Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Mẹ cha chị của sư tử con đều là tay săn mồi thiện nghệ, hơn nữa đều là thú nhân được phép có nô lệ, trong nhà có nuôi mười mấy nô lệ.

Khi sư tử con dẫn hai người Ngô Nặc oai nghiêm trở về nhà, Lan đang chỉ huy các nô lệ điều giáo con mồi mới bắt về. Số mồi này là thú hoang chưa thuần dưỡng, một khi bỏ vào vườn, nó sẽ cắn nhau với con mồi cũ, khiến khu vườn loạn tung lên.

“Mẹ, mẹ, con dẫn Vu Nặc về nè, mau qua đây, Vu Nặc muốn chỉ mẹ làm cá nướng, mau chút nào, mau lên!” Sư tử con vừa về nhà đã gọi lớn, lao đầu chạy vào vườn tìm Lan.

Nhà của sư tử con rất lớn, lớn lớn nhỏ nhỏ có mười mấy căn phòng xếp thành hình chữ u, khu vườn ở sau nhà. Dùng hàng rào đơn giản vây lại, vườn rất lớn, thay vì nói là vườn, nó càng giống một trang viên cỡ nhỏ, bên trong nhốt trên trăm con vật đủ hình đủ dạng, giữa động vật không ngừng phát sinh xung đột, các nô lệ liều mạng ngăn cản chúng đánh nhau, cản cản một hồi ngược lại bị cuốn vào vòng chiến, tiếng mọi người cao giọng nói chuyện, tiếng gào rú điên cuồng của động vật và tiếng tháo chạy va đụng, các âm thanh trộn vào nhau, dễ dàng nhấn chìm tiếng gọi của sư tử con.

Ngô Nặc đứng bên ngoài hàng rào xa xa nhìn tình huống bên trong. Nhà sư tử con nuôi dưỡng rất nhiều động vật, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có, nhưng trông có vẻ phần nhiều là động vật ăn cỏ hoặc động vật ăn tạp cỡ nhỏ, chứng cứ là các nô lệ mang rất nhiều cỏ dại còn tươi vào vườn, trừ mấy con mới tới không thích ứng với hoàn cảnh, chỉ một mực làm ầm ĩ, phần lớn đám ‘lỏi đời’ đều nhàn nhã ăn cỏ dại.

Có hai nô lệ tuổi khá lớn, không cách nào quản lý đám động vật ồn ào, họ dùng công cụ đơn giản dọn phân đám động vật thải dưới đất bỏ vào sọt đeo lưng.

Họ thu thập số phân này, lẽ nào là dùng để bón cho cây trồng? Lẽ nào người của bộ lạc Trường Hà đã hiểu cách trồng lương thực rồi sao?

Ngô Nặc khẽ động lòng, hỏi Lục: “Họ thu thập số phân đó làm gì?”

Lục nói: “Đương nhiên là mang ra chỗ xa đổ, thời tiết nóng, phân đều rất thối, hơn nữa sẽ sinh trùng, số trùng đó biết hút máu, rất ngứa, còn sẽ bị bệnh nữa.”

Ngô Nặc: Được rồi, là y nghĩ nhiều.

Lục ngẫm nghĩ, nghĩ tới Ngô Nặc cũng muốn nuôi con mồi, nhắc nhở y: “Nhất định phải mang đi xa một chút, tuyệt đối không thể đổ vào sông.”

Ngô Nặc thấy sắc mặt hắn vô cùng căng thẳng, bèn trêu chọc: “Tại sao không thể đổ vào sông, đổ vào sông để nước sông trực tiếp cuốn số phân này đi không phải rất tốt sao?”

Lục lắc đầu như trống bỏi, thần sắc ngưng trọng và nóng nảy: “Không được, không được, tuyệt đối không thể đổ vào sông. Đổ vào sông, thần sông sẽ tức giận, ngài sẽ trừng phạt tất cả chúng ta đều bị bệnh, nếu nghiêm trọng sẽ chết.”

Làm gì có thần sông gì chứ? Chẳng qua là làm ô nhiễm nguồn nước dẫn đến người bị bệnh thôi.

Ngô Nặc tự biết đáp án, chỉ cười cười, không phản bác gì.

Sư tử con nhanh chóng dẫn Lan đến.

Lan trông đại khái cỡ hơn ba mươi tuổi, tóc dài đến eo hơi xoăn buông xõa tự nhiên sau lưng, ngũ quan sâu sắc dung mạo diễm lệ, làn da đen thui cơ thịt chắc nịch, cao hơn 180, bộ ngực vểnh cao, trên eo còn quấn một tấm da hổ lốm đốm xinh đẹp che được cặp đùi thon dài chắc nịch, trên chân quấn da thú màu đen, vừa dã tính vừa xinh đẹp khí thế cường đại.

Đáng tiếc, Ngô Nặc không dám tán thưởng vẻ đẹp này lắm.

Đặc biệt là, trước đó Ngô Nặc còn từng gặp qua bà một lần__ Cái hôm y vừa đến bộ lạc Trường Hà, một con hổ lớn ít nhất lớn gấp đôi hổ bình thường trong đội đi săn, chớp mắt đã biến thành người phụ nữ trước mắt, đó là lần đầu tiên y thấy thú nhân biến thân, ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Hổ mẹ hoạt bát gì đó, quả thật quá đáng sợ được không (╯‵口′)╯︵┻━┻.

“Cậu chính là tiểu thuần nhân nhà Bạch? Ngoại hình thật xinh đẹp, khó trách A Uy thích cậu như thế.” A Uy, tên của sư tử con.

Trước mặt hổ mẹ hoạt bát, Ngô Nặc tạm thời không có gan đi tính toán vấn đề nhỏ xíu ‘xinh đẹp không thể dùng để hình dung đàn ông’, cố gom dũng khí cứng cổ gật gật đầu.

“Đúng là nhóc con nhát gan xấu hổ, nghe A Uy nói, cậu nguyện ý truyền thụ kỹ xảo nướng cá cho chúng tôi?”

Ngô Nặc gật đầu: “Ừ.”

“Tốt lắm, cậu đúng là một đứa trẻ ngoan.” Lan nhìn đám nhóc hoặc xách hoặc ngậm cá ở trước cửa, nói: “Nhiều người như thế, cậu muốn đến tận nhà chỉ dẫn, sợ là dạy đến sáng cũng dạy không xong. Bây giờ thì tốt rồi, mấy nhóc, mấy đứa về nhà xem trong nhà còn ai không, muốn học nướng cá thì bảo họ đến nhà ta, tốc độ nhanh chút!”

Đám nhóc gật đầu, lập tức tản ra.

Ngô Nặc và Lục cùng Lan đi vào nhà.

Nhà sư tử con không chỉ lớn, nhiều phòng, cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Lan lấy một ít trái cây tươi ra chiêu đãi hai người Ngô Nặc, ngồi một lát, tám chuyện vài câu, đám nhóc tốc độ rất nhanh đã dẫn phụ huynh tới.

Rất nhanh, trong nhà Lan tụ tập ba bốn mươi người, để tiện cho việc truyền thụ kỹ xảo nướng cá cho mọi người, Ngô Nặc chọn địa điểm ‘lên lớp’ ở vườn trước nhà sư tử con.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ thứ cần chuẩn bị, Lục động thủ thắn mỡ, sau đó biểu thị phải làm sao dùng mỡ thắn ra nướng cá.

Ngô Nặc thì phụ trách giải thích, y còn đặc biệt lấy một con cá chưa giết ra, đích thân biểu diễn cách giết cá chính xác một lượt, so với giết cá, kỳ thật mọi người càng thấy hứng thú với dao quân dụng Ngô Nặc dùng để giết cá. Khi Ngô Nặc biểu thị dao quân dụng này là y mang từ quê nhà đến, hơn nữa chỉ có một cái, tuy mọi người đều cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng không ai nghĩ tới muốn chiếm dao quân dụng làm của riêng.

Người của bộ lạc Trường Hà, phần lớn chất phác, tâm tư đơn thuần. Đối với họ, Ngô Nặc chịu truyền thụ bí phương nướng cá cho họ đã là vô cùng hào phóng, nếu còn muốn dao nhỏ người ta mang từ nhà đến, vậy thì thật nói không xuôi.

Đặc biệt là Ngô Nặc hữu ý vô tình tiết lộ, bản thân đã không tìm được đường về nhà, đúng lúc lộ ra một chút thương cảm buồn bã. Mấy giống cái mẫu tính đại phát, quả thật hận không thể đóng gói tiểu thuần nhân xinh đẹp tài năng này mang về nhà nuôi.

Đúng là một tiểu thuần nhân đáng thương, lương thiện lại tài ba.

↑ Là đánh giá của những người tại đó đối với Ngô Nặc.

Còn Lan thì biết được từ chỗ chồng mình, có thể Ngô Nặc có huyết thống đại vu, rất được đại vu xem trọng.

Thằng bé này không đơn giản như vẻ ngoài đâu, nhưng, chỉ cần y không làm chuyện gì bất lợi cho bộ lạc là được, nếu không… Lan thu lại tia sáng trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Ngô Nặc cảm thấy cổ có hơi lạnh, giống như bị thứ gì đáng sợ nhắm trúng, quay nhìn xung quanh đều yên ổn, chắc là ảo giác của y…

Đối với mọi người thường xuyên nướng thịt ăn mà nói, nướng cá kỳ thật không khó, chỉ là quá trình giết cá không mấy giống xử lý những động vật khác, còn cả trong quá trình nướng nhất định phải thêm một trình tự là bôi mỡ, ngoài ra lửa cũng là mấu chốt. Sau khi nhìn qua Ngô Nặc và Lục biểu diễn, rất nhiều người đều học được bảy tám phần.

Thắn mỡ quét mỡ đều không phải việc khó, cái khá khó khăn là bọn họ không có công cụ giết cá, dao đá vừa cùn và nặng, căn bản không cách nào dùng để giết cá.

Có lẽ có thể dùng thứ gì khác thay thế.

Ngô Nặc suy ngẫm, đột nhiên nhìn thấy một đống xương không biết vì nguyên nhân gì mà bị bỏ lại chất đống ở góc tường nhà sư tử con.

Xương, đúng, chính là xương.

“Mọi người có thể tìm một ít xương nhọn một chút, cứng một chút, cố gắng mài nó sắc nhọn một chút, cũng có thể dùng như dao.” Ngô Nặc nhặt một khúc xương, sợ mọi người nghe không hiểu lời mình nói, vừa nói vừa ra dấu.

Mọi người lũ lượt gật đầu, bộ lạc Trường Hà không có ai dùng dao xương, đều chỉ sử dụng kim xương. Kim xương sắc bén có thể đâm lủng da thú, dao xương mài nhọn mài sắc có lẽ không khó mổ bụng cá. Còn về cạo vảy, Ngô Nặc dùng một mảnh xương có một mặt hình răng cưa làm mẫu cho mọi người một lượt cách cạo vảy đúng đắn. Tuy không tiện dụng như dụng cụ cạo vẩy của dao quân dụng, nhưng muốn cạo sạch vảy cá cũng không thành vấn đề.

Đối với người bộ lạc Trường Hà mà nói, cá nướng vốn cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, chỗ mấu chốt chân chính nằm ở làm sao giết cá, làm sao biến thịt cá tanh thối đắng chát thành thức ăn có thể ăn được.

Cá trong con sông ngoài bộ lạc không ít, đám nhóc đều có thể bắt được mấy con cá mập ngốc nghếch đó, không phải dễ dàng hơn săn mồi trong rừng sao? Cho dù xử lý cá không tốt có vị tanh, không ngon như thịt dã thú. Nhưng vào lúc thiếu thốn thức ăn, có thể lấp đầy bụng là được, mùi vị kém chút tính là gì?

Người bộ lạc Trường Hà không ngờ được, tiểu thuần nhân nhà Bạch nghe nói là đến từ bộ lạc lớn phương xa, lại hào phóng như thế, không hề cất giữ truyền thụ kỹ xảo giết cá cho mọi người.

Để báo đáp, Lan dẫn đầu tặng cho Ngô Nặc năm con răng dài béo mập, một cái chân bò man, ước chừng ít nhất phải ba bốn mươi cân, nếu không phải Ngô Nặc cự tuyệt, bà còn muốn tặng luôn cho Ngô Nặc cái đầu của bò man.

Ưu thế trời sinh của thú nhân khiến họ cực giỏi săn mồi, tuyệt đại bộ phận thú nhân đều sống tốt hơn thuần nhân.

Gia trưởng của mấy thú con cũng sôi nổi lấy từ trong nhà một chút con mồi tới tặng Ngô Nặc. Biết Ngô Nặc và Bạch hai người một lúc ăn không hết nhiều đồ như thế, nên đều tặng y thú sống.

Thế là, răng dài trong vườn Ngô Nặc từ một con biến thành mười hai con, chim thịt từ một con biến thành sáu con, ngoài ra còn tăng thêm ba con thú lí lạp nghe nói vô cùng mỹ vị.

Thú lí lạp mập tròn, tứ chi ngắn ngủn, trên lưng còn mọc đầy gai ngắn, khá giống phiên bản phóng lớn của nhím, gai chi chít hơn nhím, không nhìn kỹ sẽ khiến người ta có ảo giác là lông nhung, đôi mắt tròn to màu hổ phách gần như chiếm hết một phần ba gương mặt, quả thật không cần dùng ps cũng có thể làm vai chính trong hoạt hình, phối thêm tiếng kêu chíp chíp đáng yêu, nhuyễn manh chết luôn.

Ngô Nặc: Tướng mạo phạm quy thế này, bảo tôi làm sao hạ thủ?

Gia trưởng của trẻ con thuần nhân có người tặng Ngô Nặc thịt thú, nhưng phần nhiều là tặng Ngô Nặc dưa dại quả dại họ hái lượm được hoặc da thú đã xử lý, trong đó có một thuần nhân còn tặng Ngô Nặc một sọt trứng chim thịt.

Trứng chim thịt lớn hơn trứng gà hiện đại, vỏ trứng màu xanh, trên vỏ rải rác từng đốm màu nâu to to nhỏ nhỏ.

Trứng là thứ tốt, dinh dưỡng khỏe mạnh nhiều cách ăn.

Nhưng, theo tin tức Ngô Nặc tìm hiểu được, chim thịt khác với gà hiện đại. Lúc gà đến kỳ đẻ trứng, trên cơ bản mỗi ngày đều đẻ, hết kỳ đẻ trứng, trong tình huống lương thực sung túc, con người quấy rầy chúng ấp trứng, bình thường cứ qua mười hai mươi ngày lại tiếp tục tiến vào kỳ đẻ trứng. Chim thịt trong kỳ đẻ trứng bình quân ba ngày mới có thể đẻ một trứng, đẻ đủ 20 trứng, chúng sẽ bắt đầu làm ổ ấp chim thịt con.

Trứng chim từ ấp ra đến khi trưởng thành trước sau cần gần một năm, trong lúc này, chim thịt đực sẽ trở nên vô cùng có tính công kích, không chịu quản giáo, mà chim thịt con đang trong quá trình trưởng thành cần lượng lớn thức ăn, đối với người bộ lạc Trường Hà mà nói, nuôi chim thịt con không có lợi. Vì thế, chim thịt bắt được đến kỳ đẻ trứng, bình thường bộ lạc Trường Hà sẽ nuôi nó đến khi bắt đầu làm ổ sẽ trực tiếp giết chết.

Có lẽ, có thể thử nuôi một chút chim thịt con. Ngô Nặc nghĩ.

Mọi người lục tục tới, để lại đồ đơn giản hàn huyên vài câu, lại lục tục đi.

Lục cũng mang theo cá đã làm xong, hưng phấn về nhà nấu cơm cho em gái.

Sắc trời tối dần, Bạch vẫn chưa trở về, trong nhà tối thui chỉ còn lại mình Ngô Nặc.

Ngô Nặc mở ra giao diện thao tác hệ thống, nhận phần thưởng hôm nay hoàn thành hai nhiệm vụ ‘thu thập 10 loại cá nước ngọt’ ‘truyền thụ kỹ xảo làm cần câu’.

Một cái lọ thủy tinh chứa đầy nước sốt chiên nướng và một con dao hoa quả màu bạc đồng thời xuất hiện trên không trung.

Trên giao diện giao dịch, tích phân giao dịch dưới tấm ảnh nhỏ của Ngô Nặc, từ 285 thành công chuyển sang 1285.

Ngô Nặc đang chuẩn bị mở hũ thủy tinh, ngửi thử mùi của nước sốt chiên nướng bí chế hiệu hệ thống, đột nhiên Lục vẻ mặt hoảng loạn chạy vào.

Hắn mang âm khóc nói: “Xảy ra chuyện rồi, chủ nhân và Bạch đại nhân gặp người của bộ lạc Hàn Nham, bị thương rất nặng, những con linh cẩu đáng chết đó!”

Ngô Nặc giật mình suýt làm bể cái hũ: “Bị thương gì? Cậu là nói Bạch và Thạch Hổ bị thương nặng?”

Trong đầu Ngô Nặc không khỏi hiện lên bộ dạng miêu tinh nhân mập mềm của đại miêu, một con mèo nhỏ xíu như vậy, bị thương nặng, y dược ở thời đại này có thể giúp nó… nghĩ đến một khả năng không tốt lắm nào đó, trong lòng Ngô Nặc nổi lên đau đớn như kim châm. Đại miêu ngoan như thế, chắc chắn sẽ không sao cả, nếu thật sự không được, y còn có hệ thống…

Y cố khiến mình bình tĩnh lại, siết chặt nắm tay đứng lên, hỏi Lục đang không ngừng lau mũi, “Hiện tại họ đang ở đâu, mau dẫn tôi đi xem.”

======

Phân loại giống người (xếp theo địa vị cao thấp):Thú nhân – giống cái, giống đực.Thuần nhân – giống cái, giống đực.Bán thú nhân – giống cái, giống đực.Nguyên thú – giống cái, giống đực.Bạch: Ta vẫn phải nuôi tiểu sứ thần nhà mình mập tròn lên, mới sẽ không gặp chuyện nha ︿( ̄︶ ̄)︿

====================

Light: Dạo này buồn quá, gặp nhiều trắc trở, già rồi còn thất nghiệp, lo âu nhức cả đầu. Muốn bùng nổ quá đi mất. (╬ ̄皿 ̄)=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui