Mặc dù cái chết của Mục Thư Kỳ đã trôi qua một thời gian.
Giới báo chí cũng chẳng còn nhớ tên cái tên cô đã từng tồn tại trong giới giải trí.
Bọn họ cũng dần lãng quên cái tên ấy.
Duy về phía Tống Diệp Thanh, kể từ sau khi cho người phân tán xác của Mục Thư Kỳ, trong lòng bà ta luôn có cảm giác thiếu an toàn.
Chỉ cần nghe tiếng cửa kêu hoặc tiếng lá cây bên ngoài cũng làm cho bà ta giật nảy mình vì nghĩ rằng linh hồn của Mục Thư Kỳ tìm về.
Nhìn thấy vợ trước khi đi ngủ thường xuyên uống thuốc an thần, ngài Vương quan tâm mà lên tiếng can ngăn:
- "Thời gian này tôi thấy bà thường xuyên uống thuốc an thần, như vậy không tốt đâu.
Sẽ gây ra ảo giác đấy."
Tống Diệp Thanh một tay đầy thuốc mà cho hết vào miệng sau đó cầm cốc nước trên bàn lên uống cạn, một lúc sau lên tiếng nói:
- "Tôi không sao.
Chỉ có khi uống thuốc tôi mới ngủ tròn giấc."
Bàn tay vội vàng đặt cốc nước đã uống sạch xuống bàn của Tống Diệp Thanh bất giác run nhẹ mà nhìn người bên cạnh đáp.
Sắc mặt ngài Vương có chút lo lắng mà trầm giọng đề nghị:
- "Nếu bà cảm thấy không khỏe thì tôi sẽ bảo thuộc hạ đưa bà đến gặp bác sĩ giỏi để kiểm tra."
Liền lập tức, Tống Diệp Thanh xua tay.
Bà liên tục lắc đầu từ chối.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, bà liền lên tiếng hỏi:
- "Tôi cần tìm một pháp sư giỏi trong việc trấn áp linh hồn qua quỷ."
Nghe đến đây, người bên cạnh không nhịn được mà bật cười đáp:
- "Diệp Thanh, từ khi nào mà bà tin có ma quỷ trên đời chứ?"
- "Tôi không biết.
Nhưng dạo gần đây tôi luôn cảm thấy bất an cho nên tôi nghĩ rằng vong hồn của con ả Mục Thư Kỳ đó đang đeo bám tôi.
Tôi cần tìm pháp sư giỏi để khiến nó hồn siêu phách lạc."
- "Bà muốn làm gì thì tùy bà nhưng nên nhớ đừng lấy danh nghĩa thực sự, bởi vì, tôi không muốn chúng ta vướng thêm bất cứ tin đồn nào không hay trong thời gian này."
Ánh mắt Tống Diệp Thanh hiện rõ sự thâm độc, khẽ gật nhẹ đầu đáp:
- "Lão gia an tâm, từ trước đến nay tôi luôn giải quyết mọi chuyện một cách chu toàn."
Học viện nghệ thuật Giang Nam...
Ngày hôm nay, Thẩm Trúc Chỉ quay trở về trường với tư cách là một diễn viên nổi tiếng ở KC khiến nhiều sinh viên rất đỗi mến mộ mà thành lập fanclub chào đón cô một cách nhiệt tình.
Hôm nay cũng chính là ngày học viện tổ chức cuộc thi "Tài năng vĩ cầm lần thứ 26." Với tư cách là quán quân của mùa giải trước, Thẩm Trúc Chỉ một lần nữa đứng trước sân khấu tái hiện lại khúc nhạc mà cô đã chiến thắng khi trước đến tất cả mọi người.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả khán phòng.
Vu Nhuận Đông ngồi ở hàng ghế khách mời đặc biệt.
Anh vẫn giữ vai trò là nhà tài trợ chính nhưng thực chất là đến để nghe lại giai điệu yêu thích sớm đã thấm sâu vào trong tâm trí.
- "Thẩm Trúc Chỉ, mặc dù sự ngang bướng của em đôi khi làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng trái tim tôi lại không cho phép bất kì ai gây hại đến em.
Những chuyện trong quá khứ từng xảy ra với Chi Dao, tôi không muốn nó lại tái hiện thêm bất cứ lần nào nữa."
Vu Nhuận Đông bắt đầu khép nhẹ đôi mắt mà tận hưởng giai điệu du dương đang vang vọng khắp cả khán phòng.
Thẩm Trúc Chỉ hoàn toàn đắm chìm vào âm thanh của chiếc vĩ cầm trên tay, mỉm cười hạnh phúc:
- "Lạc Chi Dao, cô có đang nghe thấy không? Âm thanh của chiếc vĩ cầm mà người mẹ yêu quý đã hi sinh cả đời dành tặng cho cô.
Giai điệu mà cô yêu thích nhất lại một lần nữa vang lên.
Cô bây giờ có cảm thấy hạnh phúc như tôi không?"
Ở tận phía cuối hàng ghế khán giả, Thẩm Bách Kiêu đang không ngừng cố gắng chen lên ở phía đầu, miệng anh không ngừng cằn nhằn những người đang chen lấn mình.
Về phía linh hồn Lạc Chi Dao, đã tự lúc nào cô bỏ lại Thẩm Bách Kiêu mà ở phía trên dãy ghế đầu gần sân khấu, đưa mắt đắm chìm vào giai điệu du dương của người chơi đàn ở trước mặt.
- "Tôi cảm nhận được giọng nói ngọt ngào của mẹ đang gọi tôi.
Bà ấy đang chờ đợi tôi ở thế giới bên kia.
Tôi cũng đã cảm nhận rằng thời gian của tôi đối với nơi này đã không còn nhiều nữa rồi."
Lạc Chi Dao thầm nghĩ mà đưa mắt nhìn về phía sân khấu, nơi cô đã từng từ bỏ mà quyết định gia nhập vào giới giải trí.
Cô cảm thấy bản thân thực sự đã sai khi trước đây đã không làm theo những lời khi trước mẹ cô đã dặn:
- "Chi Dao, mẹ xin lỗi vì không thể tận mắt nhìn thấy ngày con trở thành một nghệ sĩ thực thụ."
Hàng nước mắt Lạc Chi Dao khẽ lăn dài trên đôi gò má.
Cô ước gì mọi thứ có thể được làm lại từ đầu.
Ước rằng cô đã không từ bỏ thân xác này sớm hơn..