Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy


Bởi vì Đường Tùng vẫn không nói lời nào, mấy người bên Cảnh Kỳ Trăn không khỏi nhìn nhau.
Mạn Mạn dựa vào người Tư Gia Dương, thản nhiên đoán: "Có phải sóng điện thoại không tốt không?"
Cảnh Kỳ Trăn do dự một chút, sau đó lại nói với điện thoại: "Cảnh sát Đường? Alô? Anh có nghe thấy không?"
Tư Gia Dương vừa lột quýt đút vào miệng Mạn Mạn, vừa nhỏ giọng nói: "Tôi đoán bên anh ta có thiết bị gây nhiễu sóng."
Nghe giọng nói to rõ của Cảnh Kỳ Trăn phát ra từ di động, mấy ông lớn đang họp video không nói lời nào, cuối cùng vẫn là ông lão giữa màn chiếu cười phất phất tay với Đường Tùng, ra hiệu y đi nhanh đi.
Đường Tùng khẽ gật đầu với chín người trên màn chiếu, sau đó bỏ tay đang che micro di động xuống rồi xoay người rời đi, y đáp: "Tôi đây, xin lỗi sóng bên này hơi yếu."
Cảnh Kỳ Trăn cười cười: "Không sao, bây giờ có tiện gọi điện nhóm không?"
Đường Tùng: "Trên lầu hai khu nghỉ dưỡng các cậu đang ở có một phòng họp đặc biệt, nếu cậu thấy không phiền thì hãy đợi một chút, tôi sẽ qua ngay."
Di động bên Cảnh Kỳ Trăn cũng đang mở loa ngoài, nghe được câu trả lời của Đường Tùng, bà Phương là người đầu tiên kinh ngạc: "Không phải chúng ta đang bị cách ly sao?"
Wilcox lạc quan đoán: "Hẳn đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ của cả nhóm chúng ta rồi, Nó không có vấn đề gì lớn chứ?"
Nhưng âm cuối của Wilcox còn chưa nói ra, Đường Tùng đã nghiêm trang cười nói: "Tôi có thể cách ly chung với các cậu.."
Cảnh Kỳ Trăn: "......" Người này thật tàn nhẫn với bản thân.
Những người khác liếc nhìn nhau rồi đều trầm mặc một lúc.
Đường Tùng: "—— Nói cho cùng thì mọi người còn rất nhiều chuyện phải bàn bạc, cứ call video hoài cũng không tiện.

Tôi qua gặp mặt nói chuyện trực tiếp sẽ thích hợp hơn, các cậu thấy sao?"
Cảnh Kỳ Trăn nhìn đồng bọn đang gật đầu lia lịa thì lập tức chân thành nghiêm túc đáp trả: "Chúng tôi thấy anh suy nghĩ rất chu đáo! hiện tại cũng không quá trễ, chúng tôi sẽ chờ anh trong phòng họp."
"Được," Đường Tùng trực tiếp đồng ý: "Tôi sẽ lái xe qua đó ngay, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, hẹn gặp lại các cậu!"
Nói xong, Đường Tùng cúp máy.
Cảnh Kỳ Trăn cũng bỏ di động xuống.
Tư Gia Dương hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Xem ra mọi chuyện còn rắc rối chúng ta nghĩ."
Nghiêm Hồng vẫn luôn im lặng cũng cau mày trầm giọng nói: "Đường Tùng không giống người bình thường."
Tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nghiêm Hồng.
Cảnh Kỳ Trăn hơi do dự, sau đó chớp chớp mắt, hiển nhiên ai nấy cũng thấy được Nghiêm Hồng cũng không phải là người bình thường......
Nghiêm Hồng vẫn tỏ ra nghiêm túc nói:"Tôi biết cảnh sát, cho dù có mặc cảnh phục thì nhìn anh ta cũng không giống cảnh sát."
Nghe đến đây, Cảnh Kỳ Trăn hơi giật mình, cậu lựa chọn nói thẳng: "Thật ra tôi nghĩ anh là người trong quân đội."
Nghiêm Hồng nở một nụ cười hiếm thấy, nhưng vẻ mặt hắn nhanh chóng nghiêm túc lại, lắc đầu, "Tôi không phải, nhưng tôi nghĩ Đường Tùng giống người của quân đội."

Cảnh Kỳ Trăn vuốt cằm, "Có vẻ như mọi chuyện phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều."
Còn một lúc nữa Đường Tùng mới tới, mọi người cũng không vội vàng đi lên phòng họp mà bắt đầu thảo luận.
Vì có giao lưu với Trái đất nên chuyện Cảnh Kỳ Trăn biết sẽ nhiều hơn đồng bọn một chút, dù vậy cậu vẫn hoài nghi lời tuyên bố của Trái đất.
Nói cho cùng thì chỉ có duy nhất Trái đất thông báo về khu vực ăn mòn, nhưng bọn họ bị kéo vào khu vực ăn mòn như thế nào, cuối cùng đã thoát ra làm sao thì Cảnh Kỳ Trăn hoàn toàn không biết chút chi tiết nào cả.
Dựa theo Trái đất giải thích thì trong khu vực ăn mòn sẽ có đồ vật tương tự như lõi, nó sẽ hút hai tinh cầu từ hai vũ trụ song song dính vào nhau, chỉ cần phá hủy cái lõi này thì lực hút hai tinh cầu sẽ biến mất, khu vực ăn mòn cũng sẽ biến mất theo.
(mình nghĩ lõi này chính là trung tâm, là cốt lõi của khu vực bị ăn mòn)
Nhưng trên thực tế, nhóm Cảnh Kỳ Trăn còn chưa khám phá hết toàn bộ Zila mall thì đã thoát khỏi khu vực ăn mòn một cách khó hiểu.
Nói trắng ra là ngay cả khi đã trải qua tai nạn, Cảnh Kỳ Trăn vẫn còn bối rối chưa biết cái lõi đó là gì chớ nói chi là phá hủy nó.
Cảnh Kỳ Trăn vừa dùng tablet tra cứu vừa suy nghĩ về các vũ trụ song song, hiện giờ tìm hiểu các giả thuyết về vũ trụ song song là ưu tiên hàng đầu của cậu.
Tư Gia Dương tình cờ nhìn thấy một sơ đồ phổ cập khoa học đơn giản về bong bóng vũ trụ, cậu ta tưởng Cảnh Kỳ Trăn là người yêu thích bộ môn thiên văn học, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt cậu thì đã biết là không phải như vậy.
"Tiểu Cảnh, cậu cho rằng nó là một vũ trụ song song sao?" Tư Gia Dương nghĩ nghĩ, lúc bọn họ bị nhốt trong siêu thị cũng đã từng đề cập đến khả năng này, nhưng vì nhân lực hữu hạn nên không thể nghiệm chứng được.
Cảnh Kỳ Trăn lắc đầu, sau đó móc tấm thẻ mua sắm màu đen ma nữ cô Lý đã cho họ ra.
Mạn Mạn phàn nàn: "Mỗi lần tôi nhìn thấy nội dung trên thẻ mua sắm là tôi lại hoài nghi, có lẽ chúng ta đã bị cuốn vào một phó bản trò chơi quá mức chân thật chứ không phải là một vũ trụ song song, hay một không gian song song!"
Tư Gia Dương cùng những người khác: "......"
Thời buổi này, ai mà chưa từng chơi một hai game trên di động? Ngay cả bà Phương lớn tuổi nhất cũng có chơi đấu địa chủ, mạt chược và Anipop trên điện thoại.
(Game Anipop giống Candy crush)
Dù là thẻ đen mua sắm hay cây rìu khổng lồ nhuốm máu đều mang lại cho người ta một cảm giác không chân rằng đó chỉ là vật phẩm của trò chơi.
Cảnh Kỳ Trăn nói thầm trong đầu: "Cầu Bảo, có ở đó không?"
Trái đất: "Có nhen, tui vẫn luôn ở đây nè!"
Trái đất đột nhiên hưng phấn đáp: "Úi, sao hôm nay anh nói chuyện dễ nghe vậy?"
Cảnh Kỳ Trăn: "......!Cái xưng hô Cầu Bảo này có làm mày cảm thấy rất vui sướng không?"
Giọng nói của Trái đất hơi ngượng ngùng nhưng sau đó nó lại tự tin hét lên: "Thời buổi này ai mà chả phải là bảo bảo (bé iu, cục cưng)? Cũng chỉ có con người mấy anh cứ kêu tui là mẹ Trái đất, tui đâu phải là mẹ, không phải đâu!"
Cảnh Kỳ Trăn bình tĩnh nói: "Bọn họ chỉ muốn ca ngợi, tán dương mày thôi."
Trái đất: "A ha, chính là cái kiểu nói ngoài miệng thui chứ gì, tui hiểu, bất quá tui cũng thích người khác kêu tui là bảo bảo."
Cảnh Kỳ Trăn yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua Tư Gia Dương đang trái một tiếng, phải một tiếng gọi Mạn Mạn là bảo bảo, sâu sắc cảm thấy có thể Trái đất cũng sẽ bị kích thích vì bị cưỡng chế thồn cơm chó, vì vậy cậu bình tĩnh nói: "......!Cầu Bảo cũng tốt, Cầu Bảo không thành vấn đề."
Giọng nói của Trái đất hạnh phúc, sống động hơn.
Trái đất: "Anh muốn hỏi tui cái gì nà?"

Cảnh Kỳ Trăn: "Vẫn là chuyện của khu vực ăn mòn."
Trái đất: "Không phải tui đã nói hết cho anh rồi sao?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Cốt lõi gây ra sự ăn mòn ở siêu thị là gì? Tụi tao không tìm thấy bất kỳ cái lõi nào hết, càng đừng nói tới chuyện phá hủy nó."
Trái đất thắc mắc: "Đó không phải là ma nữ cô Lý sao?"
Cảnh Kỳ Trăn giật mình, "Thật hả?!"
Trái đất: "Đúng vậy, khi ma nữ cô Lý tiêu tán, lực hút hai vũ trụ song song cũng biến mất! Không phải các anh đã thấy cảnh tượng cô ta tiêu tán rồi sao, cô ta vừa tiêu tán thì tui lập tức đá tinh cầu kia đi, khu vực ăn mòn biến mất và các anh cũng quay về thế giới hiện thực!"
Cảnh Kỳ Trăn: "......!Sao mày không nói sớm?"
Trái đất hỏi lại: "Cô ta không tiêu tan thì sao mà tui biết được đó là lõi của khu vực ăn mòn? "
Cảnh Kỳ Trăn: "......" Coi như cậu đã hiểu, hóa ra đây là một vòng lặp khép kín.
(Cô Lý tiêu tán => sức mạnh tản ra ngoài => Trái đất phát hiện gom sức mạnh => Trái đất biết cô Lý là lõi [Nếu Trái đất muốn biết cô Lý là lõi]=> cô Lý phải tiêu tán; đây là vòng tròn khép kín nè)
Trái đất giải thích nửa ngày rồi lại cảm thán với Cảnh Kỳ Trăn một câu, "Con người mấy anh thật ngốc, lúc sức mạnh của ma nữ tiêu tán tui đã thu thập nó lại, cho nên tui mới biết được chính sức mạnh quỷ dị này đã hút một bong bóng vũ trụ song song khác tới gần."
Cảnh Kỳ Trăn hỏi ngược lại: "......!Nếu mày không nói ra thì tao phải biết bằng đường nào?"
Trái đất sửng sốt một chút, cuối cùng xin lỗi cho có lệ: "À, xin lỗi ha, tại anh có thể nói chuyện với tui cho nên tui cứ quên chuyện anh không phải là cầu mà chỉ là con người, mà không sao, vấn đề này không lớn!"
Cảnh Kỳ Trăn nhắc nhở Trái đất: "Lúc mày tấn công nhân thân con người mày cũng đâu có nói vậy?"
Trái đất: "Hụ hụ hụ sao anh cứ một hai phải sửa lưng tui dạ? tui chỉ là một tinh cầu nhỏ yếu, đáng thương, bất lực thôi mà, sao tui biết con người mấy anh suy nghĩ nhiều tới vậy hụ hụ hụ......"
Cảnh Kỳ Trăn: "............" Cậu còn có thể nói gì đây? Đối mặt với Trái đất tối ngày chỉ biết hụ hụ, cậu phục con mợ nó rồi!
Hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, Cảnh Kỳ Trăn hỏi: "mày có khó chịu nếu tao tiết lộ cho người khác biết về sự tồn tại của mày không?"
Trái đất: "Hả?"
Ngẩn người một hồi, Trái đất có chút cảm động, nhỏ giọng nói: "Hông sao, trước kia tui thường kêu to nhưng trừ anh ra thì không có ai nghe thấy.

Thỉnh thoảng cũng có người ngủ mơ nghe được giọng nói của tui, nhưng chờ tới lúc bọn họ tỉnh ngủ thì lại coi tui như giấc mơ rồi quên sạch......"
Cảnh Kỳ Trăn: "Không.

Tao tính nói về khu vực ăn mòn mày kể kìa, dù sao tao cũng không chuyên về vật lý, vẫn cần những người chuyên nghiệp hơn đi phân tích và đánh giá."
Trái đất sửng sốt, "Anh không tin tui? Anh tưởng tui nghe không hiểu hả?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Không phải vậy, vì mày nói không chi tiết lắm, tao thì muốn được hiểu cặn kẽ hơn, bằng không cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện một đợt khu vực ăn mòn mà không biết lí do sẽ liên lụy rất lớn."

Trái đất đã rơi vào cảm xúc của chính nó, nó bất kể ý định ban đầu của Cảnh Kỳ Trăn là gì, chỉ liên tục nói:"Con người mấy anh thật ghê tởm hụ hụ hụ!"
Thấy Trái đất bắt đầu từ chối giao lưu thân thiện, Cảnh Kỳ Trăn cũng tự nói với bản thân: "Xem ra mày cũng không để ý đến điều này? Vậy khi nào cần thiết tao sẽ nói hết mọi chuyện!"
Trái đất: "Được rồi anh thắng!"
Thấy vậy, Cảnh Kỳ Trăn cũng bình tĩnh không chú ý tới Trái đất nữa.
Kim Quế Quyên còn hơi bất an, nhịn không được hỏi: "Có chắc là cảnh sát Đường sẽ giúp chúng ta thông báo cho sếp của tôi không?"
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, giọng điệu cực kỳ chắc chắc: "Sẽ."
Kim Quế Quyên lập tức nhìn cậu đầy mong đợi.
Cảnh Kỳ Trăn: "Danh tính của quái vật chỉ là suy đoán của chúng ta, nhưng sự xuất hiện của cô Lý là có thật, là người duy nhất trong hai thế giới có tên, ngoại hình và trí nhớ giống hệt nhau, cảnh sát Đường và những người khác tuyệt đối sẽ bảo vệ cô Lý thật nghiêm mật."
Đây cũng là lí do vì sao Cảnh Kỳ Trăn lại không vội trao đổi với cảnh sát về sự nhờ vả của ma nữ khi mới bất ngờ trở về thế giới hiện thực —— chỉ cần cảnh sát thấy được hình ảnh ma nữ trong video, bọn họ nhất định sẽ chú ý đặc biệt đến quý cô Lý Giang Lệ có thân phận giống hệt bên ngoài hiện thực này.
Hơn nữa, thậm chí Cảnh Kỳ Trăn còn cảm thấy cô Lý còn quan trọng hơn bọn họ trong lần đột ngột mất tích này.
Cũng đã gần đến giờ, lão Tiêu lại bắt đầu căng thẳng, đề nghị: "Chúng ta đi lên phòng họp trên lầu nói chuyện nhé?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Đi thôi!"
"Thật ra tôi nghĩ chờ ở chỗ này cũng được, chúng ta có thể cùng đi lên lầu.

Dù sao thì vị cảnh sát Đường kia cũng sẵn sàng chịu cách ly chung với chúng ta mà." Tư Gia Dương nhỏ giọng nói thầm một câu: "Quá chịu chơi."
Mạn Mạn liếc nhìn cậu ta một cái, Tư Gia Dương lập tức im bặt.
Phòng họp ở lầu hai, một đám người vừa nói vừa cười vừa đi chung một cái thang máy cũng không thấy chật chội.
Cửa phòng họp này không mở, trên đó có khóa vân tay màn hình lớn mang phong cách công nghệ cao, nhìn không giống loại khóa vân tay thông thường ở nhà.
Cảnh Kỳ Trăn hơi do dự một lúc, sau đó trực tiếp ấn ngón cái vào nơi nhận dạng dấu vân tay.
Một tiếng "Tích" nhỏ vang lên xác minh đã thông qua, cửa mở ra.
Mọi người: "......???"
Cảnh Kỳ Trăn suy đoán: "Hẳn là Đường Tùng đã tạm thời nhập dấu vân tay của chúng ta vào khi nói chuyện điện thoại."
Phòng họp trống rỗng nhưng không dính chút bụi nào, không khí cũng rất trong lành, có thể thấy chỗ này được quét dọn mỗi ngày.
Ngoài ra chỗ này còn có màn chiếu khổng lồ dành cho các cuộc họp video, nhưng hiện tại máy chiếu đang tắt.
Mọi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống rồi tiếp tục trò chuyện.
Vài phút sau có tiếng bước chân vang dội bên ngoài hành lan phòng họp.
Đường Tùng đi thẳng tới đây, y mặc quân trang chỉnh tề, hơn nữa y cũng không đi tay không —— một tay y xách túi đựng laptop, một tay khác xách nguyên một bao đồ ăn vặt, đi đến bàn họp, y lôi toàn bộ đồ ăn vặt và nước uống bày ra đầy bàn.
Mọi người: "......"
Đường Tùng tùy ý kéo ghế ngồi xuống, y mỉm cười với mọi người lộ ra một cái răng khểnh đáng yêu, thản nhiên nói: "Vừa ăn vừa nói chuyện."
Cảnh Kỳ Trăn cẩn thận nhìn bộ quân phục trên người Đường Tùng, cậu đã thấy rất nhiều quần áo của ba mẹ ở nhà, nguyên cây đồ Đường Tùng đang mặc tuyệt đối là hàng thật, nhưng chiếc huy hiệu thể hiện quân hàm trên vai anh ta đã bị cố ý tháo xuống.
Kim Quế Quyên hơi sững sờ, tuy cô không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có thể phân biệt được đâu là cảnh phục, đâu là quân phục, cô hơi ngập ngừng nói: "Cảnh sát—— Đường?"
Đường Tùng vẫy vẫy tay, cười nói: "Tôi không phải cảnh sát, cứ gọi tôi là Đường Tùng."

Mạn Mạn và Tư Gia Dương đã kéo ghế ngồi sát cạnh nhau cùng nhìn qua rồi ngạc nhiên nói: "Chúng tôi không ngờ anh bỏ clone cảnh sát nhanh như vậy?"
Đường Tùng thản nhiên cười đùa: "Tôi đã không sợ cách ly thì đương nhiên phải thẳng thẳng thành thật với các cậu."
Y vừa nói vừa lấy laptop trong túi ra, giải thích ngắn gọn: "Dù sao đây cũng là trung tâm thành phố, tới hơi chậm mong các cậu thông cảm."
Sau khi Đường Tùng mở laptop ra, y trực tiếp kết nối laptop với máy chiếu trong phòng họp rồi nói: "Các nhân viên kỹ thuật bên chúng tôi đã xử lý sơ dữ liệu hình ảnh và video các cậu đem về, một số hình ảnh dư thừa đã bị lọc bỏ, không biết lúc trước các cậu đã xem qua hết chưa, nhưng bây giờ cùng xem lại nhé?"
Cảnh Kỳ Trăn và những người khác liếc nhìn nhau, tất cả đều gật đầu, "Được."
Đoạn video Đường Tùng phát không dài lắm, sau khi cắt bớt những khúc tĩnh thì chỉ còn lại vài phút.
Cảnh Kỳ Trăn chú ý ngày giờ trên video, cảnh đầu là buổi tối ngày 19/3, ' bảo vệ' trong siêu thị B đang hoảng hốt chạy vào phòng bảo vệ, trên sàn nhà còn dính vài vết máu.
Đường Tùng tạm dừng video lại một chút, dùng bút laser đỏ khoanh tròn tay của 'bảo vệ' và mặt đất, nhắc nhở: "Nơi này có vết máu."
Lúc này 'bảo vệ' vẫn còn là con người, hắn vội vàng lau sạch vết máu trước cửa phòng bảo vệ.
Sau đó thời gian trên video lại nhanh chóng thay đổi, khi 'bảo vệ' đi ra khỏi phòng để tuần tra lần nữa, nó đã biến thành bộ dáng kỳ lạ với cơ bắp cuồn cuộn phát triển quá mức.
(khi bv là người tui gọi là hắn, khi bv là quái vật tui gọi là nó)
Phần sau của video là về ma nữ cô Lý, con quái vật thứ nhất và bọn họ, Cảnh Kỳ Trăn và những người khác đã tự trải qua nên đương nhiên bọn họ biết rõ toàn bộ quá trình.
Khi video kết thúc, phòng họp lặng ngắt như tờ.
Đường Tùng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Bây giờ là 11: 17 phút ngày 23/2, hẳn là vết máu ngày 19/3 trong video là một điểm mấu chốt, nhưng chỉ dựa vào video không thôi thì chúng ta vô pháp biết thêm nhiều chi tiết, chỉ có thể phỏng đoán rằng ' bảo vệ ', vết máu và mốc thời gian có ý nghĩa ——"
Cảnh Kỳ Trăn tiếp lời: "Thời gian là ngày 19/3 của tháng sau, tức là 26 ngày sau."
Đường Tùng mỉm cười với Cảnh Kỳ Trăn rồi làm động tác "Nguyện nghe nhiều hơn".
Cảnh Kỳ Trăn trực tiếp đẩy "Thẻ đen" qua bàn họp cho Đường Tùng.
Đường Tùng tò mò đưa tay sờ thử, sau khi cảm nhận được nội dung bên trên, con ngươi của y cũng biến đổi.
Lúc này Cảnh Kỳ Trăn mới cho biết: "Thẻ mua sắm này là ma nữ cô Lý trong video cho, trong tương lai cô Lý đã bị một người cô ấy quen biết sát hại trong phòng làm việc vào ngày 19/3, cô Lý hy vọng chúng tôi có thể cảnh báo cô ấy, tránh cho án mạng kia sẽ phát sinh.

Đây cũng là chuyện chúng tôi đã nói với anh, chúng tôi mong cảnh sát sẽ giúp đỡ."
Đường Tùng cũng phản ứng mau lẹ, "Hung thủ là ' bảo vệ ' hả?"
Cảnh Kỳ Trăn lắc đầu: "Không, chúng tôi nghi là chồng của cô Lý."
Đường Tùng: "Người này không xuất hiện trong video?"
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu,"Có lẽ là không."
Đường Tùng bấm di động, "Bây giờ tôi sẽ cho người liên lạc với cô Lý, mời cô ấy qua đây."
Lão Tiêu nghe tới đây lại đột nhiên nhớ tới chuyện khác, hắn căng thẳng vừa lau mồ hôi lạnh vừa vội vàng nói: "Này khoan đã, đừng làm ảnh hưởng tới con người ta đang chuẩn bị thi đại học!"
Đường Tùng: "......???"
Lão Tiêu hận không thể rèn sắt thành thép nói, "Con gái của ma nữ Lý kia đang học năm ba cao trung (lớp 12), nửa đêm canh ba cậu đột nhiên phái cảnh sát đến nhà người ta mời mẹ người ta đi, cậu nghĩ đứa nhỏ sẽ nghĩ gì! Cậu có con chưa hả?"
Đường Tùng cảm thấy hơi nhục khi bản thân bị bắt phải trả lời vấn đề này, một lúc lâu sau y mới nói: "......! Hiện tại tôi còn chưa có bồ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận