Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy


Từ Tứ Nha được Kim Quế Quyên bảo vệ vẫn luôn dán mắt vào hình ảnh chảo dầu ngoài cửa.

Có lẽ vì khát vọng mà đôi mắt đờ đẫn của cô bé trở nên sinh động hơn khi nghe tiếng đồ được chiên "Xèo xèo " trong chảo dầu.

Nghĩ đến câu "Thơm quá" cô bé vừa nói, ngửi thấy mùi chiên xào đang tỏa ra từ cái chảo dầu, đám Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn nhau một cái rồi chợt thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi sau lưng đều túa ra.

Nhưng dù là trưởng làng đang cau mày nghĩ xem phải làm gì hay mẹ Từ Tứ Nha đang xụ mặt và những người trong làng đến hóng chuyện đều không chút phản ứng, dường như bọn họ không biết có thứ gì đó vừa mới xuất hiện.

Nhận ra điểm này, da đầu Cảnh Kỳ Trăn có chút tê dại.

Dãy chảo dầu ngoài cửa Từ gia giống như hình chiếu, nhưng bọn họ có thể ngửi được mùi thơm và nghe được tiếng dầu chiên.

Đám người trưởng làng, dân làng và mẹ Từ Tứ Nha đang đứng trong sân Từ gia đều là thật, nhưng phảng phất như bị tách biệt ra khỏi cảnh tượng này.

Dường như trong khu vực ăn mòn này chỉ có Từ Tứ Nha có cùng cảm quan với đám Cảnh Kỳ Trăn.

Nhưng nghĩ đến câu nói "Thơm quá" của cô bé khi nhìn thấy " Địa ngục chảo dầu", tận đáy lòng Cảnh Kỳ Trăn cảm thấy hình ảnh này vớ vẩn đến rợn người! !
Dù là cô bé quỷ dị tối hôm qua cũng không làm cậu cảm thấy bất an đến vậy.

Bởi vì hình ảnh " Địa ngục chảo dầu" xuất hiện đột ngột nên đám Cảnh Kỳ Trăn đều yên lặng.

Trưởng làng thấy vậy còn tưởng bọn họ kính trọng mình nên rất vừa lòng.

Ngược lại mẹ Từ Tứ Nha cứ xụ mặt khiến người ta không ưa nổi.

Chuyện Từ gia trút giận lên con cái không phải là chuyện mới mẻ gì, trước Từ Tứ Nha còn có ba đứa con gái, giờ thì chẳng còn đứa nào.

Hơn nữa Từ gia cũng không cùng tông cùng họ với hầu hết dân làng nên lời nói của trưởng làng cũng nghiêm khắc hơn, ông trách cứ: "Tuy nói đây là việc nhà của cô, nhưng người trong làng chịu không nổi việc cô cứ hành hạ đứa nhỏ Tứ Nha này, con dâu nhà họ Từ, cho dù cô có bất mãn gì cũng không thể trút giận lên đầu đứa nhỏ!"
Bị trưởng làng chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy càng làm mẹ Từ Tứ Nha khó chịu hơn.

Kim Quế Quyên cố ép bản thân dời lực chú ý ra khỏi mấy cái chảo dầu chưa biến mất, cô vừa hoảng sợ vừa bất đắc dĩ khi nhìn thấy Từ Tứ Nha mong chờ nhìn vào hư ảnh mấy cái chảo dầu đầy mùi chiên xào.

Cũng xuất thân từ một làng quê trên núi nên Kim Quế Quyên biết rất rõ tình hình trong một ngôi làng phong bế, trưởng làng khuyên bảo giáo dục chẳng có tác dụng gì, trên cơ bản, chỉ cần nhóm người này tản ra thì mẹ Từ Tứ Nha sẽ tiếp tục đánh con, thậm chí vì nghĩ bản thân phải chịu xấu hổ trước mặt người ngoài cô ta sẽ phát tiết hết tất cả bất mãn lên đầu Từ Tứ Nha, lúc ra tay đánh đập sẽ ác độc hơn trước nhiều.

Kim Quế Quyên vẫn luôn cau mày, Cảnh Kỳ Trăn cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì.

