**Mỗi người đều có một mặt trái không nên chọc đến**:
Vào thời điểm ta mở mắt, đoàn người chúng ta đã tiếp tục hành trình.
“Buổi sáng tốt lành, oa oa.”
“Dậy rồi à, rửa mặt rồi ăn sáng đi.”
“Mặt trời chiếu đến mông mà còn chưa dậy, heo lười.”
Nghe âm thanh vọng lại, ta chỉ mong mình có thể trùm chăn làm bộ ngủ.
Đen Thùi Lùi, ta nhớ ngươi quá.
Ta thà rằng từng giờ từng phút từng giây đối mặt với cái bộ dạng âm trầm đó còn hơn là chen chúc với lũ cáo già này.
Từng con một, con nào cũng lươn lẹo.
sớm biết sẽ bị túm nhanh thế này, ta chả thà ở ma cung ăn no chờ chết còn hơn.
“Xi~”
À, không, ta đổi ý rồi.
Bạch Liên Hoa, ngươi thật ra vẫn đáng yêu lắm.
Tùy tiện lấy nước súc miệng, ta nép mình sau lưng Bạch Liên Hoa, cố gắng kéo dài khoảng cách với Xanh Lè.
Thật lòng mà nói, nếu ta không có giáo dục cơ bản của thời hiện đại, cộng thêm tri thức về Xanh Lè, ta nói không chừng cũng bị hắn lừa.
Mặt mũi hiền lành, dáng dấp cũng tốt, còn thơm thơm mùi hoa cỏ, lại còn biết dỗ ngọt,… à không, chừng nào bé bỏng nhà hắn chưa phắn thì ta cùng hắn quyết không đội trời chung.
“Oa oa, ăn bánh không? Bánh quế hoa đó, cực kì ngọt, cực kì thơm luôn đó.” Xanh Lè một lần nữa cố gắng tiếp cận ta.
Nếu bánh này mà từ tay Bạch Liên Bông, ta chắc chắn một giây cũng không ngần ngại, lập tức xử lý nhưng từ tay Xanh Lè, ta vái dài xin kiếu.
“Đa tạ …tiên sinh quan ái.
Tiểu đệ tính tình nhút nhát, hơi sợ người lạ, mong tiên sinh thứ tội.”
Bạch Liên Hoa nói rồi liền xích lên phía trước một chút, chắn giữa ta và Xanh Lè.
Làm tốt lắm, 5 sao! Ta gật thầm trong bụng, tiếp tục vừa ăn vừa xem hai người họ cắn nhau.
“Huynh đài nói thế quá lời rồi.
thiên hạ có câu, trước lạ sau quen, ta cùng lệnh đệ vừa gặp đã thân, muốn cùng nhau trò chuyện cũng là việc kinh thiên địa nghĩa.
Huynh đài làm như vậy, thật dễ khiến người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? ta ngược lại cảm thấy tiên sinh đây mới có việc hiểu làm.
Em trai ta dường như cũng không huynh thân cận gì cho cam, đúng không, A chiêu?”
“Lời lẽ của huynh đài thật khiến cho tại hạ lòng đau như cắt.
tại hạ chẳng qua cũng chỉ muốn cùng đệ đệ huynh kết giao bằng hữu.
đệ cũng muốn vậy đúng không, oa oa?”.
Truyện Hệ Thống
“A chiêu?”
“Oa oa?”
Nhìn hai gương mặt cười như không cười áp về phía mình, ta không cần suy nghĩ liền ôm chầm lấy Bạch Liên Hoa.
Dù gì cũng cùng là nhân vật phụ, cho dù thứ hạng cách nhau, vẫn là đồng loại a.
“Xem ra đệ đệ ta dùng hành động thay lời nói rồi.”
Bạch Liên Bông nhếch mép cười.
màn chiến tranh Xanh Lè vs Bạch Liên Bông kết thúc với tỉ số 0-1.
“Ca, phía trước có khách điếm, chúng ta không bằng vào nghỉ chân một lát?”
Thất Dịch không chút đọc được tình hình, bất quá, lại giúp bầu không khí mưa tanh gió máu hòa hoãn không ít.
Cả đoàn 4 người chúng ta tiến vào khách điếm.
Khách điếm xem chừng rất lớn, khách ra vào đông dúc, cùng hương thơm ngào ngạt của đồ ăn khiến ta bắt đầu tưởng tượng đến các món ăn vùng dân tộc.
Cơm lam, xôi ngũ sắc, trâu gác bếp, cá nướng gập, vịt quay móc mật, khâu nhục, chí mà phù, v.v
“ông chủ, cho một bàn bốn người.”
Thất Dịch vừa mới giao ngựa cho tiểu nhị thì Xanh Lè đã nhanh chóng bắt chuyện.
“Ái chà, đây chẳng phải Vân Thần y hay sao? Khách quý, khách quý.
Tiểu nhị, chuẩn bị một nhã gian
cho Vân Thần y.
Không biết ba vị tiên sinh này là…”
“Là bằng hữu ta mới quen được.
Bọn họ mới đến Miểu quốc lần đầu, ông phải thay ta chiếu cố bọn họ đấy.”
Nhìn Xanh Lè cùng ông chủ mắt qua mày lại, không hiểu sao ta cứ cảm thấy mùi âm mưu, bất quá, ta từ lúc thức dậy mới chỉ mới có chút hạt khô lót dạ, nên cho dù chỉ có chút bánh do tầm thường cũng sớm đã câu mất thần hồn của ta.
“Ông chủ, phiền ông mang các món chiêu bài lên.
Hài tử chắc đói lắm rồi.”
“Đến ngay đến ngay.
Nếu oa oa này đói rồi không bằng để ta mang chút điểm tâm lên trước? ”
Ông chủ lúc này mới quay sang nhìn ta.
Nghĩ đến trù nghệ của ông chủ quán, ta quyết định phải kết bạn
một phen.
Nghĩ thế, ta quay lại cười một cái thật tươi:
“Ông chủ, một ngày tốt lành.
ở đấy có điểm tâm gì ngon không?”
Ông chủ đứng hình, xanh Lè đứng hình, khách nhân trong quán cũng đứng hình.
Một loạt âm thanh leng keng loảng xoảng lần lượt vang lên.
Nhớ lại kí ức hồi trong Ma giáo, ta dùng tay sờ mặt sờ tóc, đề phòng Xanh Lè hãm hại trong lúc ta ngủ.
Bất quá, hình như vẫn bình thường mà.
Mặt ta không có bôi phấn, tóc cũng chỉ là đuôi gà, bọn họ giật mình cái gì chứ? Nhìn một đám người mặt cúi xuống đất.
quay lưng về phía ta, ta túm hỏi Thất Dịch:
“Này, họ làm sao thế?”
“ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”
“thế ta không hỏi ngươi thì hỏi ai? Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, không phải sao?”
“có mà ngươi đầu độc bọn họ thì có!”
“Ta làm cái gì chứ.”
Đang lúc cãi nhau đến hang say với Thất DỊch, một bàn tay kéo nhẹ vai ta.
“A Di, xin hỏi, có việc gì không ạ?” nhìn thấy một phụ nữ trung niên, ta lễ phép bắt chuyện.
“Oa oa, ăn bánh không? Bánh quế hoa thơm thơm ngòn ngọt nè.
Bánh của A di ngon nhất Miểu quốc đó!”
“Không cần, cảm ơn.”
Ta nhẹ nhàng lui lại.
cái cảm giác Dejavu này là thế nào hả? Đừng nói với ta Miểu quốc nổi bật nhất là buôn người, mà còn là hợp pháp nhá.
Ngang nhiên trong quán dụ dỗ trẻ em, à thanh niên, vậy mà không một người đứng ra cản lời.
“Vậy oa oa, nhóc ăn bánh hoa sen không, giòn giòn thơm thơm, ngon lắm luôn á.”
Kẻ tiếp cận lần này là một ông lão trung niên hiền lành phúc hậu, nhưng hành vi thì lại ngược với ngoại hình.
Tuy rằng khay bánh nọ rất bắt mắt, nhưng không được ăn đồ người lạ đưa.
“Aiza, oa oa, nhóc muốn ăn món gì nào? Ta hôm nay trực tiếp xuống bếp làm đồ ăn cho nhóc.
Toàn bộ miễn phí.”
Ông chủ quán cũng nhịn không được chen chân vào cuộc tranh giành.
Thấy tình thế càng lúc càng nguy hiểm, ta ném thất dịch ra làm bia đỡ đạn.
Anh em, cùng làm NPC, chúng ta nên chia sẻ cho công bằng đúng không nào?
Sau một hồi chật vật, bốn người bọn ta cũng chen lên được nhã gian.
Cứ cái đà này ta không chừng nên sớm chạy cho xa.
Tránh được tử kiếp lại chui vào nô kiếp, thế thì có mà huề.
“Thức ăn đến đây.”
Vừa mới nhấp ngụm trà thanh giọng, ông chủ đã mang điểm tâm lên.
“Ông chủ, quán của ông hiệu suất cao thật đó.
Mới có mấy phút mà đã làm xong hết rồi.”
Ta vừa kịp khách sáo một câu, Xanh Lè liền chen miệng: “Ông chủ, cái này, vị không giống của quán ông cho lắm.”
Xanh Lè cầm một miếng bánh lên thử, liếc mắt về phía cánh cửa vẫn còn he hé mở ra.
Ta cũng quay qua nhìn nhưng phía cửa cùng chẳng có gì.
Bên ngoài là sảnh lớn, người qua người lại thì có gì lạ.
“Ah… Oa nhi đói rồi mà, chút điểm tâm này là quà, là quà…”
“Ông chủ, ta dù gì cũng 16, ông có thể đừng gọi ta là oa nhi được không? Gọi ta là tiên sinh hay công tử đều được, không thì khách quan cũng được mà.”
Phụt!
“Ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi cơ?”
Thất Dịch, phun ra một ngụm trà, trợn mắt sáp lại.
Ma giáo giáo chủ tính tình âm hiểm tàn độc 16 tuổi? Nói ra ai tin chứ.
“Ngươi đừng có mà ăn gian tuổi tác.
Đường dường là… như ngươi thì cũng gần 30 rồi đi.”
“Ngươi thấy ta giống 30 hơn?”
Ta giật mình.
Chả lẽ tên Thất Dịch này có thiên lý nhãn? Tuổi thật của ta là 27 đó.
“Không sao, vẫn chưa 18, vẫn là tiểu oa nhi thôi.”
Ta giật giật lông mày.
Xanh Lè, ngươi ngứa đòn đúng không? Ta đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất lại có thể bị ngươi khinh thường như thế sao?
“Bất quá, nếu nhóc cho ta biết tên, ta sẽ không gọi nhóc là oa nhi.
Thế nào?”
Nghe đến đây, lòng ta trầm xuống.
Xanh Lè, trông ta có ngu thế sao? Bây giờ ta đã xác định được, hắn chính là muốn kiểm tra xem ta có phải Thái Cổ La hàng thật giá thật hay không để trực tiếp hạ thủ đấy mà.
“Liễu tiên sinh, chúng ta bèo nước gặp nhau, chóng hợp chóng tan, không cần biết nhau làm gì.
Đa tạ tiên sinh hôm nay khoản đãi, huynh đệ chúng tôi có việc, xin phép đi trước.”
Nói rồi, ta nắm tay Thất Dịch đứng dậy, Bạch Liên Bông cũng không chút chậm chạp nhanh chóng từ biệt.
“Khoan đã, công tử đã biết quý tính đại danh của tại hạ thì cũng nên cho tại hạ biết danh tính của công tử chứ? Huống hồ, Miểu quốc đang mùa giao thương, chỉ sợ, ba vị khó mà tìm được khách điếm.”
Xanh Lè vươn tay rót một tách rượu:
“Nếu tại hạ có gì mạo phạm, mong ba vị thứ tội.
Chúng ta một đường vui vẻ, tiếp tục đồng hành thì có sao? Huống hồ ba vị là khách ngoại lai, ở hay đi, cũng không phải do ba người quyết.
BÉ BỎNG!”
Nhìn Xanh Lè cười như không cười uy hiếp ta, ta đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Sao ta có thể quên mất tên Xanh Lè này là tên biến thái rối loạn lưỡng cực chứ? Hệt như hồi Cổ La nói rời đi, hắn đại khái cũng là như thế này.
Tuy rằng Bạch Liên Bông võ nghệ cao cường, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, chả lẽ ta vẫn nên đầu hàng? Nhưng nói tên cho hắn thì ta khác nào tự sát a~
Đang lúc phân vân, từng âm thanh rợn người chợt vang lên từ dưới chân ta.
“Xi~”
Bảo bối nhà Xanh Lè, cùng con đàn cháu đống của nó đại khái là đang uốn éo cố gắng trèo ra khỏi cái giỏ trúc kia.
Tuy rằng rất mất mặt, nhưng tránh voi chả xấu mặt nào… Nghĩ rồi, ta kéo ghế ngồi lại, nhét một khối bánh vào miệng:
“Hehe, đùa ấy mà!”
“Chẳng qua chỉ là vài con rắn, ngươi có cần sợ đến nhũn chân thế không hả?”
Thất Dịch nhìn ta bằng con mắt rèn sắt không rèn thép, bất quá hắn cũng ngồi lại bàn ăn.
Nhưng đáng ghét nhất là Bạch Liên Hoa.
Hắn cho hắn là ai để nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ đó chứ!!!.