Sau khi Kinh Xán nói Chu Triết có thể đến cửa hàng băng đĩa hỏi bài cậu, ngày nào Chu Triết cũng đến.
Có điều không phải lần nào cũng hỏi bài, dường như có những lúc cậu ta đến chỉ để xem Kinh Xán thế nào thôi.
Không chỉ Chu Triết, sau dần cả Ôn Tương Doanh, Cố Thời, Vương Tiểu Vĩ cũng đến theo.
Mà Kinh Xán bất ngờ là cả Lưu Á cũng từng đến hai lần, chẳng qua cô không hỏi bài Kinh Xán mà chỉ ngồi một góc làm bài, tiện thể nghe họ nói chuyện.
Cuối cùng Vương Tiểu Vĩ cũng biết người bổ túc cho Hạ Bình Ý bao lâu nay là Kinh Xán, bỗng chốc, cậu ta cảm thấy bạn cùng bàn của mình cực kỳ vô liêm sỉ.
“Bắt người ta dạy thêm còn không trả tiền, đồ học chùa”.
Hạ Bình Ý đạp cậu ta một phát: “Thế thì cậu làm gì được?”.
Vương Tiểu Vĩ không thèm cãi lại anh.
Càng ngày, cửa hàng đĩa càng giống “lớp bứt tốc” trước kỳ thi đại học, mười mấy ngày cuối cùng, ngày nào mấy người họ cũng chăm chỉ đèn sách ở đây.
Học lực môn Toán của Hạ Bình Ý bây giờ rất tốt, chỉ cần không khó quá thì anh có thể thi đến 140 điểm.
Thấy Kinh Xán chữa bài cho mình xong, Hạ Bình Ý bỗng hỏi: “Ớ? Cậu muốn tôi thi đại học được bao nhiêu điểm Toán?”.
Đương nhiên Kinh Xán sẽ không gây áp lực cho Hạ Bình Ý vào lúc này, cậu nói: “Cậu cứ làm như bình thường là được, cứ như bình thường là tốt lắm rồi”.
“Đừng mà, áp mục tiêu cho tôi đi, để tôi còn lên tinh thần, liều một phát.” Hạ Bình Ý nói.
“Vậy thì…” Kinh Xán cầm đề thi suy nghĩ vài giây, nói: “Điểm tối đa đi”.
Mấy người ngồi quanh bàn đồng thanh ho khan.
Hạ Bình Ý nhắc cậu: “Nghiêm túc nào”.
Kinh Xán chớp mắt, xác nhận lại: “150 điểm”.
“À…” Hạ Bình Ý giải thích với Kinh Xán: “Chắc cậu không có cảm nhận rõ ràng lắm, nhưng mà giữa điểm tối đa với 148 điểm, có cả bức tường chặn giữa luôn đấy, cậu biết không?”.
Kinh Xán im lặng một lát, lắc đầu.
Đúng là cậu không biết thật.
“Cậu cứ làm cẩn thận là không thành vấn đề”.
Mấy người quanh bàn trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía “người được kỳ vọng điểm tối đa”.
Hạ Bình Ý sờ mũi, nói liều: “Được, tôi sẽ cố gắng”.
Ôn Tương Doanh lập tức giơ ngón cái: “Đỉnh vãi”.
Cố Thời gõ cán bút xuống bàn, nhắc nhở cô: “Không được nói tục”.
“Ờ,” Ôn Tương Doanh lại giơ tay lần nữa: “Đỉnh của chóp”.
Hạ Bình Ý không buồn đáp lại cô.
Kinh Xán chấm bài cho Hạ Bình Ý rất nhanh, mà cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ sai một câu điền.
Trước khi lấy lại đề thi, Hạ Bình Ý bỗng nhớ đến mấy cuốn sách toán học Kinh Xán hay đọc, anh hỏi nhỏ: “Cậu đọc mấy đề Toán này chỉ đơn giản như 1 cộng 1 bằng 2 thôi đúng không?”.
Anh biết bạn trai mình là “thiên tài” rồi, nhưng lại không có nhận thức gì về “mức độ” của từ này.
Kinh Xán luôn suy nghĩ nghiêm túc trước mỗi câu hỏi của anh, lần này cũng vậy.
“Cũng không hẳn…” Nghĩ xong rồi, Kinh Xán nói.
Hạ Bình Ý thở phào.
Thế còn được.
“Chỉ là 1 thôi”.
Hạ Bình Ý: “…”.
Anh câm nín nhìn tờ đề toàn “1” mà vẫn sai một câu của mình, không hiểu sao, sự ngượng ngùng của một người đàn ông trỗi dậy.
Anh rút tờ đề trong tay Kinh Xán ra làm cậu giật bắn mình: “Cậu làm gì thế?”.
“Còn làm gì được nữa?” Hạ Bình Ý mở bút, rút một tờ nháp ra: “Tôi phải ngoan ngoãn làm ‘1’ thôi”.
Câu này làm Ôn Tương Doanh phun ngay ngụm nước trong miệng.
“Cậu…” Cô chỉ vào Hạ Bình Ý, mắng: “Đừng có trêu chọc học sinh lớp tôi suốt được không?”.
Hạ Bình Ý oan lắm, anh không có ý đó thật mà, nhưng vừa nói xong anh cũng nhận ra ngay.
Không ngờ khi anh quay sang, mặt và cổ Kinh Xán đều đã đỏ bừng.
Anh sửng sốt, sau đó miết cổ Kinh Xán, ghé sát miệng vào tai cậu, hỏi: “Cậu… hiểu à?”.
Chuyện này làm anh hơi ngạc nhiên.
Kinh Xán đỏ mặt lườm anh, lẩm bẩm: “Tôi cũng có tìm hiểu mà”.
“À,” Hạ Bình Ý gật đầu, cúi xuống chữa bài tiếp, nhưng sau đó vẫn không nhịn được, anh huých khuỷu tay vào Kinh Xán.
Kinh Xán quay sang nhìn anh.
Hạ Bình Ý lại dí mặt vào cậu, hỏi nhỏ: “Cậu tìm hiểu cái gì đấy?”.
Kinh Xán nghẹn lời, bèn cấu hông Hạ Bình Ý: “Làm bài đi”.
Ôn Tương Doanh cúi đầu thở dài, không thể chịu nổi.
Nhân lúc Hạ Bình Ý đi vệ sinh, Ôn Tương Doanh mới dạy bảo Kinh Xán: “Cậu phải nâng cao sức chiến đấu của mình lên”.
“Sức chiến đấu gì cơ?”.
“Cậu là học sinh lớp xã hội, sao cứ để học sinh lớp tự nhiên trêu chọc mãi thế?”.
Vương Tiểu Vĩ cũng hùa theo ngay: “Đúng đấy, Kinh Xán, cậu đừng có lần nào cậu ta bắt nạt cậu cũng im lặng nữa, cậu phải như lúc ném rổ kia ấy, cứng vào”.
“Đúng!” Ôn Tương Doanh tán thành.
Vốn chuyện hôm đó cũng chẳng có gì nhiều, nhưng từ đó về sau, ngày nào Ôn Tương Doanh cũng gửi cho Kinh Xán một vài… thứ kỳ lạ.
Hạ Bình Ý ngồi trên bàn học, lúc nào thấy mệt lại quay sang nhìn Kinh Xán.
Kinh Xán nằm chơi điện thoại trên giường, Hạ Bình Ý không biết cậu đang xem gì, nhưng thấy mặt Kinh Xán càng lúc càng đỏ, ban đầu đang nằm thẳng cũng chuyển sang nằm nghiêng, cuối cùng thì cuộn người lại như tôm, thậm chí còn ôm chặt cái chăn, che nửa khuôn mặt.
Kinh Xán xem rất chăm chú, vậy nên khi Hạ Bình Ý rút điện thoại khỏi tay cậu, cậu không kịp trở tay.
Đợi cậu hoàn hồn lại mới giật thót mình, lập tức bật dậy khỏi giường, quỳ lên nhào về phía Hạ Bình Ý, muốn giành lại điện thoại.
Hạ Bình Ý giơ cao điện thoại, tay còn lại giữ hai cổ tay Kinh Xán, bắt cậu ngoan ngoãn ngồi lại giường.
Thấy mặt Hạ Bình Ý càng lúc càng nhăn nhó, Kinh Xán quyết định dùng hết sức vùng ra khỏi tay Hạ Bình Ý, dịch vào sâu trong giường.
Cậu trùm kín chăn, dỏng tai nghe tiếng động bên cạnh.
Mấy giây sau, đệm bỗng lõm xuống.
Sau đó, chăn của cậu bị kéo ra, khuôn mặt phóng đại của Hạ Bình Ý sát ngay trước mắt cậu.
Hạ Bình Ý quơ chiếc điện thoại vẫn đang mở trước mặt Kinh Xán, hỏi: “Cosplay? Cậu thích kiểu này à?”.
Màn hình điện thoại vẫn đang là trang đọc tiểu thuyết, nghĩ đến nội dung trong đó, mặt Kinh Xán như sắp nổ tung.
“Ôn Tương Doanh gửi tôi mà.
Cậu ấy nói… học sinh lớp xã hội không thể để học sinh lớp tự nhiên trêu chọc được…”.
“À…” Hạ Bình Ý bãi dài câu nói, gật đầu: “Vậy nên cậu đang học cách…”.
Kinh Xán xấu hổ không chịu nổi, không đợi anh nói xong cậu đã ngẩng đầu, chặn miệng Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý vẫn mỉm cười, anh bỏ điện thoại xuống, cho Kinh Xán một câu trả lời rất dài.
Đến khi hai người thở hổn hển tách nhau ra, Hạ Bình Ý mới xóa mấy thứ trên điện thoại đi, bảo: “Đừng học mấy cái lý thuyết này nữa, mệt lắm, hôm nào thực hành là biết mà”.
Kinh Xán: “…”.
Ngày đi học cuối cùng của lớp 12 trường trung học số bảy, Kinh Xán dụi mắt, ôm Hạ Bình Ý, hỏi: “Hôm nay sẽ phát địa điểm thi với số báo danh đúng không?”.
“Ừ”.
Hạ Bình Ý hôn lên đầu cậu: “Hai tiết đầu buổi chiều là dọn dẹp, làm vệ sinh phòng học”.
“Phòng học chỗ chúng ta cũng được làm phòng thi à?”.
“Ừ”.
Hạ Bình Ý cúi đầu hỏi: “Lúc nào mọi người đi hết thì cậu đến tìm tôi nhé?”.
Kinh Xán trở mình, vùi đầu xuống gối, giọng cậu ồm ồm: “Tìm cậu làm gì?”.
“Không làm gì hết, ngồi trong lớp thôi, không muốn thử cảm giác ngồi cùng bàn với tôi à?”.
Kinh Xán cảm giác mấy ý nghĩ nho nhỏ của mình chẳng nào giờ qua mắt được Hạ Bình Ý.
Đằng nào cũng bị phát hiện rồi, Kinh Xán cũng không giả vờ nữa, cậu gật đầu, nói “Được”.
Hạ Bình Ý bảo Kinh Xán ngủ thêm một lát, còn anh dậy trước.
Kinh Xán không ngủ được nữa, bèn nằm trên giường nhìn Hạ Bình Ý tất bật.
Trước lúc ra ngoài, Hạ Bình Ý bỗng mở tủ quần áo, lấy một bộ đồng phục ra.
Kinh Xán thấy anh đặt đồng phục cạnh gối mình, khó hiểu nhìn anh.
“Nhớ mặc đồng phục nhé.” Dừng một lát, Hạ Bình Ý ghé sát vào tai Kinh Xán, nói: “Cosplay”.
Người bị nắm thóp tức giận đá Hạ Bình Ý: “Cậu sắp muộn rồi đấy”.
Hạ Bình Ý bị đá một cú không nhẹ, cười hì hì ra ngoài.
Kinh Xán giở bộ quần áo lên xem thử, bỗng nhớ lại dáng vẻ của Tống Ức Nam lúc đưa bộ đồng phục này cho cậu.
Thật ra đồng phục trường họ chẳng có gì đặc biệt, vẫn là cách phối màu xanh trắng cực kỳ phổ biến.
Nhưng cũng như bộ đồ phép thuật trong rất nhiều thế giới phép thuật khác, bộ đồng phục này đã dẫn cậu đến bên Hạ Bình Ý..