Vĩ Cầm Trong Sương


Đến chiều tối, Thẩm Trúc Chỉ trở về nhà trong niềm vui mừng khôn xiết, cô vừa chạy vừa cất giọng tự hào nói:
- "Mẹ ơi, con giành được chiến thắng trong cuộc thi tài năng vĩ cầm rồi."
Lúc này, từ phía bên trong nhà, một chàng trai ăn mặc có phần cá tính, mái tóc để dài cột ngang nửa đầu bước trở ra.

Vừa nhìn thấy Thẩm Trúc Chỉ anh khẽ đưa tay tóm lấy cổ áo cô, vẻ mặt chẳng khác gì mấy tên lưu manh chuyên ức hiếp kẻ yếu.
- "Thẩm Trúc Chỉ, em lén đăng kí dự thi mà không báo anh trai mình một tiếng sao? Ui da..."
Anh vừa dứt lời liền bị người đằng sau từ trong bếp bước trở ra, trên người vẫn còn động lại mùi hương của bếp núc, bà khẽ đưa tay tóm lấy đuôi tóc của anh, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Thẩm Bách Kiêu, mẹ còn chưa tính chuyện con để tóc tai dài luộm thuộm không chịu cắt kia kìa.

Còn nữa, mới tí tuổi đầu mà ăn mặc theo phong cách dị hợm gì đấy.

Khôn hồn mà ra dáng sinh viên trường sân khấu đi."
Ngay lập tức, Thẩm Bách Kiêu vì đau mà nhíu mày nói:
- "Mẹ à, bộ tóc này chính là nhân vật mà con sắp hóa thân trong vai diễn sắp tới đó."
Nghe những lời này của con trai, người trước mặt không nói gì mà tỏ vẻ chê bai, một lúc sau bà lên tiếng đáp:

- "Bảo sao các cô gái vừa nhìn thấy con đã chạy xa tám mươi mét.

Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà để cả ria mép trông có ra dáng vẻ thư sinh không?"
Thẩm Trúc Chỉ đứng cạnh bật cười mãn nguyện.

Cô thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa:
- "Mẹ nói rất đúng.

Ngay cả con mỗi khi nhìn anh ấy còn hoảng sợ huống chi là người con gái khác."
Ngay lập tức, Thẩm Bách Kiêu vuốt vuốt lại tóc, gương mặt ngước cao tràn đầy tự tin, dõng dạc nói:
- "Chẳng qua là em nhìn thấy anh để tóc dài đã lâu, anh trai em mà cắt tóc ngắn, cạo sạch ria mép thì cũng chẳng thua gì mấy chàng soái ca trên mạng đâu đấy."
Thẩm Trúc Chỉ bĩu môi liền sau đó ôm chiếc vĩ cầm tiến về phía phòng, ngáp dài nói:
- "Con lên phòng nằm nghỉ một giấc, đến khuya con sẽ xuống ăn, mẹ và anh cứ ăn tối trước đi nha."
Vừa mở cửa vào đến phòng, Thẩm Trúc Chỉ lập tức đặt cây đàn sang một bên liền sau đó nằm ngả lưng ra giường.

Trong suốt khoảng thời gian trước khi cuộc thi diễn ra, cô đã luyện tập rất nhiều, bất kể ngày đêm.

Nhiều đến mức trong nhà lúc nào cũng văng vẳng thanh âm của vĩ cầm.
Nhớ lại hình ảnh cố nữ minh tinh xinh đẹp Lạc Chi Dao khiến cô không ngừng tự hỏi:
- "Cô ấy quả thực rất đẹp.

Chẳng hiểu lý do tại sao lại qua đời trong khi tuổi đời còn trẻ như thế."
Lúc này, hai mắt Thẩm Trúc Chỉ khẽ khép hờ thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại lập tức vang lên.

Ngay lập tức, cô mắt nhắm mắt mở chẳng để ý người gọi đến là ai mà vội vàng nhấc máy.

Giọng nói bên kia tràn đầy phấn khởi mà ngọt ngào lên tiếng:

- "Chỉ Chỉ à, em dạo này có khỏe không? Vài ngày nữa anh sẽ sớm quay về tìm gặp em."
Nghe được một lúc Thẩm Trúc Chỉ mới nhận ra giọng nói từ phía đầu dây bên kia liền tròn xoe hai mắt ngồi bật dậy, vui mừng đáp:
- "Tiết Gia Khiêm, là anh.

Chẳng phải anh và gia đình đã định cư bên Mỹ không quay trở về đây nữa sao?"
Tiết Gia Khiêm chính là hàng xóm từ tấm bé sống bên cạnh nhà cô.

Mãi cho đến khi Thẩm Trúc Chỉ bước sang trung học thì gia đình anh cũng từ đó chuyển đi định cư bên nước ngoài.

Khi trước, anh thường xuyên trèo tường sang nhà tìm đến tận phòng để nói chuyện với cô.

Cả hai người cách nhau đến tận năm tuổi cho nên bản thân Thẩm Trúc Chỉ xem anh cũng giống như một người anh trai thứ hai của mình vậy.
- "Chỉ Chỉ, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp lại nhau chắc hẳn bây giờ em đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu hơn có phải không? Anh thực sự rất nóng lòng quay trở về gặp mặt em."
Nghe những lời này từ Tiết Gia Khiêm khiến cô chỉ biết cười trừ mà khiêm tốn đáp:
- "Anh tưởng tượng hơi quá rồi đó.

Em lớn lên da dẻ không được đẹp cho lắm chỉ sợ anh vừa nhìn đã giật mình bỏ chạy."
Tiết Gia Khiêm ở đầu dây bên kia sau khi nghe cô nói không nhịn được mà cười giòn tan, sau đó gỏn gọn đáp:
- "Công chúa nhỏ hãy giao lại tất cả mọi việc cho Tiết Gia Khiêm này.


Anh đảm bảo sẽ chăm em thật tốt từ chân răng đến tận kẽ tóc."
- "Anh nói còn hơn bạn trai em nữa đấy."
Giọng người bên kia lúc này có phần trầm xuống mà lên tiếng dò la:
- "Chỉ Chỉ, em có bạn trai rồi sao?"
Ngay lập tức, Thẩm Trúc Chỉ vội vàng giải thích:
- "Em đùa anh thôi.

Đến cả anh hai em còn chưa có bạn gái thì làm sao em có được."
Giọng nói người bên kia lập tức vui vẻ hẳn, anh đáp:
- "Như vậy được rồi.

Anh không sợ bị ai đó giành em khỏi tay anh."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận