Thấy chiếc xe bus chờ đợi từ lâu đã lái đi nhưng cô không thể lên xe,Diệp Tình thực sự khó chịu, cô mở to đôi mắt hạnh tròn xoe và thầm oán trách tên ác bá vô lại trước mặt.
Dịch Ngạo Xuyên bất đắc dĩ cười cười: "Xe đi rồi, ông đây đưa cô về."Diệp Tình từ chối: "Không cần, tôi ngồi xe bus về."Cô vẫn còn giận Dịch Ngạo Xuyên, không chỉ về việc cưỡng ép cô ôm anh ta vào buổi chiều, mà còn vì vừa rồi không cho phép cô lên xe.
Quay về nhà nhất định đã muộn, chắc chắn sẽ lại bị hai mẹ con kia nhục nhã, nghĩ tới đây khiến Diệp Thanh cảm thấy đầu to ra.
Nhưng Diệp Tình hiển nhiên đã đánh giá thấp mức độ không nói lý của Dịch Ngạo Xuyên :" Muốn ngồi xe bus về, không có cửa đâu, hoặc là ngồi xe ông đây về, hoặc là ông đây ôm cô về, tự mình chọn."Diệp Tình sợ anh, nhưng cô lại không muốn thỏa hiệp, ngoan cố quay đầu đi không trả lời.Hai người giằng co trong vài giâyLúc này, một nam sinh hiếu kỳ đi tới, cũng mặc đồng phục học sinh của trường Tam trung, tò mò nhìn họ.
Thấy Diệp Tình cũng mặc đồng phục Tam trung liền chú ý xem cô là ai ,học lớp nào.Dịch Ngạo Xuyên nghiêng người chặn trước mặt Diệp Tình, lạnh mặt mắng :"Nhìn mẹ mày, cút !"Bộ dáng hung dữ làm nam sinh sợ hãi bỏ chạy, không dám nhìn lại.Diệp Ngạo Xuyên cười nhẹ hỏi Diệp Tình:"Nơi này người đến người đi, cô cũng không muốn bị người ta nhìn thấy có tiếp xúc với ông đây, phải không?"Diệp Thanh nặng nề gật đầu.“Không muốn thì nhanh chọn đi.” Dịch Ngạo Xuyên bắt đầu mất kiên nhẫn.Diệp Tình sửng sốt, cô trầm mặc, cúi đầu rụt rè nói:"tôi vẫn muốn...!ngồi xe bus trở về..." Giọng nói nhỏ và thận trọng.Bây giờ Dịch Ngạo Xuyên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Tôi đã nói là không có cửa ." Anh lạnh lùng nhíu mày, dùng cánh tay cường tráng ôm lấy Diệp Tình, đi đến bên cạnh xe máy , đem cô đặt lên xe.Diệp Tình bị dọa không nhẹ.
Dịch Ngạo Xuyên thậm chí còn đội mũ bảo hiểm cho cô, miệng không ngừng mắng:" đội mũ bảo hiểm này lên có quỷ mới biết đó là cô."Chàng thanh niên bước bằng đôi chân dài, ngồi vững vàng trên xe, khởi động động cơ, " vèo " chiếc xe lao ra .Anh phóng nhanh, chiếc mô tô phi nước đại trên con đường không bị cản trở, cơn gió nóng hừng hực không ngừng thổi trên người anh, áo cộc màu đen ôm sát người làm nổi rõ đường nét trên ngực anh, mái tóc đen ngắn tung bay trong gió.Phóng khoáng, tự do, đi ngược gió, chỉ cảm thấy gió nóng thổi vào mặt chính là một loại hưởng thụ.Chỉ là Diệp Tình ở phía sau thì khổ sở, đội một chiếc mũ bảo hiểm cồng kềnh, ngột ngạt.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp và tóc rối tung lên.Dịch Ngạo Xuyên lái xe quá nhanh, cô không dám hành động hấp tấp.Diệp Tình rất sợ đi xe máy, cô ấy cảm thấy không an toàn, hơn nữa anh lái quá nhanh, cô rất sợ hãi.Nhưng Diệp Tình lại ngoan cố không chịu ôm Dịch Ngạo Xuyên, lại không dám kêu anh lái xe chậm lại, nên hai tay không ngừng nắm chặt thành xe để giữ vững.Mỗi lần Dịch Ngạo Xuyên vòng cua là một loại cực hình đối với Diệp Tình, tay cô đau và mỏi và cô gần như không còn sức để chịu đựng những lần bẻ lái tiếp theo.Thực sự sợ bị đi quá nhanh mà rớt ra ngoài.Dịch Ngạo Xuyên liếc nhìn tốc độ trên bảng điều khiển, đã là 60, nhưng Diệp Tình không chịu ôm anh, anh tức giận mắng: "Cô ôm tôi thì chết đúng không?"Diệp Tình ở ghế sau vẫn không phản ứng gì cả.Dịch Ngạo Xuyên rất không hài lòng, anh gần như dùng tay phải vặn tay ga, tốc độ xe tiếp tục tăng vọt.Anh cố ý đi lạng lách, con đường bằng phẳng, ít xe, thích hợp nhất để đua vào ban đêm.
Anh thường cùng anh em oanh tạc trên đường này.Chiếc mô tô màu đen gầm rú trên con đường thẳng tắp , nhanh đến mức xuyên màn đêm chỉ có thể nhìn rõ một bóng đen.Khi tốc độ đạt đến 90, Dịch Ngạo Xuyên đột nhiên phản ứng.
Diệp Tình vẫn đội một chiếc mũ bảo hiểm cồng kềnh, tiếng gió lại rất to, khó trách cô ấy không thể nghe rõ những gì anh nói!Anh không cần nhìn cũng biết Diệp Tình nhất định bị chính mình hù dọa, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nhất định cô đã khóc rồi.
Vẻ mặt tội nghiệp vì bị oan ức, nước mắt đầm đìa nhưng không dám nói ra vì sợ hãi .Anh cảm thấy bản thân thật con mẹ nó không phải đồ tốt lành gì.Dịch Ngạo Xuyên cau mày, nhanh chóng buông tay ga, tốc độ xe giảm mạnh, từ 90 xuống 30.Diệp Tình cảm giác được tốc độ xe dần dần chậm lại, trong lòng sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều, cô hơi thả lỏng bàn tay đau nhức, nhưng vẫn là không dám hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại kia đã đỏ bừng vì nắm chặt, đôi mắt hạnh nhân bị nước mắt rửa sạch, bên trong vẫn còn nước mắt , khóe mắt rưng rưng, hàng mi mảnh mai cong vút đọng lại những giọt lệ nhỏ trong suốt như pha lê.Khi tốc độ vừa rồi đạt tới 90, cô ấy thực sự bị dọa khóc, cảm thấy ấm ức và khủng hoảng.Dịch Ngạo Xuyên trong lòng mềm nhũn, không dám dọa cô nữa, nửa đường sau anh lái xe chậm rãi, tốc độ cũng không vượt quá 40.Chưa đầy mười phút đã đến nhà Diệp Tình rồi.Dịch Ngạo Xuyên vững vàng dừng xe, dùng đôi chân dài giẫm lên mặt đất, nhưng anh còn chưa kịp tắt máy và rút chìa khóa, Diệp Tình đã xuống xe và cởi mũ bảo hiểm.Cô đưa chiếc mũ bảo hiểm cho anh, quay người bỏ đi.
Ngay cả bóng lưng dịu dàng cũng tràn đầy tức giận, đặc biệt là tức giận với sự bá đạo của anh, càng nghĩ lại càng cảm thấy ấm ức.Diệp Tình khịt mũi, vang lên âm thanh sụt sịt, có thể nghe thấy rằng cô ấy đang khóc, nước mắt tuôn trào.“Uây!”Dịch Ngạo Xuyên vội vàng, anh thậm chí còn không thèm tắt máy, chìa khóa vẫn cắm trên xe.Anh vội vàng đuổi theo, vừa nhìn thấy Diệp Thanh khóc, liền hoảng sợ:"Mẹ kiếp! Cô khóc cái gì, sau đó không phải tôi lái rất chậm sao?"Diệp Tình không muốn để ý tới anh ta, cũng không thèm nhìn anh ta một cái, đầu ủ rũ đi về phía trước, có chút khập khiễng.Dịch Ngạo Xuyên thực sự gấp, anh chặn cô lại, liên tục hỏi: "Cô con mẹ nói chuyện a, khóc cái gì mà khóc?"Diệp Tình dừng lại đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, sợ lại bị Diệp Tuấn nhìn thấy.Sau khi xác nhận rằng cậu ta không có ở đó,Diệp Tình tức giận nói với Dịch Ngạo Xuyên: "Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?".Đôi mắt hạnh luôn đầy ý cười giờ không còn dịu dàng tươi cười nữa, nhìn Dịch Ngạo Xuyên vô cùng nghiêm túc và tức giận.Dịch Ngạo Xuyên sửng sốt một giây, biết mình sai, thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, tôi không đi theo cô nữa, cô đi chậm một chút."Diệp Tình nói "ân", chậm chạp khập khiễng đi vào tòa nhà.Dịch Ngạo Xuyên nhìn bóng lưng cô rời đi, cảm thấy tâm trạng cáu kỉnh, đá cái chai nhựa rỗng dưới chân mình.Anh ta thế nào có thể không nhìn ra Diệp Tình chán ghét kháng cự mình nhưng anh lại nhịn không được muốn cùng Diệp Tình tiếp xúc, đến một chút cơ hội cũng không nguyện ý bỏ qua.Anh thật coi thường chính mình a!.