Vì Có Em Bên Anh


Tại phòng của Phương Uyên, Minh Khang vẫn đang túc trực chăm sóc nàng, lúc này nàng đã tỉnh, Minh Khang hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Nàng trả lời: "Anh...!anh là…"
Minh Khang trả lời: "Tôi là Trần Minh Khang, thuộc dòng dõi Công tước ở Quỷ giới, hồi sáng tôi đã có hành động khiếm nhã nắm tay em, mong em thứ lỗi cho."
Lời nói khiến Phương Uyên nhớ đến hồi sáng Minh Khang bị Julia đốt tay anh chàng khiến nàng cười nắc nẻ.
Minh Khang nói: "Có gì đáng cười như thế?"
Phương Uyên tuy không cười nhưng người cứ rung rung vì nén cười.
Minh Khang thở dài: "Dù sao em vẫn còn tình cảm với tên Trọng Tuấn kia mà, tôi nghĩ mình không có cơ hội rồi."
Phương Uyên lắc đầu nói: "Không phải, vì em cứ mê muội cho đó là tình yêu dành cho Trọng Tuấn.

Giờ em mới nhận ra đó chỉ là cảm xúc mong chờ một người bạn quay trở lại đảo sau mười hai năm không gặp lại nhau, chỉ là tình cảm bạn bè thân mật chứ không phải tình yêu mà em đang chờ."
Minh Khang nghe nàng nói thế thì lòng rộn ràng lạ thường, nói ngập ngừng: "Vậy...!vậy tức là…"
Uyên quay mặt lại về phía Minh Khang mỉm cười dịu dàng nói: "Tình yêu đích thực của đời em ở ngay bên cạnh, người đã cứu em khỏi hiểm nguy ranh giới sự sống và cái chết đang hiện diện trước mặt em đây đâu ai khác ngoài anh, Công tước ạ!"
Minh Khang như đoá hoa nở rộ giữa bầu trời đã độ sang xuân, anh thấy những giọt nước mắt của Phương Uyên đang chực chào sắp chảy xuống gương mặt trong sáng như ngọc của nàng.

Anh vội ôm nàng vào lòng nói: "Đừng khóc, em đừng khóc đã có anh đây.

Anh hứa sẽ chăm sóc yêu thương em cả đời."
Những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi, nàng nói: "Vâng, em tin anh.

Làm ơn đừng rời xa em nhé, em sợ lắm nỗi cô đơn gặm nhấm."
Minh Khang khẽ xiết chặt nàng nói: "Sao em biết anh là người đã cứu em hồi sáng?"
Phương Uyên trả lời: "Vì em biết đó là anh, em biết anh luôn dõi theo em lúc em đang đi chơi.

Và em để ý ánh nhìn như mê si của anh lúc anh vẫn ngoái đầu lại nhìn theo em."
Minh Khang mỉm cười: "Ra thế.”
Và tình yêu đã đến với họ bắt đầu từ đây, Khang cười âu yếm và hôn nhẹ lên môi nàng.

Uyên vòng hai tay ra ôm đầu Khang và nhìn anh với ánh mắt tròn xoe ngây dại.

Khang lại cúi xuống hôn lên môi Phương Uyên và ngậm lấy môi nàng mút nhè nhẹ rồi từ từ đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi nàng và nút thật chậm.

Khang muốn tận hưởng từng khoảnh khắc của phút giây này, tay Khang bắt đầu sờ lên ngực Phương Uyên, anh bóp nhè nhẹ, Phương Uyên khẽ đưa tay mình cầm lấy tay Khang nhưng lại không đẩy ra khỏi ngực mình.
Khang bắt đầu xoa hai bầu vú đang nhấp nhô qua lớp áo mỏng manh.

Tay anh gỡ vài cúc áo rồi luồn vô xoa nắn hai bầu vú mát lạnh.

Phương Uyên thở nhè nhẹ nhưng vẫn đang say đắm nút lưỡi của Khang, tay Khang bắt đầu vuốt ve xuống dưới dần.

Khang vuốt nhẹ qua mu âm hộ của nàng đang nhô lên qua lớp quần lót dưới váy làm chân Phương Uyên co lại như tránh né.

Rồi Khang khẽ bóp nhẹ mu và tận hưởng cái cảm giác mềm mại.
Phương Uyên nhìn Khang và thở hổn hển…
Khang vạch áo Phương Uyên ra và ngậm núm vú vào miệng mút.
"Ứ… bỏ ra.

Ghét anh hư quá đi."
Khang cười trừ rồi lại cúi đầu xuống mút liếm hai bầu vú trắng nõn.
"Bỏ em ra… bú được bú hoài à."
Khang đưa tay tự cởi áo mình ra rồi từ từ cởi từng cúc áo Phương Uyên ra.

Phương Uyên đưa tay che hai bầu ngực lại.

Làn da của nàng trắng và mịn màng như da em bé…
Khang cúi xuống hôn hít và liếm láp từng centimet trên cơ thể nàng.

Phương Uyên ôm lấy anh như muốn cơ thể anh che đậy cơ thể trần trụi của nàng vậy.
"Anh… đừng… hi hi… nhột quá à… đừng có liếm hii ha ha." Phương Uyên vừa cười vừa uốn éo để tránh cái lưỡi của Khang, anh rón rén đưa tay cởi chiếc váy nàng ra, khi những ngón tay anh nắm quần lót của Uyên tính kéo xuống thì nàng chụp tay anh giữ lại: "Đừng anh, em ngại."
Để cho Phương Uyên yên tâm, Khang đứng dậy cởi chiếc quần của mình xuống.

Côn thịt của Khang bật ra làm nàng giật mình che mặt lại: "Anh làm gì thế, mặc quần vào đi… thấy ghê quá à."
Khang nghĩ có lẽ nàng đang xấu hổ nên anh nằm xuống ôm Phương Uyên và từ từ cởi quần lót Phương Uyên ra, Phương Uyên cố dùng tay giữ chặt, nàng khẽ nói: "Đừng mà anh."
Minh Khang vẫn cố kéo quần lót Phương Uyên ra, tay anh giữ tay nàng lại rồi dùng ngón chân mình co lên kéo quần lót nàng xuống.

Phương Uyên cố ngồi dậy kéo quần lót lên nhưng bị Khang đè chặt.

Cuối cùng Khang cũng đẩy được quần Phương Uyên ra khỏi người nàng: "Phương Uyên, em đẹp thật."
Cơ thể Phương Uyên đã hoàn toàn khoe ra trước ánh mắt Khang, cơ thể của một cô gái trinh nguyên tuổi xuân thì với làn da trắng ngần không tì vết và đôi chân thon dài trông thật nõn nà.

Và nơi mà Khang được thấy nhất là… âm hộ nàng cũng đang hiện rõ ra trước mắt.

Cái mu âm hộ nhô cao được che đậy bởi một nhúm lông măng.
Đẹp quá, chưa bao giờ Khang chiêm ngưỡng được một cơ thể đẹp như thế này.

Khang nhìn Phương Uyên âu yếm: "Em đẹp lắm… em như một nàng tiên mà ông trời ban tặng cho Minh Khang ta vậy."
"Công tước… anh kỳ quá à.

Mặc quần lại cho em đi… em ngại lắm." Gương mặt Phương Uyên ửng lên đỏ hồng với đôi mắt thơ dại, nàng ngại cũng phải thôi vì đây là lần thứ hai nàng khoe hết cơ thể mình ra cho một người đàn ông nhìn mà.
Minh Khang trấn an nàng: "Em đừng ngại.

Những nàng tiên trên trời khi xuống trần gian tắm cũng khoe ra cơ thể tuyệt mỹ của mình cho thiên nhiên chiêm ngưỡng.

Huống chi em còn đẹp hơn cả các nàng tiên ấy."
Phương Uyên giọng khe khẽ: "Ngài Công tước ăn hiếp em, em ghét anh lắm huhu…"
Vừa nói nàng vừa đưa tay che đậy những chỗ nhạy cảm nhất của người con gái.

Những động tác của Phương Uyên sao mà hấp dẫn và cuốn hút Khang đến thế.

Lúc này cả hai đều đã trần trụi, Khang cúi người xuống ôm và nằm đè lên người Phương Uyên.

Cơ thể Khang thì ấm còn làn da Phương Uyên thì mát lạnh.

Phương Uyên cũng từ từ ôm lấy Khang, Khang đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Phương Uyên, anh hôn xuống mũi rồi xuống bờ môi cong quyến rũ.

Rồi tiếp tục hôn xuống cổ rồi qua hai bên tai.

Phương Uyên bắt đầu nhắm mắt lại và dùng hai tay vuốt ve lưng Khang rồi lại vuốt lên tóc, Khang từ từ hôn xuống hai bầu vú nàng.

Khang le lưỡi liếm hết quanh ngực nàng rồi ngậm núm vú vào mút nhè nhẹ.

Phương Uyên rên lên ư ử: "Anh ư… ư… ó… o… ư… ư… ưm ưm…"
Tay Khang bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể Phương Uyên.

Làn da mát lạnh và mịn màng thật, làm tay anh không muốn rời ra.

Anh vuốt ve hai đùi rồi vuốt nhẹ vào khe âm hộ làm Phương Uyên rùng mình và khép chặt đùi lại.

Khang vuốt đám lông tơ rồi vuốt lên xoa lấy hai cặp vú.

Anh muốn chừa cái âm hộ non mơn mởn của nàng lại để xíu nữa chính lưỡi mình sẽ tự khám phá.
Minh Khang bắt đầu dùng lưỡi liếm xuống bụng phẳng lì và trắng tinh, anh hôn và liếm hai đùi, liếm xuống đến từng ngón chân.

Phương Uyên vẫn nhắm mắt và đôi lúc phải cong người lên để tránh cái lưỡi của Khang.

Khang liếm lên liếm xuống đôi chân ngọc ngà của nàng rồi như đã phải lúc Khang liếm lên và dừng lại ngay điểm giữa hai chân.

Khang cố ngắm nhìn thật lâu, thật kỹ cái âm hộ xinh xắn.

Đẹp quá… Làn da trắng càng làm nổi bật một đám lông măng thưa thớt trên mu.

Hai mép âm hộ múp máp đã ửng hồng lên vì nứng nhưng vẫn đang cùng nhau che đậy một khe đo đỏ đã rỉ ra một ít nước.

Thật là một kỳ quan của tạo hóa, Khang nhắm mắt hít một thật sâu hương thơm từ âm hộ Phương Uyên tỏa ra thật là quyến rũ.

Biết chàng Công tước đang say sưa nhìn ngắm âm hộ mình Phương Uyên lấy tay khẽ che lại: "Anh… bò lên đây đi…"
Khang ngước lên nhìn nàng trìu mến: "Âm hộ em ngon quá à."
Phương Uyên nói: "Hứ… vô duyên.

Không được nhìn nữa."
Phương Uyên co chân lên đạp Khang ra nhưng anh đã nhanh giữ lấy chân nàng gác lên vai rồi cúi xuống hôn nhẹ lên âm hộ nàng.

Hít một hơi Khang le lưỡi liếm một đường từ lỗ thịt âm đạo lên đến đám lông tơ khiến nàng ớ một tiếng rồi ưỡn người lên, hai tay cố đẩy đầu Khang ra khỏi âm hộ mình.

Chàng Công tước vẫn giữ chặt và liếm tiếp một đường như vậy nữa, một vị mặn mặn và một ít nước nhờn nhờn đọng lại trên lưỡi và trên môi anh.

Khang chép miệng rồi nuốt vào bụng rồi tận hưởng mùi vị thơm ngon của sự tinh khiết.
Anh dạng nhẹ hai chân Phương Uyên ra và cùng lúc đó hai mép môi âm hộ cũng từ từ tách ra phơi bày một kỳ quan tiếp theo bên trong.

Hai miếng thịt đỏ au dính đầy nước nhờn bóng loáng đang che đậy một cái lỗ be bé xinh xinh.

Một giọt nước màu trắng rịn ra từ cái lỗ thịt đáng yêu ấy, Khang khẽ dùng ngón tay quẹt lấy và đưa lên miệng nếm thử, giọt nước màu trắng này có vị hơi mặn hơn nước nhờn bên ngoài, điều đó càng kích thích nước bọt anh tiết ra nhiều hơn.

Khang nuốt nước miếng và cúi xuống đưa lưỡi liếm lỗ thịt xem còn giọt nào sót lại không.
Phương Uyên cong người lên và cố khép hai đùi lại nhưng đã bị tay Khang giữ chặt.

Nàng vẫn nhắm mắt và hả miệng ngửa mặt lên.

Khang lại nhìn xuống cái âm hộ non mơn mởn, trên hai mép thịt nhỏ đang che đậy lỗ âm đạo là một cục thịt bé tí màu hồng.

Đây là hột le hay còn gọi là âm vật của người con gái, nhìn âm vật nhô ra trông thật ngon quá, Khang le lưỡi liếm nhẹ thì Phương Uyên giật bắn người làm anh cũng giật mình, Khang liền liếm liên tiếp lỗ thịt lên âm hạch.

Rồi dùng môi mút nhẹ âm hạch một cái làm Phương Uyên như muốn dựng cả người dậy và ré lên: "Ơ ớ hít ơ hít ơ ư… ứ… ư hít hà… ư ư… Công tước… dừng… ư ư lại… em… xin… ư… ưm ưm…"
Chân Phương Uyên co lên đạp xuống rồi có lúc khép chặt đầu Khang lại làm Khang phải vừa liếm vừa cố giữ, Phương Uyên uốn éo hết bên này sang bên kia.

Hai tay Phương Uyên bấu chặt xuống giường có lúc lại quơ lên trên không rồi bấu vào tóc Khang xoa đầu Khang rối bù.

Biết nàng đang sướng càng làm Khang kích thích liếm hăng say hơn.

Nước từ lỗ thịt bắt đầu trào ra, Khang liếm và húp liên tục.

Tiếng chộp chẹp chóp chép từ âm hộ Phương Uyên pha lẫn tiếng rên ư ứ của nàng nghe sao mà hay tai quá.

Minh Khang dừng lại rồi liếm nhè nhẹ cho Phương Uyên thở, nàng hẩy lên mỗi lúc một cao cho chạm vào miệng Khang.
"Anh ư… ư… đừng liếm nữa… em chết mất." Lời nói của Phương Uyên lại ngược với phản ứng của nàng.

Nàng ghì chặt đầu Khang xuống và hẩy âm hộ lên cho Khang liếm vào mạnh hơn.
"Sướng… a a sướng quá anh ơi… em… sắp… ư… không chịu nổi mất." Phương Uyên vừa nói vừa thở hổn hển không ra hơi.

Khang đút lưỡi sâu vào hết mức rồi bắt đầu ngoáy, răng Khang thì cạ qua cạ lại âm hạch của nàng.

Phương Uyên lúc này như bị tê dại, hai chân đạp càng lúc càng mạnh xuống cát cố dãy dụa thoát ra khỏi sự kiềm chặt của Khang.

Khang dùng hết sức mình cố giữ người Phương Uyên nằm xuống để không bị bật dậy.

Phương Uyên rên mỗi lúc một to và khàn khàn như không ra tiếng.

Lúc này tay Phương Uyên cố đẩy mạnh Khang ra nhưng không được, anh vẫn liếm và ngoáy sâu vào lỗ thịt làm Phương Uyên lần này hẩy mạnh lên, hai tay ghì chặt đầu Khang vào âm hộ mình làm Khang bị ngộp thở và trong lúc ấy Khang có cảm giác âm đạo nàng đang co giật và siết chặt lưỡi anh.
Công tước cảm giác như lỗ âm đạo Phương Uyên đang nuốt chửng lưỡi mình vào trong rồi bất ngờ dâm dịch từ âm đạo nàng bắn ra như suối.​.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui