Trong điện, hương trầm đang cháy, bài trí đơn giản, giữa đặt một chiếc chiếu tre, hai bên buông xuống tấm vải lụa xanh nhạt, bao phủ lấy làn sương mù.
Diệp Lưu Oanh ngồi ngay ngắn trên chiếu tre, nhìn Tiêu Diệu Âm và Lục Quan Linh chân thành bước đến, nàng ấy trông có vẻ đã ngoài ba mươi, hơi có nét tang thương, nhưng khí chất vẫn tinh khiết như pha lê, ánh mắt sáng ngời, giống như bức tượng Quan Âm đang thờ trên bàn, tràn đầy lòng từ bi.
"Sư phụ." Hai người đi đến, hành lễ với Diệp Lưu Oanh.
Nàng ấy gật đầu, dịu dàng hỏi Tiêu Diệu Âm: "A Âm, cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"
"Đa tạ sư phụ quan tâm, A Âm không sao." Nguyên chủ rất thích sư phụ Diệp Lưu Oanh, làm Tiêu Diệu Âm cũng cảm thấy rất thân thiết với nàng ấy.
"Không sao là tốt rồi." Diệp Lưu Oanh lại hỏi: "A Âm, rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao tự dưng lại đi nhầm vào cấm địa, còn bị thương nặng đến vậy?"
Tiêu Diệu Âm cúi đầu: "Con không nhớ gì cả." Ngoài một ấn tượng mơ hồ về nữ tử mặc áo choàng đen, nàng hoàn toàn không nhớ gì về những gì đã xảy ra với nữ chính trước đây.
Nàng hơi ngẩng đầu lên: "Sư phụ, cấm địa đang giam giữ yêu quái nào vậy? Con nhớ mang máng yêu quái kia là một nữ tử, mặc đồ đen từ đầu đến chân, còn mặt thì không thấy rõ."
Diệp Lưu Oanh thở dài một tiếng, ánh mắt chậm rãi quét qua Lục Quan Linh, dừng lại ở bóng hình bị ánh nắng kéo dài phía sau nàng ta, giọng nói rất nhẹ nhàng.
"Nàng ta không phải yêu quái, nàng ta là Tuyết La Sát."
Khi nghe thấy cái tên đó, Lục Quan Linh hơi nâng mắt lên, ánh sáng và bóng tối trong mắt nàng ta luân phiên chuyển động, cảm xúc cũng nhanh chóng biến mất.
Tiêu Diệu Âm có chút ngơ ngác, Tuyết La Sát? Trong nguyên tác hình như không có nhắc tới người này, nàng tiếp tục hỏi: "Sư phụ, Tuyết La Sát là ai?"
Diệp Lưu Oanh nhẹ nhàng nhấc ống tay áo, không lập tức trả lời ngay, mà tiếp tục nhìn Lục Quan Linh: "A Linh, chuyện này liên quan đến con từ trước, suốt bao năm qua, sư phụ lại không nói cho con biết, giờ đây là lúc con phải biết.
A Linh, con có nhớ tại sao mình gia nhập Như Ý các không?"
Lục Quan Linh cúi đầu nói: "A Linh tự biết mình trời sinh ngu ngốc, lại từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật, vốn không có duyên với Như Ý Các, may mắn được sư phụ thương xót, tận tâm tận lực nuôi dưỡng trong các, mới có thể tồn tại cho đến ngày nay."
Tiêu Diệu Âm càng thêm hoang mang, nghe những lời này, hình như, cơ thể yếu đuối của Tiểu Độc Vật có liên quan đến Tuyết La Sát, chẳng lẽ, lời nguyền trên người nàng ta là do Tuyết La Sát hạ?
Diệp Lưu Oanh nói: "Con được Lục gia đưa đến bên cạnh ta từ khi mới sáu tuổi, mười năm trước, Lục gia cũng là một gia tộc ở Già Lăng nổi tiếng về việc bắt yêu tại Đại Việt."
Già Lăng?
Tiêu Diệu Âm tò mò lén lút nhìn trộm Lục Quan Linh, chỉ thấy hàng mi sương của nàng ta phủ một lớp ánh sáng nhạt, tựa như đôi cánh trong suốt, đôi mắt lại đen đến mức dường như đã hút hết ánh sáng.
Cảm giác như một con rối ngày càng rõ ràng hơn.
Trong lòng Tiêu Diệu Âm không hiểu sao lại hơi hơi rung động.
Giọng nói êm tai của Diệp Lưu Oanh truyền tới: "Vào tháng sáu mười năm trước, Già Lăng xuất hiện dị tượng, thời tiết đang vào mùa hạ, sau một đêm lại đột nhiên có sương tuyết kéo dài, rất nhiều người dân đã đổ bệnh do giá rét."
Lục gia cho rằng có tuyết yêu đang quấy nhiễu, bèn phái những bắt yêu sư dưới trướng đi điều tra.
Sau đó, một bắt yêu sư đã phát hiện ra dấu vết của tuyết yêu trên đỉnh núi Sa La.
Tuyết yêu ấy mặc một chiếc váy đen phủ kín toàn thân, trên người có một lớp băng mỏng, trông giống như một con rối, không có chút sinh khí nào.
Bắt yêu sư cảm thấy kỳ lạ, bèn đưa nàng ta về Lục gia.
Ngay lúc đó, gió tuyết ở Già Lăng ngừng thổi, gia chủ nhà họ Lục liền dùng bùa chú phong ấn hoàn toàn tuyết yêu.
Chính lúc mọi người tưởng như đã an toàn, tuyết yêu bỗng nhiên mở mắt ra.
Nàng ta che mặt bằng vải đen, nhưng những sợi tóc trắng lộ ra lại có ánh vàng ẩn hiện.
Tóc trắng...!Tóc của Tiểu Độc Vật cũng là màu trắng mà?
Tiêu Diệu Âm mơ hồ cảm thấy có mối liên kết đặc biệt giữa những điều này, tiếp tục nghe chăm chú.
"Sau khi tỉnh dậy, tuyết yêu coi bùa chú như không khí.
Thân ảnh của nàng ta như ma quỷ, tuyết và băng lan rộng ra, nhanh chóng đóng băng cả gia đình họ Lục.
Sau đó, tuyết yêu biến mất, Lục gia bị chôn vùi trong băng tuyết, không ai sống sót.
Chỉ có Lục phu nhân trốn thoát được một kiếp vì đã mang theo hai đứa trẻ đi du ngoạn ở bên ngoài."
"Sau đó, Lục phu nhân may mắn sống sót cùng hai con đến cầu cứu tại Như Ý các.
Sư phụ ta liền dẫn đệ tử đi đến Già Lăng truy tìm dấu vết tuyết yêu.
Cuối cùng, chúng ta phát hiện ra rằng, tuyết yêu mà Lục gia bắt được ngày hôm đó không phải là tuyết yêu, mà là thiên nhân cư ngụ tại tầng thứ ba mươi ba của Thiên giới, tên là Tuyết La Sát."
Tiêu Diệu Âm trong lòng chấn động, hơi hơi trợn to mắt, "Thiên nhân? Vậy sao nàng ta lại đến Già Lăng?"
Trong thế giới quan của tác phẩm gốc, quả thực có sự tồn tại của thiên nhân, nhưng tác giả không viết nhiều về họ, ấn tượng cơ bản mà họ để lại cho Tiêu Diệu Âm chỉ là những vị thần hư vô, mịt mờ.
Nhưng nếu đã là thần, sao lại giết người vô tội?
Diệp Lưu Oanh khẽ lắc đầu: "Chuyện này sư phụ cũng không biết, có lẽ là một thiên nhân đang lịch kiếp, vô tình đến Già Lăng, mới gây ra hiện tượng thiên văn dị thường." Nói đến đây, nàng ấy có chút bất lực: "Có lẽ tai họa của Lục gia cũng chỉ là một vòng trong số những kiếp nạn của thế gian."
Tiêu Diệu Âm chú ý thấy, bên cạnh nàng, Lục Quan Linh nhẹ nhàng xoay xoay bông tai, vô số ánh sáng xuyên qua màu xanh biếc trong suốt, viên đá mắt mèo đó đột nhiên mở mắt giống như con mèo thật.
"Theo lẽ thường, thần tiên ở trên cao, sẽ không tính toán với người tu đạo ở thế gian.
Nhưng Tuyết La Sát thì không phải như vậy.
Nàng ta có lòng báo thù rất nặng, lại hành sự tà đạo.
Sư phụ biết chuyện này chỉ có thể bỏ qua, nên dẫn người quay về Như Ý các, nhưng lại phát hiện ra rằng..."
Nói đến đây, Diệp Lưu Oanh nhìn xuống Lục Quan Linh với vẻ thương xót, giọng nói dịu nhẹ hơn: "Tuyết La Sát thật sự tàn nhẫn, đã đuổi tận giết tuyệt, truy đuổi đến Như Ý các.
Khi vi sư trở về, phát hiện huynh trưởng của A Linh đã hôn mê bất tỉnh, Lục phu nhân thì ôm A Linh, cả hai đều đã hóa thành băng, tim Lục phu nhân đã ngừng đập, còn tim A Linh thì rất yếu ớt, vẫn còn một tia sinh mệnh."
Lục Quan Linh bình thản hạ mắt, nhìn ánh sáng chiếu xuống vạt váy của Tiêu Diệu Âm, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Thực tế, hắn thực sự đã quên đi đoạn ký ức đó.
Bởi vì, những ký ức không vui có quá nhiều rồi.
"Vi sư vội vàng bế A Linh ra khỏi vòng tay của Lục phu nhân, sau một đêm cứu chữa, A Linh đã cứu sống được, nhưng lại mắc phải chứng bệnh lão hóa sớm, mái tóc đen cũng dần dần chuyển sang màu trắng."
Nói đến đây, nét mặt Diệp Lưu Oanh lộ ra vẻ không nỡ: "Dù được Như Ý Các che chở, nhưng vi sư biết rằng, số phận của A Linh đã định sẵn là trắc trở, tuổi thọ cũng sẽ ngắn hơn người thường rất nhiều."
Sớm già, đoản mệnh.
Tiêu Diệu Âm cảm thấy hơi buồn, nghe vậy, Tiểu Độc Vật có vẻ hơi đáng thương.
Lục Quan Linh nghe tiếng tim đập của nàng, trong lòng cười lạnh không ngừng.
Hắn thực sự quá ghét vị "Tiêu sư tỷ" này rồi.
Nhưng khi ngước mắt lên, hắn lại nở một nụ cười an ủi: "Sư phụ đừng buồn, A Linh cả đời được sư môn che chở, sống được nhiều năm như vậy, đã rất mãn nguyện rồi."
Thực tế, hắn không chỉ thấy đủ.
Tiêu Diệu Âm lại hỏi: "Vậy tại sao Tuyết La Sát sau này lại bị nhốt trong cấm địa, và đột nhiên làm hại con?"
Diệp Lưu Oanh thở dài và nói: "Đây chính là lý do ta gọi các con tới đây.
Ta vốn nghĩ sau khi báo thù Lục gia, Tuyết La Sát sẽ rời khỏi Như Ý Các, nhưng không ngờ nàng ta lại biến mất nhiều năm, rồi lại đột nhiên xuất hiện ở cấm địa của Như Ý Các.
Ta đoán rằng có lẽ có thứ gì đó ở cấm địa đã thu hút nàng ta.
A Âm, con thật sự không nhớ mình vì sao lại đến cấm địa sao?"
Tiêu Diệu Âm lắc đầu.
Nàng đột nhiên có một ý nghĩ, quay đầu nhìn về phía Lục Quan Linh: "Lục sư muội, trước khi Tuyết La Sát tấn công ta, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"
Nói xong, nàng mới ám chỉ: "Căn phòng của Lục sư muội hình như khá gần khu cấm địa."
Thương thì thương, nhưng nàng cũng không quên việc Tiểu Độc Vật có thể triệu hồi Ngạ quỷ.
Tiểu Độc Vật lén lút tu luyện loại tà thuật này, ai biết hắn có ý đồ gì.
Hơn nữa, rất khó nói, đằng sau việc nguyên chủ bị nàng đoạt xá, có phải là nhờ "công lao" của hắn hay không.
Nàng biết rõ bản chất của hắn, nên luôn không thể kiềm chế được việc suy đoán về hắn với ác ý lớn nhất.
Lục Quan Linh sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, hắn không hề có chút dao động nào về mặt cảm xúc, chậm rãi trả lời: "Tối hôm Tiêu sư tỷ bị tấn công, con đang nghỉ ngơi trong phòng, không thấy gì lạ, ngoại trừ…"
Diệp Lưu Oanh hỏi: "Cái gì?"
Lục Quan Linh suy nghĩ một lúc, rồi mới chậm rãi mở lời: "Nửa đêm, khi con tỉnh dậy, con nghe thấy tiếng khóc của một con hồ ly, rồi lại nghe thấy tiếng gầm khẽ của một con hổ, rất ngắn ngủi, rồi bỗng nhiên biến mất.
Lúc đó, con đang mơ màng, còn tưởng mình hoa mắt, không hề nhận ra điều gì bất ổn."
Diệp Lưu Oanh mặt hơi đổi sắc: "Tiếng gầm của hổ?"
Tiêu Diệu Âm không nhịn được hỏi: "Sư phụ, tiếng gầm của con hổ có gì đặc biệt sao?"
Diệp Lưu Oanh nghiêm túc chỉnh lại sắc mặt, vội vàng đứng dậy nói: "A Âm, chuyện này đến đây là kết thúc, con vừa mới bình phục sau trọng thương, không lâu nữa lại phải xuống núi rèn luyện, trước tiên hãy trở về phòng tiếp tục dưỡng bệnh đi, A Linh, con chăm sóc tốt cho sư tỷ của con nhé."
Tiêu Diệu Âm cảm thấy là lạ, còn muốn nói gì đó, Lục Quan Linh đã đáp lại: "Vâng."
Hắn chủ động đưa tay ra nắm lấy tay áo của Tiêu Diệu Âm, khóe môi khẽ nhếch lên: "Tiêu sư tỷ, đi thôi."
Thấy ý cười nhàn nhạt của hắn, Tiêu Diệu Âm luôn cảm thấy hắn không có ý tốt, nhưng vẫn "ừ" một tiếng, rồi chuyển tầm mắt đến bàn tay gần như tái nhợt của hắn.
Nàng còn nhiều điều chưa hiểu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ra khỏi đại điện, đã là giữa trưa rồi.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, chiếu rọi rực rỡ khắp nơi.
Tiêu Diệu Âm nhạy bén nhận ra, bên cạnh nàng, Lục Quan Linh đã lùi về phía nàng một chút, đồng tử co lại, dường như có chút bực bội, giống như một con mèo bị đạp phải đuôi.
Khi Tiêu Diệu Âm cầm ô che chắn cho hắn khỏi ánh nắng chói chang trên đầu, sự bực bội trong mắt hắn mới dần dần tan biến.
Nàng không thể kìm nén được sự tò mò của mình, cuối cùng hỏi: "Sao Lục sư muội lại sợ nắng thế?"
Chiếc ô che khuất ánh nắng mặt trời, phủ lên khuôn mặt hắn một lớp bóng tối, càng khiến hắn trông lạnh lùng hơn, hắn nói: "Vì bị Tuyết La Sát làm bị thương, thể chất của ta đã thay đổi."
Nói xong, hắn quay mặt sang nhìn nàng, giọng điệu buồn bã: "Tiêu sư tỷ, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, đáng lẽ tỷ phải nhớ rõ, ta từ nhỏ đã sợ ánh sáng, sao lại bất tỉnh một chuyến, tỷ lại quên hết mọi thứ rồi?"
Tiêu Diệu Âm không nhịn được trợn trắng mắt ở trong lòng.
Hừ, biết rõ nàng đã không còn là "Tiêu Diệu Âm" nữa rồi, còn giả bộ gì nữa chứ.
Nhưng nàng cũng xấu hổ nói: "Xin lỗi, ta đã bất tỉnh một thời gian nên đã quên rất nhiều chuyện, nhưng, Lục sư muội…"
Nàng dừng lại một chút, rồi đột nhiên nghiêng chiếc ô về phía hắn.
Ánh mắt nàng ẩn giấu một nụ cười, cong cong như vầng trăng.
Nàng trái lương tâm nói: "Muội yên tâm, sau này ta sẽ luôn chăm sóc muội thật tốt, che ô cho muội, không để muội bị nắng chiếu vào."
Lục Quan Linh nhìn qua khuôn mặt nàng, theo dõi những đốm sáng trên vai nàng, cũng không nhịn được cười: "Được."
"Tiêu sư tỷ" rất giỏi lừa người.
Nhưng mà, hắn cũng vậy.
Hai người đi về phía sân của Tiêu Diệu Âm.
Trên đường, tiếng lá tre xào xạc.
Khi đi được nửa đường, bầu trời dần chuyển sang màu vàng óng.
Chẳng bao lâu sau, bầu trời như đang cuộn trào mực đậm, từng hạt nước mưa nhỏ giọt xuống, phát ra tiếng rào rào.
Tiêu Diệu Âm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Kỳ lạ, đang yên đang lành, sao lại có mưa?"
Lục Quan Linh đứng bên cạnh không nói gì, nhìn bóng đen mờ ảo trong rừng, lông mi hơi rung động, hắn nghe thấy nhịp tim của nàng không hề phòng bị, đột nhiên gọi nhẹ một tiếng: "Tiêu sư tỷ."
"Chuyện gì vậy?" Chưa đợi Tiêu Diệu Âm phản ứng, Lục Quan Linh đột nhiên lướt một cái ở thắt lưng nàng, thanh kiếm nhỏ treo trên thắt lưng bị hắn cướp đi, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Tiểu Độc Vật này quả nhiên không có lòng tốt!
May mắn thay, Tiêu Diệu Âm đã có sự phòng bị từ trước.
Nàng nhanh chóng kết ấn, linh khí từ bàn tay trái được bôi thuốc từ cây tích tuyết nhanh chóng tràn ra, hóa thành một luồng ánh sáng vàng chảy xuôi, lao về phía Lục Quan Linh.
Ai ngờ, trời bỗng tối sầm lại trong chớp mắt, những hạt mưa lớn rơi xuống, làm tan biến ánh sáng vàng.
Tiếp theo, Tiêu Diệu Âm nhìn thấy, hắn đột nhiên cầm thanh kiếm nhỏ bằng ngà voi chĩa vào cổ tay mình, rồi rạch một nhát mạnh.
Máu từ cổ tay hắn chảy ra như hoa, rơi xuống dưới chân, nhỏ giọt trên nền đất ẩm ướt, tạo thành những vết loang màu tối.
Hắn run rẩy mi mắt, nụ cười lan rộng trên môi, dường như đang tỏ ra yếu đuối: "Tiêu sư tỷ, đau quá."
Giọng điệu nũng nịu, nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào, giống như một con rối bị tước đoạt cảm xúc.
Tiêu Diệu Âm ớn lạnh cả người, hắn điên rồi sao? Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Nàng vẫn còn muốn tiếp tục triệu hồi bùa chú để chống lại Lục Quan Linh, thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hổ gầm chấn động, một bóng hình màu vàng kim lao nhanh về phía Tiêu Diệu Âm.