Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!


Gần đây tâm tình có chút không tốt, lại lỡ mang mấy thứ SE hồi trước viết dở ra đọc nên quyết định mang lên chia sẻ vs mọi người.
***đây là kết của bộ truyện gốc, không phải cuốn tiểu thuyết gốc mà là cuộc đời của Ma quân Thái Cổ La hàng thật giá thật.
Thái Cổ La và 6 người kia đều là nhân vật trong truyện, nhưng Cổ La so với tất cả nhưng nhân vật khác lại bị bug.

có lẽ vì chính tác giả cũng không suy nghĩ chăm bẵm gì cho nhân vật Thái Cổ La, đến tên cũng là tùy tiện đặt cho có, nhưng lại cho y quá nhiều buff với mục tiêu là làm nền cho Cơ Hựu Trạch.

Cùng tư tưởng nữ phụ càng xấu xa thì nữ chính càng tốt đẹp, phản diện càng thông minh thì nam chủ càng tài ba, Thái Cổ La được miêu tả là độc ác, thông minh, điên cuồng.

Nhưng vấn đề chính là ở chỗ y chỉ dùng để làm nền, cho nên chính tác giả cũng không quan tâm gì đến nhân vật này, không có tuyến truyện, cũng không có tính cách.

Cái phiền phức nhất đó chính là tác giả cho Cổ La trí tuệ siêu phàm, nên y càng lúc càng nhận ra nhưng điều không đúng trong truyện.

nữ chính cả đời sống trong Ma sơn, vậy mà lại tìm được thánh kiếm Bích Dao vốn dĩ ở tít cực bắc.

từ nhỏ đã là nô lệ, vậy mà cầm kì thi họa lại tinh thông, ngày ngày làm việc quần quật mà da dẻ mịn màng trắng nõn.

sư phụ nói đi ba ngày nhưng đi hết mấy năm vẫn chưa về.

sư nương cảm nhẹ nhưng trị hoài không hết.

nhị ca du ngoạn gửi đồ về 10 lần như một, nhưng lần nào cũng nói là khám phá ra cái mới.

lâu dần, y nghiên cứu ra được quỹ đạo, nên bắt đầu phá rối.

nhưng cũng nhờ y phá phách, các nam chủ khác mới dần ra đời, mà truyện từ tình cảm cũng biến thành đánh nhau để giết Cổ La.

đến cuối cùng, cổ la không thắng như tác giả cũng không thua, tính là lưỡng bại câu thương ha.
______________________________________________________________________________
Trời tháng 8 mưa phùn rả rích cũng không đủ để miêu tả sự âm u của Ma Sơn lúc này.

linh đường trắng muốt không một tiếng khóc mà chỉ có ảnh lửa bập cùng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của nhưng người quỳ ngoài linh

đường.

Nếu có thể khóc thì đã tốt.

Trái ngược với họ, Thái Cổ La dường như có một giấc mộng đẹp, một giấc mộng vĩnh hằng.

dù rằng một kiếm xuyên tâm, tiểu la không mang chút đau đớn, mà ngược lại lại cười thật ấm áp.
"CÚT!!!!! Ngươi còn dám vác mặt đến đây sao? đồ bạch nhãn lang, ta năm đó điên rồi thì mới giao Cổ La cho ngươi!!"
Thái Huyền Ân, sư phụ Thái Cổ La như phát điên mà từng đòn giáng xuống người Hạ Cẩn Minh.

mặc cho đau đớn trên thân xác, y không nói một lời mà chỉ lẳng lặng cúi đầu quỳ trước đại môn.
"đủ rồi, đừng ồn nữa, để Tiểu La ngủ cho an giấc đi." Trang Thiệu níu tay Huyền ân.

dù ông có ghét Cơ Hựu trạch đến mức nào cũng không thể phủ nhận, Cổ La thật sự rất coi trọng người này.
"Cha, Thái thúc thúc, thay vì cùng họ lãng phí thời gian, hai người nên giảnh thời gian bên Mẹ cùng dì thì hơn.

Chuyện nơi này xin cứ giao cho con." Trang đại ca chắp tay, chờ hai người họ khuất bóng rồi mới mở lời:
"Cơ điện hạ, Uất Trì tướng quân, Vân thần y, Triệu đế, Hạ Vương gia, còn có Đông Phương đại nhân, miếu nhỏ thấp kém khó chứa nổi chư vị đại phật đây.

Người cũng đã mất, các vị chắc không đến nỗi muốn quật mộ
hủy thi chứ? Đường ở phía trước, không tiễn." Trang đại ca nói rồi liền đóng cửa lớn, không để ý đến 6 người ngoài cổng.
________________________________________
Dù trực tiếp bị đuổi, Cơ Hựu Trạch vẫn không xê dịch.

Y lẳng lặng quỳ trước đại môn không chút xê dịch.
“Mèo khóc chuột!” Vân Dật khinh thường, nhưng y cũng không nhịn được mà quay mặt đi.

y thì hơn gì Cơ hựu trạch chứ.
“Cơ Hựu trạch, Đây vốn không phải thỏa thuận của chúng ta, ngươi giết y làm gì?” Đông Phương Tường chất vấn.

khác với 4 người trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, y chẳng qua chỉ cung cấp tài lực, nhưng điều này không có nghĩa là y vô tội.
“Vì sao… y không tránh?” Cơ Hựu Trạch lẩm bẩm.


Hình ảnh của Thái Cổ La lúc đó không ngừng hiện lại trong tâm trí hắn.

làm sao y có thể có thể bình tĩnh đến như vậy? Cổ La chắc chắn biết rằng hắn đến để giết y, nhưng …
“Tránh? Ngươi cho rằng y tránh được ngươi.

Kiếm thuật của y kém đến như vậy, ngươi tùy tay liền giết được y rồi.” Triệu Diên Khánh bực dọc nói.

Khác với 5 người còn lại, y chính là muốn bắt sống Thái Cổ La.

Năng lực của y rất có ích trong việc trị quốc.
“Cơ Hựu Trạch, y chúng quy cũng chỉ là hài nhi tay không tấc sắt, ngươi cần tuyệt tình đến thế sao? Y dù gì cũng là thanh mai trúc mã của ngươi cơ mà.” Hạ Cẩn Minh cũng không nhịn được hổ thẹn trong lòng.Y đích xác muốn giành lại Ma sơn, nhưng hạ sát với hài tử, quả thật rất không quân tử.
“Ta không có! Ta vốn cho rằng y sẽ tránh! Các ngươi thực sự cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao? Y là Thái Cổ La, người nổi tiếng thông minh nhất đại lục.

các người tưởng rằng tất cả sai lầm ấy là tình cờ sao? Một đường tiến thẳng vào ma cung, chuyện này đừng nói ta mà cho dù là sư phụ y cũng không thể làm được!” Cơ Hựu trạch gào thét như phát điên.
Y không thể quên được khung cảnh khi y tiến vào nội cung.

Một đường đánh thẳng đến đại điện, địch không tổn thất nhưng quân ta lại ngã như rạ, nhưng bản thân y thì lại không vướng chút bụi bặn tiến vào đại điện không chút bất trắc.

Cổ La là người đa nghi, y có thể một đường tiến vào chỉ sợ ít nhiều là bẫy nhưng mãi đến tận cùng,
cũng chỉ có một mình Thái Cổ La.

Y không chút lo sợ, càng không chống đối, mà chỉ lẳng lặng vuốt ve chiếc huyền cầm mà từ khi tiếp nhận gia ấn, y chưa từng lấy nó ra.
“đến rồi à, Phó giáo chủ, à không Cơ Hựu trạch điện hạ.

Đi chơi vui chứ?”
Giọng y vẫn bình thản, như thế cơ hựu trạch không phải đến giết y mà là hai người bạn gặp nhau sau một thời gian dài.
“Ma quân…”
“Bản quân khuyên ngươi đừng chọn Tô Thanh Tuyết, Thẩm gia trưởng nữ, sư muội của Uất Trì tướng quân văn thao võ lược, tuy không giỏi tề gia nhưng chắc hẳn sẽ là một người đồng hành tốt.


nếu không, Hạ quận chúa cũng là lựa chọn không tồi.

cô ta có thể cũng cố địa vị của ngươi, nhưng tốt nhất là nên cho cô ta một chén tuyệt tử thang, sẽ ổn định hơn.”
“Thái Cổ La! urhmm”
“Trật tự.

Bản quân nhớ mình từng chỉ dạy ngươi rất đàng hoàng cơ mà.

Không nên cáu giận, không nên khó chịu, mất khôn đấy.

đừng để cảm xúc lấn át lý trí, nếu không thì ngươi cũng không khá hơn nương ngươi đâu.”
“Urhmm!!”
“Suỵt.

Sắt cầm một đôi, vĩnh viễn chẳng rời nhưng kẻ làm quân thì không nên.

Muốn duy ngã độc tôn thì trước tiên ngươi nên từ bỏ thất tình lục dục, đoạn tuyệt hồng trần.

nếu không núi cao ngàn trượng sẽ hóa thành vực sâu vạn trượng đấy, Hựu trạch à.

Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, ngươi chắc 5 người kia sẽ thỏa mãn
chứ?”
“thứ ngươi muốn, ngươi nhất định có được, nhưng 5 người kia, ta để lại đường lui cho ngươi.”
"Người cuối cùng, ta thay ngươi rồi.

Cô ta chết thảm lắm.

ngươi muốn nghe không? Đầu tiên là rút từng móng tay móng chân, sau lại nhốt cô ta vào trong phòng tối, vừa hẹp, vừa bẩn không chút ánh sáng.

Thả thêm một chút cổ, là từ một trong các đồng bọn của ngươi, để chúng ngày đêm thân thiết cùng cô ta.

Nhiệt độ phòng tối càng lúc càng giảm.

chúng chịu không được chui vào,…ur!”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Đạo lý ngàn đời, đau, nhưng không đổi được.


người vô tội vốn không nên chết, người có tội thì sống càng lâu.

Dùng người, thì càng phải biết phòng người.”
“Thanh bích dao này… đã theo ta 19 năm, ta tặng lại ngươi.

Nhớ, đi cho hết.”
……………………………………………………
“Đi thôi, Cơ điện hạ, ngươi quỳ cũng không khiến người sống lại được.

y chưa chắc đã đến thiên đường, nhưng chúng ta nhất định là xuống địa ngục… có lẽ, đây là cái giá cho sự tính toán của chúng ta.

Là chúng ta xem thường y rồi.” Vân tướng quân, người yên lặng từ đầu đến cuối mở lời.

Ma Quân bệ hạ, chỉ tiếc kiếp này hai ta trời sinh tử địch, nếu có kiếp sau, xin nguyện cùng người quân tử chi giao.
Nói rồi y quỳ xuống dập đầu ba cái.

Từ nhỏ y được dạy, nam nhân dưới gối có vàng, trừ vua trừ cha trừ thầy, không ai có thể khiến y hạ mình nhưng Ma quân thái cổ La, y phục, y tâm phục khẩu phục.

nhất kiếm khai quốc, nhị kiếm an dân, tam kiếm thái bình, trừ y ra, không còn người nào khác.
Năm người còn lại cũng không nói nhiều, chắp tay vái dài.

Dù rằng cái tên Thái Cổ La này sẽ chìm trong sách sử, không người nhớ đến, nhưng trong tâm họ, y sẽ luôn tồn tại, một người cầm kiếm thì uy nghiêm, cầm bút thì tao nhã, một cái nhấc tay cũng đủ để rung chuyền đất trời.

kiếp này hữu duyên vô phận, tuy gặp được nhưng lại không thể thân quen.

Chỉ nguyện kiếp sau có thể cùng người kết giao bằng hữu, đồng sinh cộng tử, quân tử chi giao.
______________________________________________________________________________
ps một chút: công bằng mà nói, cổ la là tự sát.

hựu trạch vung là đoản vốn chỉ đâm vào da thịt, nhưng cổ la lại tiến về phía trước, nên mới thành nhất kiếm xuyên tim.

bất quá phiên ngoại này không liên quan đến truyện chính, mọi người đọc chơi là được, không cần lo lắng truyện gốc ngược đâu.

moa moa~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận