốn nói chuyện này không hề nguy hiểm thì chính Hình Thần Tu cũng sẽ không tin.

Hiện giờ y đã ăn dược rồi, nhi tử cũng đã hoài trong bụng y, cách duy nhất mà y có thể nghĩ tới đó là để Hình Thần Mục nhanh chóng tìm cớ chuyển khỏi Loan thành, cho tới khi y sinh xong hài tử.

Chuyện này lại lâm vào thế khó không thể tiếp tục nữa.

Hôm nay Vệ Diễn phải đi trực không thể cùng Hình Thần Tu hồi phủ. Trạng thái Hình Thần Tu lại cực kì không tốt, Hình Thần Mục không yên lòng đành để Trác Ảnh đưa y hồi cung.

Chuyện Hình Thần Tu có thai tạm thời không để quá nhiều người biết cho nên không tiện tìm ảnh vệ khác, Trác Ảnh suy nghĩ một lúc thì đáp ứng.

Trên đường hồi phủ tướng quân, Trác Ảnh cứ luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn hỏi: “Vương huynh có thể cho ta ít dược hoài thai được không.”

Hình Thần Tu lập tức hiểu y muốn làm gì, cũng khuyên nhủ: “Trác Ảnh, đây là vấn đề giữa ngươi và Mục nhi. Các ngươi nên thương lượng đừng học theo ta. Ngươi nhìn ta hiện giờ đi… Ta thực sự không muốn để ngươi theo gót con đường này của ta.”

Qua mấy lần tiếp xúc gần đây, hai người đã không còn cảm thấy xa lạ nữa. Trác Ảnh lập tức thuật lại toàn bộ những lần mình câu thông với Hình Thần Mục nhưng lại chẳng mang lại kết quả nào cho Hình Thần Tu nghe.

“Ta cũng đoán được, tình yêu của Mục nhi đối với ngươi chắc chắn sẽ không ít hơn như A Diễn đối với ta.” Hình Thần Tu không biết đang nhớ tới điều gì, lắc đầu, “Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, ngươi muốn hài tử thuộc về Mục nhi nhưng thực ra không nhất định phải sốt ruột như vậy, không bằng ngươi vẫn cứ tiếp tục nói chuyện với hắn. Nếu thật sự không được, đợi sau này ta sẽ giúp người cùng tới khuyên nhủ nhưng chắc chắn không được xúc động như ta.”

Dựa vào thái độ ngày hôm đó của Hình Thần Mục, trong thời gian ngắn hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý, Trác Ảnh lại không muốn buông tha cơ hội này. rong lòng y biết Hình Thần Tu nói rất có lý nhưng kiểu chờ đợi này thì phải chờ đến bao giờ đây?

Phủ Tướng quân cách hoàng cung không xa, thấy đã sắp tới nơi, Hình Thần Tu nhìn Trác Ảnh không nói gì, lại lên tiếng: “Tóm lại ta không thể cho ngươi, nếu ngươi thực sự thương lượng xong với Mục nhi, bảo Mục nhi tới tìm ta lấy.”

Hoàn chương 69.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận