Chương 1.
Bánh rán hành lá
Lâm An huyện, bến tàu Hoài Thủy.
Buổi sáng mùa thu mang theo vài phần se lạnh, với lớp sương mỏng đọng lại trên lá phong đỏ rực.
Khung cảnh mùa thu tuy có chút ảm đạm nhưng vẫn không thể cưỡng lại khung cảnh náo nhiệt trên bờ.
“Việc đến rồi!”
Thuyền buôn cập bến, quản đốc đang đứng đợi ở bến tàu hét lên, mười mấy người đàn ông mặc trang phục cổ kính xếp hàng đi theo.
Bến tàu Hoài Thủy nằm ở phần trung tâm phía bắc của triều đại Yên và là nơi kết nối giữa kinh thành và các châu phủ trọng yếu.
Ở nơi rộng lớn này thường có vô số người đến và đi, bao gồm cả những thương nhân giàu có trên những con tàu buôn đang từ biệt gia đình của mình, những người bán hàng rong dọc hai bên đường và những người hành khất dọc đường.
Một khu phố có hàng trăm loại người khác nhau.
Một cô bé với mái tóc vàng xỉn màu xuất hiện trong góc đường, đẩy một chiếc xe gỗ nhỏ và khéo léo châm củi dưới tấm sắt tròn.
Cô quét dầu lên tấm sắt, đặt khối bột đã chuẩn bị sẵn lên trên, rất nhanh một mùi thơm thẩm thấu tâm can bắt đầu bay lên.
“Bánh rán hành lá đây, bánh rán hành lá ngon tuyệt! Mọi người có thể ăn thử trước khi mua, đây là chiếc duy nhất!”
Các lớp bánh rán nở ra sau khi được làm nóng, và cả hai mặt đều được chiên vàng ruộm.
Tỏa ra một hương thơm độc đáo.
Ai có thể cưỡng lại được mùi hương này?
Người cổ đại trong việc ăn uống họ còn chưa hoàn toàn nắm bắt được điều đặc biệt của nguyên liệu, người trên bến tàu chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm nào nồng nặc như vậy.
Họ không khỏi hít một hơi thật sâu và bắt đầu chảy nước miếng.
Nó có mùi thơm quá, trông rất ngon, tôi muốn ăn nó!
“Cô nương, cô có thực sự cho nếm thử chiếc bánh này trước khi mua không?”
“Tất nhiên rồi, việc buôn bán phải dựa trên chữ tín.”
Chiếc bánh rán hành lá đầu tiên được cô ấy cắt thành từng miếng đều nhau, có vài chiếc tăm đặt bên cạnh.
Người khách trong nháy mắt liền hiểu, thầm xem trọng sự chu đáo của cô, liền dùng tăm gắp một miếng bột cho vào miệng.
“Thật thơm, giòn và có chút vị mặn, ăn rất ngon!”
Đúng như dự đoán, đôi mắt của vị khách nhân đó lập tức sáng lên.
“Loại bánh này xứng đáng có được danh hiệu, cô nương bánh rán này bán thế nào?”
“Ba đồng một cái, năm đồng hai cái.
Khách nhân muốn mua bao nhiêu?”
Người đàn ông im lặng một lúc, có vẻ như anh ta đang cân nhắc xem nên hài lòng với chiếc bánh hấp giá một đồng hay chiếc bánh rán hành lá giá ba đồng.
Thật không may, cuối cùng anh ta đã bị đánh bại bởi sự thèm ăn của mình.
“Hôm nay tôi tiêu tiền một lần vậy, cô nướng lấy cho tôi hai cái!”
“Được, tôi sẽ gói chúng vào giấy dầu cho anh!”
Tiểu cô nương cười đến chân thực hơn, lúm đồng tiền cũng hiện ra trên má.
Mọi thứ lúc đầu đều khó khăn, nhưng chỉ cần có người đầu tiên dám thử, những người chờ xem sẽ cảm thấy đáng giá.
“Gói cho tôi hai cái nữa nhé.
Cái này mùi vị củng ngon quá đi! ”
“Được, có ngay!”
Trình Khê nhìn có vẻ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tuy nhỏ tuổi nhưng lời nói lại rất ngọt ngào và rất thông thạo các quy tắc tiếp thị.
Chỉ cần tốn có năm đồng là có thể mang về cho vợ con và bố mẹ dùng thử, tiền thì ngày mai lại có thể kiếm, khách nhân liền bị lừa mua đến mặt mày hớn hở.
Ngay cả một người làm công nhân mỗi ngày chỉ kiếm được hai mươi đồng cũng không thể không tiêu tiền để mua thêm cho gia đình mình hai chiếc bánh, tiêu tiền xong anh ta còn rất vui vẻ.
Quầy hàng vô cùng đông đúc, chỉ trong chốc lát trên trán cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Khi chiếc tàu buôn thứ ba cập bến Hoài Thủy, toàn bộ 100 chiếc bánh rán hành lá mà cô chuẩn bị buổi sáng đã bán hết.
Người dân ra vào bến tàu đều đau lòng khi thấy khách mua hàng trong miệng đầy dầu.
“Cái này, cái này hết rồi sao?” Anh còn chưa nếm thử!”
“Ôi, thật xin lỗi.
Hôm nay tôi đến vội quá nên không chuẩn bị nhiều nguyên liệu.”
Người đàn ông đặc biệt kiên quyết hỏi:
"Cô gái, ngày mai cô có quay lại đây bán không?”
“Có, ngày mai vẫn tiếp tục bán, tôi sẽ chuẩn bị thêm nguyên liệu và đảm bảo anh có đủ ăn!”
Vừa nói cô vừa gọn gàng đặt lại bộ đồ dùng vào chỗ cũ và đẩy đi, nhanh chóng biến mất trên con đường chính của bến tàu dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người.
***
Đường phố trên huyện được lát hoàn toàn bằng đá xanh, các tòa nhà hai bên chủ yếu được làm bằng gạch xanh và ngói đen, với tông màu xám độc đáo theo phong cách cổ xưa.
Một người và một chiếc xe kéo rẽ vào một con hẻm hẹp, tốc độ đột nhiên chậm lại như cảm nhận được điều gì đó.
Quả nhiên, có một vài người đàn ông rụt rè sớm bước ra khỏi đầu ngõ bên kia, đi về phía chiếc xe có mục đích rõ ràng.
Tên cầm đầu đảo mắt nhìn cô một cách càn rỡ, sợ người khác không biết mình là côn đồ.
“Cô nương, cô chủ động giao tiền, hay là để cho huynh đệ chúng ta tự mình tìm?"
Phía sau liền vang lên một tràng cười, Trình Khê với vẻ mặt đầy dâm tà nhìn người vừa nói.
Thiếu nữ mỉm cười với khuôn mặt có chút non nớt lộ ra ý nghĩa thâm sâu không phù hợp với tuổi tác.
“Như vậy thì phức tạp lắm.
Hay tôi giúp anh mua bất cứ thứ gì anh cần và giao đến tận nhà nhé?”
“...Hả?”
Tên cướp cầm đầu chưa bao giờ nghe thấy câu trả lời như vậy nên vô cùng ngạc nhiên.
Trước sự ngạc nhiên của họ, Trình Khê rút ra một cây gậy gỗ tròn dài khoảng một mét.
Phần trên dày hơn và phần dưới mỏng và trơn nhẵn, trên thân cây gậy đó mơ hồ được khắc một loại biểu tượng nào đó.
“ Nhìn xấu thật, nhưng nhìn kĩ lại thì củng có chút đẹp.”
Cô ấy mới mở quầy hàng được một ngày thì đã bị nhắm đến, chẳng phải là vì nhìn cô trông như một kẻ yếu đuối sao?
Muốn tìm đánh!
Thanh gỗ không hề khiến đối phương cảm thấy bị uy hiếp mà trái lại khơi dậy sự tức giận của họ, bọn chúng xắn tay áo đi tới.
“Hừ, là do ngươi không biết điều!”
Trình Khê không hề lùi bước, cô cười toe toét đi thẳng tới phía bọn chúng.
“Bang!”
“A …”
Thân thể này của cô vốn đã cực kỳ cường đại, khi dùng gậy đánh vào đối thủ, liền khiến hắn bất tỉnh nhân sự suýt chút nữa đã làm hắn đi trầu trời.
Trình Khê càng đánh càng thuận tay, chỉ với một cây gậy, cô đã có thể hạ gục vài tên cướp chỉ bằng một cú đánh, tạo ra nhiều tiếng kêu than khóc.
“Kiên nhẫn một chút, trước đây tôi chỉ dùng nó để chơi bóng.”
Cô hếch cằm lên như một ông chú, đứng trong ngõ nhìn những người nằm dưới đất.
“Hiện tại, ngươi còn muốn cướp sao?”
Ngày xưa trên TV có người thường dùng gậy bóng chày để đánh người, ô tô, kính.
Bây giờ cô mới cảm nhận được niềm vui của việc đó.
“Không, không, không, ta không cướp nữa, nữ hiệp tha mạng, chúng ta liền rời khỏi đây!"
Lúc này mấy người đó mới ý thức được mình đắc tội nhầm người, tay chân chống trên mặt đất định bỏ chạy.
“Ai cho các người chạy?”
Rõ ràng lần này bọn họ đã gặp phải một một người khó chơi.
Trình Khê tặc lưỡi một cách chán ghét và đặt cây gậy bóng chày lên vai anh ta.
“ Hãy giao những đồ vật có giá trị trên người của các ngươi ra đây"