Vì Chàng Từng Phụ Ta

"Báo có tin khẩn"

Một quân lính từ ngoài doanh trại hô to, chạy vào. Hassan cau mày nhìn tên lính kia quỳ rạp dưới đất, anh nhận lấy bước thư rồi phất tay cho người lính kia đi nghĩ. Anh nheo mắt nhìn một lần về phương xa, rồi bước lại vào trại. Cùng lúc, Unas, Minue cũng nghe được tiếng người lính hồi nảy, ngồi trên chiếc ghế chờ Hassan. Anh bước vào lêu, ngồi trên ghế, ngắm nhìn phía bên ngoài bức thư.

" Là của ai? Dò thám?"

Minue cau mày lên tiếng, đã ba tháng qua, nàng biến mất. KHông biết trong lòng hắn lo đến phát điên như thế nào, tin thám liên tục từng ngày báo cáo, từng ngày gửi về. Tất cả đều vô vọng về tin tức của nàng, chỉ có đường đi, cách nước bước. Hôm nay lại có thư, chỉ có thể là mật thám giao ra. Hắn trông chờ tin của nàng mòn mói, đến phát điên lên. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, kiếm chế cảm xúc khi muốn tự mình xông vào đó cứu nàng.

"KHông, là của Memphis"

Cách nói của Hassan đã quá quen thuộc, anh từ từ bóc thư ra. Hassan, cũng như Unas trước giờ không cho tên hoàng đế nào đó vào mắt. Từ lúc bọn hắn sinh ra chỉ có một chủ nhân, và đến chết chỉ để nàng là chủ nhân của mình. CŨng chính vì thế, trước mặt thì xưng hô cung kính tránh việc người ngoài lắm mồm nói Asisu không biết dạy thuộc hạ, nhưng khuất mặt hắn thoải mái gọi thẳng tên. Và chính vậy Unas cũng giống hắn chín phần, còn có lúc không kiên nể hơn nữa.

"Hắn gửi làm gì?"

Unas cau mày, đứng dậy, đối với anh hiện tại an nguy của nàng lên hàng đầu. Anh sắp phá nát cái thành của Assysia để tìm nàng. Ba tháng không gặp nàng, không đúng hơn năm tháng, kể từ khi Asisu đi Hạ Ai Cập đến nay, tin nàng biệt vô âm tích. Anh phải công nhận, tên Algon kia giữ tin rất kĩ, mọi mật thám tin luyện nhất từ anh cũng khó mà dò la được thân tích, những lúc có sơ hở, vài ngay sau liền như biến mất như không hiện diện. Thế là anh phải dò la lại từ đầu. Unas, đứng dậy nhìn vào bản đồ, cau mày kiếm. Tâm trạng của anh hiện tại rất không ổn, dễ nỗi cáu, còn rất dễ giết người. Unas đã đem lời thề lập với thần linh, anh phải bảo vệ cô, nhưng mọi thứ đã vuột mất, cô biến mất từ đêm hôm đó dặn dò hắn trước khi đến Thượng AI Cập.

"Huh?"

Minue không nói, dõi theo mắt tấm bản đồ trên tay, lại lắng tai chờ đợi Hassan đọc bức thư. Quân lính hắn đưa đi, không có tấu chương với Memphis, hơn một nửa ở đây, cộng với quân lính Unas đem đi hơn một nửa trở thành quân đội hùng hậu một nước. Lúc rời đi rồi, hắn không thể quay về, hắn lo sợ lực lượng mỏng ở Ai Cập hiện tại sẽ khiến ngoại ban nhìn ngó, nhất là Ragash cùng Izumin, hai tên đó không phải là cáo già, mà là cáo đội lớp người. Nếu Ai Cập xảy ra chuyện dù có thế nào Asisu cũng sẽ ghét hắn, cũng trách hắn không bảo vệ được thần dân của nàng. Nhưng nếu thần dân còn nàng biến mất.... Minue sẽ giết hết thần dân tế nàng.

"Memphis muốn chúng ta đưa quân về, ngoài nước bị Ragash tấn công!"

Hassan đọc bức thư một lúc lâu liền lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng. Hai người kia đang chăm chú vào suy nghĩ của mình liền giật mình tỉnh giất. ÁNh mắt lại càng bốc lửa thêm, tên hoàng đế đó....

Unas nắm chặt quá đấm của mình, rồi giáng một đoàn lên bàn trước mặt, chiếc bàn bể vụn thành từng mảnh nhỏ, Minue cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, đứng dậy.

"Lúc này địa hình Assysia dễ thủ khó công, như chúng ta thấy trong ba tháng qua. Nên rút quân."

"Ngươi...Ngươi chắt rút quân sẽ không bị quân bên Assysia quay đầu phản ngược đoàn chứ?"

Unas cau mày, muốn đập hắn, nhưng rồi nhìn về hoàn cảnh hiện tại. Hẳn là một tướng quân anh biết mình cần làm gì, Hại Ai Cập là tình yêu của nàng, nàng thà chết chứ không để Hạ Ai Cập thất thủ. Hắn lúc này không trở về, dù nàng có được an toàn cứu ra, thì như nàng đã chết. Và với tính tình của nàng, Asisu chắc chắng sẽ không trách hờn bọn hắn, mà là chính mình. Có khi sẽ tự giết mình.

Minue cau mày, dừng cước bộ hướng mặt ra ngoài cửa, tâm trạng khó chịu. Asisu hiện không biết tin tức, Ai Cập đang lâm vào nguy hiểm. Tình thế lúc này tiến không được lùi không xong, quân đội bị mắc kẹt.

"Vậy sẽ rút!?"

"Ta sẽ rút, Hạ Ai Cập là mạng sống của nàng, ta liều mạng sống này bảo vệ nó!"

Unas kiên quyết, Minue cắn răng, Hassan liếc nhìn anh, hắn cũng đã cùng nàng lớn lên, nàng là phép màu cho cuộc sống của hắn, cũng là trọn trái tim hắn. Để nàng thất vọng, hắn không thể. Để nàng chết hắn càng không thể. Nhưng nhìn vào lập trường sống của nàng, hắn biết hắn sẽ quay lại bảo vệ Hạ Ai Cập, công sức bao năm nàng đã xây dựng lên. Ngồi nhìn tấm bản đồ về địa hình một chút, liền đứng dậy.

"Không rút được, thì cũng phải rút. Hạ AI Cập là dòng máu của nàng, hãy bảo vệ nó thay nàng, vì lời hứa với thần lính trước mặt nàng."

Unas bước đến nhìn vào bản đồ, Minue xoay người kiểm tra an toàn xung quanh trại, mới đến chỗ hai người nghe ngóng.

Không gian tiếp tục chiềm trong yên lặng, đem tiếng vẽ xoàng xoạc trên trang giấy vang lên ê người.

Mất cả buổi trưa nắng ngắt, ba người hoàn thành cuộc họp rồi trở lại lều mình. Tâm trạng như mớ bồng bông, đầy khó chịu. Trước mặt họ đây là nơi người con gái kia bị giam giữ, bây giờ... thật khó khăn cho khoảng cách càng xa.

--- ------ ------ ------ ---------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Trên đài cao, nạp vàng. Những chiếc cột rồng điêu khắc đầy kĩ xảo. Bế đá, con ấn được hình thành sáng lấp lánh. Căn phòng rộng lớn, gió thổi vào rít lên những cơn ớn lạnh da người, dù ngoài trời là ban ngày, nhưng trong phòng này luôn là một màu đen xám xịt, còn rất ác mộng. Người nam nhi tóc đen tuyền bó gọn trên đỉnh đầu, mắt ứng sáng vắt, lạnh lùng tựa người lên ghế nhìn nữ nhân quỳ dưới đất, lại nhìn lên tờ giấy nhỏ được vẽ hình ngoằng nghoèo. Môi mỏng mở ra rồi đóng lại như có như không phả ra âm thanh trầm ổn.

"Ta nghe các người hầu nói người là con gái của nữ thần sông Nile?"

"Không, tôi không phải?"

"Không có lửa làm sao có khỏi? Người tự tung tin đồn sao?"

"Không, tôi không có làm gì cả, họ nhìn màu tóc và mắt tôi nên họ nói vậy"

"Ngươi chắc chứ?"

"ANh thật không biết..."

"Ngậm mồm, ta đang hỏi ngươi!"

Memphis khó chịu quát lớn, đối với người này do Asisu bảo Hassan đưa đến, là nô tì mà xem mình như công chúa, làm tất cả mọi thứ đều hư hỏng, còn có khi làm hư cả cái nhà bếp hoàng cung, là nô tì nghèo khó không biết an phận còn dám lên mặt dạy đời, đem thức ăn nô tì chê bai. Hắn có rất nhiều lần muốn đập cô ta, chặt cô ta ra từng khúc một. Nhưng đây là người của nàng. Nàng đưa đến luôn có lý do của nó. Và Hắn nói nếu nàng không về vứt cô ta đi hắn sẽ điên mất.

Nên biết chế độ ăn của một nô tì ngày xưa không phải là sơn hào hải sản mà là bánh mì khô, mỗi bữa ăn hai cái bằng bàn tay. Khi Asisu chuyển đổi luật, thức ăn đã có thịt cá, đổi món và đủ dinh dưỡng. Như vậy Carol lại chê là cho súc vật ăn. Chính vì lời nói của cô ta mà hậu cung dưới cấp đã không ít lần gây sóng gió, rồi cô ta lại khóc lóc đến kể lể và dạy đời cho Memphis. Tin Asisu mất tích khiến anh không vui vẻ gì, cái hỏa lại thêm dầu không chắc sẽ thế nào thêm tro.

Nghe Memphis quát lớn cùng đôi mắt giận dữ của hắn, Carol câm miệng, cúi đầu thấp, càng ngày càng thấp hơn, rồi nước mắt lưng tròng từng giọt từng giọt nhỏ xuống đến tan thương.

"Nói!"

"....hit...hít...ta...không phải..hít hít... hít hít..."

"Ta hỏi người có thể làm dòng sông chuyển hướng đổ về Assysia không?!"

"...được...ta làm được!"

"Vậy ngươi lui đi, lần này sẽ là quyết định, người dám đem chuyện này lừa ta. Đầu ngươi sẽ không còn. Nhớ kĩ!"

Carol gật gật đầu, lấy tay vệt nước mắt rôi lui ra. Lúc này, ánh mắt kia càng có thêm lửa đỏ. Đứng dậy cho người gọi Imhotep. Khi lão già lụng khụ đến, anh liếc lão một cái, cắt đôi từng chữ một.

"Imhotep, đem toáng binh lính một nửa hiện giờ canh chừng cẩn mật đất nước. Tập hợp các quân lính tinh nhuệ nhất lại đây trong vòng một hồi nhan. NHanh đi cứu nữ hoàng Isis.!!"

"Rõ, thưa bệ hạ!"

Imhotep cúi người nhận lệnh, từ khi gặp nữ hoàng, đức vua của hắn cũng đã thay đổi rất nhiêu, lạnh lùng đến đáng sợ. CÒn có khi đứng nhìn tội phạm vẫn cười rất tươi, đúng là cười đấy, nhưng mở miệng lại nhấn từng chữ một

"ĐEM RA TỬ HÌNH"

Thế đấy, hắn cũng chả dám gan chạm vào nửa, đối với các vị thần hiện tại trung thành hết mực, có âm mưu tạo phản. Nữ hoàng Isis đã kịp thời mổ dê treo đầu chó, dám tạo phản trong đất nước nguy cấp? Không còn xác để chôn, bờ ngoài nữ hoàng chỉ nhẫn nhịn nhân dân, ai dám đụng vào tâm can bảo bối của nàng ta sẽ không toàn thây đâu! Imhotep nhớ đến cảnh tượng hai vị quan sai ăn xén tiền của mà bị chặt đầu treo trước cổng thành cả tháng trời rồi đem vứt vào rừng để thú hoang ăn đã thấy đáng sợ. Nữ hoàng Isis ít khi ra tay, nhưng nếu nói nàng ác thì chẳng ai dám xưng mình hơn.

ĐỨng trên bục cao cao, nhìn về hướng xa, tuốt thanh kiếm khỏi vỏ, hướng mũi kiếm lên trời, ánh mặt trời chiếu rọi vào nước da mật rắn chắt của nam tử trưởng thành, cơ bắp cuồn cuộn, mắt ưng sắc sảo, đảm một vòng người bên dưới. Gió từ những vũng cát xa thổi vật cánh áo dài của hắn, đem người ta xâm nhập vào tâm một bức tranh vẽ hoàn mỹ, của bậc đế vương tuấn kiệt ra trận. Memphis nắm chắc chũi gương nghiêm mặt hô lớn.

"ĐƯA NỮ HOÀNG VỀ, DÙNG MẠNG SỐNG ĐỔI SINH MỆNH NỮ HOÀNG!"

Tiếp đến là đồng loạt hô lớn, đồng thanh. Âm thang vang dội cả đất trời. Thượng AI Cập kết nối Hạ Ai Cập, người dân ở đó đã trước trước cổng thành nhìn về phương xa. Họ muốn nữ hoàng Isis không một ai khác, chỉ nữ hoàng Isis.

"Dùng mạng sống đổi sinh mệnh nữ hoàng"

"Dùng mạng sống đổi sinh mệnh nữ hoàng"

"DÙng mạng sống đổi sinh mệnh nữ hoàng"

.....

Tiếng vó ngựa, tiếng bước chân dồn vang. Đoàn quân đi lần này nhắm vào Assysia xóa sổ. Memphis hắn muốn đem nàng trở về, mãi mãi ở cùng. Gió quất mạnh vào yên ngựa, bụi cát bay mịch mù, đoàn quân gấp rút hướng đế quốc Assysia rời đi.

TRận chiến lớn sẽ bắt đầu, Assysia sẽ bị xóa sổ hay không?

Lúc này hướng Bắc, một đoàn quân khác đang đi đến, trên lưng ngựa là nữ tử mái tóc đen tuyền xinh đẹp. Lần này Algon đã để nàng trở về, Asisu mong ngóng chờ gặp thần dân của mình.

Một bão cát nỗi lên, một đoàn quân khác tiến nhanh về hướng Thượng Ai Cập. Đoàn quân đầy đủ lực lượng vũ khí, và đem lên chiếc vẻ rất thiện chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui