Gần 2h00 am mới dọn xong đống tàn tích của Gil để lại, khách khứa cũng đã rút hết.
Giáng Hương cùng anh chàng Vampire cùng đối ẩm, cả hai cùng xử nốt hũ rượu của cô.
Chàng trai nêu nghi vấn: "Gã tóc vàng đó quả thật không hề đơn giản.
Cách giết đối thủ của hắn quả thật bạo tàn và không nhân nhượng với kẻ thù y như thời Trung cổ ấy."
Giáng Hương cũng đồng tình với ý kiến của chàng trai: "Hắn ra đòn nhanh và mạnh, diệt đối thủ như đập con gián vậy, e cả tôi và anh đều không phải là đối thủ của hắn.
Có vẻ hắn không phải là người trên đảo.
Hòn đảo này vốn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc Nguyễn Hoàng, chắc họ cũng nắm được thông tin về gã này.
Có gì tôi sẽ liên lạc với họ để xem có thông tin về vị khách này không."
Cô cầm ly rượu uống ngụm nữa rồi nói tiếp: "Gã này cũng khá sòng phẳng đấy.
Anh xem này."
Cô ném mấy đồng vàng lên bàn mà cô đã chụp lấy từ Gil, anh chàng Vampire cầm một đồng lên xem xét rồi nói: "Ồ, là vàng thật, đồng tiền này chắc thuộc nền văn minh lâu đời.
Giờ này còn ai dùng loại đồng tiền này, nếu cô mà bán thì sống phủ phê cả đời đấy."
Giáng Hương bật cười vì biết mấy thứ này chả là gì với cô, chàng trai xem xong ném trả lại, cô giơ tay chụp lấy bỏ vào túi.
Đương nói chuyện còn dở bỗng cả hai cảm thấy không khí trở nên buốt giá, âm khí ở đâu trỗi dậy cả trong quán, còn đang nghi hoặc có tà ma yêu quỷ xuất hiện thì bỗng có tiếng nói dõng dạc, vang động của người đàn ông ngay chỗ bàn nhóm Amelia đã ngồi: "Dường như có chuyện gì rắc rối trong quán của ngươi phải không Giáng Hương?"
Giáng Hương và chàng trai Vampire liền chú mục hướng phát ra tiếng nói đó, nàng tiên nữ nhận ra tiếng nói này bèn cất tiếng hỏi: "Là ngài phải không, Thẩm phán Minos?"
Minos đáp lại: "Là ta."
Lúc này hai người mới nhìn kỹ, không chỉ có một mà ba người, đó là ba chàng trai ở độ tuổi hai mươi lăm, nét đẹp rạng ngời bởi hào quang sáng lòa, thể hiện cốt cách uy nghi của Thần.
Người ở giữa mỉm cười thân thiện về phía họ, người kia thì lạnh lùng, người còn lại thì lầm lì.
Cả ba đều khoác lên mình bộ giáp màu đen lạnh lẽo của cõi chết.
Giáng Hương ngạc nhiên tột độ vội kéo chàng trai Vampire quỳ xuống hành lễ: "Tha thứ cho tiểu nữ không kịp nghênh đón, tôi tưởng chỉ có một mình ngài đến, không ngờ lại có ngài Aiacos và ngài Rhadamanthys cũng cùng tới đây, thật vinh hạnh cho tôi quá!"
Minos cười nói: "Cũng bởi do ta đến đột ngột, ngươi không biết cũng phải.
Ba người bọn ta vừa hoàn thành khảo sát tình trạng thiện ác ở cõi nhân gian này nên tạt ngang ghé quán của ngươi dùng vài ly."
Giáng Hương nói: "Hân hạnh tiếp đón các ngài."
Aiacos nhướng mày lên hỏi: "Dường như chỗ này vừa xảy ra ẩu đả phải không?"
Hương thưa: "Đúng ạ!"
Rhadamanthys cất tiếng: "Hèn chi có hai con ma lạc loài ở đây."
Sau đó Rhadamanthys lệnh cho hai Ma đấu sĩ bắt hồn hai tên vừa bị Gil giết lúc nãy tống chúng xuống địa phủ.
Aiacos nói: "Hai ngươi đứng lên đi, quỳ mãi không thấy mỏi chân sao, cứ tiếp tục như thế lấy đâu ra ai phục rượu cho bọn ta."
Giáng Hương phì cười: "Tuân lệnh Ngài."
Sau đó, Giáng Hương lấy loại rượu thượng hạng ra mời ba vị Thần Thẩm phán và các Ma đấu sĩ.
Khi nghe Giáng Hương kể loại toàn bộ câu chuyện, Minos trầm ngâm giây lát mới nói: "Tên đó sống mấy ngàn năm mà vẫn cao ngạo như ngày nào."
Aiacos nói: "Đúng là sống dai như đỉa."
Rhadamanthys cũng góp lời: "Việc hắn được kẻ nào giải thoát khỏi nơi giam giữ thì quả thật coi thường thần linh chẳng ra gì."
Giáng Hương nêu thắc mắc: "Vậy theo ngài, thì hắn thật sự là ai?"
Minos đáp: "Hắn chính vị vua đầu tiên của nền văn minh Lưỡng Hà cách đây 2.500 năm trước.
Tánh khí thất thường, cao ngạo chả coi ai ra gì vì hắn là con của một nữ thần.
Dù có nguồn gốc cao quý như thế nhưng hắn không theo khuôn phép hay không biết cách xử sự người khác thế nào cho phải lẽ.
Tội nặng nhất của hắn là lạm sát nô lệ vô tội vạ, oán khí ngút trời khiến Đức Ngọc Hoàng Thượng đế Vô Cực Đại Thiên Tôn ra lệnh nhốt hắn vào cõi hư vô để bản thân tự sám hối tội lỗi, qua những lời ngươi kể ban nãy thì tên này thuộc dạng hết thuốc trị rồi."
Aiacos mắt nhắm mắt mở nói: "Tên này xấu xa bao nhiêu thì người bạn thân Enkidu của hắn lại tốt bụng bấy nhiêu."
Rhadamanthys hớp ly rượu rồi gật gù: "Quả là cặp tương phản."
Anh chàng Vampire thưa: "Ơ, cho hỏi các ngài thật ra Enkidu là ai? Lúc sắp ra tay giết đối thủ, hắn có nhắc đến cái tên này.
Tôi tưởng là tên của bộ móc xích vàng chuyên dùng trói heo của hắn."
Minos nhìn anh chàng Vampire một lúc rồi nói: "Đó là tên bạn thân của hắn, vốn là một tinh linh trông coi sự sống của rừng do thần tạo ra.
Họ quen biết nhau trong một lần thi đấu vật rồi thành bạn thân với nhau từ đấy luôn."
Đột nhiên Aiacos lên tiếng: "Kẻ giải thoát cho hắn có khi nào có một âm mưu hồi sinh con quái thú ấy không?"
Lời này vừa dứt, hai vị Thẩm phán kia bất ngờ, Rhadamanthys nói: "Anh nói thế nghĩa là sao?"
Minos nói: "Ý của Aiacos là kẻ nào đó dùng Gil để phục vụ âm mưu của hắn."
Giáng Hương hỏi: "Con quái thú đó có phải chăng là Thần Dra chăng?"
Minos trả lời: "Ngươi cũng biết nó à, Giáng Hương? Nếu như con quái thú thần này xuất hiện thì chứng tỏ số kiếp tận diệt đã đến.
Tất cả mọi sinh linh cõi đó bị hủy diệt."
Giáng Hương và anh chàng Vampire thoáng giật mình vội nói: "Không lẽ nhân gian sắp bị tai kiếp ?"
Aiacos nói: "Vậy thì chưa chắc, chưa có lệnh của Thượng đế thì con quái thú thần này chưa tỉnh giấc để làm điều đó đâu.
Hiện nay các cõi Thần và địa phủ chưa nhận được bất kỳ thông báo nào của Thượng đế về cuộc hủy diệt này cả.
Suy ra cõi này chưa đến tai kiếp đâu."
Lúc này Giáng Hương và anh chàng Vampire mới bình tâm trở lại, Minos nói: "Đến giờ bọn ta phải trở về trình diện Chúa tể Hades, cảm ơn sự tiếp đãi của các ngươi."
Giáng Hương thưa: "Không dám ạ!"
Minos nói: "À ta quên nói: phu quân ngươi đã chuyển sinh đâu đó ở Quỷ giới, ngươi hãy đến đó tìm xem."
Tiên nữ Giáng Hương cảm kích: "Đa tạ ngài chỉ điểm."
……
Tại phòng Amelia...
Trọng Tuấn mở mắt khi đã ngủ được một giấc và cơn say đã biến mất.
Nghe tiếng thở nhọc của người con gái khiến cậu choàng dậy, thì ra cả đêm mình nằm ngủ đè lên người Amelia Phoenix khiến cô ấy khó thở khi ngủ.
Cậu nghĩ: "Vậy mà cũng không đẩy mình qua một bên, cứ để vậy chịu trận".
Cậu nhìn quanh phòng thấy đèn phòng vẫn còn sáng trưng.
Lúc này cậu mới có dịp nhìn kỹ lại người con gái không mảnh vải che thân đang say giấc nồng.
Nhìn khe âm hộ của Amelia còn lưu lại vệt máu và tinh dịch đã khô còn đọng lại, Trọng Tuấn thoáng hơi bối rối về hành động không kiểm soát của mình đã làm với Amelia đêm qua, cậu thấy mình phải có trách nhiệm với nàng.
Quét mắt lên trên cậu thấy hai bầu vú căng mọng của Amelia đang phập phồng theo hơi thở của nàng...
Trọng Tuấn bèn đưa hai tay bóp cặp vú của Amelia, lưỡi cậu chuyển động quanh núm vú trái của nàng rồi há miệng ra ngậm bầu vú nàng và mút chùn chụt như khát sữa, tay kia đang xoa bóp bầu vú còn lại.
Thấy nhói nhói, Amelia chợt tỉnh giấc thì thấy Tuấn đang ngậm một bên vú của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trọng Tuấn bèn ngưng lại nhanh chóng, mặt đỏ bừng tìm cách lý giải, miệng lắp bắp: "À anh… anh…"
Amelia mỉm cười dịu dàng đáp: "Không sao cả, em biết hành động đó là từ tuổi đang lớn cần tìm hiểu đàn ông các anh mà."
Trọng Tuấn đỏ mặt quay đi, nói: "Dù sao anh cũng xin lỗi vì không kiềm chế dục vọng của mình và đã làm điều không phải với em."
Amelia vẫn dịu dàng đáp: "Anh đừng nên tự dằn vặt như thế, hơn nữa… đây là… điều…"
Thấy nàng bỗng nhiên ngập ngừng, Trọng Tuấn thấy hơi lạ, Amelia đỏ mặt quay đi nói tiếp: "Đây cũng là điều mà… em muốn anh làm với em từ lâu rồi."
Nghe nàng nói thế, Trọng Tuấn không khỏi ngạc nhiên và trong lòng cậu dâng lên một niềm hạnh phúc và tình yêu mãnh liệt dành cho nàng.
Tuấn khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn em đã dành trọn cho anh một buổi tối tuyệt vời này, điều đó càng khiến anh yêu em nhiều hơn, Amelia!"
Amelia trong lòng vui mừng khấp khởi sau lời nói của Trọng Tuấn, còn đang ngượng ngùng đỏ mặt, Tuấn lấy tay nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại rồi nhìn thẳng vào nàng khiến nàng hơi bối rối, cậu nghiêm túc nói: "Sắp đến lúc khai giảng năm học mới, em có thể đưa anh về ký túc xá nam được không?"
Amelia ngơ ngác một lúc rồi bật cười: "Được, nhưng chúng ta đâu thể ra ngoài với tình trạng này.
Mới 5h30 am mà."
Tuấn nói: "Anh cần phải chuẩn bị tươm tất dự lễ khai giảng nữa."
Amelia che miệng cười: "Được rồi, mặc lại đồ giùm em đi ông tướng."
……
Lễ khai giảng được tổ chức trang trọng với sự tham gia đông đảo học sinh của học viện.
Lớp N2-05...
Trọng Tuấn, Phương Uyên, Vũ Minh, Amelia và một học sinh mới chuyển đến...
Thầy chủ nhiệm giới thiệu: "Từ hôm nay, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các em, mong các em học tập tốt và giữ gìn nội quy của lớp và học viện chúng ta đã bao nay.
Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài."
Cả lớp vỗ tay.
Chủ nhiệm tiếp tục: "À, thầy giới thiệu một học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta sáng nay.
Em vô đây, tự giới thiệu về mình đi nào."
Một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục học viện bước vào, mấy bạn nam trong lớp nhao lên: "Bạn đẹp quá, tên gì vậy cho mình kết bạn với."
Phương Uyên, Amelia hơi hãi kinh tỏ ra phòng bị, Trọng Tuấn bất ngờ, Vũ Minh thì xuýt xoa.
Chủ nhiệm lên tiếng: "Các em trật tự nào! Em tự giới thiệu cho cả lớp biết đi."
Cô gái nghe xong, nói: "Vâng, thưa thầy! Chào các bạn, mình là Bùi Thị Hồng Trinh, mới chuyển đến học viện.
Mong được giúp đỡ."
Nói xong cô gái cúi xuống gật đầu và mỉm cười thật tươi về phía Trọng Tuấn.
Một tuần sau…
"Môi trường học tập ở đây thế nào?" Một giọng nói phát ra từ sau lưng cô gái đang chăm chăm nhìn các học sinh của học viện ra về sau giờ tan học từ trên sân thượng.
Cô gái mỉm cười đầy thâm hiểm, ánh mắt lia về hướng phát ra tiếng nói lúc nãy, nói: "Cũng không đến nỗi tệ! Mà ngươi sao lại lên sân thượng chi vậy? Hỡi Phó chủ tịch Hội học sinh? Đến giám sát ta theo lệnh anh trai Gia Bảo của ngươi hay là sợ ta hút máu cậu bạn thơ ấu của ngươi?"
Phương Uyên đáp dứt khoát: "Cả hai!"
Với ánh mắt đầy sát khí, Phương Uyên nói với vẻ không nhượng bộ: "Ngươi quay trở về đây sau mười hai năm bị gia tộc ta đuổi đi chắc hẳn là muốn trả thù gia tộc ta, nhưng ngươi đừng có quên hòn đảo này hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc Nguyễn Hoàng, vì vậy đừng có làm bậy để rồi dính họa vào thân."
Hồng Trinh nhìn Phương Uyên với vẻ giễu cợt, cô xem lời cảnh báo của Phương Uyên chỉ là lời hù dọa con nít lên ba, ánh mắt cô gái họ Bùi hướng xuống phía dưới sân thượng: "Ngươi xem kìa!"
Phương Uyên đi tới và nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cô chú mục xuống đám đông học sinh đang ra khỏi sân trường và nhận ra một cặp nam nữ học sinh của học viện, nữ sinh kia đang khoác tay nam sinh và họ cười nói vui vẻ với nhau.
Bất chợt lòng cô thấy nhói đau khiến bàn tay trái cô nắm lại như để ghìm bớt cơn đau do chứng kiến cảnh tượng hồi nãy.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt Hội phó, Hồng Trinh mỉm cười đầy đắc ý, nói: "Sao thế? Đau lòng vì người con trai mình thích bị đứa con gái khác cướp mất à?"
Bị chọc trúng chỗ nhói, Phương Uyên nhìn Hồng Trinh bằng ánh mắt toát ra sát khí: "Ta không quan tâm ngươi nói cái gì, gã đó và ta cũng chẳng có gì gọi là thân thiết cả.
Nhưng ta nói cho ngươi biết: mọi chuyện đều có giới hạn của nó và nếu ngươi vượt lằn ranh đỏ thì coi chừng cái mạng chó của ngươi đó."
Phương Uyên nói xong rồi quay lưng cất bước đi khỏi, Hồng Trinh sau khi bị Hội phó đe nẹt khiến chân tay bủn rủn, người toát mồ hôi hột nhưng rồi cô cũng bình tĩnh trở lại, nghĩ: “Hừ, tạm thời thực lực ta chưa mạnh, đến lúc khi thời cơ đến ta sẽ diệt sạch các ngươi và toàn bộ đảo này.
Cứ chờ đấy”.
Sau đó Hồng Trinh phóng đi mất dạng.
Amelia cảm thấy có chuyện gì, cô nhìn lên hướng sân thượng để dò xét nhưng xem ra không có gì cả, Trọng Tuấn thấy Amelia đang chú tâm điều gì dó nên hỏi: "Có chuyện gì à, em?"
Giây lát, Amelia nói: "Không, không có chuyện gì đâu anh, chắc do em nhạy cảm quá.
Mình đi công viên giải trí đi anh."
Trọng Tuấn chỉ kịp à, ừm trong khi tay của mình bị cô người yêu nắm dắt đi với tâm trạng đầy hứng khởi..