Vị Chanh Bạc Hà

Chương 4
Trường trung học khai giảng sớm hơn đại học nhiều, nhất là cấp 3. Sau bữa sáng ngày hôm sau, Tần Trọng phân phó: “Hàm Lạc, ngày mai Tiểu Nhàn khai giảng, hôm nay con dẫn em đi siêu thị mua một vài đồ dùng học tập và sinh hoạt đi, ngày mai cũng dẫn em đến trường nữa.”
Mễ Tuyết Tuệ làm việc ột công ty đầu tư nước ngoài, lần này xin vài ngày nghỉ phép đã đến hết kì hạn, thời gian sắp tới có vẻ bận rộn, mà Tần Trọng là đàn ông, tất nhiên sẽ không quan tâm tới mấy việc nhỏ vụn vặt này, dù sao Tần Hàm Lạc còn hơn mười ngày nghỉ nữa, nên cứ đơn giản giao toàn bộ việc này cho cô.
Mễ Tiểu Nhàn nghe xong, khẽ lắc đầu nói: “Bác Tần, không cần đâu, tự con đi mua là được rồi, hơn nữa con cũng không phải trẻ con, không cần có người đưa đi.”
“Tiểu Nhàn, con cứ nghe lời bác Tần đi, mẹ phải đi làm, có Hàm Lạc đưa con đi, mẹ yên tâm hơn rất nhiều.” Mễ Tuyết Tuệ mềm giọng dịu dàng nói.
Tần Hàm Lạc uống cạn chút sữa còn lại trong cốc, cười cười với Mễ Tiểu Nhàn: “Phải đó, gần đây tôi rảnh đến phát chán, vừa lúc đi ra ngoài một chút.”
Môi Mễ Tiểu Nhàn khẽ giật, cũng không từ chối nữa, lại cúi đầu ăn tiếp. Mễ Tuyết Tuệ cảm kích nhìn Tần Hàm Lạc, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
***
Ở cách khu dành cho người nhà Nhất Trung không xa có một cái siêu thị lớn, tuy giờ là buổi sáng nhưng nơi này vẫn rộn ràng nhộn nhịp, Tần Hàm Lạc phụ giúp đẩy xe, nhìn chung quanh, miệng thì lẩm nhẩm: “Nước gội đầu, kem đánh răng, bàn chải, sữa tắm…”
Từng thứ một lần lượt được cho vào xe đẩy, cô cứ nhằm thứ tốt nhất đắt nhất mà mua, dù sao cũng là do ba cô trả tiền. Đương nhiên, khi cô chọn thứ gì đó cũng sẽ hỏi ý kiến Mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn lại chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, im lặng đi theo bên cạnh.
Đi đến trước giá đựng các loại sữa tắm và dầu gội, Tần Hàm Lạc nhìn qua một lượt, đột nhiên lấy ra một chai sữa tắm hương bạc hà, cười với Mễ Tiểu Nhàn: “Dùng loại này à?”
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn ánh lên nét kinh ngạc: “Sao chị biết tôi dùng mùi hương này?”
Tần Hàm Lạc hơi nhướn mày: “Hôm qua chẳng may ngửi được.”
Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, mặt hơi đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào, hai người tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được nói: “Không phải các thứ đã mua khá đủ rồi sao?”
“Còn có hai thứ chưa mua được.”

“Cái gì?”
Tần Hàm Lạc cười đến đáng giận: “Đại loại là băng vệ sinh.”
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, sắc mặt càng đỏ, thoạt nhìn hồng hồng đáng yêu, cực kì mê người. Tần Hàm Lạc tiến đến trước mặt cô bé: “A, mặt em đỏ gì chứ? Đây là chủ đề bình thường giữa con gái với nhau mà, tôi cũng là con gái, em xấu hổ cái gì.”
“……”
“Làm sao vậy?”
“Thứ này tôi có thể đến trường mua.”
“Thôi đi, Bát Trung của em là hình thức quản lí phong bế, qua khai giảng đã vào trường rồi thì khó có thể đi ra. Tuy trường học cũng có siêu thị nhỏ và cửa hàng, nhưng lựa chọn cũng không nhiều như nơi này. Con gái khi dùng mấy thứ này cần phải cẩn thận chọn lựa cho tốt, không thể tùy tiện được.”
Mễ Tiểu Nhàn không nói, nhưng đôi con ngươi trong suốt như hắc bảo thạch cũng không còn vẻ lạnh nhạt như trước nữa, ánh mắt nhìn về phía Tần Hàm Lạc đã khác biệt rất lớn so với hôm qua.
“Bình thường dùng là vải sợi bông hay có bề mặt lưới? Là bông thì có vẻ mềm mại thoải mái, lấy loại này đi.” Tần Hàm Lạc vừa cầm mấy gói Sophie bỏ vào xe, vừa lẩm bẩm nói.
Mễ Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nhìn bốn phía, rốt cục nhịn không được chủ động mở miệng: “Ở đây có rất nhiều người, chị có cần phải nói to thế không.”
“Liên quan gì đâu, đi vào chỗ này bình thường đều là con gái cả, cho dù là đàn ông thì cũng là kiểu bạn trai tốt biết cẩn thận chăm sóc, không cần để ý.” Tần Hàm Lạc không cho là đúng, cô cầm một gói nho nhỏ gì đó giơ lên, cười xấu xa: “Băng ABC, mát mát lành lạnh, hẳn em sẽ thích.”
Phải nhịn, nhưng không thể nhịn, Mễ Tiểu Nhàn đỏ bừng mặt, cắn răng, giơ nắm đấm nho nhỏ làm bộ muốn đánh, Tần Hàm Lạc cười nói: “Em lại muốn đánh gì chứ? Hôm qua ngáng tôi ngã, tới giờ tôi vẫn còn đau này.”
“Đó là chị tự làm tự chịu!” Mễ Tiểu Nhàn nhớ tới chuyện hôm qua lại nổi giận: “Ai bảo chị rỗi việc như vậy, không có việc gì lại đi bắt nạt người khác.”
“Ai bảo em khi không lại đi giả vờ cái gì lạnh lùng chứ! Cứ như ai thiếu nợ mình mấy ngàn vạn không bằng, tôi liền nhịn không được muốn chọc em cho vui.” Tần Hàm Lạc trả lời đúng lý hợp tình.

Mễ Tiểu Nhàn không thèm để ý đến cô, vừa đi trước vừa nói: “Chị nói cần phải mua hai thứ, vậy còn thiếu gì nữa?”
“Đồ ăn vặt chứ còn gì, em lại không thường về nhà, mua vài món mang tới trường ăn đi.” Lúc này Tần Hàm Lạc lại khôi phục thái độ đứng đắn.
Chocolate, hạt dẻ, thịt bò khô, khoai tây chiên, bánh quy, thạch hoa quả… Tần Hàm Lạc chọn mãi ở quầy đồ ăn vặt, mỗi loại đều mua, trong lòng cô, con gái bình thường sẽ không từ chối mấy thứ này, quả nhiên, Mễ Tiểu Nhàn cũng không tỏ vẻ phản đối.
Thanh toán tiền ở quầy thu ngân xong, Tần Hàm Lạc nghĩ đến mình là chị, vốn định xách hết các túi, nhưng lại sợ Mễ Tiểu Nhàn ngại, nên lấy tay ước lượng sức nặng, rồi tự mình xách hai túi nặng, đưa một túi khăn giấy rất nhẹ cho Mễ Tiểu Nhàn.
Hai người song song đi về nhà, Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên nghiêng đầu nói: “Mấy đồ ăn vặt chị mua, hẳn là những đồ mình thích ăn phải không?”
“Đúng vậy, sao em biết.” Tần Hàm Lạc mỉm cười nói.
“Vậy chị là mua ình hay mua cho tôi?” Mễ Tiểu Nhàn hừ nhẹ một tiếng.
“Đương nhiên là mua cho em rồi, tôi vẫn luôn rất tự tin đối với khẩu vị của mình, đương nhiên cũng tin em sẽ thích. Lại nói, sau khi mua về tôi còn có thể chiếm chút tiện nghi, thỉnh thoảng ăn vụng vài món.” Tần Hàm Lạc miễn cưỡng nói, như thể ngại em hỏi nhiều thêm nữa.
“Tôi cảm thấy đôi khi chị thoạt nhìn thực có chút vô lại.” Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn hơi cong lên, đôi con ngươi trong suốt như nước lộ ý cười.
“Em cười?” Tần Hàm Lạc dừng bước, vui mừng nhìn em, giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt lườm cô, một mạt ý cười trong nháy mắt liền biến mất không thấy: “Là người thì tất nhiên biết cười, chị ngạc nhiên như thế làm gì?”
“Nhưng từ ngày hôm qua tới giờ tôi đều không thấy em cười.” Tần Hàm Lạc vô tội nói: “Em cũng biết là người thì sẽ cười sao? Hôm qua suýt chút nữa tôi đã nghĩ em không phải là người.”
“Chị!” Mễ Tiểu Nhàn không khỏi chán nản, mặc kệ cô, bước nhanh hơn về phía trước, để lại cho cô một bóng dáng xinh đẹp thon gầy.
“Này! Nói đùa thôi mà, hẹp hòi vậy chứ!” Tần Hàm Lạc rảo bước đuổi theo, lại dừng lại, không vui nói: “Tôi chỉ là cảm thấy em cười lên nhìn rất đẹp, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy hết sức cảnh đẹp ý vui, nếu em có thể thường xuyên cười lên như vậy, khiến người bên cạnh nhìn cũng thích mắt, vậy thì thực tốt.”

Thân mình Mễ Tiểu Nhàn cứng đờ, lại vẫn như cũ không quay đầu lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn. Tần Hàm Lạc vẻ mặt ai oán bất đắc dĩ, chỉ có thể rảo bước nhanh hơn để đuổi theo.
***
Sáng sớm hôm sau, Tần Hàm Lạc tiền xách theo túi to túi nhỏ, đưa Mễ Tiểu Nhàn tới Bát Trung ở phía Nam thành phố.
Vừa ngồi lên xe taxi, di động liền reo vang, côg nhìn tên báo hiện lên, là Giản Hân Bồi, liền vội vàng nghe máy: “A lô?”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Mình đưa em gái đi Bát Trung, giờ đang ở trên xe.”
“Cũng phải ha, chức ‘chị gái’ này của cậu làm cũng thực xứng.” Trong giọng Giản Hân Bồi có ít nhiều cảm giác không vui.
“Ah, đại khái tầm chiều mình sẽ trở về, hôm qua không đi bơi cùng cậu được, hôm nay bọn mình lại đi được không?” Tần Hàm Lạc nhìn Mễ Tiểu Nhàn bên cạnh, hạ giọng thật cẩn thận nói.
“Hừ! Vậy hôm nay cậu không được lỡ hẹn nha, bằng không mình sẽ giận đó.”
“Biết mà, vậy cậu cúp máy đi, mình sẽ gọi lại sau.”
“Ừ, bye.”
“Bye…” Ngữ khí thật cẩn thận cùng đặc biệt ôn hòa khi Tần Hàm Lạc nói chuyện làm cho Mễ Tiểu Nhàn thực tò mò không biết người phía bên kia đầu dây là ai, bất quá tuy nói ngày hôm qua hai người cùng nhau đi mua sắm này nọ xong, quan hệ cũng thân thiết hơn một ít, nhưng em cũng sẽ không mở miệng hỏi cô những vấn đề riêng tư như vậy.
Tần Hàm Lạc cúp máy, chắc là có chút ngượng ngùng, liền len lén liếc nhìn thần sắc Mễ Tiểu Nhàn, bỗng nhiên cố ý nói: “Hương bạc hà thực lạnh, thực dễ ngửi…” Cố ý kéo dài thanh âm, dùng cái loại ngữ khí đáng yêu giả bộ.
Băng sơn tiểu mỹ nhân bên kia lại như thể không nghe thấy lời cô nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ. Tần Hàm Lạc xấu hổ im miệng, trong lòng thầm nghĩ, thực nhàm chán. Chán quá, duỗi chân ra, đầu dựa ra sau, bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Bát Trung cũng giống Nhất Trung, đều là trường trung học trọng điểm của thành phố A, trường học cũng không tệ lắm.
Tần Hàm Lạc thay Mễ Tiểu Nhàn làm một vài thủ tục nhập học, lại đưa em đến ký túc xá. Mấy cô bé trong phòng ký túc của em mang theo một loại ánh mắt kinh ngạc với người xa lạ nhìn Tần Hàm Lạc, bắt đầu trở nên hưng phấn, thi nhau hỏi. Một cô bé xinh đẹp đáng yêu ở bên cạnh hét lên một tiếng: “Tiểu Nhàn, chị ấy là?”
“Bạn bè!”

“Chị gái!”
Mễ Tiểu Nhàn cùng Tần Hàm Lạc đồng thời trả lời, đáp án đều thực ngắn gọn, nhưng rõ ràng.
“Là chị của cậu sao? Chị tên gì ạ?”
“Chị học trường nào thế?”
“Là trường ĐH A sao, em có một người chị học cũng học ở đó, là khoa luật.”
Mấy cô bé ríu ra ríu rít, Tần Hàm Lạc lại thầm thở dài, bạn học của Mễ Tiểu Nhàn cũng quá hoạt bát nhiệt tình mà, có điều, đây mới là dáng vẻ của một cô nhóc trung học, Mễ Tiểu Nhàn chính là một “người đặc biệt” trong số đó thôi. Nhìn những khuôn mặt thanh xuân dạt dào đầy tươi cười, cô không khỏi có ý nghĩ xấu xa, hừ, đợi bắt đầu học kỳ chính thức vào cấp ba rồi xem tinh thần mấy đứa còn có thể tốt như hôm nay không.
Cùng Mễ Tiểu Nhàn thu dọn giường, rồi đem một vài thứ sắp xếp ổn thỏa, lại nhớ tới lời hẹn với Giản Hân Bồi, Tần Hàm Lạc liền vội vàng chào tạm biệt Mễ Tiểu Nhàn và bạn học của em, cũng hứa lần sau tới sẽ mua đồ ăn vặt ấy cô nhóc.
Cô bé đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa tên là Chung Thúy Nhi, là bạn thân nhất của Mễ Tiểu Nhàn. Tần Hàm Lạc đi rồi, cô bé vừa ăn thạch Mễ Tiểu Nhàn đưa cho, vừa hâm mộ nói: “Thì ra là con gái của người đàn ông mẹ cậu thích, chậc chậc, thật tốt quá mà.”
“Tốt cái gì?” Mễ Tiểu Nhàn tựa trên giường, có chút đăm chiêu, thuận miệng hỏi.
“Chị ấy đối xử với cậu tốt lắm mà, đưa cậu tới trường, còn giúp cậu làm bao nhiêu việc, trải giường chiếu này, thực biết săn sóc người khác. Hơn nữa, hì hì, chị ấy trông cũng xinh lắm.” Ánh mắt Chung Thúy Nhi lóe sáng.
Một cô bé khác lúc này cũng ngắt lời: “Đúng thế, chị gái cậu vừa xinh vừa đẹp trai, làn da cũng tốt lắm, thoạt nhìn cứ như người từ trong manga đi ra vậy.”
“Thực tốt như thế sao?” Mễ Tiểu Nhàn buồn cười nói. Em nhớ lại mọi việc hai ngày qua, bộ dáng chật vật lúc cô bị ngã kia, nụ cười tươi sáng lạn lúc ngoái lại, cùng với bóng dáng khập khiễng lúc trở về phòng, còn có vẻ ôn nhu cẩn thận lúc đi mua đồ hôm qua, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cỗ cảm giác ấm áp, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.
Chung Thúy Nhi ngồi lên giường em, nói nhỏ: “Tiểu Nhà, giờ cậu ở Nhất Trung à? Không phải cậu vẫn luôn không thích người đàn ông đó, không muốn sống cùng họ sao?”
“Mình không thích, cũng không ghét ông ta, chỉ là không muốn sống cùng họ thôi, nhưng mẹ mình bắt mình phải dọn về, mình đành phải thỏa hiệp.” Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, nét mặt có phần ủ rũ.
“Vậy giờ sao, cậu thấy thế nào? Nhà ông ta không phải còn có con gái ông ta sao? Hẳn là có thể ở chung.”
“Có cảm giác dường như không tệ như mình tưởng.” Mễ Tiểu Nhàn nhớ tới gương mặt đáng ghét khi thì ôn nhu đứng đắn, khi thì mang theo chút xấu xa của Tần Hàm Lạc, nhẹ nhàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận