Trình Khê đã sớm về đến nhà.
Phía đông của Lâm An phủ là khu dân cư, bởi vì gần cửa Đông thành nên thường xuyên nhìn thấy dân làng bên ngoài thành ra vào.
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh đang đi tới đi lui quanh cổng.
Đó là một cô gái nhỏ hơn cô hai tuổi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, eo thon, lông mày thanh tú mang theo khí chất tri thức nhàn nhạt.
Cô trông như một mỹ nhân chuẩn mực trong trang phục cổ trang.
“Tinh Kỳ, tại sao cô lại đứng ở đây?"
Thẩm Tinh Kỳ có vẻ nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô, sự lo lắng của cô lập tức được thay thế bằng nụ cười dịu dàng.
“Chị tiểu Khê, chị đã về rồi.
Có ai bắt nạt chị không?"
Lời đầu tiên của đối phương là quan tâm, khiến Trình Khê sửng sốt một chút, trong lòng liền dâng lên một tia ấm áp.
“Chị không có việc gì, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong trước đi.”
“Chị cũng nên mặc thêm nhiều quần áo hơn, ở bến tàu bên đó lạnh lắm, chị có bị lạnh không?”
“Chị đã mặc quần áo rất dày rồi, em đã ăn cơm chưa?”
“Sáng nay em đã ăn rồi, còn lại hai cái bánh rán hành lá, em không biết chị Tiểu Khê lại nấu ăn ngon như vậy.”
Trình Khê cười không trả lời.
Kỹ năng nấu nướng của nguyên chủ không tốt lắm, tức là có thể nấu chín đồ ăn đã là tốt rồi.
Nhưng với tư cách là em chồng, Thẩm Tinh Kỳ lại không biết chuyện này.
Đúng vậy, cô ấy là em chồng của cô, Trình Khê đã bắt kịp xu hướng và du hành xuyên thời gian, và cô thực sự đã kết hôn!
Về phần người chồng tiện nghi của cô...
Anh ta vẫn đang nằm trên giường không biết sống chết, còn cô một người mới cưới lại đang trên bờ vực trở thành góa phụ.
Thẩm Tinh Kỳ sợ cô bị đông cứng nên sau khi vào cửa liền bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Trình Khê nghĩ cô còn có việc nên làm liền gật đầu đồng ý và trở về phòng đóng cửa lại.
Cô cởi chiếc túi nhỏ màu đen quấn quanh eo rồi đặt lên bàn, những đồng xu leng keng nhảy ra.
Bên trong có ba lạng bạc “cướp giàu chia nghèo” từ trong ngõ hẻm, còn lại là tiền đồng.
Có lẽ vì cảm thấy cô bán rẻ và không tham làm nên đa số khách hàng hôm nay điều mua 2 cái, 100 chiếc bánh rán hành lá được bán với tổng giá trị là 243 đồng.
Ngoại trừ chi phí...
Suýt nữa cô quên mất, cô không có tốn một chút chi phí nào cả.
Bột mì, muối và dầu đều được lấy từ không gian, thậm chí cả hành lá xắt nhỏ cũng được thu hoạch ở trong sân.
Cô không bao giờ nghĩ rằng những loại rau mà cô đã dày công trồng ở kiếp trước lại tiện nghi ở chổ này như vậy.
Trình Khê thở dài thườn thượt, sau khi làm việc chăm chỉ vào sáng sớm, cô ấy đã kiếm được hơn 200 đồng.
Hiện tại, cô ấy chỉ có hai đồng Mao Trạch Đông màu đỏ, không đủ cho một bữa lẩu ở một nhà hàng nào đó.
Nhưng gia đình này quá nghèo nên không thể thoát khỏi rắc rối vì có người bệnh ăn bữa này mà không ăn bữa khác.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên một vẻ u sầu không phù hợp với lứa tuổi của cô.
“ Kiếm tiền thật khó khăn -.-”
Nếu hôm nào cũng gặp thêm vài tên ngốc như hôm nay vậy thì tốt quá ...
Trình Khê nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy Thẩm Tinh Kỳ đang bận rộn đi vào bếp, cô liền chuyển động một cái liền biến mất khỏi căn phòng.
Giây tiếp theo, cô xuất hiện trước một căn biệt thự hiện đại có diện tích 500 mét vuông.
Khoảng sân liền kề được quy hoạch thành các ô trồng rau, dưa và trái cây, chúng rất tươi tốt, phát triển đẹp mắt.
Tiểu cô nương đứng trong sân mặc một bộ y phục thời cổ đại hơi rách nát nhìn có chút không thích hợp với khung cảnh nơi đó.
Tuy nhiên, người có liên quan không coi trọng điều đó, cô vừa hái một quả dưa chuột vừa ăn vừa đẩy cửa bước vào.
Bên trong biệt thự được trang trí theo phong cách hiện đại và đơn giản, có một tầng hầm và ba tầng trên mặt đất.
Đây là ngôi nhà hiện đại của cô.
Bãi đậu xe và kho chứa đồ được chia thành các phần bằng nhau dưới tầng hầm, ngoài một chiếc xe thương mại màu đen thường được lái đi làm, còn có một chiếc xe địa hình rất bền bỉ, xe đạp leo núi, lều du lịch và các thiết bị sinh tồn ngoài trời khác.
Lối vào tầng một là tiền sảnh có diện tích hơn chục mét vuông.
Giá treo quần áo và tủ giày được đặt ở phía bên phải lối vào.
Phòng khách rộng rãi và sáng sủa với ghế sofa êm ái và thảm mềm trải sàn cùng màu sắc.
TV LCD 90 inch được treo ở giữa.
Nhà bếp thì thông với phòng ăn.
Các thiết bị nhà bếp thông thường đều có như lò nướng, lò vi sóng, máy rửa chén và các thiết bị nhà bếp khác được gắn trên tường, hai cái tủ lạnh hai cửa lớn được đặt riêng ở phía đông, sữa bò, trứng, đồ uống và đồ ăn nhẹ được sắp xếp rất gọn gàng.
Nhờ thói quen tích trữ ở hiện đại của cô, những thực phẩm có thời hạn sử dụng lâu dài như gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu và gia vị trong bếp có thể đủ để một người tiêu thụ trong ba năm.
Tầng hai là phòng tập thể dục và phòng video, Trình Khê tiếp quản công ty sau khi tốt nghiệp đại học và bận rộn với công việc.
Cô tiết kiệm thời gian đến các trung tâm mua sắm vào các ngày trong tuần để tập thể dục.
Vì vậy, trong phòng video có rất nhiều chương trình giải trí được tải xuống để xem.
Tầng ba là phòng ngủ và phòng làm việc, trong đó phòng ngủ chính có diện tích 100 mét vuông, được đặt một chiếc giường lớn rộng hơn hai mét dựa vào tường.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và phủ một lớp ánh sáng lên lớp vải mềm mại.
Phòng thay đồ, ngoài các loại quần áo bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, còn có rất nhiều đồ trang sức và mỹ phẩm.
Có một tủ sách lớn trên bức tường phía tây của phòng làm việc và bốn cái máy tính màn hình cong được kết nối trước bàn làm việc, chúng được sử dụng để theo dõi xu hướng thị trường chứng khoán hàng ngày, nhưng dữ liệu trên máy đã luôn dừng vào ngày mà cô xuyên qua.
Biệt thự được trang bị đầy đủ các thiết bị gia dụng và nhu yếu phẩm hàng ngày, cô củng không biết tại sao chúng vẫn có thể sử dụng được sau khi du hành xuyên thời gian.
Nhưng với những thứ có ở nơi này thì dù trời có sập cũng không cần phải lo lắng.
Nhìn đồ đạc quen thuộc trong nhà, trái tim vốn đang treo lơ lững của Trình Khê bỗng nhiên bình tĩnh lại rất nhiều.
“Cái cảm giác an toàn chết tiệt này.”
Cô có chút bối rối khi nhìn rõ nét mặt của mình qua gương.
Đây rõ ràng là khuôn mặt của cô khi còn ở trường trung học.
Chỉ là hơi suy dinh dưỡng một chút thôi.
Trình Khê đau lòng bứt mái tóc vàng trên đầu, Tôi dứt khoát lấy chai sữa nguyên chất trong tủ lạnh ra uống.
***