Vị Đắng Hôn Nhân


Vài ngày sau tại tập đoàn KJB,
Vì đang mang thai nên cô không thể mang giày cao gót mãi được nên đã chuyển sang giày bệt cho an toàn.

Cô cũng thay đổi cách ăn mặc, không mặc váy ngắn như trước nữa.

Ở KJB không ai biết cô đang có thai nên công việc dù nặng nhọc tới đâu vẫn tới tay của cô.
Hôm nay trong lúc làm việc, cô đang bê thùng hàng trở về nhà kho thì chạm mặt Nhan Điềm.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cho dù có làm chung trong cái công ty rộng lớn này thì số trời đã định là phải gặp nhau ít nhất một lần trong ngày.
Nhan Điềm lần này biết giữ ý, cô ta không lên tiếng gọi cô đứng lại mà dùng hành động.

Cô ta cố tình huých mạnh vào cô khiến thùng hàng suýt nữa thì rơi xuống.
"Nhan Điềm, cô cố ý phải không?"
"Ây dô, thật sự xin lỗi cô, tôi không cố ý đâu..."
Cô không thèm đôi co với cô ta lên đã bỏ qua, Nhan Điềm vô cùng thích chí nhìn theo dáng người của cô rời khỏi.

Ả định xoay người bỏ đi thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó mà Hạ Yên Nhiên làm rơi trên sàn.
"Cái gì thế nhỉ?"
Nhan Điềm cúi xuống nhặt lên, ai ngờ nội dung trong tờ giấy đó càng khiến cô ta bất ngờ.
"Giấy khám thai sao? Cái gì thế này? Hạ Yên Nhiên có thai sao?"
Nhan Điềm không thể tin nổi vào những gì mình vừa nhìn thấy nhưng không thể phủ nhận việc Hạ Yên Nhiên đang mang thai là sự thật.

Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn vào địa điểm và thời gian hẹn khám thai trên giấy, cô ta muốn xác minh có phải thật sự là Hạ Yên Nhiên đã có thai hay không.
2 giờ chiều cùng ngày,
Hạ Yên Nhiên bắt đầu rời khỏi công ty để đến bệnh viện khám thai định kỳ.


Sau khi thấy cô lên taxi và rời khỏi, Nhan Điềm đã ngồi trong xe taxi khác bám theo xe của cô.

Mọi chuyện sẽ kết thúc khi Hạ Yên Nhiên có trong mình dòng máu của nhà họ Cố, mọi hi vọng có được vị trí làm Cố thiếu phu nhân của Cố Gia sẽ biến mất khi có đứa bé.
"Bác tài, không được để mất dấu chiếc xe đằng trước đấy."
"Tôi biết rồi."
Nhan Điềm ngồi trong xe, mắt không rời chiếc xe đằng trước.

Cô ta thỉnh thoảng lại cắn móng tay lo lắng, gương mặt lúc nào cũng nhăn lại trông có vẻ khó chịu.
"Mình không tin, mình không tin cô ta đang mang thai, không thể tin được…"
Xe taxi của cô dừng lại ở bệnh viện phụ sản,
Sau khi bước xuống xe, cô vui vẻ chào tài xế rồi xoay người bước vào trong.

Nhan Điềm cũng mở cửa xuống xe nhưng tâm trạng lại khác cô hoàn toàn.
Hạ Yên Nhiên ngồi đợi ở ghế chờ khám bên ngoài, trong lòng cô vô cùng hồi hộp, cô thật muốn xem thử đứa bé có khỏe mạnh hay không? Nhan Điềm theo cô đến đây thì mọi hi vọng đã tan biến.

Hạ Yên Nhiên thật sự đã có thai, cô ta bất lực đến suýt rơi nước mắt.
"Tiếp theo mời cô Hạ Yên Nhiên..."
"Vâng."
Cô thong thả bước vào phòng khám sau khi nghe thấy y tá gọi tên.

Chính cái khoảnh khắc cô tươi cười rạng rỡ đó đã vô tình gieo một âm mưu vô cùng xấu xa cho Nhan Điềm.

Cô ta siết chặt nắm đấm, quyết định ác nốt một lần này nữa thôi.
"Phải rồi, mình đã làm bao nhiêu việc để hãm hại cô ta, lần cuối này nữa thôi, mình sẽ làm nốt lần cuối này…"
Một lát sau,
Hạ Yên Nhiên bước ra khỏi bệnh viện phụ sản, trên tay còn cầm theo ảnh chụp siêu âm.

Cô nhìn vào tấm ảnh đó, hạnh phúc đối với cô thật giản đơn.

Nhìn đứa trẻ chưa hình thành hết trong lòng cô vui sướng đến lạ lùng.

Đây có phải niềm vui khi được làm mẹ không? Cô thật mong chờ đến ngày đứa bé ra đời.
Trước cổng bệnh viện, xe cộ đi lại cũng ít hơn nên cô khó mà bắt được taxi.

Cô quyết định ra phía đường lớn để bắt taxi trở về công ty.
Lúc cô khám xong đã là chiều tối, người đứng đợi xe ở đó cũng đông.

Cô vì không muốn bị chen lấn nên đã chọn một chỗ đứng riêng mà không có ai đứng cạnh mình.

Trong lúc chờ đợi, cô vẫn nhìn vào bức ảnh siêu âm trên tay, nụ cười lại tiếp tục nở trên môi của cô.
Ô tô ở đây đi lại vô cùng nhiều nhưng lại không có nhiều xe taxi.

Cô vẫy mãi cũng không được chuyến taxi nào cả.


Trong lúc chiếc ô tô tải đi với tốc độ bình thường đang lao đến bỗng dưng cô bị một cánh tay từ đằng sau đẩy mạnh khiến cô ngã nhào về đằng trước.
Chết rồi! Xe tải đang lao tới.
Cô mở to mắt nhìn chiếc xe lao về phía mình, mọi người đứng đợi xe vô cùng hoảng hốt nhưng trong tích tắc, tài xế xe tải không thể phanh kịp nên đã đâm thẳng vào cô.
Hạ Yên Nhiên ngã ra đất, đầu va đập mạnh xuống đường, máu từ từ chảy ra ướt đẫm cả chân váy dài của cô.

Trong lúc lơ mơ, cô nghe thấy tiếng người hô gọi cấp cứu, mọi người đều nháo nhào đổ xô về phía cô.

Hạ Yên Nhiên vẫn nắm chặt bức ảnh siêu âm trong tay, trước khi mất đi ý thức cô đã lẩm bẩm trong miệng một câu:
"Làm ơn…cứu con của tôi…"
Đúng lúc đó, xe của Phó Thuần đi ngang chỗ xảy ra tai nạn.

Vì vừa xảy ra một vụ tai nạn nên xe chưa thể lưu thông ngay.

Phó Thuần có linh cảm xấu nên đã mở cửa bước xuống xe, khi nhìn thấy người nằm trên nền đất là Hạ Yên Nhiên, Phó Thuần đã lao đến như một cơn gió.
"Yên Nhiên, Yên Nhiên…mau gọi xe cấp cứu nhanh đi."
Lúc này Phó Thuần mới biết cô đang mang thai, không ổn rồi, nếu còn không đến bệnh viện kịp thời cả mẹ và con sẽ gặp nguy hiểm.
Trong khi mọi người nháo nhào vì cô thì ở một góc gần đó, Nhan Điềm vừa nhìn về phía xảy ra tai nạn vừa run cầm cập.

Cô ta cũng biết sợ sao? Gây ra tai nạn lớn như vậy, chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt.
"Không phải lỗi của mình, không phải mình, mình không đẩy cô ta, không phải mình…"
Tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi, Hạ Yên Nhiên mau chóng được chuyển đến bệnh viện để cấp cứu.

Phó Thuần bỏ cả xe để leo lên đó cùng cô.
"Yên Nhiên, nhất định em không được xảy ra chuyện gì đấy."
Nhan Điềm run bần bật, khi ả định chạy trốn khỏi đây đã chạm mặt với một đám người mặc áo đen kì lạ.

Bọn chúng bao vây tứ phía khiến Nhan Điềm không có đường lui.
"Các…các người là ai?" Ả lên tiếng hỏi.
Bọn người đó không trả lời mà lao vào tóm lấy Nhan Điềm.


Bọn chúng bịt chặt miệng cô ta bằng một tấm vải có thuốc mê, sau khi cô ta ngất đi thì bế lên xe rồi rời khỏi đó...
Bệnh viện,
Vì vụ tai nạn khá nghiêm trọng nên sau khi xe cứu thương dừng lại ngoài bệnh viện thì giường cấp cứu và bác sĩ, y tá đã mau chóng chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người trong viện đều phải giãn ra để cho giường cấp cứu mà cô nằm đi tới phòng phẫu thuật, Phó Thuần cũng chạy theo mặc dù trên người dính rất nhiều máu của cô.
"Yên Nhiên, em phải cố lên…"
Trùng hợp là nơi cô được đưa vào cấp cứu là nơi mà ba cô đang điều trị.

Hôm nay Trần Cảnh lại tới thăm ba của cô, khi ông vừa mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài đã vô tình nhìn thấy nhiều bác sĩ lướt qua cùng người đang nằm trên giường cấp cứu.
"Đó không phải là…Yên Nhiên sao? Tại sao con bé lại…"
Trần Cảnh tò mò nên đã đi theo chiếc giường cấp cứu đó.

Sau khi phòng phẫu thuật đóng lại, Phó Thuần thở dốc rồi ngồi gục bên ngoài để chờ tin.

Trần Cảnh nhìn thấy Phó Thuần, định đi đến để hỏi thì đột nhiên bác sĩ rầm rộ chạy đến.

Ba cô Hạ Lương đột nhiên gặp nguy hiểm khi lên cơn co giật liên tục, Trần Cảnh lại phải lập tức quay lại phòng bệnh để xem xét tình hình.
Hai cha con lại gặp nguy hiểm cùng một lúc, thật trùng hợp…
Một lúc sau, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn KJB, anh nhận được cuộc điện thoại từ Phó Thuần.
"Có chuyện gì mà Phó Tổng lại gọi cho tôi thế này."
"Yên Nhiên gặp tai nạn, hiện đang trong phòng phẫu thuật.

Anh mau tới bệnh viện đi, tôi sẽ gửi địa chỉ..."
"Cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận