Sau khi hai bên gặp mặt, đám Cảnh Kỳ Trăn còn chưa kịp nói gì thì nhóm người ưu tú đã nhanh nhẹn bỏ các loại thiết bị điện tử đang cầm xuống rồi "Rầm" một tiếng ngay ngắn chỉnh tề chào quân đội với tám người Cảnh Kỳ Trăn.
Đám người Cảnh Kỳ Trăn đột nhiên bị kinh ngạc: "......!!!"
Đường Tùng vẫy vẫy tay với đám ưu tú kia.
Trong tíc tắc tất cả lại ngồi xuống ghế tiếp tục vùi đầu chơi game nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Đêm qua Trái đất chạy tới Tây bán cầu nghe giảng về địa chất đã hài lòng quay về, thấy tình cảnh này thì "A" một tiếng rồi hỏi Cảnh Kỳ Trăn: "Mấy người này là ai vậy?"
Cảnh Kỳ Trăn nói thầm: "......!Một nhóm 'tình nguyện viên' khác do Đường Tùng sắp xếp, trước đó anh ta đã nói đó đều là người được tuyển chọn từ bên quân đội."
Trái đất chợt nhớ ra, "Đúng đúng đúng, tui nhớ rồi! Bọn họ đều là thành viên mới của tổ chức tình nguyện giải cứu Trái đất phải không?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Chắc là vậy!"
Đường đường là những tinh hoa trong quân đội mà giờ phải thức đêm cày bổ túc game kinh dị.
Trái đất: "Các tình nguyện viên quá đỉnh!"
Cảnh Kỳ Trăn: "Ừ......"
Trước đây tám người bọn họ đã gặp chuyện nên giờ muốn đóng góp công sức của mình.
Về phần những tình nguyện viên mới này, họ đã biết phía trước có nguy hiểm nhưng vẫn liều lĩnh lao vào.
Trái đất: "Đường Tùng dễ thương quá! Anh ta rất có trách nhiệm nha, tui thích anh ta lắm lắm 0v0!"
Cảnh Kỳ Trăn: "Hửm →_→"
Trái đất: "Anh sao vậy?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Không có gì."
Trong khi nói chuyện Đường Tùng đã đi tới, Cảnh Kỳ Trăn ra hiệu với Trái đất, "Nhìn đi, Đường Tùng có trách nhiệm mày thích kìa."
Đường Tùng cười nói: "Cậu nói gì vậy? Biểu cảm trên mặt cậu sinh động lắm đó."
Cảnh Kỳ Trăn thẳng thắng: "Cầu nói anh rất đáng yêu, nó thích anh lắm."
Đường Tùng có hơi thụ sủng nhược kinh, "Cảm, cảm ơn?"
Bà Phương đã đi tới cười với Đường Tùng rồi chỉ chỉ vào mấy tình nguyện viên mới: "Không giới thiệu hả?"
Đường Tùng cười lắc đầu, "Bên họ có nhiều người quá, để sau khi tới tọa độ khu vực ăn mòn, nếu có người nào may mắn tiến vào khu vực ăn mòn chung với chúng ta thì cho tên đó tự giới thiệu!"
Mạn Mạn nghĩ một hồi, chợt hiểu ra điều gì đó, "Theo lời anh nói thì hình như bọn họ đều biết tụi tôi phải không?"
Đường Tùng cười nói: "Đương nhiên.
Dù sao thì các cô cậu cũng là những tình nguyện viên có kinh nghiệm dày dặn mà, vả lại chỉ có tổng cộng tám người thôi! Tôi đã bắt bọn họ xem hình và ghi nhớ từng người các cậu rồi, nếu thật sự phải đi vào khu vực ăn mòn thì các cậu mới là chuyên gia."
Đám Cảnh Kỳ Trăn: "......"
Vậy ra đây là nguyên do của hành động chào đột ngột lúc nãy......
Sau đó đoàn người Cảnh Kỳ Trăn và nhóm ưu tú được Đường Tùng tuyển chọn từ quân đội cùng nhau lên xe đi ra sân bay.
Lúc ngồi trên xe bus Đường Tùng còn quay đầu lại nói: "Nếu cần mang theo đồ đạc cá nhân gì thì cứ nói với tôi, chúng ta sẽ không đem đồ lên máy bay, giờ này chắc đồ đạc đã được vận chuyển đến Thần Nông Giá rồi, mấy nhu yếu phẩm sinh hoạt hằng ngày thì có thể chuẩn bị trực tiếp tại địa phương luôn."
Cảnh Kỳ Trăn lắc lắc cuốn《 Hướng dẫn sinh tồn sơ cấp 》 đang đọc, chân thành nói: "Tôi cảm thấy các anh đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ rồi."
Sau khi đến sân bay, Đường Tùng dẫn bọn họ đi vào lối đi VIP, cả hành trình đều rất suôn sẻ.
Kim Quế Quyên vừa lo lắng vừa phấn khích nói, "Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi máy bay đó."
Lão Tiêu trêu chọc: "Cũng là lần đầu tiên tôi đi máy bay mà không bị kiểm tra an ninh!"
Đường Tùng thình lình quay đầu lại, "Tương lai sẽ có rất cơ hội trải nghiệm lại."
Cảnh Kỳ Trăn bị chọc cười, trong lúc nhất thời cậu không biết có nên cảm ơn Đường Tùng vì đã kiên định nghĩ rằng tất cả bọn họ đều sẽ an toàn trở về hay không, hay là nên đau đầu vì còn lâu mới giải quyết triệt để vấn đề khu vực ăn mòn......
Sau khi lên máy bay những quân nhân ưu tú vẫn không bỏ thiết bị điện tử xuống, tuy đa số bọn họ đều đeo tai nghe hoặc chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhưng Cảnh Kỳ Trăn vẫn thỉnh thoảng nghe được âm báo Game over hết lần này đến lần khác.
Cặp đôi Tư Gia Dương và Mạn Mạn đang cùng nhìn vào một thiếu niên ngồi phía sau, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Mở cửa giết người! Đây là địa hình mở cửa giết người kinh điển, đừng mở cửa trực tiếp Orz!"
Thiếu niên mang đôi mắt gấu trúc to tướng ngẩn đầu lên hỏi, bình thường đôi mắt ấy sắc bén như chim ưng nay lại mờ mịt ngây thơ như nai con: "Mở cửa giết người là gì?"
Tư Gia Dương: "Là một nhánh thường thấy trong game kinh dị, nếu cậu thấy trong game có một cánh cửa có thể mở trực tiếp mà không bị cản trở thì thường là sau cánh cửa đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nói chung là người chơi phải tìm đủ đạo cụ phòng thân trong phòng rồi hẵng mở cửa."
Mạn Mạn nhắc nhở: "Tương tự còn có giết ngược, chỗ rẽ giết người, cầu thang giết người, ác linh bám vào người, bạn đồng hành biến thành Boss, đạo cụ bị hư......!Hãy dùng tư duy ác ý nhất nghĩ về tổ chế tác game."
(Hoseki: Hãy nghĩ nó ác và xấu nhất có thể )
Quân nhân ưu tú mang đôi mắt nai con: "QAQ!!!"
·
Sau vài giờ bay, máy bay đã thuận lợi hạ cánh xuống sân bay của một thành phố ở gần Thần Nông Giá.
Đường Tùng đã sắp xếp sẵn một chiếc xe bus sân bay đến đón người rồi chạy thẳng một đường tới tọa độ năng lượng dao động do trung tâm quan trắc địa chấn cung cấp.
Lúc ngồi trên xe Đường Tùng còn phát cho tất cả mọi người một phần tư liệu thông tin cơ bản của Thần Nông Giá.
Cảnh Kỳ Trăn mở ra xem, tư liệu giải thích đại khái về đặc điểm địa hình phức tạp và khí hậu đặc biệt, đồng thời tóm tắt một số phong tục tập quán độc đáo của người dân địa phương.
Lật đến tờ cuối cùng, Cảnh Kỳ Trăn đã sốc khi nhìn thấy một bản tổng hợp ân oán tình thù của mấy thôn xóm ở đây.
Ai ở thôn Đông thôn đi cướp vợ ở thôn tây, ai ở thôn Nam đi ngủ với chồng người ta ở thôn Bắc, gia đình nào có xích mích với nhau, con cái hai bên biến thành Romeo và Juliet, ba mẹ tuyên bố dám ở bên nhau thì đánh gãy chân hoặc là vĩnh viễn đừng về nhà nữa, nhà ai bất hiếu với người lớn tuổi rồi lại bị con mình bất hiếu lại, bị cả thôn chê cười......
Tuy mấy tin này có hơi tầm phào cẩu huyết, nhưng lại khơi lên hứng thú rất lớn cho mấy người chuyên hít drama......
Trái đất cũng rất kinh ngạc khi nương theo tầm nhìn của Cảnh Kỳ Trăn thấy hết những khúc mắc rối ren dài ngắn của mấy gia đình này.
Trái đất: "Cuộc sống của con người mấy anh phức tạp quá à!"
Cảnh Kỳ Trăn trêu chọc nó: "Không phải mày đã thấy mấy chuyện này hoài rồi sao?"
Trái đất: "Đúng là tui đã từng nghe mấy tin bát quái giống loại này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tui thấy nó được viết ra dưới dạng tài liệu chính thức á! Anh không cảm thấy thần kỳ sao?"
Cảnh Kỳ Trăn: "......" Cậu đương nhiên cảm thấy thần kỳ a!
Cân nhắc một lúc, Cảnh Kỳ Trăn thậm chí còn đưa ra một ví dụ tương tự cho Trái đất: "Tao cảm giác như mình đang sống trong một ruộng dưa, đang ăn dưa đến phát chán thì lại vô tình phát hiện phần báo cáo điều tra xung quanh khu vực ăn mòn, tao liền biết mình sẽ bị giam cầm trong ruộng dưa đến chết, còn suýt chút nữa bị chôn sống luôn."
Trái đất thở dài: "......!Hôm nay anh suy nghĩ hoa mỹ ghê."
Cảnh Kỳ Trăn: "Không sao 0.0, mày nghe hiểu là được rồi."
Chờ mọi người đọc gần xong thông tin cơ bản của Thần Nông Giá, Đường Tùng kết luận: "Về khu vực ăn mòn hình thành ở Thần Nông Giá, trước mắt các chuyên gia đã dựa vào tình huống ở Zila Mall đưa ra được ba suy đoán ——"
"Suy đoán thứ nhất tương tự như Zila Mall, khu vực ăn mòn được hình thành có liên quan đến ân oán tình thù của dân làng địa phương, thông tin cơ bản đã đưa cho các cậu."
Khi nói chuyện, Đường Tùng chỉ chỉ vào phần tài liệu đính kèm trong cuốn thông tin cơ bản của Thần Nông Giá.
Những người hóng chuyện được ăn dưa no căng: "......"
"Suy đoán thứ hai thuần túy là sinh tồn dã ngoại, đây là vùng rừng núi có nguồn tài nguyên phong phú, chúng ta có thể gặp phải một số sinh vật trong khu vực ăn mòn, mọi người phải đặt an toàn lên ưu tiên hàng đầu đầu, phải tự bảo vệ bản thân, đừng rập khuôn suy nghĩ các sinh vật trong khu vực ăn mòn sẽ giống các sinh vật ngoài hiện thực."
Mọi người gật đầu.
"Suy đoán thứ ba là trường hợp đặc biệt nằm ngoài dự đoán của chúng tôi."
Đường Tùng thở dài cười, "Chúng ta biết quá ít về khu vực ăn mòn, đến lúc đó mọi người phải hành động theo hoàn cảnh, dù có thế nào đi nữa cũng phải nhớ kỹ một nguyên tắc, bảo vệ bản thân là chính, cố gắng giúp đỡ hỗ trợ đồng bạn, cùng nhau hành động, an toàn là trên hết, ai cũng phải---"
Ngừng một chút, Đường Tùng lại bật cười, "Không, tôi không dựng Flag! Mọi người cùng nhau cố lên!"
Xe buýt từ từ chạy tới gần Thần Nông Giá, con đường bên ngoài cũng càng lúc càng gập ghềnh.
Trên trán lão Tiêu lại ứa ra mồ hôi lạnh, hắn yếu ớt dựa vào ghế, dở sống dở chết nhắm mắt che miệng lại.
Tiểu ca nai con tình cờ ngồi cạnh lão Tiêu chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Hình như anh Tiêu hơi say xe rồi."
Tức khắc có vài bàn tay chìa qua —— Cảnh Kỳ Trăn đưa một trái quýt, bà Phương đưa thuốc say xe, tiểu ca nai con tìm được một miếng gừng tươi, Đường Tùng trực tiếp moi hai cái bao nilon sạch từ trong xe ra.
Lão Tiêu ốm yếu miễn cưỡng mở mắt nhìn mấy thứ linh tinh này: "......!Cảm ơn mọi người!"
Cuối cùng khi lão Tiêu ôm bao nilon ói không ngừng thì xe bus cũng khó khăn dừng lại trước cổng một cái thôn.
Lúc xuống xe, Cảnh Kỳ Trăn và Nghiêm Hồng còn phải đỡ lão Tiêu đang uể oải xuống, bà Phương lo lắng hỏi: "Sao lúc trước bà không thấy con bị say xe?"
Kim Quế Quyên bước lên con đường đất quen thuộc, liếc nhìn rừng núi tuy xa lạ nhưng lại gợi cho cô nhớ đến vô số kỷ niệm, cô quay đầu lại, "Là vì đường đi dằn quá nên anh Tiêu không chịu nổi thôi! Đáng lẽ nên cho ảnh uống thuốc say xe trước."
Lúc này Đường Tùng cũng nói: "Biết vậy tôi đã bố trí trực thăng cho anh, nhưng khi trực thăng cất cánh cũng rung lắc hơi mạnh, không biết anh có chịu được không."
Lão Tiêu muốn lắc đầu nhưng lại sợ ói ra nên đành liều mạng xua tay, "Không cần không cần!"
Trước đó Đường Tùng đã an bài người chuẩn bị chỗ ở trong thôn, mấy quân nhân ưu tú cũng đã thay quân trang thành quần áo bình thường.
Thậm chí Nghiêm Hồng còn khôi phục lại dáng vẻ đại ca đeo xích vàng khi nằm vùng.
Kết quả là một nhóm trông có vẻ chẳng ra gì nhưng lại thoạt nhìn như rất có kỷ luật đã ở lại thôn một đêm, thôn dân chung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên họ đã tạm dừng hoạt động đánh hằng bài đêm lại.
Chờ đến sáng sớm hôm sau, một đoàn người đông đúc đi vào rừng.
Đường Tùng: "Căn cứ vào tính toán của mô hình toán học thì thời gian khu vực ăn mòn hình thành là 9h30 tối nay, nhưng tôi không biết nó có diễn ra sớm hơn hay không nữa."
Cảnh Kỳ Trăn nhìn nhóm ưu tú Đường Tùng mang theo đang nhanh nhẹn dựng trại, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy hôm nay sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
Đường Tùng: "Đúng vậy, nhưng nếu cậu muốn đọc sách hay chơi game cũng được!"
Nghe đến chơi game, một số người đang bận rộn dựng lều chợt cứng người lại.
Đường Tùng còn nói: "À, ngày hôm qua tôi đã đưa danh sách game và tiểu thuyết giải mã, kinh dị cho người bên bộ tham mưu và bắt họ nghiên cứu suốt đêm rồi, chờ khi nào bọn họ tổng kết kinh nghiệm tôi sẽ gửi cho cậu."
Tư Gia Dương kính nể nói: "Được, không hổ danh là bộ tham mưu!"
Cảnh Kỳ Trăn cũng hơi kinh ngạc, "Hiệu suất rất cao!"
Bộ tham mưu sau lưng anh hùng không bao giờ cần ngủ!
·
Sắc trời dần dần tối.
Sau khi ăn cơm tối, mọi người yên lặng cùng nhau chờ đợi khu vực ăn mòn hình thành.
Lần biến hóa này vẫn không có dự báo gì trước.
Trong đêm tối, khi Cảnh Kỳ Trăn mở mắt ra liền thấy đoàn người xung quanh lều trại đã biến mất.
Nhưng người được vào cách nhau không xa nên chẳng mấy chốc đã đeo balo leo núi lên rồi cùng tập hợp về một hướng.
Họ rọi đèn pin vào nhau rồi ngạc nhiên phát hiện lần này chỉ có bảy người —— thiếu Tư Gia Dương và anh chàng người nước ngoài Wilcox, nhiều thêm một tiểu ca nai con hơi ngơ ngác khi chơi game kinh dị.
Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cảm xúc của cô rất ổn.
Kim Quế Quyên đi qua, "Chị Mạn Mạn......"
Mạn Mạn cười lắc đầu, "Không sao."
Lão Tiêu vừa khẩn trương lau mồ hôi lạnh trên trán vừa cười khổ nói: "Xem ra khu vực ăn mòn vẫn thiên vị mấy người chúng ta."
Cảnh Kỳ Trăn nói với Trái đất: "Đường Tùng cũng không vào được."
Trái đất thở dài, "Tổ chức có nhiều tinh hoa như vậy mà kết quả con nai vàng ngơ ngác này lại được vào!"
than thở xong Trái đất đột nhiên ngạc nhiên nói: "A a a? Đường Tùng và Tư Gia Dương đang lắc nhau kịch liệt bên ngoài kìa!"
(Hoseki: Chắc là người này nắm vai người kia lắc lắc á, đừng ai nghĩ bậy nha, đừng chèo thuyền này )
Cảnh Kỳ Trăn giật mình, "Sao vậy?"
Trái đất vô cùng hăng hái hít drama và tung drama cho Cảnh Kỳ Trăn hít ké: "Ui, hai người bọn họ đang ôm đầu nhau! Tư Gia Dương khóc lóc kể lể bà xã của tôi đi vào mà tôi không được vào, Đường Tùng thì muốn tự tay thu thập tư liệu nhưng giờ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với nhóm ưu tú, nhìn rất thảm nha.
Ây cha, còn anh chàng người nước ngoài kia vẫn luôn dùng giọng nói Tứ Xuyên đặc sệt khuyên bảo hai người bọn họ nhưng hiệu quả rất ít."
Cảnh Kỳ Trăn: "......" Hai người đó khá ăn ý.
Tiểu ca nai con quân đội nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng nhắc nhở: "Hiện tại chúng ta đang đứng trên núi, phía dưới có ánh đèn, hẳn là ở trong thôn, có muốn đi xuống xem không?"
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, "Đi đường nhớ cẩn thận, có khả năng ngoài rìa khu vực ăn mòn có kẽ nứt không gian."
Đúng lúc này, ở thôn xóm cách đó không xa đột nhiên vang lên một khúc nhạc thiếu nhi mơ hồ.
"Ding ding dong, ding ding dong, Jingle Bells......"
Giọng hát của cô gái vô cùng mơ hồ nhưng giai điệu lại rất quen thuộc.
Nhưng càng vậy thì mọi người lại càng căng thẳng, sau lưng cũng thấy hơi lạnh.
Cảnh Kỳ Trăn không khỏi nhíu mày: "Thường thì bài ca kỳ lạ vang lên lúc nửa đêm trong một ngôi làng hẻo lánh sẽ là một bài đồng dao địa phương, nhưng tại sao lại là một khúc hát thiếu nhi của nước ngoài?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Kỳ Trăn: Khúc hát này làm người ta cảm thấy phong cách hơi sai sai.......