Hai bên liếc nhìn nhau, Kim Quế Quyên không bỏ bàn tay đang đặt trên bờ vai gầy yếu của Từ Tứ Nha xuống, Cảnh Kỳ Trăn cũng hiểu được ý của cô.

Hơn nữa ngoài chuyện Từ Tứ Nha có hoàn cảnh đáng thương ra thì bản thân cô bé cũng có liên quan sâu sắc tới cái khu vực ăn mòn này, cho nên, dù là vì đồng tình với cô bé vô tội hay vì không muốn đạp trúng điểm mấu chốt của cô bé quỷ dị thì bọn họ đều không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bất luận như thế nào thì hôm nay Từ Tứ Nha không thể tiếp tục ở lại căn nhà này!
Nghĩ xong Cảnh Kỳ Trăn trực tiếp hỏi trưởng làng xem có thể cho bọn họ mướn một căn nhà trống trong làng được hay không.

Trước mắt bọn họ đang ở nhờ nhà vợ chồng họ Hà, nếu không có Từ Tứ Nha thì một đám người khác xứ có ở nhờ cũng không sao, nhưng nhiều thêm một Từ Tứ Nha thì mọi chuyện liền thay đổi —— cho dù mẹ Từ Tứ Nha có hành hạ con bé như thế nào nhưng chỉ cần người đàn bà kia còn mang danh là mẹ Từ Tứ Nha một ngày thì mấy người trong làng sẽ không chìa tay giúp đỡ Từ Tứ Nha.

Tất nhiên nếu bọn Cảnh Kỳ Trăn muốn giúp đỡ thì không thể tiếp tục ở nhờ trong nhà người ta.

Cảnh Kỳ Trăn vừa nói xong, Kim Quế Quyên lập tức hiểu ngay.

Vả lại Kim Quế Quyên cũng rất am hiểu cách chửi lộn dưới quê: Ai hét to hơn thì người đó có lý, nắm tay ai lớn hơn thì người đó làm vua!
Kim Quế Quyên nghĩ dù có khóc lóc chửi lộn giữa đường với người mẹ cặn bã của Từ Tứ Nha thì mình cũng sẽ không thua.

Còn đánh nhau? Người trong làng không có xung đột lợi ích với bọn họ, hơn nữa từ trước đến nay cũng chả ai thích Từ gia, Từ gia cũng không cùng tông cùng họ với người trong làng, vậy nên dân làng sẽ chỉ đứng hóng drama mà không xông lên hội đồng bọn họ.

Mà hiện tại đàn ông trong Từ gia không có ở nhà, nếu muốn đánh nhau thật thì Kim Quế Quyên cũng không thèm sợ con gái mẹ Từ Tứ Nha!
Sau khi nghĩ kĩ, Kim Quế Quyên lập tứ lên giọng chỉ trích mẹ Từ Tứ Nha một trận không thương tiếc.

Người đàn bà kia cũng không chịu thua, đủ thứ tiếng chửi bới nguyền rủa con gái đi chết đi tuôn ra, cái gì mà quỷ đoản mệnh, cái gì mà rác rưởi, vừa nghe còn tưởng cô ta đang chửi kẻ thù không đội trời chung chứ không phải con gái ruột Từ Tứ Nha của mình.

Chờ người đàn bà kia chửi xong, Kim Quế Quyên nhẹ nhàng đẩy Từ Tứ Nha về phía Lộc Lăng Hi đang đứng đằng sau, giây tiếp theo cô mạnh mẽ xông lên chơi tay đôi với người đàn bà đó.

Người đàn bà này cũng không ngờ một người ngoài như Kim Quế Quyên sẽ đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, cô ta chưa kịp né đã bị Kim Quế Quyên nắm đầu đập xuống đất làm miệng cô ta bê bết máu.

Kim Quế Quyên vừa đập xong, không đợi trưởng làng và dân làng xông lên can ngăn đã nhanh nhẹn đứng dậy, "Phi" một tiếng với người đàn bà rồi giận dữ nói: "Đời này tôi chưa từng gặp được thứ ác độc như bà chị!"
Nói xong, Kim Quế Quyên mang theo khí thế ngập trời nhẹ nhàng nắm bàn tay nứt nẻ của Từ Tứ Nha đi ra khỏi Từ gia.

Người đàn bà kia đã bị Kim Quế Quyên đánh cho choáng váng, chờ khi tỉnh táo lại đưa tay lau máu trên mặt xong thì khóc to vang tận trời xanh.

Vốn dĩ trưởng làng còn đang đau đầu về chuyện của Từ Tứ Nha, nhưng thấy Kim Quế Quyên đã dẫn người đi, mẹ Từ Tứ Nha lại mang cái mặt đầy máu ngồi bệt dưới đất gào khóc thì ông cảm thấy đầu mình muốn nứt ra.

Cảnh Kỳ Trăn thấy Kim Quế Quyên dẫn Từ Tứ Nha đi rồi mới bước qua giao hai mắt xích vàng lấy từ chỗ Nghiêm Hồng cho trưởng làng, nhờ trưởng làng mướn giùm một căn nhà cũ không ai ở trong làng.

Loại nhà hoang này vì lâu ngày không có người ở nên không thể nói rõ nó là của nhà ai, trưởng làng ra mặt cho mướn, ủy ban làng sẽ thu phí dụng, phần tiền mướn này sẽ chia cho cả làng vì vậy mọi người đều vui mừng.

Trưởng làng cầm "Tiền mướn nhà" Cảnh Kỳ Trăn đưa, nhìn mẹ Từ Tứ Nha bị Kim Quế Quyên đánh còn đang khóc lóc ỉ ôi, lại nhìn Kim Quế Quyên đã chạy lấy người, trưởng làng và người vừa truyền tin liếc nhìn nhau một cái rồi cũng dứt khoát xoay người vọt lẹ—— đương nhiên trước khi đi trưởng làng đã gọi nhóm Cảnh Kỳ Trăn đi theo ông đến căn nhà trống.

Cảnh tượng "Địa ngục chảo dầu" ở trước cửa Từ gia hiện ra vô cùng rõ ràng.

Lúc Kim Quế Quyên dẫn Từ Tứ Nha đi ra ngoài, dù đi rất vội vàng nhưng cô cũng cố né phạm vi hình ảnh chảo dầu.

Từ Tứ Nha chưa bao giờ nghĩ sẽ có người bênh vực mình tới mức này, đặc biệt là khi nhìn thấy mẹ mình bị Kim Quế Quyên đánh té xuống đất, mặt mày bê bết máu, phải chịu xấu hổ thì cô bé hoàn toàn bối rối.

Đối với trẻ con mà nói một người mẹ khi tức giận luôn thích mắng chửi và bạo hành mình chắc chắn là một hình ảnh nguy hiểm, đáng sợ và mạnh mẽ.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cho dù Từ Tứ Nha có trưởng thành thì bóng ma tâm lý và phản xạ có điều kiện được hình thành từ nhỏ vì chuyện gia đình sẽ đi theo cô bé cả đời.

Trong tiềm thức cô bé sẽ không dám sinh ra chút phản kháng nào đối với người mẹ đầy uy quyền đã mang đến nhục nhã, đau đớn và sợ hãi cho cô bé.

Nhưng hết thảy những ấn tượng đó đã vỡ tan khi mẹ Từ Tứ Nha bị Kim Quế Quyên đập té xuống đất, chỉ biết ôm cái mặt bê bết máu kêu khóc.

Hiện tại Từ Tứ Nha hoàn toàn ngây ngốc, vô thức nắm tay Kim Quế Quyên để cô tùy ý dẫn mình đi.

Mặc dù bây giờ cô bé còn chưa đủ mạnh, nhưng cách làm của Kim Quế Quyên đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong đầu cô bé —— thì ra mẹ không đáng sợ như mình nghĩ.

Mẹ sẽ sỉ nhục sẽ đánh đập mình, nhưng người mẹ làm mình sợ hãi cũng sẽ bị người khác đánh, cũng sẽ bị mất mặt xấu hổ.

Sau khi hoàn hồn, Từ Tứ Nha nhìn về phía Kim Quế Quyên, ánh mắt vốn đờ đẫn đã trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Cho dù con đường phía trước còn xa vời vợi nhưng trong khoảnh khắc này hình tượng của Kim Quế Quyên đã hoàn toàn thay thế vị trí quyền uy của mẹ, đã trở thành một hình ảnh hiên ngang mạnh mẽ.

Đám người Cảnh Kỳ Trăn đi theo trưởng làng ra ngoài, sau lưng là tiếng kêu rên tức giận của mẹ Từ Tứ Nha.

Cảnh Kỳ Trăn phải nín thở khi đi ngang qua mấy cái chảo dầu bóng loáng.

Thậm chí cậu còn cảm nhận được độ nóng khủng khiếp của chảo dầu khi đi gần nó.

Dường như đám người trưởng làng hoàn toàn không biết gì, nhưng Cảnh Kỳ Trăn để ý thấy khi bọn họ đi qua cũng vô tình né khỏi chỗ mấy có chảo dầu.

Cảnh Kỳ Trăn khẽ cau mày, đột nhiên trong đầu có một suy đoán điên rồ —— hiện tại địa ngục chảo dầu này chỉ là hình chiếu, vậy nó có thể biến thành hiện thực tại một thời điểm nào đó không?
Sau khi đoàn người cẩn thận đi cách đám chảo dầu một đoạn ngắn, Cảnh Kỳ Trăn quay đầu lại nhìn, mấy cái chảo ngập dầu sôi và những bóng đen mơ hồ đang giãy giụa trong đó không hề có dấu hiệu sẽ biến mất.

Chờ đến khi trưởng làng dẫn bọn họ đến trước cửa một căn nhà dột nát thì Cảnh Kỳ Trăn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xem xét ngôi nhà và thấy nó còn vững chắc thì cả đám lại dựa vào mặt mũi của trưởng làng đi mượn hàng xóm một chút củi, đoàn người Cảnh Kỳ Trăn tranh thủ trời còn sáng bắt đầu dọn dẹp chỗ ở tạm thời của bọn họ.

Từ Tứ Nha đứng bên cạnh nhìn một lát liền muốn đi qua làm phụ.

Kim Quế Quyên vội ngăn cản cô bé, "Lúc người lớn làm việc con nít đừng làm phiền! Nếu muốn giúp thì cũng phải đợi vết thương trên tay em lành lại đã, bây giờ ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi, đừng để bản thân bị đông lạnh nữa!"
Mạn Mạn móc một tuýp kem dưỡng da tay đắt tiền từ trong giỏ xách ra ném qua cho Kim Quế Quyên, "Chụp, xài cái này đi!"
Lộc Lăng Hi sững sốt,"Cô còn đem theo cái này nữa hả?"
Cảnh Kỳ Trăn: "! ! " Cậu không ngạc nhiên với cách làm việc của Mạn Mạn cho lắm.

Mạn Mạn cười chớp chớp mắt, "Anh xem, không phải đã xài tới rồi sao?"
Kim Quế Quyên: "! ! " Cô cũng không biết phải nói gì.

Bà Phương kêu Từ Tứ Nha lại chỗ mình, pha nước ấm rồi cẩn thận dịu dàng rửa sạch tay cho Từ Tứ Nha, sau đó bôi một lớp kem dưỡng da tay của Mạn Mạn lên tay cô bé, cuối cùng còn nhẹ nhàng sờ đầu cô bé, "Ngoan, ngồi trong phòng một lát sẽ ấm lên.

"
Tầm mắt Mạn Mạn rơi vào cái áo bông rách nát của cô bé, cô hỏi: "Phải rồi, có ai biết may vá quần áo không?"
Kim Quế Quyên hơi bối rối, "Em biết chút chút, trước kia em đã từng vá quần áo cho mình rồi nhưng em chưa may áo bông lần nào, hay để em làm thử nhé?"
Sau một hồi im lặng, Lộc Lăng Hi ngập ngừng giơ tay lên.

Mọi người kinh ngạc nhìn qua.

Cảnh Kỳ Trăn: "Tiểu Lộc, cậu còn biết làm việc này nữa hả?"
Lộc Lăng Hi: "Ừ 0.

0! Lúc tham gia khóa huấn luyện tuyển chọn tình nguyện viên có học qua!"
Cảnh Kỳ Trăn: "=口=!!!"
Nói thật, bây giờ cậu hơi tò mò quy trình tuyển chọn tài năng trong quân đội mà Đường Tùng đã nói tới lúc trước.

Cậu hoàn toàn phục mấy nhân tài được Đường Tùng chọn lựa ra rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui