Triết Tư Nhã đeo cặp kính cận lên hít một hơi dài rồi thở mạnh ra quan sát xung quanh.
Hành lang không một bóng người ngoại trừ cái bóng vĩ đại của dì Trương in trên sàn gỗ bóng.
Không có Nghiêm Chấn Âu ở đây, có lẽ khi nãy dì Trương đuổi gắt quá nên anh ta mới bỏ đi.
Cơ mà theo cô nhớ mang máng thì ngày xưa tính cách của Nghiêm Chấn Âu cũng không trầm thế này.
Nếu là anh của ngày xưa, nhất định cô sẽ không yên ổn mà trốn tránh thế này đâu.
Nghiêm Chấn Âu của mười năm trước bẳn tính chẳng khác gì Triết Thần Vũ.
Triết Tư Nhã thở phào, khi nãy nghe bảo ông bố xã hội đen của cô đang mưu tính chuyện gì hay ho lắm mà lại đóng cửa cài then kín mít, đã thế còn lệnh cho thuộc hạ nhốt cô vào phòng làm cô chẳng kịp lôi đống hành lí vào cùng.
Vốn định tìm mẹ cô để trò chuyện sau bao năm không học xa không gặp, vậy mà vừa mới về đã phải chứng kiến chuyện bát nháo dưới lầu khiến cô mất cả hứng.
Với cả khi nãy Nghiêm Chấn Âu bỗng xuất hiện trước mặt cô, sau đã lâu không gặp anh đã trưởng thành lên rất nhiều.
Dáng vẻ dày dạn, từng trải của một người đàn ông đã khiến tim cô đập nhanh trong chốc lát, đã vậy những đường nét khuôn mặt anh tuấn đó vốn không thể nhạt đi lại còn thêm đậm đà đến chết người.
Triết Tư Nhã soi bản thân mình trong gương, tự hỏi tại sao Nghiêm Chấn Âu lại nhìn mình với ánh mắt kì lạ đến vậy.
Cô bây giờ đã thay đổi nhiều đến mức anh không nhận ra sao? Cũng phải, đã mười năm rồi còn gì.
"Tiểu thư!" Dì Trương bỗng bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Tiểu thư mang hộ tôi tấm khăn và sữa tắm cùng với bộ lễ phục này lên phòng phu nhân được không?"
"Dì Trương cứ để đó đi ạ.
Lát con sẽ mang lên." Triết Tư Nhã cũng không ngạc nhiên trước lời yêu cầu của dì Trương vì cô nghĩ dì chẳng qua chỉ là tạo cớ để buộc cô lên tìm mẹ cô thôi.
Cô nhìn sang bộ lễ phục mới tinh được bảo quản trong bọc nilon, một bộ váy bạc thuỷ tinh lấp lánh điểm xuyết ở những phần váy ôm đường cong cơ thể.
Mẹ cô sắp dự tiệc của gia đình nào nữa cơ à? Nhưng không phải kiểu dáng này khá nhu mì so với tính cách của bà ấy sao!
Cộc cộc!
"Con vào nhé!" Triết Tư Nhã đẩy cửa bước vào sau khi nghe được tiếng trả lời của phu nhân.
Cô thấy mẹ mình đang ngồi thưởng trà trên chiếc ghế bành quen thuộc, ngồi đối diện với một cô gái tóc hạt dẻ xoã dài trượt xuống bờ vai mảnh khảnh.
"Mẹ." Triết Tư Nhã mang đến bộ váy cho phu nhân, mắt không quên đảo sang nhìn lướt một lượt cô gái ngồi đối diện.
Hiểu được ý con, phu nhân mỉm cười giới thiệu, "Đây là Kim Hy, bác sĩ tư của gia đình chúng ta." Đoạn bà nhìn sang Kim Hy ý cười vẫn vương trên khoé mắt, "Bác sĩ Kim, đây là con gái tôi Triết Tư Nhã, em gái của thằng ôn Triết Thần Vũ."
Kim Hy gật đầu chào, còn Triết Tư Nhã lại im lặng nhìn chằm chằm cô khiến Kim Hy chột dạ tự hỏi không biết bây giờ trong đầu cô em gái này có bao nhiêu là ý tưởng.
"Tôi nói chuyện riêng với chị được không?" Triết Tư nhã đột nhiên đề nghị, ánh mắt nhìn sang phu nhân hàm ý bà có thể cho cô chút riêng tư với bác sĩ Kim không.
Phu nhân nhún vai thở dài.
Ôi con gái quý hoá của bà sau bao nhiêu năm xa cách vừa về mà lại không thèm nói chuyện chào hỏi bà già này vài câu cơ đấy.
Bà vỗ vỗ vai Triết Tư Nhã, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ, phải chăng là con bé này đã biết bác sĩ Kim tương lai sẽ là chị dâu?!
Phu nhân khép cánh cửa phòng để lại Kim Hy và Triết Tư Nhã hai người.
Bầu không khí trong phòng bỗng trầm xuống.
Kim Hy đã từng trong rất nhiều trường hợp thế này, nhất là mỗi khi phải ra gặp người nhà bệnh nhân sau mỗi cuộc phẫu thuật, bầu không khí luôn trầm lặng và ngượng ngạo.
Ngay khi Kim Hy chuẩn bị cất lời thì Triết Tư Nhã bỗng dúi vào tay cô bộ lễ phục, ánh mắt ôn hoà hơn rất nhiều so với tông giọng khi nãy của cô.
"Tôi nghĩ rằng dì Trương nhờ tôi mang bộ váy này cho chị." Triết Tư Nhã mỉm cười.
Vị bác sĩ này trông tư chất cũng không tệ, nếu lọt được mắt hai vị phụ huynh bá đạo nhà cô thì hẳn tài nghệ cũng không thuộc hạng thường.
Nhưng chiếu cố đến mức thế này thì vị bác sĩ này không đơn giản sẽ chỉ là một bác sĩ tư của gia đình cô.
"Chị biết Thần Vĩ à?"
Nghe đến cái tên quen thuộc Kim Hy bỗng chột dạ, hàng mi khẽ nâng lên cao một chút.
Khả năng phản xạ và ứng biến nhanh của cô đang cảnh báo cô em gái này đang dò xét cô.
Không lẽ cô ta là một đứa em gái cuồng anh trai?!
Triết Tư Nhã nhanh mắt nhận thấy sự phản ứng khác lạ của cô, trong lòng thầm nghĩ hoá ra vị bác sĩ này đã biết nhiều đến vậy nhưng vẫn còn sống sờ sờ đây, thế này thì cô đã hiểu mục đích của sự hiếu khách chu đáo đến kì lạ của hai phụ huynh nhà cô là gì rồi.
"Cuối hành lang có một dãy nhà cho khách.
Ở đó có một phòng tắm đôi, chị cứ tuỳ ý chọn phòng trái hay phải đều được." Sự niềm nở của Triết Tư Nhã không khỏi khiến cô ngạc nhiên.
Hoà đồng tươi tắn thế này ai lại nghĩ đây là em gái của tên thần kinh Triết Thần Vũ cơ chứ!
"Đây! Khăn tắm và sữa tắm, cả sữa dưỡng thể nữa! Em mang về từ Pháp nhiều lắm chị cứ dùng thoải mái." Đoạn Triết Tư Nhã vẫy tay chào cô rồi rất nhanh đóng sầm cửa lại.
Kim Hy nhìn xuống đống đồ Triết Tư Nhã dúi vào tay mình mà không khỏi cười khổ.
Bản thân cô đang vướng vào một gia đình kì lạ gì đây?!
•
Triết Tư Nhã ngó nghiêng hành lang của dãy nhà khách, một tay giữ lấy cửa đưa đầu ra ngoài dò xét.
Không có bóng người, cô nuốt nước bọt nhón chân bước khẽ ra ngoài, nhẹ nhàng từ tốn khép cánh cửa lại.
Bước được đến ngã rẻ khỏi khu nhà khách, Triết Tư Nhã lại ngó nghiêng một hồi rồi thở phào bước khỏi góc khuất.
Đột nhiên một bóng đen vươn cánh tay ra chộp lấy cô kéo vào một hốc tối.
Triết Tư Nhã hoảng hốt định hét lên nhưng người đối diện cô bỗng đưa ngón trỏ thon dài ấn trước môi cô, "suỵt" một tiếng tao nhã cất lên giữa không gian tối như mực.
Vài giây sau khi mắt cô đã dần quen với bóng tối, Triết Tư Nhã nhận ra đây là cái hốc tối rộng cỡ hai sải tay người trưởng thành mà ngày xưa cô hay chơi trốn tìm cùng với Triết Thần Vũ, và một người bạn của anh.
Nghĩ đến tên bạn thân khi đó của anh trai, Triết Tư Nhã không khỏi tức xì khói.
Khi đã cùng là đồng bọn trong trò trốn tìm thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Ngay cả trong thực tế một khi các thành viên trong tổ chức đã cắt máu ăn thề không phản bội nhau khi bị phe đối lập bắt thì nhất định họ sẽ không hé nửa lời dù có bị tra hỏi.
Thế mà tên khốn nạn đó lại khai cô ra khi bị anh trai cô ở phe đối lập bắt được.
Nhưng khi cô hờn dỗi kể điều này với Triết Thần Vũ, thì hắn chỉ thản nhiên hỏi cô, "Vậy nhóc với nó đã cắt máu ăn thề chưa?"
"Tên anh trai khốn nạn..!" Cô vô ý thốt lên.
Người đàn ông đối diện khẽ hắng giọng, có vẻ như anh đang cần lấy lại sự chú ý của cô.
"A Tư?" Anh hỏi, giọng có chút hoài nghi.
"A Tư cái gì mà A Tư! Nghe như tên của con trai lão nông dân!" Triết Tư Nhã hậm hực khoanh tay xoay đầu ra hướng sáng.
Thôi rồi cô đã biết người đứng trước mình là ai.
Khi nãy phát hiện Nghiêm Chấn Âu đang nhìn về phía cô khi đang dẫn Kim Hy bước khỏi phòng phu nhân, cô đã cố quẹo lối khác đi đường vòng để khỏi chạm mặt.
Nhưng chạy trời không khỏi thoát, không ngờ anh lại đoán ra ý định của cô và bám theo khi nào cô cũng không hay biết.
Bỗng nhác thấy bóng Triết Thần Vũ đang đi về phía căn phòng tắm cuối hành lang, Triết Tư Nhã không khỏi bồn chồn.
"Cái tên này đi đâu vậy?!" Cô vội chạy ra nhưng Nghiêm Chấn Âu đã kịp nắm lấy cổ tay cô kéo về khiến cô ngã sấp vào lồng ngực anh.
"Nhóc, lâu quá không gặp." Anh cười cười xoa lấy đầu cô với thái độ xoa đầu một tên nhóc yếu đuối da dẻ hồng phấn trắng trẻo của mười năm trước.
"Anh bỏ ra cho tôi!" Cô cố sức vùng khỏi tay anh, "Triết Thần Vũ đang đi đâu vậy?!"
"Đi "xả nhiệt"." Anh thản nhiên đáp.
"Cái gì mà xả với chả nhiệt! Kim Hy đang sử dụng phòng tắm đó đấy!" Cô khẩn trương đẩy anh ra nhưng vô ích.
Ánh mắt của Nghiêm Chấn Âu ánh lên ý cười gian khiến Triết Tư Nhã nuốt nước bọt.
"Tôi biết.
Và Triết Thần Vũ cũng biết là có người đang sử dụng phòng tắm đó, nhưng lại nghĩ là tôi đang sử dụng."
Triết Tư Nhã mở to mắt ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ vung tay tát vào mặt anh nhưng trong không gian tối đen thế này cô lại trượt.
Cú tát đầy nội lực của cô lại biến thành cái tát vờn nhẹ lên má Nghiêm Chấn Âu.
Anh phì cười, môi mỏng nhấc lên huýt sáo một cái đầy hứng thú.
Triết Tư Nhã chết lặng.
Ông trời ơi! Làm ơn vạn nhất đừng để có "án mạng" xảy ra!
•