Đợt giống khoai trắng thứ hai gieo xuống không bao lâu, lúa mì và thóc Ngô Nặc trồng trước sau tiến vào kỳ thu hoạch, sản lượng hai loại lương thực còn lâu mới bằng khoai trắng, lúa mì giống nguyên thủy chưa qua thuần hóa, phẩm chất hạt giống chênh lệnh không đều, lần đầu tiên Ngô Nặc trồng, bình thường đều giao cho các nô lệ chăm sóc giúp mình, mọi người đều không có kinh nghiêm trồng trọt, sản lượng một mẫu lúa mì chỉ có hơn bảy chục cân, thật sự ít đến đáng thương. Giống lúa nước mua với Vương Tam Hổ còn tốt hơn chút, nhưng bình quân mỗi mẫu cũng chỉ có khoảng một trăm hai mươi cân.
Hai trăm mẫu lúa mì, tổng cộng thu hoạch 15000 cân, hơn hai trăm mẫu lúa nước, tổng cộng thu hoạch 27000 cân thóc.
Số lúa mì và thóc này nếu lại tách vỏ, mài mì mài gạo, sẽ còn tổn thất không ít.
Ngô Nặc nhớ lúc trước từng xem tin mới nói sản lượng lúa nước tạp giao khoảng hơn 400 cân mỗi mẫu, đêm trước ngày y xuyên việt, sản lượng một mẫu lúa nước được đưa tin mới nhất thậm chí có thể đạt tới 1000 kg, chênh lệch vượt qua gấp mười.
Cho dù ngay từ đầu Ngô Nặc có chuẩn bị tâm lý, biết sản lượng lúa nước, lúa mì mình trồng khẳng định không bằng hiện đại, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn như thế. Nếu không phải có khoai trắng lót nền, chỉ dựa vào những lúa mì, lúa nước này, gặp lúc bội thu còn được, nếu gặp lúc thất thu không có được một hạt, không biết đã đói chết bao nhiêu người.
Thóc và hạt lúa mì tuy sản lượng kém xa khoai trắng, nhưng lại dễ trữ hơn khoai trắng, sau khi phơi khô bỏ vào kho lương, bảo quản thích đáng, có thể giữ một hai năm.
Khoai trắng trừ hầm chỉ có thể làm thành miến hoặc phơi thành khoai khô, hầm cũng chỉ giữ được một mùa đông, miến dễ bảo quản nhưng hao tổn lớn, mà khoai khô nếu không bỏ vào đồ chứa đặc thù có vẽ vu chú, gặp phải thời tiết ẩm ướt, còn dễ sinh mốc hơn gạo và hạt lúa mì.
Vẽ chú khô hanh không khó, nhưng rất tiêu hao vu lực, chỉ dựa vào mấy vu giả hiện tại của bộ lạc, cho dù vắt khô tất cả vu lực của họ, cũng không thể vẽ chú khô hanh cho mỗi nhà. Hơn nữa cho dù thật sự vẽ, chú khô hanh cũng sẽ theo thời gian trôi qua, vu lực suy giảm dần mà mất đi tác dụng.
Cho nên, dù sản lượng khoai trắng có cao, trước khi tìm được phương pháp trữ tốt hơn, vẫn nên phổ biết gieo trồng lúa mì và lúa nước.
Chu kỳ sinh trưởng của lúa mì và lúa nước đều dài hơn khoai trắng, hai năm nay, thời gian mùa đông đến và kéo dài lại sớm và dài hơn trước, tạm thời, lúa nước và lúa mì chỉ có thể trồng một vụ.
Ngô Nặc bảo người tỉ mỉ chọn ra hạt lúa mì, hạt thóc lớn, chất lượng để giữ làm giống, cẩn thận đem cất trữ, để năm sau tiếp tục trồng. Những thứ kém hơn, thì trực tiếp bỏ vào mấy kho lương mới xây, giữ làm lương thực cho y và đại vu.
Cho dù không phải là gạo thơm gì, thóc mới bản thân cũng mang theo một hương thơm khó nói và vị ngọt nhẹ nhàng, rất ngon miệng. Gạo Ngô Nặc ăn lúc trước đều là giao dịch với Vương Tam Hổ, Vương Tam Hổ và y quan hệ tốt, bình thường chỉ tính giá hữu nghị cho y, nhưng hệ thống không phải đen bình thường, mỗi lần trừ tích phân đều trừ khiến y đau thịt.
Gạo y giao dịch đến còn không phải chỉ cho mình y ăn, trong nhà còn có một con Bạch đại miêu bị y lừa xem danh hiệu ‘thùng cơm’ là vinh quang, cháo gạo bình thường đại vu ăn cũng là y cống hiến.
Trong nửa năm này, chỉ tính tích phân tiêu hao trong việc mua gạo đã sớm vượt qua mười ngàn.
Hiện tại nhà mình cuối cùng có gạo, ăn cũng không còn đau thịt nữa… mới lạ!
Từ sau khi trong kho chứa đầy thóc do nhà mình sản xuất ra, cái thùng cơm lớn Bạch đại miêu triệt để mở lượng cơm, ở nhà, bữa nào cũng đều banh bụng ra ăn, một mình hắn một bữa có thể giải quyết ba cân gạo. Chú ý là gạo không phải cơm, ba cân gạo có thể hấp đầy xửng, lượng cơm một mình hắn đã có thể so với năm sáu Ngô Nặc.
Bạch đại miêu không chỉ thích ăn cơm, hắn còn thích ăn các loại thực phẩm Ngô Nặc làm từ bột mì, đặc biệt thích ăn bánh bao.
Trong bánh bao lớn bằng nắm tay, chỉ có một tầng vỏ mỏng, bên trong toàn là các loại nhân thịt, có thịt heo xào hành, thịt heo dưa chua, thịt heo cải trắng, thịt heo nấm, thỉnh thoảng cũng có thịt long sấy, cá, hỗn hợp rau thịt làm các loại nhân. Tay nghề của tiểu sứ thần Bạch đại miêu đương nhiên đều thích, nhưng hắn thích nhất vẫn là nhân thuần thịt, cắn mở lớp vỏ trắng tinh thơm mềm, nhân thịt béo bằm vụn chui vào miệng, loại cảm giác thỏa mãn đó quả thật không cách nào hình dung.
Bánh rán mỡ Bạch đại miêu cũng thích, mỗi lần trước khi dẫn các chiến sĩ ra ngoài săn bắt, đều sẽ quấn Ngô Nặc làm thật nhiều gói trong bao cho hắn. Loại bánh dùng mỡ rán này để được khá lâu, bình thường tới một hai ngày, đợi thời tiết lạnh xuống, để mấy ngày cũng không thành vấn đề.
Chuyện Bạch đại miêu thích làm nhất, chính là khi các chiến sĩ khác khổ bức ăn thịt sống hay thịt nướng, sẽ lấy mười cái bánh ‘nội dung’ tiểu sứ thần làm cho mình ra, đặt lên tảng đá đã đốt nóng, chậm rãi hâm nóng, đợi mùi thơm chậm rãi tỏa ra, những người khác chảy nước miếng ào ạt, hắn mới chậm rãi giải quyết số bánh đó.
Đương nhiên, với tiêu hao của Bạch đại miêu lúc ra ngoài đi săn, bao nhiêu bánh cũng không đủ cho hắn lắp bụng, cho nên số bánh này tác dụng lớn nhất chính là chống đói và khoe khoang, túm lại là rất chi ấu trĩ _(:3ゝ∠)_.
Nhưng, sau khi lên làm thủ lĩnh, một vài thiên phú của Bạch cũng dần hiển lộ, so với thú nhân khác trời sinh thẳng thắn, hắn càng giỏi quan sát là nắm giữ lòng người.
Cho nên, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chia thức ăn chuyên thuộc của mình cho binh sĩ tướng lĩnh biểu hiện tốt.
Đối với các binh sĩ tướng lĩnh được chia cho thức ăn chuyên thuộc của thủ lĩnh, thức ăn do chính tay sứ thần làm vốn đã mỹ vị là một chuyện, có thể được thủ lĩnh khen thưởng, vinh hạnh này mới là thứ họ xem trọng nhất.
Không cần nghi vấn, hành động của Bạch đã tăng cao độ đoàn kết của các chiến sĩ thủ hạ, cũng chậm rãi xóa đi khúc mắc như có như không trong lòng các chiến sĩ ngoài bộ lạc. Thời gian lâu dài, hắn không chỉ khiến các chiến sĩ tin phục về mặt võ lực, càng dùng mị lực nhân cách của riêng mình trở thành thủ lĩnh đáng để hiếu trung trong lòng các chiến sĩ, bất luận là quân đoàn thú nhân hay quân đoàn thuần nhân đều trở nên dị thường đoàn kết.
Trong chiến đấu săn bắt không ngừng, năng lực tác chiến phối hợp giữa các chiến sĩ càng lúc càng mạnh, so với chiến sĩ các bộ lạc khác vẫn còn tự phấn đấu riêng, năng lực tác chiến của quân đoàn bộ lạc Trường Hà mạnh hơn bộ lạc khác không chỉ một chút.
Tình trạng mùa đông năm ngoái quá mức thảm liệt, năm nay bất luận là trong rừng hay trên thảo nguyên hoang nguyên, con mồi đều ít hơn năm ngoái. Cho dù đã có không ít bộ lạc bị diệt trong mùa đông trước, nhưng cọ sát cướp đoạt lúc đi săn giữa các bộ lạc chỉ tăng không giảm.
Năm ngoái, trong những chuyện ma sát, tranh đoạt này, bộ lạc Trường Hà ít nhiều cũng có chút tổn thất. Nhưng năm nay lại hoàn toàn khác, ban đầu còn có bộ lạc thử cướp thức ăn của bộ lạc Trường Hà, bị Bạch chỉ huy chiến sĩ thủ hạ giáo huấn cho mấy trận, sau đó không còn ai dám động thủ với bộ lạc Trường Hà nữa.
Bộ lạc Trường Hà đột nhiên trở nên cường đại, xu thế phát triển cực kỳ hung mãnh, trên giường mình làm sao dung cho người khác ngủ. Bộ lạc Mục Nguyên sao có thể thật sự ngồi nhìn bộ lạc Trường Hà làm lớn làm mạnh? Khoảng cách hai bộ lạc không tính là đặc biệt xa, khi ra ngoài đi săn, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chiến sĩ của đối phương, ma sát xung đột không cách nào tránh khỏi. Trong tối ngoài sáng, bộ lạc Mục Nguyên không ít lần hạ thủ với bộ lạc Trường Hà, Bạch đại miêu cũng không phải người chịu thiệt, mỗi lần bất kể là ai cướp con mồi của họ, đánh trước rồi nói sau!
Vốn chiến sĩ thú nhân bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Mục Nguyên đều vô cùng hiếu dũng thiện chiến, hiện tại còn học được phối hợp tác chiến, những chiến sĩ thú nhân chiến đấu một mình chỉ đành cam phận chịu đánh. Không cần Bạch đích thân ra tay, những chiến sĩ thủ hạ đã đủ khiến kẻ khiêu chiến mắc nghẹn.
Đánh một lần không nhớ lâu, lần nào cũng đánh, cho dù ngu cũng học ngoan.
Chậm rãi, hung danh của bộ lạc Trường Hà và dực hổ Bạch được lan truyền xung quanh. Có Ngô Nặc cố tình bày đường, Bạch rất chú trọng hình tượng bên ngoài của mình, bình thường, chỉ cần người khác không chủ động trêu chọc, hắn chưa từng để thủ hạ binh sĩ đi cướp thức ăn của người khác, thỉnh thoảng gặp người của bộ lạc khác vì thức ăn mà đánh nhau, hắn sẽ căn cứ theo tình huống giúp họ phán quyết công bằng, để đôi bên đều tâm phục khẩu phục.
Cho nên, kèm với hung danh, danh tiếng tốt Bạch cố ý tạo ra cũng dần lan truyền khắp nơi.
So với bộ lạc Mục Nguyên hung hãn bá đạo, bộ lạc nhỏ vừa xung quanh tự nhiên càng thích thân cận với bộ lạc lớn nhân nghĩa lại công chính như bộ lạc Trường Hà.
Có hai bên đối lập, vài bộ lạc nhỏ quả thật không thể chống chọi được nữa, còn chủ động đề xuất nguyện ý quy thuộc bộ lạc Trường Hà với Bạch.
Phải biết bộ lạc Trường Hà không lãng phí một binh một tốt, liền thu phục được gần ngàn người, thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Mục Nguyên tức méo cả mũi.
Nhất định phải cho bộ lạc Trường Hà đẹp mặt ở hội chợ bộ lạc, để họ hiểu rốt cuộc ai mới là bộ lạc đệ nhất Hắc Sắc sâm lâm!
Thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Mục Nguyên đang âm thầm phát thệ, còn Bạch thì đã phái chiến sĩ thú nhân đi truyền tin tức bộ lạc Trường Hà ba tháng sau tổ chức hội chợ bộ lạc cho các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh.
Tuy không nói rõ, chiến sĩ phái đi vẫn mơ hồ truyền đạt một tin tức: Bộ lạc Trường Hà có muối, hơn nữa chất lượng tốt hơn giá còn rẻ hơn bộ lạc Mục Nguyên.
Do giao thông bất tiện tin tức tắc nghẽn, bộ lạc Mục Nguyên tạm thời còn chưa nhận được tin tức, nhưng những bộ lạc đã lục tục nhận được tin, thì triệt để sôi trào!
Bên cạnh truyền đạt tin tức quan trọng này, các chiến sĩ đồng thời còn nói với họ, nếu họ muốn tới tham gia hội chợ, thì phải chuẩn bị sẵn các loại hạt giống và vật giao dịch đặc biệt cùng với nô lệ, bảo đảm có thể bán được giá tốt.
Cử hành hội chợ bộ lạc không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là Bạch và Ngô Nặc còn muốn thông qua lần hội chợ này để bộ lạc được chói sáng, thu hút càng nhiều bộ lạc nương tựa quy thuộc, rất nhiều chuyện phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.
Những công tác chuẩn bị khác tạm không nói, Ngô Nặc quen giao dịch tiền tệ của hiện đại, với kiểu dùng vật đổi vật của thời đại này vô cùng khó quen, hơn nữa loại phương thức giao dịch này quả thật tồn tại tệ nạn.
Sau khi thương lượng với Bạch và đại vu, Ngô Nặc quyết định dùng đất dính nung một đợt tiền tệ.
Đối với những lý luận kinh tế học cao thâm như giá trị tiền tệ, lượng phát hành tiền tệ, cùng với khống chế lưu thông tiền tệ vân vân, Ngô Nặc không biết chút gì, mục đích lớn nhất khi y làm ra tiền tệ chính là muốn đơn giản hóa quá trình giao dịch, điều nghĩ tới đầu tiên chính là phòng tiền giả.