Sau khi dìu Trọng Tuấn trở về phòng mình thuộc nơi cư ngụ mới của mình thì Amelia liền đến phòng 405 thuộc khu ký túc xá nam gom dọn đồ đạc của Trọng Tuấn mang về phòng mình, hành động của cô khiến Vũ Minh - bạn cùng phòng với Trọng Tuấn ngạc nhiên: "Này, này cô đang làm gì đồ đạc của thằng Trọng Tuấn vậy.
Cô không biết nó đang ở cùng phòng với tôi à?"
Amelia đáp: "Tôi biết, từ giờ trở đi anh ấy sẽ không phải ở với kẻ óc đậu hũ nữa."
Vũ Minh sửng cổ lên: "Cô nói ai là kẻ óc đậu hũ hả?"
Amelia trả lời: "Không phải sao? Ở riết với cậu khiến anh ấy mất khả năng tư duy nhận thức được nữa.
Giờ thì tránh ra nào."
Vũ Minh giận run lên: "Cô không nói rõ mọi chuyện thì đừng hòng rời khỏi đây."
Amelia tỉnh bơ nói: "Vậy sao? Nhưng mà tôi không thích đấy!"
Vũ Minh nghiến răng: "Cô...!cô…"
Amelia chẳng thèm khách khí liền động thủ: "Đủ rồi, giờ thì biến đi, Phoenix Tung Cánh!"
Vũ Minh bị hất tung lên rồi rớt xuống cạnh cái giường "bịch".
Amelia vác thùng chứa đồ đạc của Tuấn để lên vai và đá cánh cửa sang bên rồi đi ra khỏi phòng.
Long Duy và Ngọc Thanh trông thấy cũng chỉ biết im lặng và lắc đầu.
Trở xuống sảnh, Amelia thông báo với chị quản lý ký túc xá rằng từ nay Trọng Tuấn sẽ chuyển sang chỗ cô ở, chị quản lý cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện bởi Amelia đã mua chuộc chị ta bằng vé đi du lịch châu Âu mấy ngày mấy đêm.
Trở về thấy Trọng Tuấn chưa tỉnh, Amelia bèn lấy khăn thấm nước vắt cho ráo rồi đắp lên trán Trọng Tuấn, ánh mắt cô long lanh nhìn người yêu còn đang mê man và nói: "Anh mau tỉnh lại nhé, người yêu của em."
Nói rồi nàng hôn lên má Tuấn, sau đó nàng về phòng mình ngủ một mạch bỏ luôn buổi học chiều.
Đến chiều tối, Trọng Tuấn mới tỉnh lại làm rớt cái khăn đang chườm trên trán, cầm chiếc khăn màu tím lên Trọng Tuấn biết người đó là ai, lòng cậu đầy cảm xúc cuộn trào yêu thương.
Cậu bước ra khỏi phòng nhìn bên ngoài nghĩ: "Sao giống nơi ở của Amelia thế nhỉ?"
Nhìn qua phòng kế bên: "Phòng kế bên trông thật quen chắc chắn là phòng của Amelia, còn phòng mình vừa nằm nghỉ là của Caroline - em gái sinh đôi của nàng."
Mở cửa phòng Amelia không thấy nàng đâu.
Nghe thấy tiếng xối nước ở phòng tắm phía sau phòng Amelia, Tuấn nghĩ có thể nàng đang trong đó, Tuấn liền rời khỏi phòng Amelia qua phòng tắm kế bên tìm nàng sợ Amelia sẽ bỏ rơi cậu, giờ cậu đã biết người mình thực sự yêu là ai, Tuấn hớt hải vội vào ôm nàng phía sau khiến Amelia bất ngờ: "Ớ, Trọng Tuấn, anh tỉnh rồi à? Em đang tắm có gì để sau được không?"
Trọng Tuấn mới tỉnh lại nỗi sợ không có nàng bên cạnh biến mất, thay vào đó thực tại trước mắt là mình đang bóp thứ mềm mềm săn chắc quen thuộc của Amelia.
Trọng Tuấn vội buông ra quay người lại lắp bắp: "Anh...!anh xin lỗi."
Amelia nói: "Anh lại thế nữa rồi."
Thế rồi nàng mỉm cười nhẹ nhàng, mặt hơi đỏ lên nói: "Tuy nhiên kiểu phản ứng đó như mật ngọt khiến em phải say mèm."
Nàng bước tiến tới khẽ ôm chầm Trọng Tuấn từ phía sau nói: "Dù có thế nào, em cũng sẽ không rời khỏi cuộc đời của anh đâu.
Em giữ đúng lời hứa của mình cách đây mười hai năm.
Không biết anh còn nhớ đến lời hứa của mình hay không?"
Trọng Tuấn nghe nàng nói mà lòng thầm cảm ơn duyên phận đã đưa người con gái này đến với cậu.
Amelia nói: "Anh đứng mãi không thấy mỏi chân à?"
Nghe nàng nói thế Trọng Tuấn ngồi xuống, cả hai người ngồi dựa lưng vào nhau.
Trọng Tuấn nhận thấy da thịt nàng còn đang ướt át do đang tắm dở chỉ cách lớp áo mình đang mặc.
Trọng Tuấn mới nói: "Anh vẫn nhớ!"
Amelia nghe cậu nói xong khẽ mỉm cười vui mừng, Tuấn nói tiếp: "Dù sao nhờ có em mà anh mới là chính mình.
Amelia, người anh yêu thực sự không ai khác mà chính là em, giờ anh mới biết rõ tình cảm của mình dành cho ai.
Với hội phó chỉ là cảm xúc khi xưa sống lại lúc anh còn ở đảo chưa chuyển đi theo công việc của cha anh.
Không hiểu sao bên cạnh em anh cảm thấy là cả là một bầu trời bình an đến vậy.
Những ngày qua em luôn bên cạnh lắng nghe, động viên anh cố gắng và không ít lần giúp anh phá các bế tắc cuộc sống ở Học viện này và quan trọng hơn hết anh phải có trách nhiệm với em sau lần say xỉn lúc đó."
Amelia còn đương say men nồng vì lời nói từ đáy lòng của Tuấn thì bỗng cậu xoay người đè Amelia xuống nền nhà.
Những ngón tay Trọng Tuấn đan xen các ngón tay nàng, cậu cúi đầu xuống hôn vào đôi môi mềm mại của nàng đang chờ đợi.
Lúc này người Tuấn nóng hừng hực, cậu lột bỏ đồ đang mặc trên người ra và chồm lên người Amelia, nàng vòng hai tay ôm lên cổ Trọng Tuấn kéo xuống làm cho môi nàng và môi Tuấn chạm nhau và chuyển động đầy say đắm, tiếp đó cậu hôn khắp cơ thể trắng ngần của nàng, hai tay xoa bóp cặp vú của nàng, những ngón tay Tuấn mân mê hai đầu vú, cậu há miệng mút say sưa hai đầu vú hồng nhạt ấy làm cho nàng rên lên, giây lát sau Trọng Tuấn dạng hai chân nàng ra thấy lỗ thịt âm đạo của nàng đã rỉ dâm dịch, cậu cho hai ngón tay vào cái lỗ thịt của nàng thụt tới thụt lui làm Amelia quằn quại rên ư ử.
Thấy đã đến lúc, Trọng Tuấn cho côn thịt của mình xâm nhập vào lỗ âm đạo đầy ẩm ướt và nhầy nhụa của nàng, cậu đẩy một cú dứt khoát khiến nàng rít lên một tiếng nhỏ: “Ứ”.
Cậu để yên một lúc để Amelia quen với sự xâm nhập của cậu.
Rồi Tuấn bắt đầu chuyển động nhịp nhàng khiến Amelia bắt đầu rên lên từng tiếng nhỏ, và rồi Tuấn làm nhanh và mạnh hơn khiến tiếng rên của nàng càng lớn và quắp hai chân ghì chặt hông Tuấn cho đến khi cậu bắn vào bên trong nàng chất dịch yêu thương, sau đó Tuấn mới rút côn thịt của mình ra khỏi cái lỗ thịt ướt át nhầy nhụa bên trong nàng, vài giây sau chất dịch của Tuấn chảy ra khỏi lỗ âm đạo từng đợt và đọng lại hai bên mép thịt của Amelia.
Sau đó Trọng Tuấn đỡ nàng đứng dậy và cả hai tắm rửa lại sạch sẽ, Amelia hỏi cậu: "Tối nay chúng mình đi đâu ăn ha anh?"
Trọng Tuấn cười nói: "Đâu cũng được, tuỳ ý em."
Sau đó Amelia và Tuấn đến quán chuyên các món đặc sản của thị trấn, ngồi đối diện với Amelia.
Trong lúc chờ món ăn được dọn lên Amelia nói: "Sẵn em nói luôn: từ nay anh cứ sống ở phòng Caroline là được rồi."
Tuấn ngạc nhiên: "Sao lại thế? Trước nay anh sống cùng phòng với thằng Vũ Minh mà? Còn Caroline đâu sao không ở phòng của cô ấy?"
Nàng trả lời: "Em tống Caroline qua sống với tên Gia Bảo nhà Nguyễn Hoàng rồi, phòng của nó từ nay anh cứ tùy nghi sử dụng.
Đồ đạc của anh ở phòng 405 em cũng đã gom lại tất cả vào thùng để trong phòng Caroline đấy."
Tuấn thắc mắc: "Sao em lại phải làm thế?"
Amelia đáp: "Tạm thời mối liên minh giữa hai nhà Phoenix và Nguyễn Hoàng thành công, em cũng đã báo tin cho cha em biết rồi.
Giờ thì cả bọn đối địch là con bé họ Bùi và nhà Bridgerton cũng đã hiện diện tại đảo này nên em sợ chúng sẽ nhắm tới cả anh vì vậy em mới buộc anh chuyển đến chỗ em ở đấy."
Trọng Tuấn gật đầu: "Ra là vậy, anh sợ lại đem phiền phức đến cho em."
Amelia đặt ngón tay lên miệng cậu và khẽ nói: "Kìa, sao anh lại nói vậy? Là vì em yêu anh.
Từ giờ đừng nói vậy nữa nghen anh."
Bỗng có giọng nói phát ra: "Ái chà, tình cảm nhỉ?"
Cả hai người kia giật mình: "Julia Malory và Trần Ngọc Diệp, hai người đi đâu vậy?"
Julia mắt nhắm mắt mở đáp: "Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."
Amelia nghĩ: "Thật không vậy chị?"
Trọng Tuấn nghĩ: "Khó tin quá.
"
Ngọc Diệp vui vẻ chào: "Chào buổi tối."
Một lúc sau...
Amelia hỏi: "Chị và Ngọc Diệp đang rời khỏi đảo này á? Còn anh Minh Khang kia thì sao? Mà có chuyện gì vậy?"
Julia đáp: "Đúng chị và Ngọc Diệp sẽ rời khỏi đảo này trong đêm để tới Rome, Ý."
Ngọc Diệp cười nói: "Kệ anh chàng si tình kia đi.
Anh ta cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện này."
Julia hít một hơi rồi nói: "Bên châu Âu hiện đang rối loạn, bọn Vampire Rumani muốn áp đặt sự thống trị của chúng lên phần còn lại ở châu Âu, nhà Volturi không muốn địa phận mình quản lý bị bọn Rumani gây ảnh hưởng lên nên đã viết thư gửi cho gia tộc Phoenix và Trần, nhà Phoenix đang bận đối phó đủ thứ giặc nên đã ủy thác cho gia tộc Malory nên Elias Malory - cha chị mới cử chị đi dọn dẹp nội chiến ở bên ấy đấy, đồng thời dịp này cha chị cũng muốn xem chị có xứng đáng thừa kế gia tộc hay không."
Ngọc Diệp tiếp: "Chuyện này vốn dĩ sẽ do anh Minh Khang của tôi đi nhưng vì anh ấy bận say men tình nồng bên cô gái Phương Uyên ấy nên tôi phải thay thế ổng kẻo Minh Đăng và Daphne mắng chúng tôi một trận."
Bỗng có giọng nói của một người phụ nữ cất lên: "Vậy ra anh con nó trả lời ậm ừ hóa ra là đẩy trách nhiệm sang con để nó rảnh tay chăm sóc đứa nào đấy à?"
Cả bọn ngạc nhiên quay lại...
Ngọc Diệp thốt lên: "A, mẹ…"
Julia: "Cô cũng tới đây ạ?"
Amelia: "Quý bà Daphne, thật bất ngờ."
Trọng Tuấn: "..."
Ngọc Diệp nói: "Sao mẹ lại tới hòn đảo này vậy, con biết rồi mẹ tới giám sát anh em con à?"
Daphne đáp: "Ta đâu có dư thời gian đến vậy, chẳng qua ta nghe chồng ta nói ở hòn đảo này có vài mẫu hoa cực đẹp nên ta tới hái về trồng."
Ngọc Diệp cười lém lỉnh: "Vậy là cha sẽ không được nghe mẹ cằn nhằn nữa."
Daphne mỉm cười đầy sát khí: "Con vừa nói gì?"
Diệp rối rít: "Không, ý con là cha sẽ nhớ mẹ lắm."
Daphne nói: "Cô lo cho cha cô thế cơ à, tui đi có lát sẽ về chứ có đi biệt tích như anh em nhà cô đâu."
Ngọc Diệp cười hì, Daphne nói tiếp: "Con và Julia là những chiến binh thế hệ tiếp theo ở Quỷ giới, ta muốn thấy mấy đứa ca khúc khải hoàn trở về đấy."
Rồi quay sang nói với Amelia: "Dạo này mẹ cháu còn liên lạc với cháu không Amelia?"
Amelia đáp: "Gần nhất là hai, ba ngày trước thưa Quý bà."
Daphne gật đầu: "Ừm, chẳng là ta liên lạc với bà ấy nhiều lần cũng không thấy hồi đáp, cho người đến tận nhà Phoenix hỏi thăm thì chính chủ nhân gia tộc là Emmett cũng trả lời không rõ bà ấy đã đi đâu mà không trở về, ở Nghị viện cũng không thấy bóng dáng bà ấy đâu.
Thế mới đáng ngại, mà thôi chắc bà ấy đang lo công vụ gì đó ở Bắc Mỹ chăng? Có thông tin cho rằng bọn nhà Bridgerton đang âm mưu gì đó ở bên đó.
Ta cũng chỉ biết có vậy thôi, không làm phiền các con nữa.
Chúc buổi tối tốt lành."
Daphne nói xong cất bước quay đi.
Ngọc Diệp nói với theo: "Chúc mẹ buổi tối tốt lành ạ!"
Câu nói vừa rồi khiến Amelia lo lắng, linh tính mách bảo nàng rằng mẹ nàng đang gặp chuyện không hay...
Thấy thần sắc Amelia không tốt, Julia vội khuyên: "Chắc mợ không có sao đâu, em đừng lo."
Trọng Tuấn đến chỗ Amelia ngồi và ôm nàng vào lòng để nàng bớt nỗi lo lắng.
Tại bàn cách không xa cả bọn đang ngồi, gã thuộc hạ của vị linh mục thuộc class Lancer đã nghe ngóng mọi chuyện....